TruyenHHH.com

Fanfic Edit Fyx Hon Nhan Dai Su Dien Thoai Phun Bong Bong

Tác giả: Điện Thoại Phun Bong Bóng

Editor: DD

[16]

La Vân Hi bong gân, bị thương nhẹ nhưng cũng phải nghỉ nửa tháng, tiến độ công tác cũng bị kéo dài, đoàn phim cũng không dám nói gì, ngược lại lại gọi điện thoại đến nhà bày tỏ áy náy nhiều lần.

La Vân Hi nghỉ ngơi một ngày rồi về Bắc Kinh. Fan đón ở sân bay cực kỳ đông.

Có một cô gái đứng ở gần lớn tiếng hỏi y:

"Trần Phi Vũ đâu rồi ạ?"

Trên báo toàn là ảnh Trần Phi Vũ ôm La Vân Hi lên xe, La Vân Hi cũng nhìn thấy, lúc đó trên mặt Trần Phi Vũ tràn đầy lo lắng, lo lắng thì không giả được nhưng quy này vì yêu thì cũng không chính xác lắm.

La Vân Hi cười chào fan, thuyết phục rằng mình bị thương không nặng. Nghe đến Trần Phi Vũ thì sững sờ luôn, buồn bã cúi đầu, chán nản ăn năn trào lên, Trần Phi Vũ không có ở đây, mất mất rồi.

La Vân Hi về đến nhà, trợ lý của y dìu y vào. Hỏi y có cần ở lại để chăm sóc không thì bị y từ chối hết, một chân y nhảy nhảy để hoạt động vẫn được, nhiêu đây so với những vết thương của y trước đây thực sự nhỏ lắm.

La Vân Hi nằm trên ghế sa lông gọi điện thoại cho Trần Phi Vũ:

"Em không ở nhà à?"

Trần Phi Vũ nói:

"Tôi ở nhà."

Nhà của hắn.

Ngoài miệng Trần Phi Vũ nói ly hôn, về nhà thì không nhắc chữ nào. Ba mẹ hắn thấy tâm trạng hắn không tốt, như ăn thuốc súng, cũng coi như hắn đang phiền lòng chuyện La Vân Hi bị thương.

Lúc trên máy bay hắn đã suy nghĩ cẩn thận rồi.

La Vân Hi vì tiền à? Thật ra cũng tàm tạm, nhà là hai người bọn họ cùng nhau mua, trừ hôn lễ ra thì cũng chưa chi khoản nào nhiều. La Vân Hi ăn nhiều, ngủ cũng nhiều, không hứng thú lắm với quần áo hay trang sức, có lúc Trần Phi Vũ đi dạo phố thấy hợp sẽ tự mình mua về cho y. Tài vụ của bọn họ thì dùng riêng, lương của bảo mẫu với tiền điện nước trong nhà Trần Phi Vũ không biết trả thế nào nên cứ gửi tiền cho La Vân Hi luôn.

Vì danh lợi thì cũng chưa đến mức. Lúc hai người về nhà ăn cơm, ba hắn bảo để La Vân Hi làm khách mời trong bộ phim của ông, La Vân Hi còn tự từ chối, bảo không cần miễn cưỡng thêm y vào làm gì.

La Vân Hi thế đấy, chẳng đem theo ý đồ gì kết hôn cùng hắn. Ngày kết hôn Trần Phi Vũ đã cảm thấy cứ kéo dài thế này kiểu gì cũng có chuyện, thanh gươm của Damocles treo trên đỉnh đầu, giờ rơi xuống rồi. Trần Phi Vũ trừ giận ra thì cảm thấy La Vân Hi đúng là hơi điên thật.

Vấn đề về não bộ của La Vân Hi hắn còn chưa suy nghĩ cẩn thận, cái khác thì La Vân Hi đang nói đây:

"Anh gãy chân."

Trần Phi Vũ:

"Nên là?"

La Vân Hi nói:

"Chân anh đau quá, không ai chăm sóc anh."

Trần Phi Vũ phục rồi:

"Anh chỉ bị trật một chân thôi, tự mình lo đi."

Người cực kỳ khẩn trương, miễn cưỡng bắt y đi làm kiểm tra toàn thân là Trần Phi Vũ, giờ đây cái người "Anh chỉ bị trật một tí thôi" cũng là hắn.

La Vân Hi giả vờ đáng thương, thở dài một hơi:

"Ngộ nhỡ anh lại ngã thêm lần nữa thì cũng không có ai dìu anh... Thôi bỏ đi, em cứ bận đi."

Y cúp máy luôn.

Trần Phi Vũ nghe báo cúp máy nhớ đến rất nhiều tin tức, mấy cái kiểu "Mẹ goá đầu bảy chết ở trong nhà", La Vân Hi không goá cũng chẳng già nhưng cảm giác hắn không quay về thì sẽ chết vậy.

Trần Phi Vũ đập đầu vào bàn, chần chờ một lúc, vẫn cam chịu cầm chìa khoá lái xe về nhà.

La Vân Hi vẫn duy trì nguyên trạng nằm trên ghế sa lông chơi điện thoại, thấy hắn vào cửa cũng không kinh ngạc, dáng vẻ biết hắn kiểu gì cũng về. Ngước đầu chớp mắt nhìn hắn:

"Em không đến nữa anh sắp rớt tuyết rồi."

Trần Phi Vũ nói:

"Được, anh cứ từ từ rớt, tôi đi trước."

La Vân Hi gọi hắn lại:

"Đùa thôi mà, anh muốn đi tắm. Anh không đứng vững."

Trần Phi Vũ treo áo khoác lên giá áo ở cửa:

"Vậy tôi mời người giúp việc cho anh nhé."

La Vân Hi ò một tiếng:

"Vậy em tìm người đẹp trai xíu."

Trần Phi Vũ rốt cuộc nhịn không nổi quát y:

"La Vân Hi!"

[17]

Y nói nửa thật nửa giả, ngẫm lại y đúng là không đứng tắm được, lời nói dối của La Vân Hi với Trần Phi Vũ đã đầy cả một cái sọt, cũng không để ý thêm vài câu ít vài câu.

Trần Phi Vũ qua loa thô bạo ôm ngang y lên, đóng gói nhét vào phòng tắm, ra lệnh:

"Anh chống tường, tôi đi đây."

La Vân Hi:

"Quần áo của anh còn chưa cởi... Anh đây nhảy chứ không luyện xiếc đâu."

Trần Phi Vũ lại giúp y cởi, cởi từ trên xuống dưới, La Vân Hi dù không có ngoại thương cũng có ít vết bầm, trên lớp nền trắng nhìn hơi ghê, hắn không phải chưa xem bao giờ, hắn đã nhìn hết trong ngoài La Vân Hi biết bao nhiêu lần rồi, lần nào cũng trêu chọc được hắn, ngày hôm nay lại là ngoại lệ, hắn cảm thấy rất phiền.

Hắn đúng là không yên tâm về La Vân Hi, Trần Phi Vũ đứng ở bên cạnh chống đỡ cho y, La Vân Hi coi hắn là không khí, trước đây tóc y rất dài, giờ cắt đi xíu rồi nên cũng được.

Có lẽ vì hắn đứng ở đây, La Vân Hi ngửi thấy mùi của hắn nên có phản ứng. Y thật sự coi hắn là không khí, một tay khoác lên người hắn, một bàn tay thon dài khác vuốt ve phần thịt màu đỏ đã tỉnh lại bên dưới, cả người y như sứ trắng, ngay cả cái nơi nên hung ác ấy cũng tinh xảo không hề bất ngờ. La Vân Hi không nhỏ nhắn lắm tự sướng trước mặt hắn, sắc mặt Trần Phi Vũ cứng đờ, dù đúng là ván quan tài thật thì cũng phải nứt ra.

Y tắm cái gì mà tắm. Trần Phi Vũ cau mày tắt vòi hoa sen, kéo tay y lại, ép y không thể không ngừng động tác lại:

"Anh đủ chưa?"

Mặt La Vân Hi hồng từ cổ đến nốt ruồi sau tai, đuôi mắt càng đỏ như muốn nhỏ máu. Y trả đũa, oan oan ức ức như đều tại Trần Phi Vũ hết vậy:

"Sao em quá đáng thế hả? Cứng rồi anh kệ nó à?"

"Anh..." – Trần Phi Vũ nói được một chữ anh rồi ngậm miệng lại không biết nên nói cái gì.

La Vân Hi vòng lấy cổ của hắn, ướt dầm dề sáp lại gần. Trên người bọn họ có hương sữa tắm giống nhau, tin tức tố giống nhau.

La Vân Hi hôn lên đôi môi mím chặt của hắn, liếm mở, mút mở, đầu lưỡi lại chui vào trong miệng hắn, Trần Phi Vũ không trả lời, cũng không phản kháng, môi của y đủ ấm, đủ mềm. Cuối cùng hắn vẫn đáp lại, bọn họ quấn lấy hôn nhau như rơi vào giữa sương mù dày đặc. Mây đẩy sương mù ra, cái đầu đang ngẩng lên của La Vân Hi kề sát Trần Phi Vũ, khuôn mặt La Vân Hi đẹp đến mức không phân đúng sai cho nổi, ngậm cả hồ xuân, đẹp đến mức phải tuyên bố độc lập rồi lập pháp thêm lần nữa.

La Vân Hi nhìn hắn, bàn tay tìm đến vùng đất mới trong quần bò, thông đến một Thiên quốc khác, tay y nhẹ nhàng sờ qua:

"Làm sao đây? Em cũng cứng rồi."

Có thể làm thế nào nữa.

Quần áo của Trần Phi Vũ bị y làm ướt, hắn cởi ra luôn, La Vân Hi giúp hắn cởi cúc và kéo khoá quần.

Một bên chân của La Vân Hi không thể chống đất, tay Trần Phi Vũ chống lên tường, để chân của y treo trên khuỷu tay của mình, góc mở ra là góc tù, đi thẳng vào trong. Cái chân khác của La Vân Hi cứ như cũng bị trẹo vậy, không có tí sức nào, treo cả người lên người Trần Phi Vũ.

La Vân Hi nghĩ đến những ngày tháng tập ba-lê lúc trước của mình. Lúc bắt đầu tập, phải ép chân trong phòng tập, mở hông, kéo da gân căng đến cùng cực, đau chết đi được. Không thể kêu khổ kêu mệt, không thể bỏ dở giữa chừng. Khi đó chỉ có đau, cũng đau rất là lâu, nước mắt khô chỉ còn lại muối, vẫn cứ nhịn đến lúc đứng dưới ánh đèn mới đạt được vui sướng. Trần Phi Vũ là thanh tập, cũng là spotlight, không cần chờ đợi những năm tháng của quá trình, thân thể của y bị xé ra rồi mắc kẹt giữa hai thời không, một bên dày vò, một bên có niềm vui không thể cản ngăn.

La Vân Hi bị Alpha của mình chịch đến run cả chân, nước tràn cả trên lẫn dưới, kéo cổ họng van xin hắn:

"Lên giường đi mà, được không..."

Trần Phi Vũ không để ý đến y, không được, không thể. Có lẽ hắn có ý muốn tốc chiến tốc thắng, lần nào cũng đánh vào hồng tâm làm người trong lòng run lên, nhưng càng lắc lư thì càng kéo dài, La Vân Hi vừa chặt vừa ướt, dây dưa cùng với hắn, thời gian và mặt trận kéo dài. Cuối cùng đất liền khô cạn cũng có biển cả mênh mông, thuỷ triều vọt tới trong căn phòng tắm chật hẹp này, trước mắt La Vân Hi trắng dã, đôi tay ôm lưng Trần Phi Vũ ôm chặt lại, kêu lên một tiếng ngắn, Trần Phi Vũ cũng thở ngay sát bên bả vai y.

Cùng nhau bình tĩnh một lúc Trần Phi Vũ buông chân y xuống, mượn chút lực đỡ lấy y, La Vân Hi cứ thế vịn vào hắn trượt xuống theo mặt tường, ôm đầu gối ngồi thở dốc, chất trắng dinh dính chảy ra nhỏ trên đất.

Trần Phi Vũ cầm cái khăn mặt bên cạnh, ngồi xổm đẩy chân y ra, tỉ mỉ thu dọn đám bừa bộn giữa hai chân giúp y, cứ như đang lau một món đồ sứ.

Trần Phi Vũ bị hắn trêu đùa suốt hai ngày nay tâm trạng rất kém.

Đóng cửa không ra, ai cũng không muốn gặp, trong lòng ngũ vị tạp trần nhưng lại chẳng có nơi nào để tố khổ.

Trần Phi Vũ thở dài, rốt cục ngay mặt hỏi y:

"Anh cần gì chứ?"

La Vân Hi nhìn thấy cơn mưa đêm qua trong đôi mắt có hàng mi rủ tựa rừng rậm của Trần Phi Vũ, như chứa sự thương xót thường thấy, từ từ kéo dài, rơi từ trên bầu trời xuống mặt đất. Y đã đang nghĩ, mình sao cần thế đây.

Trần Phi Vũ phát hiện La Vân Hi lại hơi cứng lên, La Vân Hi nâng chân nhẹ nhàng khoác lên bả vai hắn, bắp đùi bị lau đến ửng hồng cọ cọ lên bàn tay dừng ở hội âm của y của Trần Phi Vũ. Đây có lẽ là đáp án, anh chỉ là nhìn thấy em, La Vân Hi nói:

"Anh cảm giác anh hình như lại phát tình."

-END-

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com