TruyenHHH.com

Fanfic Edited Da Sac Thuong Thien Niem

3.Tóc để chỏm

*Tóc để chỏm (thời xưa những người vị thành niên búi tóc, mượn chỉ những người còn nhỏ.)

Nói người vừa tới là hung thần ác sát cũng không quá, trên người đó huyết khí kỳ trọng, vừa thấy là biết đã từng giết người. Người nọ đôi mắt lộ ra sắc lạnh, thời điểm người đá tung cửa bước vào nhìn ta có hơi kinh ngạc, thấy tay ta nắm chặt đồ vật thì lại nhíu mày. Ta hỏi người tên là gì, người nhìn chằm chằm vào mặt ta một lúc lâu, hình như đã nhìn ra điều gì đó mà trả lời "Cung Thượng Giác".

Ta vươn tay ra thì mới phát hiện toàn bộ cánh tay run rẩy, lúc bị đưa tới trước mặt cha mình trong tay ta vẫn nắm chặt món đồ kia, người nhấp miệng một chút: "Ngươi tên gì?"

"Thượng Quan Niệm."

"Thượng Quan..." Cung Thượng Giác nhắc lại hai chữ này, sau đó khoé miệng gợi lên, nhận lấy đồ trong tay ta, "Ngươi cũng biết Thượng Quan Thiển là ai và ở đâu chứ?"

Đôi mắt ta lập tức trở nên đỏ hoe nhưng ta vẫn trợn trừng lên, "Thượng Quan Thiển là mẹ ta, các ngươi định làm gì với mẹ ta?"

Cha cười, rồi lại nhăn mày. Dường như xác nhận được người này không phải là hoa đỗ quyên mà mình tâm tâm niệm niệm hồi lâu, thế là hít một hơi thật sâu trước khi diễn kịch. Ta lại càng thêm sợ hãi, nhưng nỗi sợ hãi này bị ta chặn lại, cánh tay tuy nói là phát run nhưng biên độ càng ngày càng nhỏ, ánh mắt dường như yếu thế rồi dần dần trở nên vô cảm.

Nếu nói không sợ là giả, rốt cuộc ta chính xác là tham sống sợ chết, nghe mẹ nói về cha ta cũng đoán được người ít khi nói cười, cũng ít nhiều có chút tàn khốc. Nhưng mà cha chỉ là xua xua tay, mang ta về Cung Môn, tuy rằng ý tứ trong miệng người là, ta phải trở về ngôi nhà vốn dĩ là của mình. Ta nghe người khác gọi người là Cung Nhị đại nhân, trong lòng sợ sẽ mạo phạm người nên cũng gọi theo, người không có phản ứng gì giống như đã tự nhiên chấp nhận cách gọi này, ta cũng không hề đổi tên gọi.

Cung Môn rộng mở, chỉ có một đôi nam nữ đứng đó. Nữ tử mảnh khảnh, thân xuyên hoa phục, nam tử đứng ở một bên ôm cái lò sưởi khoác áo choàng lông. Chỉ nghe cha nói, "Chấp Nhận đại nhân."

"Điều tra được gì không?" Nam tử kia nói, nếu hắn là Chấp Nhận, như vậy người bên cạnh hắn nói vậy chính là Chấp Nhận phu nhân đi. Chấp Nhận phu nhân diện mạo quạnh quẽ, trong mắt lại lộ ra mệt mỏi, thường thường sẽ hướng về chỗ ta nhìn một cái.

"Vô phong đã bị diệt." Cung Nhị đại nhân cùng Chấp Nhận đi ở phía trước, không biết đang thương thảo cái gì. Đột nhiên, Chấp Nhận giống như có điều sửng sốt một chút, chỉ vì trong tay Cung Nhị đại nhân đưa ra món đồ kia.

Chấp Nhận theo hướng phía sau nhìn thoáng qua ta, ta dõi theo ánh mắt của Chấp Nhận lại thấy nụ cười nhạt của Chấp Nhận phu nhân.
Chấp Nhận phu nhân chú ý tới ta ánh mắt liền đi lên hỏi, "Ngươi tên gì?"

"Thượng Quan Niệm." Ta trả lời, nhìn thấy nàng lập tức cười.

"Ngươi và nàng ấy, thật sự là giống nhau như đúc." Chấp Nhận phu nhân cười, cười rộ lên đặc biệt xinh đẹp, không giống như mẫu thân. Chấp Nhận phu nhân giống cành mai đông xuân, mẫu thân là hoa súng đầu hạ, chính là đều rất đẹp.

Chấp Nhận phu nhân sờ sờ ta đầu, dọc đường đi nàng chưa nói cái gì, chỉ là ở bên cạnh trộm nói cho ta đợi lát nữa sẽ phát sinh vài chuyện, còn nói muốn ta đừng lo lắng. Ta cảm thấy hoang mang, ta và Cung Môn không có một chút liên hệ, vì sao Chấp Nhận phu nhân lại muốn giữ gìn ta như thế.

Có lẽ Chấp Nhận phu nhân hiểu được cảm xúc trong mắt ta, "Ta còn chưa kịp cảm tạ nàng ấy đã lấy đi gian nan khổ cực trong lòng ta."

Gian nan khổ cực này, chắc là Vô Phong nhỉ. Nhưng ta vẫn đang làm bộ làm tịch trước mặt, ngây thơ mờ mịt gật gật đầu, lễ phép nói lời cảm tạ với Chấp Nhận phu nhân.

Khi vào đến đại điện, sắc mặt các trưởng lão bỗng trở nên nghiêm túc khi nhìn thấy ta, ta chỉ đứng bên cạnh Cung Nhị đại nhân, cũng không dám dính người trốn sau lưng giống như mẫu thân, thế nên đành đứng co quắp trong đại điện. Chấp Nhận ngồi ở vị trí trung tâm, lúc này ta mới thấy rõ mặt ông ấy, dung mạo Chấp Nhận phong thần tuấn lãng, trên mặt mang theo nét cười rồi lại hàm chứa uy nghiêm.

Đúng là tuổi ta còn nhỏ, nhưng tốt xấu gì cũng đã cùng mẫu thân đi qua rất nhiều hiệu thuốc, gặp rất nhiều khách nhân, đương nhiên phân biệt được tốt xấu trong lời người đời nói. Đám trưởng lão kia hợp lại cứ nhắm tới thân phận ta mà mắng mỏ, nếu không phải bọn họ cứ người nọ nối tiếp người kia nói liên mồm giống mấy tiên sinh kể chuyện kia, thì đã ta phản bác từ lâu rồi.

Cung nhị đại nhân chỉ liếc ta, dường như muốn nhìn xem ta sẽ biểu hiện như thế nào.
"Các vị trưởng lão, nói vậy thì các người phải thề, khẳng định các người có bằng chứng ta không phải là người của Cung Môn đi." Ta cười nói, những người đó hỏi lại ta có biện pháp nào chứng minh.

"Trong Tương Nguyệt y quán ở Biện Liễu có một phần y án, nếu không tin thì tìm xem là biết."

"Sao có thể tin lời của một người như vậy, Thượng Quan Thiển vốn âm hiểm xảo trá, ai có thể chứng minh cô ta không làm giả phần y án kia?"

"Xin hỏi trưởng lão, nếu mẫu thân ta giống như những lời rêu rao, tại sao lại không gây chú ý cho Cung Môn, Biện Liễu là một thành nhỏ, chuyện nhỏ như vậy có thể thành chuyện lớn, nhất là nàng lại là người xa lạ sống ở trong thành. Ai dám tin tưởng, và ai dám làm những việc đó cho mẫu thân."

Đây tất cả đều là lời mẫu thân nói, người dân Biện Liễu chất phác nhưng cũng vì thế mà càng thêm phong bế, bọn họ đãi nhân xử sự khéo đưa đẩy con buôn, mẫu thân nói những người này rất vô tình với nàng, bởi vậy nếu như nàng làm chuyện gì đó khác người, chỉ biết đành chịu để bọn họ bêu danh. Mẫu thân với ta đào vong đến thành nào cũng giống vậy, bọn họ có cuộc sống của chính mình, mẫu thân và ta chỉ là khách qua đường thôi, họ chỉ có thể tránh đường chứ không thể nhúng tay vào được. Nghĩ đến mẫu thân luôn đối xử với người khác bằng nụ cười, ta không khỏi cảm thấy có chút chua chát trong lòng.

Bên cạnh lại có người đang cười, ta thấy trên đầu hắn đeo một đống lục lạc, cười tủm tỉm mà nói với Cung Nhị đại nhân: "Ca, nếu hắn đã nói rõ, vậy đi thôi, không cần thiết ở lại tiếp tục nghe những điều vô dụng nữa."

Ta nhìn thoáng qua người nọ, hắn nhìn ta cười cười, trông có hơi lúng túng. Ta cũng không rõ vì sao, sau này ta lại được Cung Nhị đại nhân cho làm quen một chút với ám vệ đã an bài cho ta, thì mới biết được trước đây Cung gia đã có chuyện gì. Ta cũng không hề cảm thấy có lỗi với Cung Tam, chỉ là ta đã hiểu tại sao ngày hôm đó hắn cười với ta như vậy, cũng không có động tác gì với ta. Mà Cung Nhị đại nhân cũng không khắc nghiệt như ta tưởng, có thể vì ta đã nghe kể rất nhiều từ mẫu thân khi trước, nên không dám gây tội, người cũng vừa lòng.

Chấp Nhận đại nhân liếc mắt nhìn ta một cái, "Các vị trưởng lão, nếu đã có y án vậy chớ có tiếp tục tranh chấp, sẽ có người đến Biện Liễu lấy y án và xem xét."

Sau này ta mới biết được, một cái liếc mắt kia của Chấp Nhận là thương xót, và sau này Chấp Nhận phu nhân nói rằng đó là vì hồi trước ông ấy cũng như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com