Fanfic Dinh Phong Nham Mat Lai Va Tim Anh Ay Part1
Vỹ Đình ngồi bên Thiên Vũ, cùng tập lời thoại cho đoạn diễn sắp tới.Thiên Vũ nghịch ngợm hơn Phong Phong nhiều.Tính cách vui vẻ, trẻ con của nhân vật Lan Sinh rất giống với tính cách thường ngày của cậu. Nhiều khi, Tiểu Lan còn hay nũng nịu người khác nữa, hồn nhiên ngay từ phút đầu người ta nhìn thấy cậu. Buổi diễn hôm nay hai người quay chung khá nhiều, Đình Đình còn phải diễn cảnh cõng Thiên Vũ nữa, nên cậu không được phép ăn trưa bởi vì như thế sẽ rất vất vả cho Đình Đình. Vì thế mà anh cảm thấy khá lo lắng cho Thiên Vũ:
- Em ăn thế chắc là chút sẽ mệt lắm đấy.
- Không sao, tối em ăn bù, đại sư huynh không phải lo lắng đâu.
- Người em đúng là kỳ quái mà.
- Sao anh bảo em kỳ quái.- Thiên Vũ chu mỏ kênh kiệu.
- Hôm nay thấy em mập, ngày mai lại thấy em gầy đi, rồi tự nhiên em lại béo ra. Anh thấy vô lý thật.
- Hahaha… Thế cũng kỳ quái!
- Em giống như quả bóng ấy, thích xẹp là nó xẹp lại liền. – Thiên Vũ cười.
- Yêu quái mà… Làm sao lại có người như em được nhỉ.
- Anh giám bảo em là yêu quái à? Được lắm, tí nữa cõng em là anh biết hậu quả liền.- Cậu cười tinh quái.
Thiên Vũ cầm phần ăn trưa của mình trên tay, đó chỉ là một quả táo.
- Ăn thế này cũng vất vả thật, nhưng em vẫn chịu được mà. Hì hì…
Đình Đình nhíu mày :
- Cố gắng đừng để ốm nhé !
- Ái chà chà…Anh đang lo lắng cho em đấy hả đại sư huynh.- Nói rồi Thiên Vũ lại giở cái giọng trẻ con nũng nịu của mình ra, rồi lấy tay bẹo má Đình Đình.
Phong Phong đứng đằng sau thấy thế, cảm thấy mặt mình nóng ran, cậu còn chưa bẹo má Đình Đình bao giờ cơ mà, sao Thiên Vũ lại giám làm việc đó, Phong Phong bước lại gần, gỉa ho một tiếng rồi bảo :
- Hai người đang làm gì thế ?
- Ăn trưa…Cậu không thấy sao ?- Thiên Vũ vẫn hếch mặt lên với giọng điệu trẻ con.
- Phong Phong, em ăn xong rồi hả ? – Đình Đình hỏi han ôn tồn.
- Em ăn hay không chả liên quan đến anh.
- Ơ…
Thiên Vũ cười thầm trong bụng, lúc này cậu chỉ muốn phá lên cười thật to nhưng sợ hai người kia phật ý nên đành nén lại, lúc này nhìn mặt Thiên Vũ nhăn nhó đến tối nghiệp vì phải nhịn cười. Phong Phong thì nhíu mày nhìn Đình Đình.
- Chút nữa Vỹ Đình phải cõng tớ, đang tập kịch bản luôn đây. Anh nhỉ ? – Thiên Vũ quàng tay qua vai Đình Đình cười đắc ý.
- Chả liên quan đến tớ. – Phong Phong hạ giọng.
- Hai đứa đúng là trẻ con. – Vỹ Đình cười hiền.- Anh đang lo Tiểu Vũ sẽ mệt vì không được phép ăn trưa thôi mà.- Anh phân trần.
- Đấy, cậu đừng có mà ghen tị với mình. – Thiên Vũ vẫn không chịu bỏ tray ra khỏi người Đình Đình bởi chẳng mấy khi cậu được chọc tức Phong Phong một cách thú vị như thế này.
- Ghen tị cái đầu cậu ấy. – Rồi Phong Phong ngoảnh sang nói với Vỹ Đình- Anh cũng lo cho mình đi, ai anh cũng đi lo lắng thế hả ? Chút nữa anh phải cõng nguyên một con heo đầu to này trên người đấy.
- Anh không sao, em yên tâm.
Đúng lúc đạo diễn Tuấn Văn hô mọi người tậ trung cho cảnh đầu tiên trong buổi chiều. Thiên Vũ uốn éo người rồi lè lưỡi với Phong Phong:
- Này! Cậu ăn táo không, cho mượn đại sư huynh chút nhé.
Phong Phong cầm lấy quả táo, lẩm bẩm trong miệng một chút khó chịu, Vỹ Đình bật cười thành tiếng:
- Ngốc này, học lời thoại với Dương Mịch cho xong đi nhé! – Nói rồi anh vỗ tay trên vai Phong Phong nhẹ nhàng.
- Em biết rồi.
…
Buổi diễn khá vất vả cho Vỹ Đình vì anh phải cõng Thiên Vũ hơn nửa tiếng đồng hồ, mệt lử người.Phong Phong cực kỳ lo lắng nhưng vẫn không nói ra nửa lời.Cậu biết Vỹ Đình lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ trước mặt mọi người mà.
Buổi tối, được phép nghỉ sớm hơn thường ngày ba tiếng, và cả đoàn được thông báo tối nay mọi người sẽ ở chung trong một khách sạn và không được về tư gia. Phong Phong, Thiên Vũ, Đình Đình và Chấn Vũ được phân ở cũng một phòng. Tiểu Vũ cười tươi rói, thầm cười vì âm mưa của mình.Cảm giác phấn khích len cả vào người. Phong Phong đi bên cạnh Đình Đình lo lắng hỏi:
- Chắc anh mệt lắm nhỉ?
- Cũng hơi hơi, Tiểu Vũ nặng thật đấy.- Anh dúi đầu Thiên Vũ một cái thật nhẹ.- Nhịn ăn rồi mà vẫn y như con heo con ấy.
Phong Phong liếc Thiên Vũ một cái thật nhanh rồi bảo:
- Thì đúng là heo mà. May là chỉ phải cõng một lần thôi đấy.
- Hahaha…Có người không được cõng nên ấm ức kìa…- Thiên Vũ chỉ tay lên khuôn mặt đỏ bừng của Phong Phong.
- Cậu dở hơi đấy à.
- Biết rồi nhá ! Đồ Tô đúng là một con khỉ khô. Lêu lêu…- Nói rồi cậu chạy vụt nhanh trong sảnh khách sạn.
- Cậu đứng lại mau, tớ mà bắt được thì chết với tớ. – Phong Phong chạy theo Thiên Vũ hét lớn.
Vỹ Đình chỉ biết lắc đầu cười, bao nhiêu mệt mỏi như tan biết hết khi nhìn thấy hai đứa vui vẻ như thế.
Phong Phong và Thiên Vũ chạy ra ngoài cổng thì nhìn thấy Trác Nghiên vừa lúc bước vào. Cả hai dừng lại đột ngột. Đứng trước một cô gái xinh đẹp, rạng rỡ như một đóa hoa thế này, ai cũng phải ngước nhìn. Thiên Vũ ngay lập tức nhìn thấy ánh mắt thất thần của Phong Phong, hết nhìn Đình Đình, cậu lại nhìn Trác Nghiên. Thiên Vũ hồn nhiên chào hỏi :
- Chị đến chơi tận đây sao ạ ?
- Tiểu Vũ ngốc, chị không được phép sao ?- Nói rồi Asa ngoảnh sang nhìn Phong Phong cười thật tươi.- Lần đầu tiên gặp em, Dịch Phong nhỉ ?
- …- Phong Phong vẫn còn đứng ngẩn ngơ chưa biết làm sao.
Thiên Vũ thúc tay cậu một cái đau điếng, nói thầm với Phong Phong : « Chị ấy chào cậu kìa ! »
- À…Dạ, rất vui vì được gặp chị ở đây. Chị đến đây làm gì thế ạ ?
Trác Nghiên đưa tay lên che bụm miệng cười. Thiên Vũ ở cạnh gõ đầu Phong Phong một cái :
- Đồ ngốc, gặp đại sưu huynh chứ làm gì nữa. Thế mà cũng phải hỏi.
Như cảm thấy câu hỏi của mình có phần vô duyên, Phong Phong cười trừ :
- À…Ra vậy.
- Thế thôi, hẹn gặp hai đứa sau nhé ! Rất vui vì biết em, Phong Phong, Vỹ Đình kể về em rất nhiều.
Nói rồi Asa bước thẳng vào trong khách sạn. Ánh mắt Phong Phong thất vọng và buồn bã thấy rõ.
- Này…này…- Thiên Vũ lắc mạnh cánh tay Phong Phong khi thấy cậu ngẩn ngơ nhìn theo bóng Trác Nghiên đi khuất.- Làm sao thế ? Chưa thấy ai xinh đẹp như thế sao ?
- …Ơ…À…Sao cơ…- Phong Phong ngơ ngác.
- Cậu bị tẩu hỏa nhập ma à ?
- Không… Tớ…À…Đi dạo với tớ đi ! tớ muốn uống gì đó.
- Sao cơ ? – Thiên Vũ tròn mắt.- Tớ có nghe nhầm không vậy ? Cậu…
- Không thích thì đi mình vậy.
- Thôi được rồi, đồ khó tính, đi thì đi.
Dường như nhìn thấy tâm trạng rối bời trong ánh mắt của Phong Phong nên Thiên Vũ đồng ý ngay. Cả hai vào một quán rượu, không khí khá là rộn rã nhưng Phong Phong không hề thấy có chút hứng thú nào với những câu chuyện vui. Cả buổi chỉ nghe Thiên Vũ huyên thuyên về những chuyện linh tinh nào đó. Cái tội nói nhiều không thể nào sửa được, nhưng ít nhất có người đi cạnh lúc này cũng cảm thấy đỡ trống trải hơn. Cả hai bắt đầu với những chén rượu nhỏ vì Phong Phong rất dễ say, nhưng hôm nay cậu cảm thấy uống thế nào cũng không khó chịu nữa, vẫn thấy lòng hụt hẫng không thể lấp đầy.
23 giờ rưỡi.
- Phong Phong này !
- Sao ?
- Tớ về khách sạn một chút nhé !
- Làm gì ?
- Trịnh Sảng gọi tớ về có chút việc, cậu đợi tớ chút được không ?
Dịch Phong lúc này thấy trời đất quay cuồng nên cũng chẳng bận tâm lắm :
- Cậu đi đi !
- Đợi nhé !
Thiên Vũ trở về khách sạn, cậu cũng đã thấm mệt. Đẩy cửa phòng bước vào, cậu nhìn thấy Đình Đình ngồi trên ghế lo lắng, rồi anh nhìn theo phía sau, không nhìn thấy Phong Phong đâu cả, bèn hỏi :
- Em đi đâu về vậy.
- À, em đi uống.
- Sao ? Với ai ?
- À, Phong Phong.- Thiên vũ cười.
- Thế…Phong hong đâu rồi ?- Đình Đình nhíu mày.- Anh gọi mãi mà không được. Hai đứa ngốc này.
Như sực nhớ ra, Thiên Vũ há hốc miệng :
- Em quên cậu ấy trên quán rồi.
- Cái gì cơ, em không biết Phong phong không biết uống à. Nói địa chỉ quán, anh qua đón Phong Phong, nhanh lên.
Vỹ Đình chạy như bay qua quán mà Thiên Vũ đã chỉ, quán đã đóng cửa từ lúc nào, anh nhìn thấy Phong Phong ngồi dưới mái hiên gật gù, lẩm bẩm một mình. Đầu óc Phong Phong lúc này như bị ai đó lắc mạnh, trời đất quay cuồng. Cậu cứ lấy chân đá đá cái gì đó trước mặt. Đình Đình để ý cậu thêm chút nữa, khẽ cười vì lúc nào Phong Phong cũng dễ thương và ngốc nghếch như thế. Anh tiến lại gần gọi nhỏ:
- Phong Phong…
Ngay lập tức, Phong Phong lùi lại, hét lớn, khiến anh giật bắn mình :
- Yêu quái ! yêu quái.
Đình Đình nhìn sau lưng mình, rồi nhìn lại Phong Phong, anh cười lớn :
- Từ bao giờ anh biến thành yêu quái thế hả ? – Nói rồi anh nắm lấy tay Phong Phong.- Đi về nào.
Phong Phong hất tay anh ra khá mạnh, lúc này cậu chỉ toàn nhìn thấy ảo ảnh trong đầu mình, chưa bao giờ cậu uống nhiều như thế này.
- Yêu quái…Tôi ở đây đợi Tiểu Vũ thôi…Tránh ra…
Khuôn mặt Phong Phong ửng hồng.
- Anh đây, Vỹ Đình đây, ngốc này.
Đình Đình giữ tay Phong Phong lại, vẫn nhẹ nhàng.
- Anh đến đón em về, không có yêu quái nào đâu, nhìn này.
- Anh…Là tiểu Vũ bảo anh đón em hả ? Anh đến đón em về à ?- Dịch Phong gục gặc cái đầu, mở to mắt ra để nhìn cho rõ nhưng vẫn thấy mờ mịt. Cái môi mọng đỏ của Phong Phong thu hút ánh nhìn của anh.
- Umh, mau theo anh về!
Đình Đình kéo tay Phong Phong giúp cậu đứng dậy, Phong Phong không đủ sức đứng dậy nữa nên ghì chặt người lại, làm thiếu chút nữa mặt Đình Đình úp ngay vào mặt cậu. Hai người nhìn nhau ở cự ly gần đến nỗi mắt Vỹ Đình sắp nổ tung ra căng hết mức, trống ngực lại đập liên hồi. Thế mà Phong Phong vỗ vỗ vào mặt Đình Đình, phán một câu xanh rờn tỉnh rụi:
- Anh là khỉ hả? Giống quá đi, lần đầu tiên em thấy khỉ gần mình thế này đấy, vui ghê…
Phong Phong say đến mức không đi nổi nữa. Đình Đình biết không thể dìu được nên ngay lập tức quyết định đỡ Phong Phong lên vai mình, cõng cậu về. Phong Phong nhắm nghiền mắt, một hàng nước mặn vô thức chảy dài trên má cậu rơi trên vai Đình Đình…
- Em ăn thế chắc là chút sẽ mệt lắm đấy.
- Không sao, tối em ăn bù, đại sư huynh không phải lo lắng đâu.
- Người em đúng là kỳ quái mà.
- Sao anh bảo em kỳ quái.- Thiên Vũ chu mỏ kênh kiệu.
- Hôm nay thấy em mập, ngày mai lại thấy em gầy đi, rồi tự nhiên em lại béo ra. Anh thấy vô lý thật.
- Hahaha… Thế cũng kỳ quái!
- Em giống như quả bóng ấy, thích xẹp là nó xẹp lại liền. – Thiên Vũ cười.
- Yêu quái mà… Làm sao lại có người như em được nhỉ.
- Anh giám bảo em là yêu quái à? Được lắm, tí nữa cõng em là anh biết hậu quả liền.- Cậu cười tinh quái.
Thiên Vũ cầm phần ăn trưa của mình trên tay, đó chỉ là một quả táo.
- Ăn thế này cũng vất vả thật, nhưng em vẫn chịu được mà. Hì hì…
Đình Đình nhíu mày :
- Cố gắng đừng để ốm nhé !
- Ái chà chà…Anh đang lo lắng cho em đấy hả đại sư huynh.- Nói rồi Thiên Vũ lại giở cái giọng trẻ con nũng nịu của mình ra, rồi lấy tay bẹo má Đình Đình.
Phong Phong đứng đằng sau thấy thế, cảm thấy mặt mình nóng ran, cậu còn chưa bẹo má Đình Đình bao giờ cơ mà, sao Thiên Vũ lại giám làm việc đó, Phong Phong bước lại gần, gỉa ho một tiếng rồi bảo :
- Hai người đang làm gì thế ?
- Ăn trưa…Cậu không thấy sao ?- Thiên Vũ vẫn hếch mặt lên với giọng điệu trẻ con.
- Phong Phong, em ăn xong rồi hả ? – Đình Đình hỏi han ôn tồn.
- Em ăn hay không chả liên quan đến anh.
- Ơ…
Thiên Vũ cười thầm trong bụng, lúc này cậu chỉ muốn phá lên cười thật to nhưng sợ hai người kia phật ý nên đành nén lại, lúc này nhìn mặt Thiên Vũ nhăn nhó đến tối nghiệp vì phải nhịn cười. Phong Phong thì nhíu mày nhìn Đình Đình.
- Chút nữa Vỹ Đình phải cõng tớ, đang tập kịch bản luôn đây. Anh nhỉ ? – Thiên Vũ quàng tay qua vai Đình Đình cười đắc ý.
- Chả liên quan đến tớ. – Phong Phong hạ giọng.
- Hai đứa đúng là trẻ con. – Vỹ Đình cười hiền.- Anh đang lo Tiểu Vũ sẽ mệt vì không được phép ăn trưa thôi mà.- Anh phân trần.
- Đấy, cậu đừng có mà ghen tị với mình. – Thiên Vũ vẫn không chịu bỏ tray ra khỏi người Đình Đình bởi chẳng mấy khi cậu được chọc tức Phong Phong một cách thú vị như thế này.
- Ghen tị cái đầu cậu ấy. – Rồi Phong Phong ngoảnh sang nói với Vỹ Đình- Anh cũng lo cho mình đi, ai anh cũng đi lo lắng thế hả ? Chút nữa anh phải cõng nguyên một con heo đầu to này trên người đấy.
- Anh không sao, em yên tâm.
Đúng lúc đạo diễn Tuấn Văn hô mọi người tậ trung cho cảnh đầu tiên trong buổi chiều. Thiên Vũ uốn éo người rồi lè lưỡi với Phong Phong:
- Này! Cậu ăn táo không, cho mượn đại sư huynh chút nhé.
Phong Phong cầm lấy quả táo, lẩm bẩm trong miệng một chút khó chịu, Vỹ Đình bật cười thành tiếng:
- Ngốc này, học lời thoại với Dương Mịch cho xong đi nhé! – Nói rồi anh vỗ tay trên vai Phong Phong nhẹ nhàng.
- Em biết rồi.
…
Buổi diễn khá vất vả cho Vỹ Đình vì anh phải cõng Thiên Vũ hơn nửa tiếng đồng hồ, mệt lử người.Phong Phong cực kỳ lo lắng nhưng vẫn không nói ra nửa lời.Cậu biết Vỹ Đình lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ trước mặt mọi người mà.
Buổi tối, được phép nghỉ sớm hơn thường ngày ba tiếng, và cả đoàn được thông báo tối nay mọi người sẽ ở chung trong một khách sạn và không được về tư gia. Phong Phong, Thiên Vũ, Đình Đình và Chấn Vũ được phân ở cũng một phòng. Tiểu Vũ cười tươi rói, thầm cười vì âm mưa của mình.Cảm giác phấn khích len cả vào người. Phong Phong đi bên cạnh Đình Đình lo lắng hỏi:
- Chắc anh mệt lắm nhỉ?
- Cũng hơi hơi, Tiểu Vũ nặng thật đấy.- Anh dúi đầu Thiên Vũ một cái thật nhẹ.- Nhịn ăn rồi mà vẫn y như con heo con ấy.
Phong Phong liếc Thiên Vũ một cái thật nhanh rồi bảo:
- Thì đúng là heo mà. May là chỉ phải cõng một lần thôi đấy.
- Hahaha…Có người không được cõng nên ấm ức kìa…- Thiên Vũ chỉ tay lên khuôn mặt đỏ bừng của Phong Phong.
- Cậu dở hơi đấy à.
- Biết rồi nhá ! Đồ Tô đúng là một con khỉ khô. Lêu lêu…- Nói rồi cậu chạy vụt nhanh trong sảnh khách sạn.
- Cậu đứng lại mau, tớ mà bắt được thì chết với tớ. – Phong Phong chạy theo Thiên Vũ hét lớn.
Vỹ Đình chỉ biết lắc đầu cười, bao nhiêu mệt mỏi như tan biết hết khi nhìn thấy hai đứa vui vẻ như thế.
Phong Phong và Thiên Vũ chạy ra ngoài cổng thì nhìn thấy Trác Nghiên vừa lúc bước vào. Cả hai dừng lại đột ngột. Đứng trước một cô gái xinh đẹp, rạng rỡ như một đóa hoa thế này, ai cũng phải ngước nhìn. Thiên Vũ ngay lập tức nhìn thấy ánh mắt thất thần của Phong Phong, hết nhìn Đình Đình, cậu lại nhìn Trác Nghiên. Thiên Vũ hồn nhiên chào hỏi :
- Chị đến chơi tận đây sao ạ ?
- Tiểu Vũ ngốc, chị không được phép sao ?- Nói rồi Asa ngoảnh sang nhìn Phong Phong cười thật tươi.- Lần đầu tiên gặp em, Dịch Phong nhỉ ?
- …- Phong Phong vẫn còn đứng ngẩn ngơ chưa biết làm sao.
Thiên Vũ thúc tay cậu một cái đau điếng, nói thầm với Phong Phong : « Chị ấy chào cậu kìa ! »
- À…Dạ, rất vui vì được gặp chị ở đây. Chị đến đây làm gì thế ạ ?
Trác Nghiên đưa tay lên che bụm miệng cười. Thiên Vũ ở cạnh gõ đầu Phong Phong một cái :
- Đồ ngốc, gặp đại sưu huynh chứ làm gì nữa. Thế mà cũng phải hỏi.
Như cảm thấy câu hỏi của mình có phần vô duyên, Phong Phong cười trừ :
- À…Ra vậy.
- Thế thôi, hẹn gặp hai đứa sau nhé ! Rất vui vì biết em, Phong Phong, Vỹ Đình kể về em rất nhiều.
Nói rồi Asa bước thẳng vào trong khách sạn. Ánh mắt Phong Phong thất vọng và buồn bã thấy rõ.
- Này…này…- Thiên Vũ lắc mạnh cánh tay Phong Phong khi thấy cậu ngẩn ngơ nhìn theo bóng Trác Nghiên đi khuất.- Làm sao thế ? Chưa thấy ai xinh đẹp như thế sao ?
- …Ơ…À…Sao cơ…- Phong Phong ngơ ngác.
- Cậu bị tẩu hỏa nhập ma à ?
- Không… Tớ…À…Đi dạo với tớ đi ! tớ muốn uống gì đó.
- Sao cơ ? – Thiên Vũ tròn mắt.- Tớ có nghe nhầm không vậy ? Cậu…
- Không thích thì đi mình vậy.
- Thôi được rồi, đồ khó tính, đi thì đi.
Dường như nhìn thấy tâm trạng rối bời trong ánh mắt của Phong Phong nên Thiên Vũ đồng ý ngay. Cả hai vào một quán rượu, không khí khá là rộn rã nhưng Phong Phong không hề thấy có chút hứng thú nào với những câu chuyện vui. Cả buổi chỉ nghe Thiên Vũ huyên thuyên về những chuyện linh tinh nào đó. Cái tội nói nhiều không thể nào sửa được, nhưng ít nhất có người đi cạnh lúc này cũng cảm thấy đỡ trống trải hơn. Cả hai bắt đầu với những chén rượu nhỏ vì Phong Phong rất dễ say, nhưng hôm nay cậu cảm thấy uống thế nào cũng không khó chịu nữa, vẫn thấy lòng hụt hẫng không thể lấp đầy.
23 giờ rưỡi.
- Phong Phong này !
- Sao ?
- Tớ về khách sạn một chút nhé !
- Làm gì ?
- Trịnh Sảng gọi tớ về có chút việc, cậu đợi tớ chút được không ?
Dịch Phong lúc này thấy trời đất quay cuồng nên cũng chẳng bận tâm lắm :
- Cậu đi đi !
- Đợi nhé !
Thiên Vũ trở về khách sạn, cậu cũng đã thấm mệt. Đẩy cửa phòng bước vào, cậu nhìn thấy Đình Đình ngồi trên ghế lo lắng, rồi anh nhìn theo phía sau, không nhìn thấy Phong Phong đâu cả, bèn hỏi :
- Em đi đâu về vậy.
- À, em đi uống.
- Sao ? Với ai ?
- À, Phong Phong.- Thiên vũ cười.
- Thế…Phong hong đâu rồi ?- Đình Đình nhíu mày.- Anh gọi mãi mà không được. Hai đứa ngốc này.
Như sực nhớ ra, Thiên Vũ há hốc miệng :
- Em quên cậu ấy trên quán rồi.
- Cái gì cơ, em không biết Phong phong không biết uống à. Nói địa chỉ quán, anh qua đón Phong Phong, nhanh lên.
Vỹ Đình chạy như bay qua quán mà Thiên Vũ đã chỉ, quán đã đóng cửa từ lúc nào, anh nhìn thấy Phong Phong ngồi dưới mái hiên gật gù, lẩm bẩm một mình. Đầu óc Phong Phong lúc này như bị ai đó lắc mạnh, trời đất quay cuồng. Cậu cứ lấy chân đá đá cái gì đó trước mặt. Đình Đình để ý cậu thêm chút nữa, khẽ cười vì lúc nào Phong Phong cũng dễ thương và ngốc nghếch như thế. Anh tiến lại gần gọi nhỏ:
- Phong Phong…
Ngay lập tức, Phong Phong lùi lại, hét lớn, khiến anh giật bắn mình :
- Yêu quái ! yêu quái.
Đình Đình nhìn sau lưng mình, rồi nhìn lại Phong Phong, anh cười lớn :
- Từ bao giờ anh biến thành yêu quái thế hả ? – Nói rồi anh nắm lấy tay Phong Phong.- Đi về nào.
Phong Phong hất tay anh ra khá mạnh, lúc này cậu chỉ toàn nhìn thấy ảo ảnh trong đầu mình, chưa bao giờ cậu uống nhiều như thế này.
- Yêu quái…Tôi ở đây đợi Tiểu Vũ thôi…Tránh ra…
Khuôn mặt Phong Phong ửng hồng.
- Anh đây, Vỹ Đình đây, ngốc này.
Đình Đình giữ tay Phong Phong lại, vẫn nhẹ nhàng.
- Anh đến đón em về, không có yêu quái nào đâu, nhìn này.
- Anh…Là tiểu Vũ bảo anh đón em hả ? Anh đến đón em về à ?- Dịch Phong gục gặc cái đầu, mở to mắt ra để nhìn cho rõ nhưng vẫn thấy mờ mịt. Cái môi mọng đỏ của Phong Phong thu hút ánh nhìn của anh.
- Umh, mau theo anh về!
Đình Đình kéo tay Phong Phong giúp cậu đứng dậy, Phong Phong không đủ sức đứng dậy nữa nên ghì chặt người lại, làm thiếu chút nữa mặt Đình Đình úp ngay vào mặt cậu. Hai người nhìn nhau ở cự ly gần đến nỗi mắt Vỹ Đình sắp nổ tung ra căng hết mức, trống ngực lại đập liên hồi. Thế mà Phong Phong vỗ vỗ vào mặt Đình Đình, phán một câu xanh rờn tỉnh rụi:
- Anh là khỉ hả? Giống quá đi, lần đầu tiên em thấy khỉ gần mình thế này đấy, vui ghê…
Phong Phong say đến mức không đi nổi nữa. Đình Đình biết không thể dìu được nên ngay lập tức quyết định đỡ Phong Phong lên vai mình, cõng cậu về. Phong Phong nhắm nghiền mắt, một hàng nước mặn vô thức chảy dài trên má cậu rơi trên vai Đình Đình…
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com