TruyenHHH.com

Fanfic Edit Fyx Hoang Hon S Tieu Thai Duong

Tác giả: S Tiểu Thái Dương

Editor: MM

Lúc mở khoá cửa tự động, La Vân Hi cũng không ngại có mặt Trần Phi Vũ ở đó.

Tầm mắt Trần Phi Vũ nhìn theo chuyển động ngón tay của La Vân Hi, cười cười: "0728? Cảnh sát La, mật mã này của anh không phải là dễ đoán quá hả?"

"Không sao, dù sao thì đây cũng là khu nhà của cảnh sát, đi vào đây chẳng khác gì tự chui đầu vào lưới." La Vân Hi dùng ánh mắt hờ hững liếc nhìn Trần Phi Vũ, đè giọng nặng hơn: "Cho nên cậu cũng đừng có ý nghĩ đặc biệt gì."

Trần Phi Vũ mỉm cười, trong mắt ánh lên một nét suy tư không rõ ràng, thấp giọng hỏi lại: "Phải vậy không?"

Mở cửa ra, trong phòng tối mù, nơi La Vân Hi ở chính là khu chung cư độc thân của cảnh cục phân cho, thế nên diện tích cũng không lớn lắm, chỉ có một cái giường.

Lúc anh giơ tay mò công tắc đèn, đột nhiên bị Trần Phi Vũ cầm tay đặt lên tường, anh quay đầu lại nhìn Trần Phi Vũ nhưng phòng quá tối không thể nhìn rõ ràng, một loại xúc cảm ấm áp ướt át dán lên môi anh.

La Vân Hi thân là cảnh sát, mấy kỹ thuật đấm đá vật lộn anh rất quen thuộc, thế nhưng giờ phút này lại không thể ra tay được, Trần Phi Vũ chẳng biết lấy sức ở đâu ra, cả người đều đè lên La Vân Hi, tay cậu nắm cổ tay anh, ý vào lợi thế cao hơn ôm anh vào trong ngực, một tư thế kabedon vô cùng tiêu chuẩn, làm anh không thể động đậy.

Khi tách ra được một chút, La Vân Hi tức giận mắng: "Trần Phi Vũ cậu bị điên rồi hả!"

Trần Phi Vũ dùng lưỡi liếm vành tai La Vân Hi, mập mờ ghé vào tai anh khẽ nói: "Cảnh sát La, tôi biết anh là gay."

La Vân Hi ngẩn người, đây là bí mật của anh, có hứng thú với đàn ông là chuyện anh giấu rất kín, tại sao lại....

"Anh muốn biết làm sao tôi biết được hả?" Thanh âm Trần Phi Vũ trầm thấp gợi cảm: "Lần thứ nhất tôi gặp anh không phải ở đồn cảnh sát, là ở phòng vệ sinh trong gay bar."

"Ai đi gay bar cũng không nhất định là gay, lỡ đâu là lúc tôi đang làm việc thì sao?" Mặt La Vân Hi vô cảm, cắn môi chống đối.

"Là anh uống say nên không nhớ rõ, nhưng tôi lại không quên được, anh ở cách vách ôm tôi không nỡ buông tay." Trần Phi Vũ nhớ tới cảnh lần đầu gặp mặt, không khỏi bật cười: "Cảnh sát La đúng là không giống như ngày thường, nhiệt tình hơn rất nhiều."

La Vân Hi lúc này mới nhớ lại một chút, mấy tháng trước, anh uống nhiều quá ôm một người đàn ông hôn nồng nhiệt, lúc sau lại không nhịn được ôm bồn cầu nôn mửa suốt cả đêm, vì vậy nên mới không có chuyện gì xảy ra cả.

Ngày thứ hai sau khi tỉnh lại anh nằm trong phòng nghỉ của quán bar, nhân viên nơi đó nói đã có người thanh toán cho anh rồi, La Vân Hi say rượu nên đầu đau nhức muốn nứt cả ra, cũng không muốn đi tìm hiểu xem người đàn ông đã ôm anh vào phòng ngủ đến cùng là ai.

Bởi vì ký ức mơ hồ, anh đã quên mất hình dạng người kia như thế nào, chỉ nhớ rõ người kia rất cao, cánh tay ôm anh mạnh mẽ có lực, là loại hình anh thích, chẳng lẽ lại... Chính là Trần Phi Vũ sao?

"Sao cậu lại đi gay bar, đã thành niên chưa?" La Vân Hi kỳ quái hỏi.

"Sắp trưởng thành rồi, còn mấy ngày nữa thôi." Trần Phi Vũ vừa nói, tay cũng mò từ eo La Vân Hi xuống: "Nhưng anh đi gay bar, chắc chắn là vì anh là gay."

"Cái gì?" La Vân Hi giật mình, anh chỉ xem Trần Phi Vũ là một đứa trẻ ngốc nghếch, không nghĩ tới thế mà...

"Cảnh sát La, anh còn muốn chối hả?" Trần Phi Vũ cọ cọ bên tai La Vân Hi, một tay khác đã luồn vào dưới eo xoa lên tính khí của anh, chỉ cọ xát vài lần vật kia đã cứng lên. La Vân Hi nhịn không được kêu thành tiếng, cậu nói: "Nhưng nơi này của anh lại rất thành thật đó."

Hết thảy còn lại đều tự nhiên phát triển, Trần Phi Vũ đè La Vân Hi xuống giường. Bên trong bóng tối, mây mưa mập mờ, một mảnh kiều diễm. Bên trong gian phòng yên tĩnh chỉ có tiếng thở dốc nặng nề cùng tiếng da thịt cọ xát. Tần suất càng nhanh, âm thanh càng lớn, âm điệu càng cao.

Sau khi Trần Phi Vũ làm xong, La Vân Hi đạp cậu một cái: "Con mẹ nó cậu đã mấy đời không nhìn thấy đàn ông rồi, cần phải dùng sức như thế sao? Hai chúng ta còn chưa mở còng tay ra, cổ tay tôi chắc bị cọ rách da luôn rồi."

"Tôi muốn làm chuyện này cũng không phải mới ngày một ngày hai, với lại... Đây là lần đầu tiên của tôi." Vừa mới vận động kịch liệt xong, giọng nói Trần Phi Vũ có hơi phập phồng, cậu giống như một người say khướt mỏi mệt, thả mình lên trên đám mây mềm mại: "Nếu không anh nghĩ vì sao tôi cứ vào đồn cảnh sát mãi làm gì?"

"Không phải cậu muốn nói... Là vì tôi chứ?" La Vân Hi không chắc chắn hỏi, cảm thấy hệt như chuyện đùa.

"Ừm." Trần Phi Vũ ngập ngừng trả lời. "Tôi muốn gặp anh nhiều hơn vài lần, để anh chú ý đến tôi, ai biết anh cả ngày cũng không ở trong đồn cảnh sát."

"Cậu bớt đến đi." La Vân Hi xoay người Trần Phi Vũ lại: "Cậu lần nào vào đó cũng vì đánh nhau, nhưng xem như cũng có lý do đi, là do người khác ra tay trước."

"Sao anh biết?"

"Cậu rất hot trong đồn chúng tôi đấy cậu không biết hả?" La Vân Hi thở dài, bất đắc dĩ nói, "Nhưng cậu cũng thật là, tại sao cuối cùng ở lại cũng chỉ có mình cậu, hăng hái làm việc nghĩa thì cũng phải biết an toàn thoát thân chứ... Vậy tại sao hôm nay cậu không chạy? Có sức lực đè ép tôi như ban nãy, hoàn toàn có thể trốn đi."

"Tôi nói rồi... Cảnh sát La, tôi rơi vào tay anh rồi, thì không thể trốn thoát." Đây là lần thứ hai Trần Phi Vũ nói câu này.

Lúc này, La Vân Hi mới hiểu được hàm nghĩa trong câu này của Trần Phi Vũ.

Ngay lúc anh đang có chút cảm động, La Vân Hi còn chưa kịp thốt nên lời, Trần Phi Vũ nắm lấy tay anh đặt cùng với nhau, để xuống dưới thân cậu. Trong nháy mắt La Vân Hi cảm nhận được một vật trụ cứng rắn.

"......" La Vân Hi câm nín, anh có một loại dự cảm bất an: "Trần Phi Vũ cậu là người sao?"

"Anh đi gay bar có thể tìm được một người thể lực tốt như tôi sao?" Trần Phi Vũ nói, tay cũng không yên phận xoa lên eo La Vân Hi, không nhẹ không nặng bóp vài cái, La Vân Hi nhìn có vẻ gầy, nhưng dáng người rất chuẩn, bên eo không có chút thịt thừa, chỉ có cơ bắp căng tràn, đường cong mạnh mẽ.

"Đây là lần đầu tiên tôi ăn mặn, anh đã khơi lên dục vọng của tôi rồi, anh nói phải làm sao đây?"

"Không được." La Vân Hi đẩy cậu ra: "Tôi mệt lắm."

"Tôi là người phải động này! Anh mệt mỏi cái gì."

"Con mẹ nó bây giờ tôi không còn chút hơi sức nào, tôi thấy cậu lần đầu ở bên trên nên không so đo với cậu, kỹ thuật của cậu nát bét thế nào tự mình không cảm thấy à?" La Vân Hi mắng người.

"Vậy làm sao bây giờ?" Trần Phi Vũ cầm thứ cứng nóng kia cọ cọ La Vân Hi: "Nhưng nó không chịu nè!"

"Tự sinh tự diệt đi."

"Anh nhẫn tâm quá đi à." Trần Phi Vũ đột nhiên làm nũng, vùi đầu vào hõm vai của La Vân Hi cọ cọ, giọng điệu mềm nhũn: "Nhưng mà tôi còn nhỏ lắm, nếu nhịn xuống về sau không lên được thì phải làm sao giờ?"

"Tôi..."

Không thể không thừa nhận, Trần Phi Vũ người này, cầm được thì cũng buông được, đùa giỡn lưu manh còn đi làm nũng, khiến người ta không đành lòng.

"Anh liếm cho tôi, có được không?"

"Trần Phi Vũ cậu còn mặt mũi không?"

La Vân Hi cũng bị bộ dáng này của cậu chọc cười, chưa bao giờ thấy ai mặt dày thế này, nhưng lần nào mình cũng dính chiêu cả.

"Tôi không cần mặt mũi, tôi cần vợ thôi."

"Ai là vợ cậu, cút đi." La Vân Hi mắng: "Cậu là người ngày mai tôi phải giải đến đồn, nhiều lắm thì cũng chỉ là một tên trai bao miễn phí đêm nay của ông thôi."

"Được, vợ nói như nào cũng là đúng cả." Trần Phi Vũ vẫn tuân theo truyền thống không cần mặt mũi, nghe La Vân Hi mắng chửi cũng không so đo, còn thuận theo lời anh, làm anh không biết phải làm như nào mới phải, cũng hết giận luôn.

"Liếm đi mà, có được không?"

"Ừ" – La Vân Hi nói: "Mẹ nó đúng là kiếp trước thiếu nợ cậu."

Quả nhiên con trai nhõng nhẽo tốt số nhất, ngay lúc La Vân Hi cúi người, Trần Phi Vũ kéo anh lại.

"Làm gì thế? Không muốn nữa? Không muốn thì thôi nhé."

"Không phải." Trong bóng tối Trần Phi Vũ bước đến chiếc bánh kem bị bỏ rơi trên tủ đầu giường, chấm một chút kem, phết lên Tiểu Tiểu Ngư của mình.

"Cậu đang làm gì?" La Vân Hi ngửi được vị kem ngọt ngào, không biết Trần Phi Vũ đang giở trò quỷ gì.

"Hương vị như này dễ ăn hơn một chút, anh sẽ không bị khó chịu lắm đâu." Trần Phi Vũ nói: "Còn nữa, sinh nhật thì phải thổi nến đúng không?"

"Cậu có tin tôi lập tức cắn cậu không?"

"Này! La Vân Hi đây là hạnh phúc nửa đời sau của anh đó, anh lại hung dữ như thế!"

"Ai nói sống với cậu nửa đời sau?" La Vân Hi vừa liếm kem vừa mơ mơ hồ hồ nói: "Ngày mai tôi sẽ đưa cậu vào đồn cảnh sát."

-END-

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com