Fanfic Gtop Hoang De Vi Vi Nguoi
Sáng hôm sau Thôi Thắng Huyễn bị triệu vào gặp hoàng đế cùng tôn thất từ sớm, trước khi đi còn cố ý đuổi hết hạ nhân, giữ lại Khương Đại Thành mà căn dặn.- Không cần đánh thức hắn, ta đi một chút sẽ về, nói hắn nếu đói bụng thì cứ việc ăn trước, trời cũng trở lạnh, dặn phòng bếp để ý.Khương Đại Thành vội gật đầu đáp ứng, Thôi Thắng Huyễn do dự một lúc, lại nói "Chờ trở về cung liền đi chuẩn bị cho ta vài bộ nữ trang. Đều chọn màu đỏ đi."- Cái này... Điện hạ muốn làm gì a? - Khương Đại Thành hơi sửng sốt, nữ trang? Còn là màu đỏ?Thôi Thắng Huyễn lắc đầu không nói, nhấc bước liền đi. Trong lòng hắn lần đầu biết hạ lệnh cho kẻ khác cũng có thể khó nói ra lời như vậy. Lại lắc đầu cười khẽ, nếu đã bị phạt, liền thành thật chịu phạt thôi, tuy thật sự nan kham, nhưng biết đâu cũng chiếm được chút lợi.Khương Đại Thành nhìn bóng dáng hắn hồi lâu, cảm thấy điện hạ hôm nay rất khác, giống như, đang ngượng ngùng? Ây, đang rốt cuộc là chuyện gì đây? Hắn có nên báo cho Ngọc Ân trưởng công chúa một chút không? Bỏ đi, dù sao mình cũng là người của điện hạ rồi, hơn nữa hắn mười bảy năm lần đầu biết tới mấy chuyện này, cũng xem như không thể lại cản.Ánh mắt Khương Đại Thành bất giác nhìn về phía tiểu viện của Quyền Chí Long, người này xuất hiện, không thể nghi ngờ khiến cho điện hạ thêm phần sức sống.---------------------------------------------Đoàn người tôn thất do hoàng đế dẫn đầu hôm nay ra hoàng điền Thọ Xuân, mặc dù hôm qua xảy ra chuyện ai cũng không có tâm tình, Thôi Thắng Minh vẫn còn hôn mê, Nhan hoàng hậu sắc mặt tinh thần cũng không được tốt. Nhưng lễ không thể phế, đành phải miễn cưỡng giữ nụ cười.Sau khi kiểm kê xem qua một lượt sổ sách, hoàng đế dẫn tôn thất cùng quan viên ra xem nông dân cày ruộng, khi thì ghé hộ này, lúc lại hỏi han vài câu, lại ban thưởng chút ít.Thôi Thắng Huyễn một đường đi theo cũng chỉ làm cảnh, hắn không nói lời nào nhìn hoàng đế, công phu mặt lạnh thật sự cao a, đích tử xảy ra chuyện vẫn có thể bảo trì tươi cười.Gây sức ép một lúc cũng đã hết buổi sáng, đoàn người lại trở về hành cung. Hoàng đế lúc này sắc mặt cũng không lại giấu diếm.Hắn ngồi ở ngự ngai, âm trầm hỏi "Sở vương, điều tra đến đâu rồi?"Sở vương gia bước ra, "Hồi hoàng thượng, hiện trường tối hôm qua đã bị thích khách làm loạn, chứng cứ có khi cũng đã bị phi tang, không điều tra được gì. Nhưng thần hỏi qua tổng quản hành cung,...", nói đến đây, Sở vương gia khựng lại, có vẻ khó xử nhìn liếc qua Hoàng hậu cùng Thôi Thắng Huyễn.Trong lòng Hoàng hậu một động, có chút không yên, Sở vương nổi danh khẳng khái...- Thế nào? - Hoàng đế nhíu mày.- ... Thần hỏi qua tổng quản hành cung, hắn cắn chặt không khai một chữ. Thần liền đem tiểu thái giám bên cạnh hắn đi ép cung, kẻ kia chịu không nổi tra tấn, qua một đêm đã khai ra mấy phần.Trước khi đến đây đã có người cho hắn một số bạc lớn, nói là Đại hoàng tử đặc biệt yêu thích kỳ lan hương mộc, làm hắn chuẩn bị vài chậu để ở Trúc Thanh điện của Đại hoàng tử...Chuyện còn lại hắn một mực khăng khăng không biết. Thần điều tra qua, chậu cảnh kia vốn không còn ở Trúc Thanh điện, mà đã chuyển đến Phụng Thần cung của tam hoàng tử.Chuyện này sợ là, ban đầu là vì Đại hoàng tử mà đến...- Vậy ngươi mau mau điều tra, nhanh chóng bắt được chủ mưu việc này, nếu không ai gia cũng không thể yên lòng ngủ. - Vừa nghe đến vì hắn mà đến, Thái Hậu vội sốt ruột la lên. Còn nhanh chóng kéo hắn về phía mình, nhẹ giọng dỗ dành "Thời gian này ngươi cẩn thận chút, ai gia để thêm người đến bảo vệ ngươi. Ngươi tuyệt đối không thể ra chuyện gì."- Vì ta mà đến? Ta tự nhận chưa từng có thù oán với ai ở đây. - Thôi Thắng Huyễn vỗ vỗ tay Thái Hậu an ủi nàng, lại nhíu mày, tỏ vẻ sửng sốt.- Chuyện này... Theo điều tra của thần, người nọ là người của Phượng Hoa cung. - Sở vương chần chừ một lúc, rốt cuộc nói ra.Trong nhất thời cả đại điện mươi người liền không tự giác đẩy ánh mắt về phía Hoàng hậu. Nhan Hoàng hậu sắc mặt tái nhợt ngồi ở một bên, liếc nhìn hắn đầy hận ý, siết chặt khăn trong tay, mím môi không nói lời nào.Hoàng đế trầm mặc một lúc, lại nói "Đám thích khách còn lại hỏi cung thế nào?"Sở vương gia lắc đầu "Vẫn chưa động đến, thần định hôm nay mới chuyển sang ép cung bọn họ."- Đưa đến đây, trẫm muốn đích thân xem thẩm vấn. - Hoàng đế trầm giọng nói. Hắn không phải kẻ ngốc, việc này, ngay từ đầu hắn đã có điểm nghi ngờ, hơn nữa hai hôm nay nhìn thần sắc hoàng hậu, lại thêm lời vừa rồi của Sở vương, có thể đoán ra việc này ít nhiều đều liên quan tới nàng. Nói sâu một chút, chỉ sợ hoàng đế cũng đã nhìn ra, mưu hại hoàng tử kỳ thật là nhằm vào Thôi Thắng Huyễn, không ngờ đến gặp nạn lại là Thôi Thắng Minh.Nhưng hoàng đế nghĩ đến, chắc chắn kẻ khác cũng có thể nghĩ đến, chẳng hạn như... Sở vương gia, Thôi Thắng Huyễn cùng Thái Hậu. Nhưng Nhan phủ nếu muốn hành động, có lẽ cũng làm tốt đường lui, ít nhất đám thích khách đó có thể có tác dụng, nói không chừng là giúp kéo bọn họ ra khỏi vụ này, đem việc này đẩy lên đầu kẻ khác. Đây mới là lý do hoàng đế muốn đích thân thẩm vấn thích khách, hy vọng dựa vào chúng chứng minh Nhan Hoàng hậu cùng Thôi Thắng Minh vô tội. Tổng quản thái giám Phúc Hà Tử vội đi đại lao dẫn người, qua một nén nhang thì hớt hải trở lại "Hoàng thượng, hoàng thượng, không hay rồi, không hay rồi!"- Có chuyện gì? - Hoàng đế nhíu mi- Đám thích khách... đám thích khách... đều tự sát chết cả rồi! - Đều tự sát chết cả rồi? - Thôi Thắng Huyễn mở to mắt, rõ ràng không thể tin "Hôm trước bổn hoàng tử bắt bọn hắn, còn không thiếu xin tha, vừa nhìn rõ ràng là sợ chết, thế nào lại tự sát?"- Thái y nói, là bọn họ độc phát mà chết. - Phúc Hà Tử một bộ sợ hãi mà bẩm báo.- Làm càn! Người đã ở trong đại lao, làm sao còn có thể phát độc? - Hoàng đế giận dữ vỗ bàn, xung quanh mọi người lập tức quỳ xuống.Thôi Thắng Huyễn trong lòng cười lạnh, ngoài mặt thản nhiên "Phụ hoàng bớt giận."- Đều đứng lên đi. - Hoàng đế phiền chán khoát tay. Lão thừa tướng liếc mắt nhìn Thôi Thắng Huyễn một cái, hai người ngầm hiểu ý nhau, thừa tướng liền lên tiếng hỏi "Vậy hoàng thượng tính toán xử lý chuyện này thế nào? Mưu hại hoàng tử, còn là nhắm vào đại điện hạ, không tra không được."Hoàng đế ngồi trên ngự ngai, trầm mặc một chút mới nói "Nếu đã vậy, cũng không còn manh mối điều tra, án này, liền chuyển về Đại Lý Tự tra xét đi." Hoàng đế ban đầu nghĩ rằng có người muốn hại Thôi Thắng Minh, mà nghi kỵ đầu tiên của hắn còn ai khác ngoài Thôi Thắng Huyễn, cho nên hắn giao cho Tông lệnh Sở vương điều tra, Sở vương làm người thẳng thắn, nếu thật là Thôi Thắng Huyễn làm, Sở vương chắc chắn không dấu diếm, như vậy là cơ hội tốt đem hắn trừ đi. Nhưng tra một hồi lại tra ra việc này ngược lại dính líu tới Nhan Hoàng hậu, có thể nói bọn họ tự mình hại mình, Thôi Thắng Huyễn ngược lại trở thành kẻ bị hại. Cho nên hoàng đế làm sao lại để Sở vương tiếp tục tra án, đành phải chuyển về cho Đại Lý Tự.Hoàng đế liếc nhìn sắc mặt của mọi người, chỉ sợ dù không ai nói gì, nhưng tất cả đều ngầm hiểu trong lòng chuyện này ra sao, Thôi Thắng Minh lại mất thêm một phần thiện cảm. Nhưng im lặng cho qua liền thôi đi, cố tình lão thừa tướng lại lúc này cắn chặt, triều thần nhất định muốn một cái công đạo cho Thôi Thắng Huyễn.Thôi Thắng Huyễn cười thầm, lão tướng gia ngày thường thu liễm ít nói, nhiều người chỉ sợ đều quên mất uy đâu, nhưng một khi đã lên tiếng, liền có thể làm cục diện loạn càng thêm loạn, nguyên bản bị hại là Thôi Thắng Minh, qua vài câu của tướng gia, liền thành Thôi Thắng Huyễn. Hắn nghĩ tới vị tam hoàng tử còn tịnh dưỡng trong điện kia không biết có thể hay không tức chết, chọc giận tướng gia, Thôi Thắng Huyễn lắc đầu, quả thật là không nên làm.Hoàng đế phất tay để mọi người trở về, hạ lệnh khởi hành về cung, liền liếc nhìn hoàng hậu một cái đầy ý vị.--------------------------------------------Thôi Thắng Huyễn sau khi ra ngoài liền đến chỗ của Thái Hậu, Ngọc Ân trưởng công chúa vừa lúc cũng ở đó. Hai người thấy hắn đến liền dông dài một hồi, Thôi Thắng Huyễn cười an ủi bọn họ vài câu- Đứa nhỏ ngươi đáng thương, phụ hoàng mẫu hậu mất sớm, sống mười mấy năm không dễ dàng, hiện tại còn bị bọn độc phụ kia năm lần bảy lượt tính kế hãm hại. - Thái Hậu cảm thán.Ngọc Ân trưởng công chúa cũng nhìn hắn "Hoàng đế coi trọng mặt mũi, chuyện này chắc chắn cũng bị đè xuống, nhưng triều thần người người hôm nay đều nhìn rõ, hoàng đế không nói ra lời, cũng sẽ cho ngươi một cái công đạo."- Cũng không có việc gì, hoàng tổ mẫu cùng cô cô cũng thấy, vừa rồi tướng gia đã lên tiếng, chuyện này cũng xem như tôn nhi hưởng lợi. Đại Lý Tự tự nhiên đem án này tra rõ. - Thôi Thắng Huyễn gật gật đầu. - Vụ này động đến toàn bộ Nhan phủ, Đại Lý Tự dám tra sao? Nếu không có cái gật đầu của hoàng đế, Đại Lý Tự bất quá chỉ là bù nhìn, làm sao dám tra vào chỗ sâu. - Thái Hậu đỡ trán nói. Thôi Thắng Huyễn ngưng mắt nhìn nàng, xem ra Thái Hậu cũng đã nhìn ra chân tướng. - Chuyện này lần, Nhan phủ bị tha xuống nước, nhưng hoàng đế không nỡ động tay, tất nhiên sẽ... Này đó để Linh nhi nói với ngươi đi. - Thái Hậu khoát khoát tay nhìn Ngọc Ân trưởng công chúa. Nàng vẫn như vậy, vẫn không tham triều chính, dù mẫu gia lực lượng khổng lồ, thật muốn thao túng cũng sẽ có ngươi thay nàng làm việc. Nhưng nàng chung quy đều giữ lại mấu chốt.- Mười sáu năm trước hoàng đế hứa rằng năm ngươi mười bảy lập tức phong vương, không cần đợi cập quan hai mươi tuổi. Xem như phong quang vô hạn. Nhưng sinh thần vừa rồi không có phương tiện nói, bổn cung cho rằng trở về liền hạ thánh chỉ, nhưng qua chuyện này, phong vị có lẽ không chỉ là vương.Ngươi về sau cũng cẩn thận một chút, không nên để xảy ra cớ sự gì. Hoàng đế vẫn chưa biết ngươi đã biết chuyện thân thế mình, cho nên không rõ ràng đề phòng, là một điều tốt. - Ngọc Ân trưởng công chúa lại nói.Thôi Thắng Huyễn gật đầu, cùng các nàng trò chuyện một lúc trấn an mới trở về chuẩn bị.Trong lòng hắn cười lạnh, hoàng đế, ngươi không muốn đem quyền lợi cho ta, vậy ta sẽ khiến ngươi không thể không làm!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com