Fanfic Edit Fyx Hoang Hon S Tieu Thai Duong
Tác giả: S Tiểu Thái DươngEditor: MMBảy giờ sáng, Trần Phi Vũ u oán nhìn La Vân Hi, nhỏ giọng oán trách: "Hôm đó ở quán bar em đối xử với anh như thế nào? Không lợi dụng anh, đưa anh về phòng săn sóc, còn anh thì ngược lại ngủ với em một đêm còn đưa em đến đồn cảnh sát. Anh đúng là đồ mặc quần áo vào rồi thì không nhận người, tra nam!""Cảnh sát La, Trần Phi Vũ đang lảm nhảm cái gì vậy?" Nhân viên ghi chép bên cạnh không ngừng nhìn Trần Phi Vũ đang suy nghĩ linh tinh, nghiêng đầu hỏi La Vân Hi.La Vân Hi lắc đầu, trừng mắt nhìn Trần Phi Vũ, lại nói: "Cậu đừng để ý cậu ta, đầu óc cậu ta có vấn đề cứ giao cho tôi đi. Tôi đi xử lý chuyện ngày hôm qua.""La Vân Hi! Anh muốn tống em vào đồn thật hả?""Ừ, tuy người kia ra tay trước thế nhưng đầu hắn ta khâu mười hai mũi, bây giờ không bỏ qua, cậu cũng thật hung dữ." La Vân Hi lật sổ ghi chép, còn có giấy giám định thương tích, nói với Trần Phi Vũ."Thế em cũng đâu cố ý, hắn ta cũng đánh em mà! Một đống tên đánh mình em, em không dùng thứ gì thì có khi em sẽ chết đó!""Đừng lo, vì thế nên đối phương đã đồng ý hoà giải, lát nữa bồi thường tiền thuốc men xong ký giấy hoà giải là được.""Em... Em làm gì có tiền đâu... Cơm còn phải cọ anh mà." Trần Phi Vũ cúi đầu thấp xuống."Thế mà còn đi bar?" La Vân Hi hỏi lại."Em làm thêm ở quán bar kia mà, không thì sao anh có thể ngủ ở phòng nghỉ của em chứ? Học phí cũng là tự em kiếm ra.""À." La Vân Hi lạnh lùng trả lời, sau đó đứng dậy muốn đi."Hả? Anh mặc kệ em thật hả?" Trần Phi Vũ ở phía sau vội vàng gọi: "La Vân Hi anh là cái đồ vong ơn phụ nghĩa thay lòng đổi dạ, đồ tra nam!"Lại qua nửa tiếng, La Vân Hi vòng trở lại, không nói tiếng nào kéo tay Trần Phi Vũ ra ngoài, Trần Phi Vũ tranh thủ cơ hội nói tiếp: "Nè! Anh muốn dắt em đi đâu nữa? Không phải lại bắt em đi chứ! Em nói cho anh biết em em em....""Phải ăn cơm trưa, bận rộn hết cả buổi sáng rồi." La Vân Hi cầm chìa khoá mở cửa xe của mình, sau đó đẩy Trần Phi Vũ vào: "Bên trường học cho em nghỉ nửa buổi, buổi chiều đi học cho tôi.""Đi học?" Trần Phi Vũ hỏi: "Không bắt em à?""Phí hoà giải tôi trả." La Vân Hi mở khoá khởi động xe, thản nhiên nói: "Hôm qua cũng không thể ngủ free, coi như phí thanh toán đêm qua.""Cái gì? Vậy anh cho em bao nhiêu tiền?""Bốn năm ngàn." La Vân Hi đáp: "Gần bằng một tháng tiền lương.""Bốn năm ngàn? Trong mắt anh một đêm của em chỉ có nhiêu đấy?" Trần Phi Vũ ngạc nhiên: "Có lầm không vậy, em ở quán bar nếu như muốn kiếm tiền, dùng gương mặt này thôi một đêm cũng ra mấy vạn."La Vân Hi chìa tay đến, Trần Phi Vũ phản xạ có điều kiện trốn đi, nghi ngờ hỏi: "Muốn làm gì?""Chướng mắt thì trả tiền lại cho tôi.""Em... Em không biết, anh coi như em thiếu nợ đi, sau này em ở bên cạnh anh, cho đến khi nào trả xong." Nói xong Trần Phi Vũ chơi xấu nhắm tịt hai mắt, nằm ở ghế phụ trên xe, giả vờ muốn ngủ.La Vân Hi cười khẽ một tiếng: "Thế không phải tôi lỗ vốn à, xem tôi như phiếu cơm dài hạn, còn thêm cả em cứ quậy phá suốt ngày, không phải tốn kém hơn à?""Thế mốt em trả tiền lại cho anh có được không?""Trả như thế nào? Em có tiền à?""Cha nợ con trả, một đêm có thể trả cho anh hơn trăm triệu." Trần Phi Vũ mặt dày nói.........Thật sự là thiếu nợ em.........Bốn năm sau, Trần Phi Vũ cũng thành công tốt nghiệp trường cảnh sát, không sai, cậu là học đệ của La Vân Hi.Hôm tốt nghiệp, Trần Phi Vũ rất căng thẳng, sau khi kết thúc lễ tốt nghiệp ở trường, trên sân rất nhiều người, cậu không thể nào tìm được hình bóng của La Vân Hi.Trước một đêm cậu đã nói với La Vân Hi, nhưng La Vân Hi nói anh còn phải đi làm, chưa chắc có thời gian tới tham dự.Ánh mắt nóng bỏng của Trần Phi Vũ tìm kiếm trong đám người, nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Chẳng lẽ... La Vân Hi không tới thật sao?Đúng lúc này, cậu nghe thấy giọng nói của La Vân Hi, nói đúng hơn là tiếng hét cao vút của một đống nữ sinh.Cậu len qua đám người đi về trước, thấy La Vân Hi bị một đám nữ sinh trường cảnh sát bao vây, Trần Phi Vũ mới nhớ ra, ở trường của họ La Vân Hi rất nổi tiếng, thầy cô năm nào cũng lấy thành tích của anh từng đạt được kể lại với tân sinh viên, đương nhiên nổi tiếng nhất vẫn là gương mặt của anh, cũng là thứ khiến con gái nhớ mãi không quên được anh. Còn lập nên hội fans cho anh, nhưng cũng may anh tốt nghiệp đã lâu, nếu không hậu quả sẽ rất khó lường."Đàn anh." Em gái nũng nịu mở miệng: "Sắp sinh nhật anh rồi, anh có thích thứ gì không, tụi em muốn tặng quà cho anh?""À không cần..." La Vân Hi xấu hổ xua tay, anh chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi chốn thị phi này, trong lòng lúc này đã mắng Trần Phi Vũ đến ngàn lần vạn lần."Anh ấy thích nến sinh nhật." Trần Phi Vũ rốt cuộc chạy đến, vừa trả lời vừa kéo bả vai La Vân Hi, nói với mấy em gái một cách khiêu khích."Hả... Ý là anh ấy thích ăn bánh sinh nhật hả?" Cô gái bị Trần Phi Vũ làm cho lơ mơ."Không phải." Trần Phi Vũ nở nụ cười gian xảo, liếc mắt nhìn La Vân Hi trong lòng mình: "Anh ấy thích ăn nến sinh nhật."La Vân Hi luôn luôn ổn trọng, giây phút này đột nhiên đỏ mặt, bàn tay ở sau lưng lén bấm lên eo của Trần Phi Vũ, làm cho cậu đau nhưng không thể kêu thành tiếng."Hả?" Cô gái ngẩn người ra.Trần Phi Vũ cười cười, bày ra vẻ mặt vô tội, kéo La Vân Hi chuẩn bị rời đi, lại bị cô gái cản lại, cô lấy di động ra, vẻ mặt ngại ngùng hỏi La Vân Hi: "Đàn anh có thể thêm Wechat anh không?"Không đợi La Vân Hi trả lời, Trần Phi Vũ đã đẩy điện thoại cô ra, sau đó nghiêng đầu nhìn cô: "Bây giờ đào góc tường còn công khai như thế hả?""Gì cơ?" Cô gái choáng váng.Chụt.Trần Phi Vũ cúi xuống hôn La Vân Hi."Nhìn thấy chưa? Người này là của tôi, hoa đã có chủ."......Trên đường về, mặt trời lặn dần, ánh hoàng hôn phủ lên người bọn họ, chiếc bóng kéo dài, đan xen cùng nhau. Trần Phi Vũ vuốt ve chiếc nhẫn trong tay, trời chiều chiếu xuống ánh lên một tầng sáng vàng nhạt."Trần Phi Vũ." La Vân Hi lên tiếng trước, phá vỡ sự yên tĩnh xinh đẹp của ráng chiều."Hửm?" Trần Phi Vũ hoàn hồn, lặng lẽ rút nhẫn về."Sau khi tốt nghiệp em muốn đi đâu? Ở cục cảnh sát nào?""Đi chỗ nào có anh, cho dù là cảnh cục nào." Trần Phi Vũ dừng bước, ngoái nhìn La Vân Hi, trong mắt không có lẫn một tia tạp chất, vừa chân thành tha thiết lại thâm tình: "La Vân Hi, anh nhìn xem đám mây trên trời kia là hình con cá.""Hửm? Chỗ nào?" Quả nhiên La Vân Hi bị thu hút, thế nhưng giây lát trời đã tối hẳn, không thể nhìn được đám mây nào có hình cá con."Chính là chòm kia kìa." Trần Phi Vũ chỉ tay lên trời, nhưng La Vân Hi nhìn theo tay cậu cũng không thấy được.Anh híp mắt tìm nửa ngày, giơ tay chỉ một đám mây hỏi Trần Phi Vũ: "Là chòm kia sao? Nhưng không giống lắm... Hả?"Đột nhiên một chiếc nhẫn được đeo vào ngón tay của La Vân Hi, chỉ là một chiếc nhẫn bạch kim rất bình thường, thế nhưng khi ánh sáng chiếu vào lại toả ra tia lấp lánh như được đính đầy kim cương. Anh vừa mờ mịt vừa ngạc nhiên nhìn Trần Phi Vũ.La Vân Hi, hiện tại đến lượt em nuôi anh cả đời.-END-
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com