[Fanfic Douma] Kotoha, Ta Muốn Em
Cuộc sống mới
Sau ngày hôm đó, Kotoha trầm tư không biết làm gì tiếp theo, cô chưa thể gặp Koyuki vì không biết nói với em ấy những điều gì. Có Inosuke luôn đòi đi chơi, thằng bé được Akaza đưa đến võ đường và chơi cả ngày ở đó. Đôi lúc thấy con trai cười vui vẻ khi được chơi cùng họ mà cô tự trách bản thân là một người mẹ tồi tệ, không thể cho con một gia đình hạnh phúc, không thể tạo một môi trường tốt để phát triển như mọi đứa trẻ khác."Mama"Inosuke chạy đến ôm lấy chân cô khiến dòng suy nghĩ liền đứt đoạn, nhìn xuống là nụ cười hồn nhiên của đứa bé, trong lòng cô rối bời không thể tả. Từ lúc nào mà thằng bé đã có thể nói rõ như vậy rồi nhỉ? Cô nhớ rõ ngày đầu thằng bé bập bẹ gọi mẹ, khi đó cô đã xúc động đến mức nào, niềm vui đó...thật sự muốn chia sẻ cho người cô yêu...thật đáng tiếc hắn lại là một con quỷ khát máu. Đến giờ cô vẫn không hiểu mục đích của hắn, nếu mục đích của hắn không phải cô, chẳng lẽ là Inosuke sao? Để thằng bé lớn lên...và hắn sẽ... Đến đây, cô không dám nghĩ tiếp nữa. Sáng hôm sau, Koyuki quyết định sẽ nói chuyện thẳng thắn với người bạn thân đầu tiên về những gì đã sảy ra. Gõ cửa một hồi lâu không có ai ra mở cửa, cô mạn phép kéo cửa đi vào, trước mắt cô không có người đâu, mọi thứ sạch sẽ như chưa từng có ai ở, duy chỉ có một lá thư đặt trên bàn. Chỉ sau vài câu đầu tiên, mắt cô đã rưng rưng không thể tin vào mắt mình..."Cha ơi, cha...hức..."Thấy con gái vừa chạy vừa khóc lớn như vậy, người đàn ông đang thưởng thức trà cũng bất an mà đứng dậy lo lắng cho cô. Nhìn thấy bức thư trên tay, ông khó hiểu không biết chuyện gì đã sảy ra vào sáng sớm như vậy.Cô gái nhỏ khóc nức lên nói không thành lời, chỉ khi đọc nội dung được viết lên, ông đã hiểu được toàn bộ mọi chuyện. Kotoha vì không muốn làm phiền đến gia đình họ nên đã rời đi đến một thị trấn khác để bắt đầu một cuộc sống mới. Ông có thể hiểu cho hoàn cảnh của người mẹ đơn thân ấy, rất nhiều suy nghĩ nảy sinh sau biến cố lần hai trong cuộc đời khiến cho Kotoha buộc phải mạnh mẽ hơn, tự lập là một cách đúng đắn nhất. Để đưa ra quyết định mang trọng trách nặng nề này thật sự rất khó đối với một người chỉ mới ở tuổi đôi mươi."Kotoha không còn lựa chọn nào khác nữa. Koyuki à, một khi con đủ hiểu biết, con sẽ hiểu tại sao cô ấy lại làm vậy."Từng cung đường, từng cảnh vật hiện ra trước mắt Kotoha gợi nhắc lại những lần cô cùng Douma trở về từ Võ đường về Giáo hội, cô nhớ những ngày mà ba người sống hạnh phúc, đáng tiếc thay bức mỹ họa ấy đã không còn nữa. Nỗi nhớ Douma xen lẫn những lo âu về tương lai mờ mịt phía trước khiến cô vô cùng hỗn độn, cô không biết bản thân sẽ đi đến đâu nữa...Trong lòng cô dâng lên những cảm xúc trái ngược nhau, buồn tủi có, sợ hãi có, hy vọng mãnh liệt về tương lai rõ rệt. Kotoha tự nhủ bản thân phải mạnh mẽ vượt qua khó khăn để có thể mang lại cuộc sống tốt hơn cho Inosuke. Cô ngước nhìn lên bầu trời xám xịt, tự cười cợt bản thân lại mang đến sự khó khăn cho con trai. Nếu như là lần bỏ chạy trước kia trong cơn gió tuyết lạnh thấu xương như hối thúc cô nhanh chóng tìm một nơi trú ẩn. Thì lần này bầu trời lại chờ trực để trút cơn mưa rào muốn níu kéo cô ở lại. Đoàn xe lửa nặng nề di chuyển dưới trời mưa giông, nghe tiếng kim loại ma sát như ngàn vạn con dao đâm vào tâm trí cô, bầu không khí nặng trĩ này khiến con người thật khó chịu. "Mama..."Tiếng gọi hồn nhiên của con trai đã đánh thức cô khỏi mớ tiêu cực ấy, sao cô có thể buồn lòng trong khi ánh dương đang nằm trong vòng tay cô được chứ. Cứ thế, hình ảnh mẹ ôm đứa con ngủ trên tàu quá đỗi yên bình khiến mọi người quên đi cơn mưa rào ngoài kia.Tại Giáo hội, Douma đi dọc hành lang trở về phòng chuẩn bị cho một nghi lễ sắp tới, bỗng vài tia sét đánh ngang trời sáng rực một vùng, hắn giật mình nhìn lên bầu trời u ám ấy. Sự trống rỗng trong lòng hắn đã rõ hơn bao giờ hết, cảm giác như vừa tuột mất thứ quan trọng nhất trong cuộc đời.Đoàn tàu lửa dừng lại trong một ga tàu đông đúc, tiếng ồn ào nói chuyện đan xen những lời cảnh báo giữ khoảng cách an toàn của bảo vệ khiến Kotoha thức giấc. Cô đã đến một thị trấn nhộn nhịp khác, dòng người tấp nập càng khiến cô cảm thấy lạc lõng hơn bao giờ hết. Mọi chuyện được giải quyết nhanh chóng, sự kỳ vọng của cô đã được đền đáp khi chỗ ở đã được giải quyết nhanh chóng, một căn phòng nhỏ ở tầng hai của một khu nhà trọ gần trục đường chính, một quán ăn đã thuê cô làm phụ vụ tại đó. Khi này cuộc sống dường như đã chính thức mở ra cho hai mẹ con cô một trang sách mới.Cuộc sống của hắn cũng trở lại như trước kia, đã bao lâu rồi hắn không phải ăn thịt người ở tầng hầm nhỉ? Hắn chẳng nhớ nữa, cũng không có tung tích gì của Kotoha từ khi cô ấy rời đi, người con gái hắn yêu bây giờ chỉ còn là những hồi ức đẹp. Sau một ngày dài tiếp đón môn đồ, hắn nghĩ rằng bản thân cần được giải tỏa, đã bao lâu rồi hắn chưa quay trở lại kỹ viện, cũng hơn một tháng kể từ khi hắn tàn sát cả tất cả kỹ nữ tại 1 kỹ viện có tiếng ấy.Vẫn là ánh đèn vàng mờ ấy, tiếng đàn ca, tiếng cười e thẹn của các Oiran khi được hắn chú ý đến, tiếng rót rượu róc rách, tiếng ly rượu chạm nhẹ vào nhau. Tất cả đều mang lại cảm giác nhàm chán cho hắn, dù gì mục đích của hắn đến đây cũng là làm no bụng. Đứng dậy đi một vòng tìm kiếm con mồi may mắn cho đêm nay..."Khà khà, gần nhà tao có một con ả mới chuyển đến, ả xinh đến mức tao muốn lao vào lột sạch đồ ả ta và hà hà..."Giọng nói đê tiện của một gã đàn ông vang lên khiến Douma chướng tai, đây là những lời nói mà con người thốt ra với con người sao? Thật ghê tởm. Hắn định bước đi tiếp nhưng câu tiếp theo khiến đôi chân ấy dừng lại , hắn không thể tin vào tai mình rằng có một ngày người hắn yêu lại trở thành chủ đề bàn tán tại một nhóm cặn bã nơi đây."Tao nhớ không nhầm ả ta là Kotoha, tao sẽ bắt ả ta về làm nộ lệ, khi đó các ngươi có thể chơi ả ta thỏa thích""Đại ca đã nói vậy thì chắc hẳn ả là một con hàng tuyệt phẩm. Haha'"Không biết ả đã làm gì khiến cho đại ca lại hào phóng cho chúng ta như vậy.""Ngoài ra ả còn có một đứa con mang dáng vẻ đẹp đẽ đấy, ta sẽ nuôi nó lớn và huấn luyện nó thành..."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com