Fanfic Exo Kristao Hoan Hoi Chung Chim Non Mo Mat
Lại vào một hôm khác khác nữa...- Diệc Phàm, hôm nay tôi phải đi Busan thực tập...Cậu vừa loay hoay chuẩn bị dụng cụ cùng một ít tài liệu mang theo; vừa như thông báo qua loa với cái người đang nằm trên giường bệnh mà nghịch điện thoại kia. Chưa nói dứt lời thì cả người liền bị một cơ thể cao lớn từ phía sau ôm chặt lấy- Tử Thao... em không yêu anh nữa sao?_ giọng điệu của hắn có phần giống như đang làm nũngCậu trên trán xuất hiện một đám gạch đen. Hậm hà hậm hực đem hai cánh tay đang ôm chặt lấy eo mình gỡ ra.- Anh đừng nói như vậy..._ *mắt long lanh*_ Tôi có bao giờ yêu anh đâu..._ lại tiếp tục sắp xếp đồ đạc- Oa oa~ Anh biết mà... trong lòng em từ lâu đã có người khác rồi... Em không còn thương anh nữa~ Oa oa~Vị bác sĩ trẻ trên trán lại ko hề khách khí nổi thêm một trận hắc tuyến, mặt đen như đít nồi quay lại nhìn hắn trừng trừng. Bình sinh cậu vốn ko hề kì thị con trai làm aegyo, chỉ là trùng hợp người cậu kì thị lại chính là cái tên ko có tiết tháo này.Hoàng Tử Thao tay nắm thành quyền, hình như giới hạn chịu đựng đã sắp chạm mốc maximum- Anh nghĩ nhiều rồi. Tôi cùng bác sĩ Byun đi mấy ngày rồi về. Ngoan ngoãn ở bệnh viện nghỉ ngơi, đến lúc về sẽ mua quà cho anh_ thiết nghĩ thân là bác sĩ lại đánh người, chuyện này mà truyền ra ngoài e cũng ko hay, đành miễn cưỡng chuyển sang dùng lời ngon ngọt. Chỉ mong tên lắm lời này có thể vì bận ăn đường mà im mồm lại đôi chút.- Không được!!! Hai người cô nam quả nam ở chung một chỗ!!! Anh tuyệt đối không cho phép!!!- Anh cho phép hay không thì mặc xác anh. Tôi là đi làm việc của tôi chứ không phải đi chơi. Đừng tưởng bằng mấy lời mè nheo đó thì có thể khiến tôi bỏ việc mà ở đây chơi với anh!_ lương y Hoàng phẫn nộ quát lớn- Em mà đi anh lập tức báo với Tuấn Miên trừ lương em!!!_ bên này Ngô bệnh nhân cũng ko hề kém cạnh với hai tay chống hông, lớn giọng gàoBác sĩ Hoàng trông thấy cành kia thì thực sự bốc hoả rồi. Trong vòng một phần một ngàn giây liền quay lại cầm ngay cái gối trên giường phang thẳng vào mặt hắn. Còn tiện chân tiện tay đấm đá thêm mấy phát.- Trừ lương... trừ lương... Cho anh trừ lương này..._ vừa đánh vừa chửi luôn mồmHoàn toàn phát tiết đến nỗi không còn ý thức được người trước mặt ngoài thân phận là bệnh nhân đặc biệt và là bạn thân của viện trưởng ra thì còn là tổng giám đốc của một tập đoàn danh tiếng gì gì đó. Trực tiếp dùng toàn bộ sức lực mà đập thẳng vô mặt đối phương như vậy coi bộ có vẻ không được giống lương y cho lắm.- Đm nhà anh... Tôi cực khổ làm lụng lại còn phải nuôi cái thể loại ăn không rửng mỡ như anh. Lương không những không được tăng, đằng này lại muốn trừ... Chuyến này không đập chết anh tôi không phải mang họ Hoàng!!!Cậu dùng gối không ngừng ấn lên mặt hắn, cơ bản không để ý đến việc bản thân đang ngồi hẳn lên bụng ai kia. Đột nhiên hắn vùng dậy, đem cậu ấn xuống, lấy lại thế thượng phong. Tử Thao vì bất ngờ mà hai mắt mở to, gò má sau một trận vật lộn ban nãy mà thoáng chốc ửng hồng... Hắn nhìn như trối chết vào biểu tình mị hoặc của cậu lúc này, cố kìm lại mà nói mấy câu:- Nếu muốn mang họ Ngô đến như vậy, chúng ta có thể kết hôn động phòng bla bla... sau đó đập chết anh cũng chưa muộn...- Ngô Diệc Phàmmmm!!! Tôi đếm đến ba anh còn không leo xuống thì chốc nữa anh liệu hồn ôm Đan Đan cút khỏi đây cho tôi!!!!Cậu rít qua kẽ răng. Và tất nhiên con người sợ vợ kia chỉ vừa nghe dứt lời liền nhanh chóng leo xuống trong chưa đầy một nốt nhạc...~o0o~- BAEKHYUNIEEE~- CHANYEOLIEEE~Chuyến bay đến Busan vừa hạ cánh, bác sĩ Byun vừa trông thấy cái dáng cao gầy của ai đó liền co chân ngắn chạy ào đến; tiếp đó bày ra một màn Ngưu Lang Chức Nữ hội ngộ tương phùng đầy cẩu huyết.Mặc cho đôi chim cu bên kia mải miết ôm ấp hôn hít các thể loại, đồng chí Hoàng Tử Thao đứng bên này tuyệt nhiên không hề có tâm trạng trề mỏ ăn GATO một chút nào. Vì sao ư? Lý do chính là vì tên bệnh thần kinh nào đó không biết ăn phải cái gì mà mới vừa sáng sớm tinh mơ đã bắt đầu không ngừng gọi điện cho cậu. Bắt máy thì chỉ nghe mấy câu đại loại như "Em không còn thương anh nữa, chúng ta xa nhau đã gần một tiếng đồng hồ rồi vậy mà em vẫn không hề gọi cho anh một cuộc điện thoại nào, em không nhớ anh sao?", "Anh thương em nhiều như vậy, tuyệt đối không được phản bội anh có biết chưa?" hay "Anh chính là người đàn ông tiêu chuẩn cho hình tượng cao phú soái trong lòng biết bao thiếu nam, thiếu nữ, là soái ca ngàn năm có một, em nhất định phải nắm giữ anh thật chặt, dù có chết cũng không được tìm đến bất cứ thằng đàn ông nào khác, anh và con sẽ mãi đợi em" bla bla... các thể loại xàm xí nhảm nhí sến sẩm khác nhau khiến bác sĩ Hoàng cảm thấy như kiếp này mình tìm được thiên địch rồi. Cũng may sau đó được một nữ tiếp viên đến nhắc nhở về việc không được sử dụng điện thoại khi máy bay đang cất cánh nên mới có cớ cúp điện thoại của hắn. Bằng không còn nói nữa chắc cậu không kìm được mà quăng luôn điện thoại ra cửa sổ máy bay mất.Đến khổ. Và bây giờ, ngay khi vừa đáp xuống sân bay, điện thoại thân yêu lại đang vừa đổ chuông vừa rung bần bật. Màn hình điện thoại vẫn như cũ hiện lên mấy chữ mắc ói "Lão công dấu yêu" đang gọi. Đây vốn là hắn vào ngày đầu tiên khôi phục khả năng nói chuyện đã lừa cậu cho mượn điện thoại bảo là gọi về công ty; đến khi nhận lại thì danh bạ thân yêu không biết từ lúc nào mọc thêm một số liên lạc với cái tên biến thái như vậy. Tử Thao năm lần bảy lượt xóa đi, nhưng cái tên chết dẫm nào đấy lại xài chiêu tuyệt thực, nằng nặc đòi cậu đổi lại như cũ. Kiên trì chưa được mấy tiếng đồng hồ liền nhận được chỉ thị của Viện trưởng: "Tử Thao à, xin cậu đừng làm khó cậu ấy!". Con bà nó rốt cuộc là ai đang làm khó ai chứ???Bác sĩ Hoàng cuối cùng cũng buông xuôi, dù sao cũng chỉ là một số liên lạc, không gọi là được, không gọi là được... Hoàng Tử Thao tay bóp trán. "Nếu bây giờ mà không bắt máy, nguy cơ tên thần kinh đó ngoài việc kiên trì gọi suốt cả ngày còn báo lên viện trưởng là rất cao. Mà Viện trưởng lại là bạn rất rất rất thân của hắn... Ai da~ Thôi thì bắt máy đi thì hơn, đành phải để lỗ tai chịu khổ một tí vậy..."Nghĩ đoạn liền miễn cưỡng trượt nút trả lời...- Alo, tôi nghe đây...- Tử Thaooo~ Em tới chưa? Tới rồi sao không gọi điện cho anh? Anh thực sự rất lo cho em có biết không? Còn tưởng em xảy ra chuyện gì... Máy bay hết nhiên liệu, rơi xuống biển, máy bay gãy cánh rơi xuống biển, máy bay bị đánh bom rơi xuống biển... Oa~ Anh thực sự rất lo. Đến cả Phòng quản lí lộ trình chuyến bay hay Hiệp hội cứu nạn vùng biển anh cũng đã liên lạc rồi. May mà cuối cùng em cũng nghe máy...Hoàng Tử Thao nghe xong khóe miệng liền không ngừng co rút. "Tên cầm thú này phải hay không là thực sự quan tâm, thật sự yêu thương mình vậy?"- Ahaha... con bà nó anh thực quá có khiếu hài hước đi- Ai nha bà xã của anh, giọng em sao lại nghe có vẻ không vui vậy a?_ đầu dây bên kia, Ngô não phẳng ngây thơ hỏi một câu thiếu đánh khiến cho bên này có người tức đến muốn nhai điện thoại- À anh không biết chứ đây chính là chất giọng yêu thương trìu mến nhất của tôi đấy- Vậy à, lạ nhỉ... À không nói với em nữa anh có chút việc phải làm...Nói rồi không đợi Tử Thao kịp trả lời liền cúp máy. - Nè, hậu bối Hoàng Tử Thao, cậu không định đi sao? Nghe điện thoại của ai mà ngẩn ra vậy hả?_ từ xa, bác sĩ Biện đã yên vị trong một chiếc xe hơi bóng loáng tự lúc nào, trông thấy cậu cứ đứng im như phỗng một hồi lâu thì vẫy vẫy, gọi lớn."Quái lạ, tên này chẳng phải mọi ngày đều bám mình như keo dính chó, nếu không phải là mình cúp trước thì tuyệt nhiên không chịu ngậm mồm sao?! Hôm nay bổn thiếu gia còn chưa nói xong cơ mà?! Có thể bận việc gì được nhỉ???"Mớ suy nghĩ ấy cứ lởn vởn trong đầu Tử Thao mãi không thôi..._END CHAP_Cmt & vote nha~♡버 벅 기♡
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com