Fanfic Edited Kookga Blue
Warning: 16+Nói là mướn chung nhà, kỳ thực ngoài thời gian ăn cơm tối, cuộc sống của hai người gần như hai đường thẳng song songYoonGi ban ngày phải đi làm, 9h sáng ra khỏi cửa. JungKook bình thường giờ học không nhiều, thường xuyên ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên cao, xế chiều mới tới trường. Buổi tối hai người gặp mặt ở bàn ăn. Đến khi YoonGi lên giường tắt đèn đi ngủ, JungKook lại ở đối diện thức đêm hoàn thành bản vẽ tốt nghiệp.Vậy nên ở cùng nhau 3 năm, nhận thức của YoonGi với JungKook chỉ vẻn vẹn ba điều: sinh viên nghệ thuật, giỏi nấu nướng, giọng nói êm tai.Mãi cho đến một ngày, YoonGi nửa đêm khát nước, rời giường đi phòng khách uống nước, cả căn nhà tối om chỉ có duy nhất phòng đối diện cửa chưa đóng chặt làm hắt ra một chút ánh sáng vàng nhạt.Tự dưng lại có suy nghĩ đi hỏi han tiểu quỷ sao giờ còn chưa ngủ.YoonGi tất nhiên không có ý định nhìn lén, chỉ là...Xuyên qua khe cửa thấy được người trẻ tuổi đang ngồi trước bàn học, cùng toàn bộ chiều dài của vật thể được phóng thích từ bên trong quần đang được ôm lấy bởi bàn tay của người kia. Min YoonGi đại não rơi vào khoảng không, tay giơ lên vốn định gõ cửa nay đông cứng tại chỗ.Hai bắp đùi người thanh niên căng cứng, đầu hơi ngước lên làm lộ ra đường viền cổ, hai mắt nhắm hờ, một tay nắm lấy nơi kia lên xuống an ủi, một tay đặt trên đùi vô thức nắm chặt thành quyền, cả cơ thể giống như cây cung đã lên dây, tột độ căng thẳng.Cậu thở hổn hển, thỉnh thoảng từ nơi cổ họng lại vuột ra vài tiếng than nhẹ khó kiềm chế, hầu kết theo động tác nuốt nước bọt mà trượt lên trượt xuống, bởi vì dùng sức mà cánh tay chắc khỏe nổi đầy gân xanh.Thứ đang được cậu chăm sóc trong lòng bàn tay kia thật oai vệ khí phách, hùng dũng hiên ngang vươn thẳng mình. Ở dưới ánh đèn vàng nhạt mờ ấm lại hiện ra dáng vẻ có chút dữ tợn, mạch máu dọc theo chiều dài hình trụ đi xuống, biến mất bên dưới khóa kéo quần jean đang rộng mở.Một tiếng rên trầm thấp vang lên, dòng chất lỏng từ trên đỉnh vật kia trào ra, làm ướt nhẹp cả lòng bàn tay người nọ.Sau đó chỉ còn tiếng thở dốc vô tận quanh quẩn bên tai.YoonGi như nằm mê mà xem hết quá trình, thần sắc ngây ngốc lui về phòng, không nhớ rõ mình làm sao nằm lại lên giường, trừng mắt nhìn trần nhà, chỉ cảm thấy trong phổi tràn đầy mùi ẩm ướt .Chính là vị tanh nồng, mang đậm mùi hương giống đực, lại làm lòng người nhộn nhạo khó nén.Qua hồi lâu, YoonGi vẫn như cũ không thể tin.Anh vừa mới, tận mắt thấy JungKook tự an ủi, tận mắt thấy dáng vẻ JungKook giải phóng tình dục.Mà anh dĩ nhiên lại cảm thấy bộ dáng tiểu quỷ kia lúc gần đến cao trào rất... gợi cảm.Cái trước là sự thực, mà ý tưởng về sau ngay cả chính anh cũng cảm thấy hoang mang.Sau đó anh dần dần, dần dần, lộ ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ .Toàn bộ quá trình cực kỳ từ tốn âm trầm.YoonGi không quá xoắn xuýt,cũng không quá trắc trở mà tiếp nhận sự thật rằng bản thân đối với tiểu quỷ kia không phải là cảm xúc đơn thuần. Anh vẫn luôn thành thật với ham muốn của chính mình, nên cũng chẳng cảm thấy yêu thích cậu bé nhỏ hơn vài tuổi có gì không hay.Nhưng cái chính là ở thái độ của đối phương.YoonGi tuy hết lòng chiều chuộng bản thân nhưng anh không ích kỷ.Thích người ta là việc của anh, anh không mong người khác nhất định phải đáp lại tình cảm của mình. Dù sao mỗi người đều có quyền lựa chọn của riêng mình, huống chi JungKook còn trẻ, anh cũng chẳng chắc chắn được cậu đối với quan hệ đồng giới có thể tiếp nhận bao nhiêu.Vì vậy đơn giản là làm như không có chuyện gì xảy ra mà sống qua ngày.YoonGi nghĩ thế này, thay vì phơi bày mọi chuyện dưới tình huống không nắm chắc kết quả, vừa phiền lòng người khác lại đối với chính mình không yên, chi bằng cứ để thuận theo tự nhiên có lẽ tốt hơn nhiều.YoonGi nghe nói công ty thực tập rất vừa lòng JungKook, chỉ cần tiểu quỷ tốt nghiệp là có thể vào làm việc chính thức. Tiểu quỷ cũng định tiếp tục thuê phòng, không hề nghĩ tới chuyện dọn đi.Vậy nên về sau YoonGi còn nhiều thời gian cùng cậu thăm dò tìm hiểu.Nghĩ thông suốt, Min YoonGi liền dễ dàng tiến vào mộng đẹp.-JungKook một tay cầm lon bia dựa vào ghế salon êm ái, hưởng thụ buổi tối thứ sau hiếm có được thong dong tự tại, đột nhiên nghe thấy ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng đụng chạm, còn có tiếng người cười đùa khe khẽ.Là người kia mỗi cuối tuần đều mang phụ nữ trở về.Đại khái xuất phát từ ý thức bảo vệ khu vực công cộng, từ ngày thấy vết tích phong lưu của YoonGi lưu lại trên ghế salon, JungKook sau đó luôn trấn thủ trong phòng khách, rất sợ phòng khách lại lần nữa bị YoonGi làm loạn.Nhưng hôm nay theo sau anh không phải phụ nữ, mà là một người đàn ông so với anh còn cao hơn một chút.Điều này làm JungKook bất ngờ đến trợn mắt há mồm - nhưng mà dĩ nhiên không nói lời nào ra.YoonGi dùng chìa khóa với phần chuôi nhựa màu cam mở cửa nhà, ở cửa đổi giày, như không có gì xảy ra, dắt người đi qua sopha, đi qua trước mặt JungKook đang xem ti vi.Trong nhà không mở đèn, chỉ có ánh sáng yếu ớt phát ra từ màn hình, vô tình rọi vào gò má YoonGi, làm lóe sáng lên khuyên tai anh đeo bằng kim loại.JungKook cố gắng khống chế biểu tình, làm như không có cái gì đáng kinh ngạc, tiếp tục nhai bim bim khoai tây, xuyên qua phần mái có hơi dài tiếp tục xem tiết mục nhàm chán trên truyền hình, tự biến mình thành một món đồ bày biện trong phòng khách, nỗ lực hạn chế cảm giác tồn tại.Ngược lại người nam kia thấy cậu lại ngạc nhiên hỏi, "Đây là???""Đứa em mướn chung nhà, trẻ con ấy mà." JungKook nghe YoonGi không chút do dự trả lời.Trong lòng bỗng trào lên một tia ưu phiền kỳ lạ.Người nam nọ vốn định hỏi thêm, nhưng YoonGi đã kịp dán lên người anh ta ngăn lại, người đó đành tùy ý anh kéo về hướng phòng riêng.Hai người nhanh chóng đi vào phòng ngủ của YoonGi, cạch một tiếng khóa cửa, để lại cả căn phòng khách nhàn nhàn mùi nước hoa đàn ông.Chẳng bao lâu sau gây ra động tĩnh không hề nhỏ.Tiếng rên bằng chất giọng như say rượu đặc trưng của YoonGi qua khe cửa tràn ra ngoài. Cái này làm JungKook thực sự rất lúng túng. Cậu không được tự nhiên mở lớn âm lượng TV, lại đem chính mình vùi vào ghế salon.YoonGi đã từng qua lại với rất nhiều người, nhưng JungKook chưa từng nghĩ anh cũng sẽ làm chuyện đó với đàn ông.Cũng không phải có gì ác cảm , mà JungKook chỉ đơn giản nghĩ là, người như YoonGi sẽ không thích đàn ông thôi.Trong đầu JungKook bừa bộn một đống suy nghĩ, thần sắc càng ngày càng trở nên phức tạp, cậu kéo lấy con thỏ bông đặt ở đầu bên kia sopha ôm vào lòng, chống khuỷu tay xuống ghế đỡ đầu xem TV, được một lúc sau thì ngủ gật.Đợi đến khi âm thanh rối loạn từ đằng sau cánh cửa cách âm không tốt kia rốt cuộc dừng lại, JungKook mới mơ màng mở mắt. Cậu liếm sạch đầu ngón tay còn vương lại bột phô mai, tắt TV đứng dậy trở về phòng mình, cũng chính là cửa đối diện phòng của YoonGi.Nhẹ nhàng khép cửa lại, JungKook tựa vào ván cửa, chờ đợi cơn chóng mặt chầm chậm qua đi. Sau đó cậu nhanh chóng đánh răng, vén chăn chui lên giường, nhắm mắt lại, để màn đêm bao phủ chính mình.-Hôm sau cậu thức dậy không sớm, đã 11 giờ.JungKook liếc nhìn cửa đối diện, không có bất cứ động tĩnh gì.Cậu khẳng định anh còn đang ngủ, cũng có thể là, bọn họ còn đang ngủ.Không ngừng lại quá lâu, JungKook đạp dép, vừa ngáp vừa đi nhà bếp làm bữa sáng cho mình.Chiên một quá trứng, kẹp vào bánh mỳ nướng cùng dưa chua, bày ra đĩa xong JungKook mới đột nhiên nghĩ, có nên làm cho người kia cùng "bạn" của anh mỗi người một phần?Hết sức trùng hợp, ngay lúc ấy YoonGi mang cái đầu như tổ quạ cùng vẻ mặt thiếu ngủ từ phòng mình đi ra.Ánh mắt JungKook tại cánh tay trắng nõn lộ ra dưới lớp áo ngủ mỏng tang của anh vương vấn hồi lâu, lòng đầy hiếu kỳ người nam kia liệu có còn ở bên trong phòng?"Nhìn cái rắm a."Min YoonGi đối với ánh mắt cậu đầy suy tư cũng không có điểm gì không thoải mái, lười biếng vươn vai, đi qua cầm lên bữa sáng nằm trước mặt JungKook không nói lời nào liền cắn, chẳng thèm quan tâm đến gương mặt tiểu quỷ đã biến đen vài phần."... Đó là của em mà." JungKook bùng nổ."Bây giờ không phải nữa rồi." YoonGi gian tà liếc mắt. "Em cắn qua rồi."YoonGi cúi đầu nhìn xuống, khóe miệng câu lên thành dáng cười vô lại. "Cho nên?"Đúng lý hợp tình ngữ điệu làm cho JungKook có tức giận cũng chẳng thế nói nên lời.Bánh kẹp rất nhanh bị anh giải quyết sạch sẽ, YoonGi đem đĩa thả lại trên bàn, rút khăn giấy lau miệng, sau đó tiêu sái rời đi.Thực muốn kiếm cái nồi đập cho anh một cái, JungKook hướng bóng lưng kia giơ ngón giữa. Sau đó cậu đi kiểm tra cửa trước, phát hiện không có đôi giày lạ nào, chứng tỏ người nam nọ đã đi.JungKook trở lại trù phòng, lúc này mới bực tức làm một phần đồ ăn khác cho mình.Chờ cậu bưng đĩa đến phòng khách, YoonGi đã rửa mặt xong, thay áo sơ mi sạch đẹp tươm tất ngồi vào bàn xem báo.Nhân mô cẩu dạng*, hoàn toàn không còn chút nào dáng vẻ phóng túng của đêm qua.*Nhân mô cẩu dạng: dạng chó hình người (thành ngữ TQ), nôm na là chỉ hành vi và vẻ ngoài thoạt nhìn rất phong độ, quang minh chính đại, nhưng thật ra nội tâm xấu xa, buông thả, phóng đãng.JungKook nhìn anh, muốn nói lại thôi."Có lời cứ nói, e thẹn như em bây giờ anh cảm thấy không quen." Min YoonGi nhàn nhã lật trang báo."...Làm chuyện đó với đàn ông... cảm giác tốt lắm sao?"YoonGi dừng động tác, giương mắt nhìn sang, "Em thật muốn biết hả?"JungKook bị cái nhìn kia làm cho tê hết cả da đầu, liền lắc đầu nguầy nguậy, "Không phải! không phải! không phải! cũng không phải rất muốn biết. . . ""Kỳ thực đây là lần đầu tiên anh làm với đàn ông", YoonGi chống cằm, "Cảm giác..."JungKook nghe lời này mạnh mẽ ngẩng đầu lên, "Anh thích sao?"YoonGi híp mắt, bí hiểm cười, "Ai nha, đúng vậy! Chỉ là làm với đàn ông không hề giống cảm giác làm với phụ nữ, giống như có ai đó cầm kim chích vào huyệt vị khắp người ấy, vừa đau lại vừa sảng khoái."Anh chỉ vào hông mình, "Đến giờ vẫn còn đau.""...." JungKook sờ mũi, quyết định tập trung ăn.Chả hiểu sao tự dưng lại đi cùng anh bàn luận loại chuyện này.YoonGi trầm mặc một lát, đột nhiên hỏi. "Cảm thấy ghê tởm sao?""Không phải, không phải!" JungKook càng hoảng sợ, vội thanh minh. "Em tôn trọng sở thích của anh.""Bây giờ đã là thời đại nào rồi, việc đó đâu có gì để phê phán..." khóe mắt thấy đối phương vẫn đang nhìn mình, JungKook hắng giọng, nghiêm túc nói, "Mặc dù có chút không ngờ tới, nhưng em không hề cảm thấy ghét bỏ hay ghê tởm hyung."Nhịn không được nắm lấy tay YoonGi, muốn biểu đạt lập trường kiên định của mình."Em..." YoonGi nhìn cậu thật sâu, sau đó thở dài, "Bỏ đi, em đột nhiên dùng kính ngữ, ngược lại khiến anh khó xử."Thế nhưng nhìn biểu cảm vui vẻ kia thì xem ra không phải anh thật sự có gì khó nghĩ.JungKook đột nhiên rầu rĩ ,"...Anh thật sự thích coi em là đứa con nít vậy sao?""Hả?" YoonGi có điểm không theo kịp."Anh tối qua cũng bảo em là trẻ con với người kia." Đôi mắt JungKook rũ xuống.Một hồi im lặng, YoonGi nói, "Em rất để ý chuyện này?" "Vậy anh không gọi nữa!""Ôi chao!" JungKook kêu lên, lại có thể dễ dàng như thế á? "Gọi em Quả Quả* được rồi!" Quả nhiên một giây sau, người kia liền lộ ra ý cười xấu xa.*Quả Quả: là tên thân mật các chế Tàu gọi Kookie."Đừng..." JungKook trợn trừng hai mắt, nhưng cuối cùng vẫn chịu thua, "...Cái đó... thôi... tùy anh."YoonGi cười khoe trọn hàm răng.JungKook chột dạ rời đi ánh mắt.Luôn cảm thấy gần đây sống cùng YoonGi có gì đó khác biệt, dường như anh không còn lạnh nhạt như trước kia nữa rồi.-TBC-
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com