TruyenHHH.com

[FANFIC] [EDIT] Xuân muộn (Trì xuân)

Phiên ngoại

_emilia12_


*Góc nhìn thứ nhất của Lưu Vũ

1.

Mỗi khi nhóm INTO1 cùng nhau tám nhảm, đồng đội luôn tò mò như thế nào mà bọn tôi lại quen nhau. Những lúc ấy đứa lớn tiếng nhất luôn là Trương Gia Nguyên, cảm tưởng như nó muốn hét banh cái nóc nhà ra luôn. Châu Kha Vũ và Lâm Mặc bị dọa cho hết hồn, vội vã hoảng loạn xông lên bịt mồm cậu ta rồi la lối: "Bé cái mồm lại bé cái mồm lại!" "Nhỡ bên ngoài có phòng viên thì sao hả?!" "Im mồm nhanh, mấy người AK vừa đi qua kìa... Hả? Từ từ đã cậu mới nói ai vừa đi qua cơ?" "Hi AK không phải bọn em đang cãi lộn vì chuyện tình cảm gì đó đâu hahahaha vừa nãy em nói nhảm đấy không phải yêu đâu, Châu Kha Vũ với Lưu Vũ không có yêu nhau đâu, không có gì hết, thực sự không có gì hết bye bye!"

Càng nói lớn hơn nữa đúng không?!

Cũng may là tạm thời đang không có ai khác.

Tôi nhìn ba cái người đang ngã chổng vó lên trước mặt, ngón chân tôi co rúm lại sắp nhịn không được mà chọc thủng sàn nhà đến nơi. Bất đắc dĩ xoa xoa lỗ tai hơi đỏ, tôi nhắm mắt đỡ trán.

"Cậu ta theo đuổi anh đấy."

Tôi chịu đủ lắm rồi, định bụng nhanh chóng kết thúc cái chủ đề này ở đây.

Châu Kha Vũ lập tức phản ứng, nhanh chóng ngừng hỗn chiến, thoắt cái bò dậy từ dưới đất rồi oan ức phản bác: "Nhưng là anh hôn em trước mà!"

"Nhưng rõ ràng là tại cậu theo đuổi tôi trước!"

"Em theo đuổi anh lúc nào? Ở đâu?"

"Trong mơ." Tôi quả quyết kết luận, trong lời nói mang theo chút ý vị sâu xa rồi vỗ vỗ đầu cậu ấy, dịu dàng vuốt thẳng mái tóc rối bù đáng yêu.

"Cái gì mà trong mơ chứ, em không nhớ rõ mà..." Cậu ta dẩu cái môi lên ra vẻ oan ức.

"Cậu bị mộng du. Bởi vì là mộng du nên đương nhiên cậu không có ấn tượng gì. Tôi cũng không biết là tôi ngủ ngáy, cậu cũng không biết là cậu ngủ mộng du." Tôi dùng bộ dáng nghiêm túc mà nói hươu nói vượn. Nhìn Trương Gia Nguyên ở dưới đất sững lại rồi bày ra vẻ mặt tỉnh ngộ, tôi liền bị chọc cười.

Lâm Mặc nhăn nhó, rùng mình nổi da gà một phen, vừa xoa xoa hai vai vừa kêu lên một tiếng "Ôi" đầy ghét bỏ rồi điên cuồng mà lắc đầu: "Hai người kẻ tung người hứng lừa gạt bọn trẻ con à? Lưu Vũ đang ngược cẩu, chúng ta mau mau lượn nhanh..." Còn chưa dứt lời đã lôi xềnh xệch Trương Gia Nguyên vốn vẫn đang đứng chết trân tại chỗ, sững sờ vì mớ lý luận kỳ quái của tôi, hùng hùng hổ hổ lao ra khỏi cửa ký túc xá. Đến khi chỉ còn lại tôi và Châu Kha Vũ, hai người bốn mắt nhìn nhau rồi không nhịn được mà cùng cúi đầu cười "Hì hì" hai tiếng. Cậu đưa tay chọt chọt dưới nách tôi, khiến tôi bị nhột mà co rúm lại né tránh, để rồi thừa cơ mà nhanh chóng ôm lấy eo tôi. Tôi kinh ngạc hô lên một tiếng, ngã vào chăn nệm êm ái. Hai tay tôi bị áp lên phía trên đỉnh đầu, nhìn chẳng khác nào con cá nằm trên thớt. Yếu ớt giãy dụa mà phản kháng mấy cái rồi đành từ bỏ, chỉ có thể giương mắt mà nhìn cậu ta thơm 'chụt' một cái lên môi tôi, sau đó lại xấu hổ vùi đầu vào hõm cổ tôi bật cười. Thật nhột.

Nói đi cũng phải nói lại, tôi cũng thực sự muốn biết rốt cuộc là ai động lòng với ai đầu tiên.

Tôi dám đánh cược là cậu ấy có tình ý với tôi trước. Cậu cũng chỉ nhún vai một cái rồi đáp, anh muốn kiểm tra bằng cách nào? Xuyên không à?

Tôi cũng hết nói nổi.

2.

Chúng tôi ở bên nhau rất tự nhiên, tựa như nước chảy thành sông, lại tựa như việc mặt trời mọc đằng Đong rồi lặn đằng Tây. Trên đảo Hải Hoa ngày ấy dưới sự xúi giục của Lâm Mặc và Trương Gia Nguyên, chúng tôi lần đầu tiên nửa đêm lén lút cùng nhau trốn đi ngắm đom đóm. Sau khi ở chung ký túc xá, từng chút từng chút ái muội chồng chất như núi, hết lần này đến lần khác giống như lơ đãng mà tiến gần đến nhau. Đến cuối cùng cũng đành sụp đổ trước một nụ hôn bất ngờ.

Mỗi khi hoạt động cùng với nhóm, ngoại trừ những lúc ở trước camera không thể tương tác quá nhiều thì chúng tôi sẽ luôn dính chặt lấy nhau. Các thành viên trong nhóm mặc dù đều hiểu rõ trong lòng, cũng nguyện cùng chúng tôi bảo vệ lấy bí mật này.

Biến cố bắt đầu diễn ra vào ngày hôm đó, trước giờ lên sân khấu, hai chúng tôi ở trong phòng trang điểm không một bóng người.

Tôi hỏi cậu ấy rằng lớp trang điểm của tôi liệu có chỗ nào không ổn không, cậu nghiêm túc dùng ánh mắt quét qua mặt tôi từ trên xuống dưới, rồi gật gù ra vẻ trầm tư, nói là có.

"Chỗ nào cơ?" Tôi sốt sắng.

Cậu ấy cười hì hì hai tiếng, nhân lúc tôi không đề phòng để mà sáp lại, hôn cái "chụt" lên môi tôi.

"Màu này cũng đẹp, nhưng giờ lên màu mới đều nè."

Tai tôi lập tức chuyển màu đỏ thẫm, mặc cho bản thân tức đến nổ phổi cũng chỉ có thể nhanh chóng chạy thoát rồi hô hoán: "Đến giờ rồi, mau lên sân khấu, mau mau!"

Hoàn toàn không nghĩ tới hành động đó đã bị phóng viên núp lùm chụp lại được qua tấm kính cửa sổ trong suốt.

Tốc độ lan truyền của Internet quả thực quá nhanh.

3.

Tình huống dần dần trở nên nghiêm trọng.

Bộ phận PR cũng bất lực trước tấm ảnh rõ ràng mang mùi ám muội này. Thế cân bằng trước đây được xây dựng một cách khéo léo giờ đã sụp đổ hoàn toàn. Sóng gió này không chỉ có hai chúng tôi, mà cả nhóm đều phải đối mặt. Đối diện chúng tôi không chỉ đơn giản là fan only đánh nhau, mà còn là những lời công kích từ phía dư luận. Những ác ý giống như thủy triều dâng lên, độc địa đến mức đau đớn hơn cả kim châm, tựa hồ như muốn nhấn chìm chúng tôi. Hai đứa bọn tôi, cả nhóm cùng đoàn đội mỗi ngày đều sống trong hoang mang và dằn vặt, phải dựa vào thuốc ngủ mới miễn cưỡng ngủ được vài tiếng, rồi lại nhanh chóng đắm chìm vào làm việc với cường độ cao.

Fan liên tục war nhau, liên tục dựng chuyện, liên tục nghi vấn, dùng tất cả những từ ngữ khó nghe nhất để mắng chửi. Fan nhóm chửi, fan only của từng người chửi, quần chúng ăn dưa cũng chửi nốt. Những tư liệu hắc từ xa lắc xa lơ cũng bị đào lại. Những nickname khó nghe của tôi, những tin đồn bẩn thỉu đến buồn nôn lại một lần nữa xuất hiện. Đây không phải cơn ác mộng của một mình tôi. Chuyện gia đình của cậu ấy cũng bị lôi ra để mà nhục mạ, sỉ vả.

Trong nháy mắt chúng tôi đã trở thành tội đồ của xã hội, giống như phạm phải tội giết người vậy. Nợ tiền thì phải trả, giết người thì phải đền mạng, đó là lẽ thường tình.

Cậu ấy trở nên không dám đối diện với tôi. Cậu chỉ xin lỗi rồi ôm tôi thật chặt, rất lâu cũng không chịu bỏ ra, phảng phất như đã trôi qua cả thế kỷ. Mặc cho tôi dùng sức lôi kéo như thế nào, cậu cũng không buông tay.

Cậu nói xin lỗi tôi.

Tôi cảm nhận được sau lưng áo có chút ướt át.

"Không sao đâu." Tôi vỗ vỗ cậu ấy rồi an ủi. Vò vò mái tóc của cậu, tôi thở dài, trái tim co thắt lại đau đớn. "Không phải lỗi của cậu mà, thật đấy, đừng khóc nữa nhé. Không sao không sao."

Chuyện này cũng có là gì.

Chẳng sao cả, vì tôi đã quen rồi.

4.

Tai nạn bất ngờ xảy đến trong một cuộc họp báo.

Tôi quả thực còn chưa kịp phản ứng. Mỗi lần nghĩ đến, đầu tôi lại đau. Mặc dù cố gắng nén đau mà lục lại ký ức, tôi cũng chỉ nhớ được một câu gào "Chết đi, đồ tiện nhân!". Trong mơ hồ, tôi thấy được một bóng đen cầm chai bia đang lách qua tầng tầng lớp lớp bảo vệ ngăn cản, lao lên sân khấu giữa những tiếng hét hoảng loạn của mọi người xung quanh. Ngay sau đó, một bóng người cao lớn từ phía bên phải xông ra chắn trước mặt tôi, ôm chặt lấy tôi, đem tôi vùi trong lồng ngực mà bảo vệ.

"Choang", tiếng thủy tinh vỡ tan vang lên.

Thế giới của tôi chợt ngưng đọng.

Tiếng vật lộn, tiếng chửi mắng, tiếng rống điên cuồng giận dữ, tiếng hô lên sợ hãi, tiếng sốt sắng hỏi thăm quen thuộc, mọi thứ, mọi âm thanh tựa hồ như biến mất. Tôi không nghe thấy gì, cũng chẳng nhìn thấy gì. Trong đầu tôi chỉ có tiếng ong ong của hệ thống thần kinh. Tôi đứng chôn chân tại chỗ, chẳng làm được gì. Trước mắt là một mảnh mù mịt. Hết thảy những tâm tư cùng khả năng suy nghĩ của tôi trở nên trống rỗng. Một giọt chất lỏng ấm áp đặt sệt nhỏ lên mặt tôi.

"Châu Kha Vũ!"

5.

Kết quả điều tra đã tới, thủ phạm bị bắt bỏ tù. Hắn khai rằng mình là một tên vô gia cư không có thân phận, ở trước cổng hiện trường hôm đó được một nữ sinh cho tiền, thuê hắn tấn công người con trai lùn nhất đứng ở chính giữa.

Manh mối bị đứt đoạn, cũng không còn cách nào tìm ra kẻ chủ mưu.

Chúng tôi vẫn không thể lý giải được chuyện rốt cuộc là do antifan gây ra hay do fan cuồng của cậu ấy có ác ý với tôi. Sự thật cứ thế bị nhấn chìm, văn bản chính thức cũng không thể được tung ra kịp thời. Sự kiện họp báo này là trực tiếp, cho nên tai nạn lần này sẽ bị bàn tán rất lâu. Fan của tôi mắng vòng fan của cậu, nói bọn họ tâm tư vặn vẹo độc ác, muốn tôi tránh xa khỏi sao quả tạ kia một chút. Fan của cậu mắng tôi là hồ ly tinh gây họa, khiến cậu bị thương. Cuộc chiến cứ thế kéo dài.

Các thành viên luân phiên đến thăm. Trương Gia Nguyên sau khi nói cho tôi kết quả điều tra thì tức giận đấm vào tường, nước mắt lưng tròng đứng ngoài phòng bệnh.

Mà tôi chỉ biểu thị mình đã hiểu, chứ vẫn không khóc.

Căn bản là không có thời gian để khóc. Tôi mặc dù đã ngồi ở trước giường bệnh một ngày một đêm, tay chậm rì rì gọt táo, nhưng một chút cũng không thấy cảm mệt.

Cũng may là khoảng cách chiều cao của chúng tôi khá lớn, nên không bị thương ở những chỗ nguy hiểm đến tính mạng.

Vị trí đứng của hạng mười và hạng nhất cách nhau khá xa, cậu ấy phản ứng nhanh như vậy là vì vẫn luôn chú ý đến tôi sao? Lúc cậu ấy xông tới đã mang tâm tình như thế nào vậy?

Một chùm ánh mặt trời chiếu vào, rải rác trên khuôn mặt cậu, lấp lánh ánh vàng. Tôi nghiêm túc ngắm nhìn cậu. Hàng mi dày của cậu phủ bóng xuống khuôn mặt rồi khẽ run rẩy mà mở mắt ra.

Tôi giật mình, có cảm giác như bị bắt quả tang đang nhìn lén, vì thế mà lỡ cắt trúng tay trái. Tôi vội vàng giấu tay ra đằng sau.

"Tỉnh rồi à?" Tôi để đĩa hoa quả đã được gọt sang một bên, nhẹ nhàng vuốt ve lông mày đang nhăn lại của cậu ấy, nhỏ giọng thì thầm: "Để tôi đi gọi bác sĩ."

Cậu chậm rãi run rẩy vươn tay ra, lưu luyến xoa mặt tôi rồi dùng ngón cái vuốt nhẹ lên mí mắt tôi. Tôi dùng tay phải để nắm lấy bàn tay cậu, nhắm mắt lại rồi xoa nắn lòng bàn tay.

"Không tự trách với không khóc là tốt rồi. Em biết mà." Cậu ấy cười thật dịu dàng, vừa mở miệng đã nghe được thanh âm khàn khàn. "Mau đi ngủ đi, mắt anh đỏ hết lên rồi kìa. Vất vả cho anh rồi."

Tôi ngoan ngoãn gật đầu, đến lúc chuẩn bị rời đi thì cảm thấy bàn tay nhẹ nhàng túm lấy vạt áo tôi, lắc lắc.

"Bệnh nhân có thể được hôn một cái không nhỉ?"

Ánh mặt trời thật long lanh ấm áp.

Hiện tại, tôi có chút muốn rơi nước mắt rồi.

6.

Một đêm nọ, tôi bỗng dưng choàng tỉnh từ một cơn ác mộng dài. Tôi há miệng thật to để hô hấp nhằm điều chỉnh lại nhịp tim vừa mới ở trạng thái như bị bóp nghẹt. Tôi vươn tay mò mẫm, phát hiện ra bên cạnh không có ai. Nằm trên bàn đọc sách nhỏ là một chiếc laptop.

Tôi tiến lên phía trước, nhập ngày sinh của tôi vào ô mật mã, laptop dễ dàng bị mở khóa. Trên màn hình là một bài báo được biên tập hoàn chỉnh, một mớ văn bản dùng để phản hắc, cùng với một cửa sổ WeChat trong đó đang cãi nhau với bên công ty.

Cậu ấy đưa ra đề nghị đó, vì muốn đính chính, vì không muốn tôi bị ảnh hưởng. Cậu ấy muốn làm giả một bài báo đưa tin cùng ảnh chụp bằng chứng cậu đi đêm không về, cậu cùng với nhiều phụ nữ ra vào quán bar, tất cả để chứng minh cậu có xu hướng tình dục bình thường. Bức ảnh của chúng tôi có thể được giải thích là do góc chụp, chứ không có gì to tát.

Thật ngốc. Công ty sao có khả năng đồng ý với đề nghị này?

Thật nực cười. Như thế nào mới được coi là bình thường?

Thật nực cười. Tại sao không nói cho tôi biết, tại sao cứ phải ôm hết về mình?

Thật nực cười. Rõ ràng chỉ là yêu nhau thôi, hà cớ gì phải đi tới nước này?

Để mặc cho trái tim quặn thắt một hồi, tôi mới rón ra rón rén đi ra khỏi phòng ngủ, phát hiện ra đèn phòng WC vẫn chưa tắt. Cậu cúi đầu chống tay lên bồn rửa mặt, nước mắt lặng lẽ rơi.

Trong tay là tấm ảnh cả gia đình cậu ấy chụp chung.

Có anh trai, có mẹ, rồi có cả bố của cậu.

Tôi giả vờ nằm bất động trên giường, đợi cậu ấy chỉnh đốn xong tâm trạng rồi mới đưa lưng về phía cậu, phát ra tiếng ngáy khe khẽ.

Cậu đi đến, hôn nhẹ lên tai tôi, lại thân mật mà dùng chóp mũi cọ cọ lên mặt tôi.

"Xin lỗi." Tôi nhắm mặt lại, nghĩ thầm.

Một đêm không ngủ.

7.

Tôi nghĩ đến fan của chúng tôi, rõ ràng cũng chỉ là những cô gái yếu đuối ngang tuổi với bọn tôi, nhưng có thể dũng cảm đứng giữa tâm bão, muốn chống lại cả thể giới, muốn che chở cho chúng tôi giữa mưa bom bão đạn. Đồng thời lại có thể mắng ngược lại những đối tượng đang mắng chửi chúng tôi.

Sao phải khổ vậy chứ.

Không cần phải làm như vậy đâu.

Tôi không muốn bất kỳ ai vì bảo vệ tôi mà nguyện ý hi sinh để đóng vai kẻ ác trong mắt người đời. Tôi đủ mạnh mẽ, tôi không cần ai phải thỏa hiệp.

Ngoại trừ chính tôi.

Tôi có thể chịu đựng được thương tổn do chính mình gây ra, nhưng ngược lại nếu tôi trở thành kẻ thương tổn người khác, vậy thì hãy để tôi đóng vai ác đi.

Tôi nghiến răng, nhấc điện thoại lên gọi cho Châu Kha Vũ.

"Tôi có bạn gái rồi. Chúng ta chia tay đi."

...

Một khoảng yên lặng thật dài.

"Anh đợi em một chút."

8.

Cậu ấy rõ ràng đang bận chụp ảnh tạp chí, nhưng lại có thể phóng đến trước mặt tôi trong vòng mười phút, cuống cuồng nói chuyện.

"Anh không phải lo sẽ làm lỡ chuyện của em, em không sao cả. Phía công ty cũng đã chuẩn bị kỹ đối tượng tạo scandal cùng em rồi, là con gái. Nửa đêm em cùng với cô ta đi quán bar bị phóng viên chụp trộm, nội dung bài báo cùng ảnh chụp cũng đã được chuẩn bị kỹ càng rồi. Đến lúc đó thì vấn đề xu hướng tình dục cũng được làm rõ, chỉ là vấn đề phẩm vị idol của em tệ hại thôi. Sau đó sẽ có đính chính bức ảnh của em và anh là do góc chụp. Họ sẽ chỉ chửi em chứ không chửi anh đâu, anh đợi thêm một chút nữa nhé, em xin anh đấy..."

"Tôi nói nghiêm túc. Đoàn đội của tôi đã viết xong thông báo chính thức rồi, đêm nay sẽ đăng weibo. Cậu cũng biết cô ấy mà, lúc đó nhớ like và bình luận chúc phúc cho bọn tôi nhé, dù sao vẫn phải quảng bá đoàn hồn mà." Tôi mặt không cảm xúc, bình tĩnh nhìn vào mắt cậu, nghiêm túc gằn từng chữ. Nhìn ánh sáng nơi đáy mắt cậu tối dần, tối dần, rồi tắt, trái tim tôi như bị xé nát.

"Tại sao lại là tôi sợ làm lỡ chuyện của cậu? Tôi sợ làm lỡ chuyện của chính tôi không được sao? Thực sự là tôi cũng không có thích cậu đến vậy đâu. Tôi mệt mỏi lắm rồi. Tôi quan tâm tới tiền đồ của tôi, tới fan của tôi. Những cô gái ấy dựa vào cái gì mà phải chịu đựng, làm cái gì cũng bị chửi mắng? Tôi dựa vào cái gì mà phải chịu sự nhục mạ từ fan của cậu? Tôi cùng với fan vốn không nên bị vướng bận nhiều đến mức này. Rất đáng ghét, rất phiền toái."

"Nhưng mà..."

"Đừng có tự mình đa tình. Tôi muốn đứng ở vị trí trung tâm, mà cậu lại không thể cho tôi điều đó." Lời nói của tôi như một nhát dao bổ xuống, đánh gục cậu ấy.

Cậu mở miệng muốn nói, rồi lại thôi, đầu cúi thấp xuống trầm mặc.

Tôi biết khi nói ra câu đó rồi cậu ấy nhất định sẽ im lặng, sẽ buông tay.

Cậu ấy hiểu mà.

Hoàn cảnh gia đình của chúng tôi giống nhau, hai chúng tôi là cùng một loại người.

Tôi quá mức tàn nhẫn khi bóc trần vết sẹo của cậu. Thật giống như tôi đang cùng cậu ấy ôm nhau thật chặt, tôi móc dao ra đâm một nhát từ sau lưng cậu xuyên qua ngực tôi, sau đó dùng sức rút mạnh ra, không ai có thể chạy thoát. Tiếp đó tôi lại móc hai trái tim còn đang đập cùng một nhịp từ lồng ngực của cả hai, nở nụ cười với cậu, nói:

"Cậu mau nhìn này, trái tim đang nhỏ máu đấy."

Từ trước đến nay cậu ấy vẫn luôn không muốn đề cập đến chuyện gia đình trước mặt tôi, sợ tôi sẽ buồn, ngược lại tôi rất sẵn lòng.

Cậu ấy vẫn luôn lo được lo mất, thường hỏi tôi rốt cuộc có thích cậu ấy hay không. Mà hết lần này đến làn khác tôi đều vì ngại ngùng mà lừa gạt cậu, vẫn chưa một lần nào nói lời thật lòng trước mặt cậu.

Hai cái tâm bệnh cùng lúc bị đâm thủng.

Tôi thật quá nhẫn tâm. Làm sao tôi có thể nỡ? Thật buồn nôn.

Anh xin lỗi.

9.

Lâm Mặc rủ tôi đi uống rượu, nói với tôi rằng không cần phải quá dằn vặt bản thân làm gì, Châu Kha Vũ cũng bởi vì quá thương tôi nên mới không suy nghĩ kĩ càng, nhưng hiện tại cậu ta đã hiểu được rồi.

"Buông tha cho chính mình đi không được à?" Lâm Mặc cầm ly rượu lắc lư rồi cốc đầu tôi. "Lưu Vũ, anh quá bướng bỉnh, còn hay ỷ lại bản thân mạnh mẽ. Em biết anh lâu như vậy rồi nhưng anh chẳng hề thay đổi. Một khi anh đã quyết thì chẳng ai khuyên được. Rõ ràng bản thân anh cũng đau đớn khổ sở muốn chết, nhưng vẫn muốn xù lông lên như con nhím để không ai có thể lại gần. Chính anh thì tự quấn mình trong một lớp vỏ dày. Vậy nên trong mắt người ngoài nhìn anh rất giả tạo anh hiểu không?"

"Không được." Tôi lắc đầu, bị rượu làm cho chóng mặt. "Anh không làm được, anh chính là giả tạo như vậy đấy." Cúi đầu cười nhẹ, rồi tự nhiên lại phấn khích cao hứng.

Tôi từ trước đến nay không thích khóc, ai muốn tôi khóc, tôi sẽ vui vẻ.

"Kết thúc như thế này là rất tốt rồi! Cạn ly! Tôi không có đau khổ nhé! Đm cuộc đời! Đm tư bản! Quản tôi cái gì! Ông đây yêu ai kệ xác ông!"

Cậu ta lắc đầu một cái, lại thở dài thườn thượt.

"Hai cái người này thật là, một tên thì trẻ trâu, một tên thì kì quặc. Đã đi cùng nhau đến tận đây rồi, sao vẫn không chịu nói gì với nhau, muốn bức chết ai hả? Em vốn đã không có nhiều dũng khí, từ trước đến nay đều không, nhưng làm sao mà hai người còn tệ hơn cả em vậy hả?"

Một giọt pha lê lấp lánh lóe lên ở khóe mắt cậu ta. Cậu ấy cũng có tâm sự sao? Quen nhau lâu như vậy nhưng tôi lại chẳng hề hay biết. Tôi chớp chớp mắt, muốn nhìn rõ hơn một chút. Thế nhưng tôi đã chẳng còn chút sức lực nào để nhận ra bất cứ điều gì nữa rồi.

10.

Trương Gia Nguyên gọi điện cho tôi, nói Châu Kha Vũ uống say rồi, đang quắc cần câu ở một quán thịt nướng ven đường, không thể nào lôi được cậu ta đi. Lại còn nói nhảm nhí, cho nên cũng không dám gọi người của công ty đến giúp.

Lúc tôi đến nơi, cậu ta khóc như vỡ vụn, quỳ trên đất mà lôi kéo ống quần tôi.

Tôi chỉ đứng đó làm mặt lạnh, dùng ánh mắt vô tình nhìn cậu ta. Không biết cậu ta còn muốn náo loạn đến bao giờ. Tôi kéo cậu ta đứng dậy mấy lần đều không được, đành ngồi xổm xuống sáp vào để nghe rõ cậu nói gì. Cậu ta giống như người mù mà mò mẫm xung quanh, rồi tự nhiên vén áo khoác có khóa kéo của tôi lên để mà chui vào. Cậu ôm eo tôi, áp tai vào lồng ngực trái của tôi, lại giống như một đứa nhóc mà dùng sức gào khóc thật lớn.

"Tôi không tìm thấy trái tim của Lưu Vũ đâu hết, sự lương thiện của anh ấy đã mất rồi...Cậu có biết nó ở đâu không? Tôi bắt buộc phải tìm ra rốt cuộc anh ấy có hay không...có hay không..."

Trái tim tôi run rẩy.

Có hay không...

Tôi cũng chỉ mong là tôi không có.

Một lần cuối cùng này thôi. Ôm một lúc thôi, cậu ấy sẽ không nhận ra. Hãy cho tôi một lần cuối cùng này thôi.

Nghĩ vậy, tôi ngồi xổm lên, đưa tay ôm ghì đầu của cậu ấy vào lồng ngực. Nhắm mắt lại, thật gắng sức, thật khắc cốt ghi tâm, cậu ấy đã luôn dùng cách này để bảo vệ tôi như vậy đấy.

Ở chỗ này không ai có thể thấy bọn tôi, nên không lo mất mặt. Tôi thực sự không nhịn được mà run rẩy, lệ rơi từ khóe mắt dọc theo gò má chảy dài không một tiếng động. Ngừng không được, lại còn làm trôi mất một mảng phấn.

Thật giống như con rắn đang lột da, rất đau. Cảm giác như lớp da trộn lẫn máu thịt đang bị mạnh bạo bóc trần ra vậy.

Không được, không thể để trôi lớp trang điểm.

Tôi chậm rãi hít vào một hơi thật sâu, cắn chặt hàm răng đang không ngừng run cầm cập, cắn môi dưới rồi vỗ vỗ lưng cậu ấy, ôm càng chặt hơn một chút. Đây là chút mềm mại cuối cùng sót lại trong đáy lòng tôi. Hai chúng tôi giống như đang ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ rách rưới, lênh đênh giữa mưa gió, bấu víu vào một chút hơi ấm còn sót lại trên người nhau mà sống.

"Cậu ta có đấy."

Tôi ôm cậu, nhỏ giọng nói. Cũng giống như đang thuyết phục chính bản thân.

"Nhưng cậu ta không thể."

Tôi cũng đâu có thiếu chửi? Cứ chửi đi, nếu muốn tôi còn có thể tự bôi đen chính mình cơ. Không sao đâu, tôi đã quen rồi.

Lần này, hãy để tôi bảo vệ cậu.

11.

Lần gặp mặt tiếp theo là ở hôn lễ của cậu. Cô dâu của cậu rất xinh đẹp. Cậu rất đẹp trai, lại cao lớn, đúng là trời sinh một cặp. Tôi tay thì chúc rượu, miệng thì cười thật khách sáo. Anh Bá Viễn giống như một vị trưởng bối vỗ vỗ vai tôi rồi thở dài. Tôi lắc đầu cười, nói rằng tôi hoàn toàn ổn.

Tôi đã xoay lưng mà rời bỏ cậu trước. Vậy thì tôi lấy tư cách gì để mà trách cứ cậu hay tỏ ra buồn bã bây giờ?

Tôi thật sự hoàn hảo.

Con người tôi vẫn chưa từng đổi thay, cho dù trời có sập xuống thì tôi vẫn là người kiên cường hoàn mỹ nhất. Dù ở nơi này có ngập tràn đau thương, nhưng tôi sẽ không lộ ra sơ hở và điểm yếu.

Cũng chỉ là gặp lại thành viên nhóm cũ mà thôi. Dù cách lâu như vậy mới tụ tập lại một lần, nhưng fan của mỗi người thì vẫn xé nhau hàng ngày.

Ở trong mắt fan của tôi, cậu ấy cố tình lôi kéo tôi bán hủ, hút máu tôi, hủy hoại hình tượng trai thẳng của tôi trong mắt người qua đường. Ở trong mắt fan của cậu, tôi là một tên đạo đức giả, tâm cơ, lòng dạ sâu không thấy đáy, cũng chẳng xứng đáng với cái danh C vị. Hai bên hận thù chất thành núi cứ như vậy mà xé nhau tới tận bây giờ.

Chỉ là, rốt cuộc thì tôi cũng say rồi. Tôi nằm nhoài trong WC nôn rất lâu, nôn đến mức dời sông lấp biển, tựa hồ như muốn nôn luôn cả trái tim trong lồng ngực ra ngoài, rồi lại khóc đến vỡ vụn.

Cả đời tôi cũng chưa từng say đến mức này.

Vụ cá cược kia, hình như, tôi đã thua rồi.

12.

Vào lúc tôi nghe được tiếng mở cửa, tôi xoay người lại, cảnh tượng đã thay đổi.

Tôi kinh ngạc nhìn xung quanh.

Cậu của tuổi 19 đang mặc trên mình chiếc áo đồng phục lớp F. Thân thể tràn trề hơi thở thanh xuân cùng sức sống, khuôn mặt căng mịn như lòng trắng trứng. Cậu ấy thận trọng hỏi tôi.

"Lưu Vũ...ca? Anh vẫn nhận ra em chứ?"

Má ơi, từ hồi lớp F cơ á? Xem cái ánh mắt đang nhìn tôi này?

Tôi nhịn không được mà cười trộm.

Tôi thật quá quen thuộc cái ánh mắt này rồi. Sao lúc đó tôi lại không nhận ra cơ chứ?

Tên ngốc này.

13.

Tôi đứng trước tủ đồ, đang nghiêm túc suy nghĩ làm cách nào cạy khóa ra để lấy được ít đồ lưu niệm mang về. Xuyên không một chuyến cũng không dễ dàng, nếu không mang được kỷ niệm gì về thì thật lãng phí. Chẳng hạn như món đồ trang sức tình nhân mà hồi đó tôi với cậu ấy cứ giấu giấu diếm diếm mãi. Dù sao trong tương lai tôi đã vứt thứ đó đi rồi.

Đáng tiếc là có cố mở thế nào cũng không ra.

Cậu ấy tìm thấy tôi, trên tay là bản kế hoạch của tổ sản xuất, tròng mắt đỏ ngầu toàn những tơ máu, đỏ đến mức tưởng như máu thực sự đang chảy. Miệng cậu bị cắn rách, môi dưới run rẩy, đầu ngón tay cũng đang run rẩy, cả thân thể cậu đều run rẩy. Nhưng đến khi còn cách tôi vài bước, cậu cũng không tiến thêm.

Tôi bình tĩnh mỉm cười với cậu.

Ai da, cái tên ngốc này.

Khóc cái gì mà khóc?

Tôi vẫn chỉ cười.

Sau lưng cậu ấy, tôi đã khóc đủ cho một đời rồi. Tôi không muốn khóc nữa. Lại càng không muốn khóc trước mặt cậu. Tương lai cũng không, mà quá khứ cũng không.

Tôi biết về cái gọi là nghịch lý ông nội*. Đây chỉ là một thế giới song song mà thôi.

Tương lai không có cách nào thay đổi được.

Nhưng cũng chẳng sao cả, chúng ta đều đã cố gắng hết sức rồi.

Tôi bình tĩnh xoay người đi. Thôi thì hãy cứ coi như đây là một giấc mộng đẹp đi.

Ở thế giới này thực lòng tôi cũng có chút xấu hổ. Xuyên không tới tận đây còn không nhịn được mà nhúng chàm một đứa nhỏ như vậy, lại còn làm cho cậu ấy khóc sớm đến vậy.

Hoàn tất kiếm tra. Tôi thắng rồi.

Rõ ràng là cậu thích tôi trước, còn dám mạnh miệng như vậy.

Cậu rất ưu tú, rất giỏi rất tốt, trong tương lai cũng vậy. Chỉ tại tôi chưa đủ tốt mà thôi.

Không dám thật lòng với cậu, còn khiến cậu khóc nhiều lần đến vậy, tôi xin lỗi nhé.

Thật sự xin lỗi.

Xin lỗi.

Xin lỗi...

...

14.

Tôi đã quay trở lại.

Cảnh tượng không thay đổi, trang phục cũng không thay đổi, vẫn là tôi đang yếu ớt dựa vào bồn rửa tay, kiểu tóc vốn được vuốt keo cẩn thận giờ đang rối bù, những giọt mồ hôi đọng lại trên ngọn tóc. Tôi vẫn chưa chấp nhận được hiện thực, chậm rãi giương mắt lên. Trong gương là hình ảnh tiều tụy của chính mình. Thanh xuân không thể trở lại. Phấn mắt cùng kẻ mắt đã sớm trôi, dưới mí mắt bị lem ra đen sì, nhìn chẳng khác gì một con gấu trúc bị đấm.

Tôi cười tự giễu.

Thôi bỏ đi.

Đột nhiên, cửa WC "kẹt kẹt" một tiếng mở ra. Tôi ngạc nhiên quay đầu lại. Châu Kha Vũ, nhân vật chính của đêm nay, đại minh tinh được muôn vàn ánh sáng chiếu rọi, khoác trên mình bộ lễ phục chú rể, chân đi giày da chỉnh tề, khuôn mặt cũng được trang điểm kỹ càng, hiện tại đang cầm nửa ly rượu lắc lư thật tao nhã, vắt chéo chân lười biếng dựa vào khung cửa, mắt hơi nheo lại.

"Anh lại khóc đấy à?" Sau khi nhìn kỹ mặt tôi rồi, dường như cậu ấy cũng không ngờ đến. Mắt cậu trợn tròn, đứng thẳng người lên. Khóe môi hơi nhếch tựa hồ như đang chế giễu, lại giống như trêu tức mà đưa mắt nhìn cái bộ dạng nôn mửa đến không còn chút sức lực của tôi. Tôi cũng chẳng có tâm tình nào mà đáp lại sự trào phúng ấy nữa.

Trái tim tôi đau quá.

Chẳng khác nào tra tấn.

Tôi khó khăn chống tay lên bồn rửa để đứng dậy, không cẩn thận mà trượt tay vào một vệt nước. Chỗ gân trên khuỷu tay tôi đập vào nền đá cẩm thạch ở góc bồn rửa, một trận đau đớn kịch liệt lan từ đầu tới chân, đau đến nhe răng trợn mắt. Nhưng tôi cũng chỉ nhíu nhíu mày, gồng mình đem tiếng kêu đau nuốt vào trong bụng.

Thói quen rồi. Từ nhỏ tới lớn tôi đã quen với việc cắn răng nuốt hết thảy đau đớn từ đòn roi vào trong, một chút cũng không đau.

Không đau.

Không đau nên nước mắt cũng chảy ra rồi.

Cậu ấy bị tiếng động va chạm của tôi dọa sợ, sợ đến độ ngay lập tức quăng ly rượu trên tay rồi chạy tới quỳ bên cạnh xoa khuỷu tay cho tôi. Thanh âm của ly rượu vỡ "choang" một cái, nghe thật sự mỉa mai. Hình như những mảnh vỡ trên đất đã cắt trúng cẳng chân cùng đầu gối cậu, máu từ từ chảy ra.

Sao phải làm vậy? Còn bày đặt dáng vẻ quan tâm đồng đội cũ làm gì, ở đây cũng đâu có camera.

Tôi dứt khoát tránh khỏi cậu ta, nhịn đau đớn nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Chú rể tóa sáng lấp lánh còn không lo đi chúc rượu, mà lại dây dưa với một tên tiểu nhân vô danh ở chỗ này làm gì?"

Cậu sửng sốt, động tác tay cũng ngưng lại, còn cúi đầu bày ra vẻ mặt oan ức như con cún to xác.

Đến lượt tôi sửng sốt. Cái bộ dạng này, giống như trên đầu cậu ta có hai cái tai cún đang cụp xuống, ở phía sau...ặc...hình như còn một cái đuôi to bông xù đang vẫy vẫy.

"Cô ấy là bạn thân của em, đồng ý đến giúp em che mắt truyền thông và xã hội mà thôi."

...

"Công ty cũng biết chuyện rồi, em rất kiên quyết tõ rõ thái độ, bộ phận PR đã chuẩn bị ổn thỏa. Em đã nói với anh trai rồi, anh ấy cũng tán thành."

...?

"Em không có đi đăng ký kết hôn, bây giờ vẫn độc thân và thủ thân như ngọc nhé! Mà cũng không đúng, không phải là độc thân. Em và anh chưa từng chia tay mà. Em sẽ theo đuổi anh một lần nữa! Là chân chính theo đuổi chứ không phải là mộng du theo đuổi đâu! Em chỉ muốn đăng ký kết hôn với anh thôi!"

???

"Thật mà! Tin em đi!" Cậu ấy nhìn bộ dạng ngây người như phỗng của tôi mà có chút cuống cả lên. "Anh đừng giận em không nói sớm với anh, chờ khi nào có thời gian em sẽ giải thích hết với anh có được không? Có được hay không vậy ~"

Tôi giống như bị sét đánh, trợn mắt lên nhìn cái người mang bộ dáng của một con cún to xác, tay kéo kéo cái áo mà tôi mượn được của Phó Tư Siêu, không ngừng lắc lư làm nũng.

Cứu tôi, đây là ai vậy?

Lượng thông tin quá khủng bố khiến cho tôi chưa thể kịp định thần, tay rất đau, đầu cũng rất đau, còn ong ong lên, khiến cho tôi có cảm giác có phải mình lại rơi vào một cái hố đen bí ẩn nào rồi không?

Vừa nãy xuyên không chắc là nằm mơ rồi, mà tình cảnh bây giờ cũng chẳng khác gì trong mơ nốt. Tôi đau lòng đến điên rồi, cứ gặp ảo giác mãi thôi.

Đúng rồi, chính là như vậy.

Sau một hồi tự rút ra kết luận, tôi bèn nhắm mắt lại.

"Em đã xin nghỉ phép dài hạn rồi. Chúng ta cùng nhau trốn đi. Lần này em sẽ không buông tay anh ra đâu, thật đấy, em thề với anh." Cậu ấy đứng dậy, không chú ý mà phủi phủi những mảnh thủy tinh găm trên đầu gối, bị đau đến mức phải hít một hơi, nhíu nhíu mày. Tôi đau lòng không chịu được, chẳng thèm để ý đến thương tích của bản thân mà chỉ muốn đến kiểm tra vết thương của cậu. Đột nhiên, cậu ấy ở trên cao cúi đầu nhìn tôi, bàn tay dính vệt máu vươn ra.

"Trốn không?"

Tôi trợn tròn hai mắt.

Chớp mắt một cái, rồi hai cái.

Bóng hình của cậu, thanh âm của cậu, thật giống như xuyên qua, trùng khớp với hình ảnh trong trí nhớ của tôi. Vào một đêm hôm đó, tôi dắt theo cậu chạy trốn trong cơn mưa.

Mơ mơ hồ hồ, càng lúc càng xa, nhưng cũng dần dần trở nên rõ ràng.

Giọng nói của cậu ấy rất dỗi dịu dàng:

"Đi thôi, chúng ta cùng về nhà."

Không cần phải giả vờ, cũng không cần phải diễn nữa.

Nước mắt tuôn rơi, tôi nở nụ cười từ trong đáy lòng.

HOÀN.

---------------------

Chú thích cho bạn nào chưa biết:

*nghịch lý ông nội: Nghịch lý ông nội là một vấn đề trong nghịch lý của du hành thời gian, hay hiểu đơn giản là vấn đề không thể hiểu hoặc không có cách giải. Ví dụ điển hình tiểu thuyết "By His Bootstraps của Robert A. Heinlein". Điều nghịch lý ở đây là: Có một người đàn ông du hành thời gian về quá khứ và giết ông nội mình trước khi ông mình cưới bà nội. Kết quả là cha của anh ta sẽ không được sinh ra, điều đó dẫn tới người đàn ông đó sẽ không bao giờ được ra đời thì làm sao anh ta có thể du hành về quá khứ. Nhưng nếu anh không về quá khứ để giết ông nội mình thì ông nội anh phải còn sống và điều đó nghĩa là anh vẫn được ra đời và có thể vượt thời gian để giết ông nội mình. Hai tình trạng trên đã phủ nhận sự tồn tại của cả hai trường hợp, đây là một loại của nghịch lý logic .Từ đó dẫn đến phản ứng truyền là ''không gian , thời gian sẽ bị sửa đổi , nghĩa là bằng cánh nào đó ông nội sẽ được cứu sống'' và dòng thời gian sẽ vẫn ''chạy''.

(Theo Wikipedia)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com