TruyenHHH.com

[Fanfic][Diệp Tư] My only sunshine

Chương 12: Love yourself

NhuNguyenSone

Sau dịp lễ Noel là lúc học viện Sáng Tạo bắt đầu kì thi cuối kì. Mọi người đều bận rộn ôn bài, học viên năm cuối còn bận rộn hơn vì phải làm dự án. Vì vậy mà kế hoạch rũ rê bạn bè sang phòng nhau ngủ của Phó Tư Siêu cũng được thực hiện, bọn họ rũ nhau tới phòng học cùng, nếu ôn không kịp thì ngủ lại nhưng việc mở tiệc vẫn là chính. Khi được Châu Kha Vũ nhắc nhở, kẻ cầm đầu là Phó Tư Siêu đáp:

" Sau khi thi đông người lắm, vừa ôn thi vừa chơi bao vui và độc!"

Châu Kha Vũ cạn ngôn, im lặng ngồi làm việc của mình. Ở trong căn phòng ngày nào cũng có náo nhiệt, cậu ấy vẫn có thể giữ tâm thế, nghiêm túc làm dự án, tạo ra cho mình không gian riêng, người khác nhìn vào cũng ngại làm phiền. Thỉnh thoảng cậu ấy nhìn bọn họ, cậu ấy không thể hiểu những thú vui hoang lạc ấy có gì hấp dẫn, nếu bất cẩn sẽ đẩy bản thân vào con đường sa đọa. Hoặc do trước giờ cậu ấy không có thời gian để nghĩ đến chúng, nên cảm thấy những thứ đó thật vô vị. 

Fusichao to Huyetao

7:40

Fusichao: Đào Đào

Fusichao: Tối nay sang phòng anh ôn bài đi

? :Huyetao

Sang phòng anh học nhảy hả? :)) :Huyetao

Fusichao: Có Châu Kha Vũ 

Đi ! .. :Huyetao

Anh ấy bận làm dự án! :Huyetao

Fusichao: Có cả Bát Nhất 

Fusichao: Ngô Vũ Hằng cũng là học bá 

Fusichao: Hôm nay anh nhờ anh ấy sang chỉ bài giúp

Fusichao: Em cũng có thể hỏi anh ấy 

Được : Huyetao

Mà khoan đã! :Huyetao

Ngô Vũ Hằng không phải là diễn viên trẻ hay sao? :Huyetao

Em với anh cũng từng xem phim anh ấy đóng : Huyetao

Phó Tư Nghiệp anh sao lại may mắn quen được anh ấy thế? :Huyetao 

Fusichao: Khá hay cho cái tên Phó Tư Nghiệp :) 

Fusichao: Vậy em nói xem tại sao em thân được với Oscar thế?

Trời sinh một cặp đó :)) :Huyetao

Nói đi! Nói đi nói đi! :Huyetao 

Fusichao: Do anh đẹp trai + cao 1m8 đó :))

:))) :Huyetao

Thế là quả Đào nhỏ nhà Lung Môn được dịp du ngoạn khắp kí túc xá nam, mỗi ngày cậu ấy đều chạy đi hỏi bài, thi thoảng cũng ngủ lại. Riêng Cam Vọng Tinh mặc dù có bị Phó Tư Siêu dụ dỗ đến đâu thì vẫn kiên quyết về phòng mình ngủ. Trong khi đó, nhóm học viên cuối cấp nọ đang bận làm dự án đến không ngẩn đầu lên nổi.

Not Found 404

12:39

Ak_liuzhang đã đính kèm một tệp

Ak_liuzhang: Phần của mình xong rồi

Ak_liuzhang: Mình đuối rồi

Ak_liuzhang: Mình chợp mắt đây

Wuyuheng: Wait! 

Wuyuheng: Mình thấy file chưa hoàn chỉnh!

Ak_liuzhang: Noo

Ak_liuzhang: Mình muốn ngủ! Để mai đi!

Trang 5 mình thấy chưa đầy đủ, bổ sung thêm đi :Oscarwang

Ak_liuzhang: Không, mình sẽ đánh cậu 

Zhukeyu: Bổ sung đi, phần đó rất quan trọng 

Wuyuheng: Trang 19 đến 22 có chỗ bị sai, cậu xem lại đi 

Linmo: Cậu dám ngủ trước không?? :))

Ak_liuzhang: Nhưng mà mấy hôm liền mình không ngủ rồi....

Ak_liuzhang: Nhóm người ta mới được một phần tư thôi

Ak_liuzhang: Nhóm mình 2/4 rồi đó!

Ak_liuzhang: Giảm tốc độ lại đi?

Không! :Oscarwang

Hôm nay thức thêm đến 3h sáng :Oscarwang

AK_liuzhang: Cậu điên hả?

AK_liuzhang: Cậu xem bọn nhóc đấy đang chơi đùa vui vẻ như thế...

AK_liuzhang: Còn chúng ta ở đây ngập đầu trong đống deadline

Linmo: Thao Thao người ta được Hùng Hùng và học bá tôi luyện nên không lo 

Linmo: Cậu ganh tị cái gì :)))

Không phải mình nói rồi sao? :Oscarwang

Làm sớm, xong sớm, nghỉ sớm :Oscarwang

Zhangjiaxiaoyuanyuan: Mấy anh ráng lên, ổng cũng nôn nóng lắm rồi đó :))

Ak_liuzhang: Suýt quên mất, hôm nay Thao Thao tới phòng ai thế?

Linmo: Nguyên Nguyên giờ này còn online? Đi tập nguyên ngày không mệt hả em?

Linmo: Chia cho ai kia miếng năng lượng đi kìa

Zhangjiaxiaoyuanyuan: @ak_liuzhang đang ở đây 

Zhangjiaxiaoyuanyuan: @linmo em cũng muốn ngủ, nhưng không thể ngủ khi bọn Phó Kiều Kiều còn thức được :))

Zhangjiaxiaoyuanyuan: Nhân tiện thì... 

Zhangjiaxiaoyuanyuan: @oscarwang mau mau mang ẻm đi giùm em cái 

Zhangjiaxiaoyuanyuan: Em sợ điệu cười con ngỗng của ẻm rồi 

@zhangjiaxiaoyuanyuan nhắc Thao Thao ngủ sớm đi :Oscarwang 

Wuyuheng: Lúc nãy hai người họ còn uýnh nhau chí chóe

Wuyuheng: Giờ lại chui một góc nói chuyện với nhau rồi

Linmo: Tình hình như này thì còn lâu nha

Wuyuheng: Siêu Siêu nói khi nào mình ngủ cậu ấy mới ngủ

AK_liuzhang: Kiểu này thì khi nào Phó Tư Siêu ngủ Thao Thao mới ngủ

AK_liuzhang: Ao-si-kaaa

Wuyuheng Đã gửi một tệp đính kèm

Wuyuheng: Mình xong rồi, mình off đây

AK_liuzhang: .... 

@ak_liuzhang lo mà sửa file cho xong rồi ngủ, sáng mai lại than tôi đấm cậu ! :Oscarwang


.....

Khoảng thời gian ngắn này bạn nhỏ Hồ Diệp Thao bắt đầu chủ động tìm hiểu thêm về Oscar. Nhưng chẳng mấy tốn sức, vì anh ta có một người bạn, rất hay mang chuyện từ thuở thiếu thời của anh ta kể cho Hồ Diệp Thao nghe, nhưng mục đích vẫn là đi mách chuyện anh ta dùng bạo lực với bạn bè như thế nào và cách anh ta đối xử với Hồ Diệp Thao đặc biệt ra sao.

Ak_liuzhang to Huyetao 

19:26

Ak_liuzhang: Thao Thao ah ~

? các anh làm xong dự án rồi ? :Huyetao

Ak_liuzhang: Binggo!

Ak_liuzhang: Nhưng ban đầu Hùng Hùng cậu ấy bảo dự kiến xong sớm 4 ngày

Ak_liuzhang: Kết quả cùng nhau sửa tới sửa lui đến bây giờ mới xong

Ak_liuzhang: Em xem, tụi anh chỉ có một ngày để nghỉ ngơi thôi đó!

Ak_liuzhang: Còn em?

Em ôn hết rồi :Huyetao 

Ak_liuzhang: Thao Thao giỏi quá! 

Mấy anh cũng vất vả rồi :Huyetao

Ak_liuzhang: Cũng không có gì

Ak_liuzhang: Chỉ là Oscar hơi kỹ tính

Ak_liuzhang: Gặp Châu Kha Vũ nữa, hai người họ, dù chỉ 0.01 điểm cũng không muốn bỏ sót 

Hai người họ trước giờ luôn vậy sao? :Huyetao

Ak_liuzhang: Châu Kha Vũ thì đó giờ vậy rồi

Ak_liuzhang: Có Áo Tư Tạp nhà em 

Ak_liuzhang: Tuy không học chung với cậu ta

Ak_liuzhang: Nhưng cũng biết đến những chiến tích của cậu ta

Ak_liuzhang: Oscar học trường quốc tế, anh học ở Mỹ. Nhưng vẫn hay nghe ngóng tình hình đối thủ. Cuối cùng lại hội ngộ cùng cậu ta ở đây :))

Ak_liuzhang: Lần đầu gặp cậu ta là muốn đấm nhau đầu tiên

Ak_liuzhang: Ai lại nghĩ người hay trèo tường đi bar như anh ta khi bắt tay làm việc lại nghiêm túc như vậy, nhìn rất ra dáng ông chủ, lại có chút khinh thường người khác. 

Ak_liuzhang: Lần đầu gặp chính là không nhường ai cả. Giành quyền làm đội trưởng

Ak_liuzhang: " cậu làm cái này", " cậu làm cái kia", "Tất cả làm xong thì gửi vào nhóm tôi xem"

Ak_liuzhang: Em xem có muốn đấm vào mặt cậu ta không? :) 

Ak_liuzhang: Về sau thì cậu ta biết cách thuyết phục người khác hơn rồi. Tụi anh cũng thống nhất việc thay phiên nhau dẫn dắt nhóm.

Ak_liuzhang: Đợi chút anh tìm video cho em xem, tụi anh có quay vài đoạn lúc làm việc. Làm việc với cậu ta và Châu Kha Vũ như đi du lịch Nam Cực vậy.

Ak_liuzhang đã gửi 5 video

Ak_liuzhang: Lúc đó, Oscar ngày thường và Oscar khi làm việc chỉ khác nhau một chỗ, bạo lực và bớt bạo lực đi :))

Ak_liuzhang: Nhưng người đầu tiên thân thiết với cậu ấy mà không bị đấm lần nào chỉ có nhóc đó!

Ak_liuzhang: Châu Kha Vũ và Oscar lần đầu gặp cũng không ưa nhau mấy. Nhưng cuối cùng hợp ý nhau lúc làm việc nên thân thiết đến bây giờ. 

Ak_liuzhang: Cậu ta trước giờ đối với mối quan hệ xung quanh mình đều rất cẩn trọng. Luôn có sự đề phòng, anh luôn cảm nhận được điều đó, vì bọn anh giống nhau.

Ak_liuzhang: Nhưng nhóc có thấy lạ không? Cậu ta không đề phòng với em.

[ Chính là có chút nhiệt tình? Mình nhớ lúc đó mình đã dành ra một đêm để suy nghĩ, rồi tìm thêm thông tin về anh....]

Hồ Diệp Thao nằm trên giường xem điện thoại, cậu ấy tìm được vài đoạn video phỏng vấn, rồi tìm đến những đoạn video có sự xuất hiện của anh. Trong đoạn video không rõ nét, Oscar thuở niên thiếu, gương mặt lạnh như tiền, trầm lặng và bình tĩnh phát biểu từng câu từng chữ, đến những tấm ảnh cùng bạn bè. Hồ Diệp Thao cảm thán, anh ta lúc trước và bây giờ thật khác so với những gì cậu ấy biết. Nhưng cùng một mốc thời gian đó, thay vì phải học cách bình tĩnh và cẩn trọng đối mặt với thế giới, Hồ Diệp Thao cũng phải đối mặt với nhiều thứ... rồi học cách trưởng thành. Nhiều lúc cậu ấy cảm thấy khác với Oscar, nhưng nhìn kỹ lại có nhiều nét tương đồng đến không ngờ. 

Ting ting !

Oscarwang to Huyetao

11:34

Oscarwang: Thao Thao ~

Em đây :Huyetao 

Oscarwang: Em ôn bài sao rồi?

Ôn hết rồi :Huyetao

Oscarwang: Có môn nào không ổn không?

Có đó, em không tự tin môn Anh văn.... :Huyetao

Hm.... :Huyetao

Nếu anh không phiền thì giúp em ôn một chút? :Huyetao

Oscarwang: Sẵn lòng 

Oscarwang: Mai sang phòng anh đi, 202

Được :Huyetao

Ngày mai sáng em bận việc ở cửa hàng tiện lợi, nên sẽ đến trễ một chút :Huyetao

....

Hồ Diệp Thao háo hức tắt điện thoại đi ngủ sớm, sáng dậy sớm make up và chọn đồ. Cam Vọng Tinh chuẩn bị đi dạo, bị Hồ Diệp Thao kéo lại. Cậu ấy hỏi Cam Vọng Tinh make up như thế được chưa, xong rồi còn lôi cả tủ đồ ra thử. Cam Vọng Tinh ngồi trả lời thôi cũng thấy mệt mỏi

" Mai thi rồi, cậu còn tâm trạng đi hẹn hò à?"

" Hỏi nhiều, xem giúp mình cái áo này được không?"

" Người đẹp mặc gì cũng đẹp cả. Hôm nay lại sang phòng ai chơi đó?"

" Không có, mình sẽ về sớm "

Cam Vọng Tinh nghe câu nói quen thuộc rồi lại nhớ hôm nào đó, có người cũng nói với cậu ấy như thế, nhưng ruốc cuộc đi tới tối, còn quên không sạc trước điện thoại, để điện thoại tắt nguồn, làm cậu ấy lo lắng. Cam Vọng Tinh nhớ lại mà giận, đáp:

" Sạc đầy pin điện thoại rồi mang theo cả sạc dự phòng cho mình!"

" Mình biết rồi!"_ Hồ Diệp Thao nói xong thì rời đi, Cam Vọng Tinh nhìn đồng hồ, mới nán lại với Hồ Diệp Thao một lúc thì đến giờ ăn sáng rồi, cậu ấy đành đợi 2 người kia dậy rồi đi ăn cùng.

.....

Kí túc xá phòng 202

Oscar ở trong phòng chăm chỉ dọn dẹp, sáng sớm Cealan bị đánh thức bởi mùi nước hoa thơm khắp phòng. Cậu ấy thức dậy, tay dụi mắt nhìn người anh trai đang chăm chỉ sắp xếp lại đồ đạc, cậu ấy chau mài:

" Thi xong mình mới nghỉ lễ mà? Anh đón năm mới sớm thế?"

" Tranh thủ dọn dẹp thôi "_ Oscar điềm nhiên đáp

Cealan bước xuống giường, loạng choạng đi vào nhà vệ sinh rửa mặt. Khi trở lại giường đã thấy Oscar gom được mấy bọc rác, cậu ấy liền mang chúng đi vứt. Ở phòng, Oscar cũng chăm chỉ quét dọn, sàn nhà được lao bóng như mới. Cealan về phòng mang theo một ít đồ ăn sáng, cậu ấy nhìn căn phòng ngày nào cũng được dọn dẹp nhưng hôm nay có chút gì đó đặc biệt hơn, căn phòng sạch đẹp còn thơm mùi nước hoa, còn người kia thì ngồi trước tủ đồ ăn vặt kiểm tra từng món xem có thiếu gì không, Cealan liền hiểu ra. 

" Hồ Diệp Thao khi nào đến? Để em hẹn bọn Mika trước, chút nữa em sang chỗ họ, cho hai người có không gian riêng tư một chút "_ Cealan vừa gặm bánh mì vừa mở điện thoại lên xem.

" Cảm ơn bro nhưng nhóc ở đây cùng cũng không sao đâu, người một nhà cả "

Cealan nghe câu " người một nhà" mà suýt bị nghẹn, cậu ấy vỗ vỗ ngực rồi lấy nước uống. Cậu ấy suy nghĩ đến việc phải đổi cách xưng hô với nhóm Hồ Diệp Thao, liền có chút không quen. Vừa ăn vừa suy nghĩ một lúc, Cealan hỏi:

" Bro, anh nói xem, những cô gái theo đuổi anh rất nhiều, mỹ nam mỹ nữ xung quanh cũng không thiếu, anh vì sao lại... từ lúc anh gặp cậu ta, em cảm giác anh có chút khác "

Oscar sắp xếp chỗ đồ ăn vặt trong tủ ngay ngắn rồi đóng lại, đi đến bên giường ngồi cạnh Cealan, lấy bánh mì, trầm ngâm nghĩ một chút: 

" Anh cũng không biết nữa, lần đầu tiên gặp cậu ta đã có cảm giác bị mê hoặc rồi. Nhóc nói đúng, mỹ nam, mỹ nữ xưa nay anh gặp qua cũng không ít nhưng cậu ấy là người đẹp nhất anh từng gặp. Nhưng không chỉ như thế, khi nhìn thấy cậu ấy, anh liền nhớ đến bản thân năm nào, chính là.... vẫn chưa trưởng thành về mặt tâm lý, dễ bị tác động từ bên ngoài. Vì vậy, anh muốn là người dẫn dắt cậu ấy, giúp cậu ấy tìm ra đường đi, giúp tâm lý cậu ấy vững hơn."

Oscar thẳng thắn tỏ bày với Cealan, đôi mắt kiên định nhìn Cealan, ánh mắt muốn nói không thể dùng từ ngữ để lý giải hết cho cậu ấy hiểu được. Không chỉ đơn thuần là vì tính cách giống nhau, có những khía cạnh khác biệt khiến anh ta cảm thấy thích, muốn yêu thương người này hết lòng.

Cealan ngồi suy nghĩ một lúc, ban đầu cậu ấy cảm thấy người anh trai này đối với Hồ Diệp Thao cũng như những người khác, là anh em thân thiết, nhưng nhiều lần chứng kiến anh ta chủ động và nhiệt tình như thế, cảm giác được nhìn thấy một con người khác của anh ta. Cealan nhất thời vẫn chưa chấp nhận được chuyện này.

" Chuyện này em thấy không ổn, nếu để bị lộ ra thì không tốt, còn phải nói chuyện với ba mẹ của chúng ta nữa "

" Đó là một thử thách anh và cậu ấy phải vượt qua và anh tin họ sẽ hiểu thôi "

Nhìn thấy Oscar trả lời câu nào nghiêm túc câu đó, Cealan biết cậu ấy không thể lay động anh ta, người này khi quyết tâm làm việc gì là nhất định sẽ làm cho bằng được. 

" Gugugaga, em tin anh sẽ làm được, trước mắt em sẽ giúp anh giấu bọn họ, chút nữa cũng cho anh chút không gian riêng. "

" Oh ~ man, cảm ơn nhóc. Nhưng nhóc có thể nói chuyện với cậu ấy một chút"

" Em cũng không bảo em đi ngay mà"

.....

Hồ Diệp Thao dành cả buổi sáng ở cửa hàng tiện lợi, đến trưa cũng vội ăn cái bánh rồi chạy nhanh lên phòng như đã hẹn nhưng vì ngại mồ hôi và mái tóc bị bết, cậu ấy đành về phòng tắm rửa rồi mới chạy sang phòng của Oscar.

Hồ Diệp Thao đứng ở cửa, đang lúng túng không nên gõ cửa hay báo Oscar một tiếng. Sau đó lại hồi hộp lấy gương ra chỉnh lại đầu tóc và kiểm tra lớp trang điểm một chút. May mắn cho cậu ấy, cậu ấy định gõ cửa thì bạn nhỏ Cealan mở cửa bước ra, Hồ Diệp Thao chào hỏi mấy câu rồi vào phòng. 

Vừa bước vào căn phòng, Hồ Diệp Thao nhìn mức độ gọn gàng và sạch sẽ, thầm nghĩ phòng của cậu ấy có dọn đến Tết cũng không được như thế này.... Lại cảm thấy ngại, mùi hương trong căn phòng cũng rất dễ chịu. Oscar nằm trên giường xem điện thoại, nhìn thấy Hồ Diệp Thao bước vào thì lấy cái bàn nhỏ ra đặt trên giường để tiện nghỉ ngơi. 

Hồ Diệp Thao ngồi trên giường Oscar, nghiêm túc ôn bài, cậu ấy cho anh ta xem những gì cậu ấy đã học được trong suốt thời gian qua, rồi nhờ anh đánh giá. 

Cealan mang đồ ăn lên, ngồi nhìn bọn họ trao đổi bài một lúc thì được Oscar bắt chuyện cho cậu ấy và Hồ Diệp Thao nói chuyện với nhau. Chủ yếu để giúp Hồ Diệp Thao giao tiếp bằng tiếng Anh, ngoài ra thì còn một lí do khác....

" Nhóc thấy sao? "_ Oscar nghiêng người sang giường Cealan, Cealan liền nghiên người nghe Oscar nói nhỏ vào tai.

" Cũng được đó man "

" Rất hợp làm phu nhân Brazil đúng không?"

Cealan nghe xong thì bị sặc, Hồ Diệp Thao đang ngồi xem bài thì ngây ngốc nhìn hai người bọn họ mà không hiểu chuyện gì. Cealan sau khi bình tâm thì quyết định đi sang phòng Mika sớm, không muốn ăn thêm cẩu lương nữa.

Sau khi ngồi ôn bài 4 tiếng đồng hồ, Hồ Diệp Thao mệt mỏi ngã người ra giường nằm, Oscar liền đi lấy một ít que cay. Nhìn thấy cậu ấy mệt mỏi, anh ta liền chuyển chủ đề nói chuyện.

" Thao Thao, tay em đen quá, để anh mua cho em một hộp kem dưỡng"

" Được "

" Em hay dùng loại nước hoa nào thế? Anh thích mùi nước hoa trên người em "

" Em hay dùng chai Chanel, để em nhớ xem là chai nào..."

" Nghe bảo em rất giỏi make up"

" Đúng rồi, em từng make up cho Band Galaxy khá nhiều lần. Đợi một chút em cho anh xem!"

" Hôm nào thử make up cho anh đi?"

" Được "

Hai người vui vẻ ngồi trò chuyện với nhau, trên chiếc giường trắng, được tiếp xúc gần với đối phương, cảm giác có chút khác lạ. Trong ánh mắt chỉ có bóng hình người đối diện, mọi góc cạnh trên gương mặt đều được nhìn rõ, mọi biểu cảm cũng đều được khắc ghi. Trong tâm trí Oscar có chút loạn, càng nhìn lại càng say người này. Hồ Diệp Thao bắt đầu thấy ngại ngùng, cảm giác hai tai ửng đỏ lên cả, liền lấy điện thoại ra chuyển chủ đề. Cậu ấy cho Oscar xem những lần make up cho Band Galaxy trong đó còn có cả mấy quả trêu Phó Tư Siêu. Oscar xem một lúc, liền tia được hình ảnh phản chiếu trên gương, dáng người rất giống Hồ Diệp Thao nhưng mái tóc có vẻ dài hơn. 

Oscar chỉ vào chỗ đó, Hồ Diệp Thao liền cho anh ta xem những tấm ảnh chụp thuở niên thiếu, có vài tấm ảnh cậu ấy nuôi tóc dài qua vai, nhìn rất xinh đẹp. 

" Lúc đó em còn đi học, thầy cô và bạn bè đều khá thích em nên lúc đó em rất thoải mái, muốn làm gì thì làm thôi. Nhưng sau đó lớn hơn một chút thì không được, em phải giữ thể diện cho gia đình, mặc dù Má Lung và Ba Nghiêu lúc đó cũng không cấm gì em cả, ngược lại còn rất thích mái tóc dài của em. "_ Hồ Diệp Thao bắt đầu nhớ lại khoảng thời gian đó, Trương Hân Nghiêu không ngại gọi cậu ấy là con gái cưng_ " Lúc đó em vẫn chưa có ý định cắt tóc ngắn, vẫn để tóc dài tới vai và mỗi khi xuất hiện trên báo chí.... cũng bị mắng không ít nhiều...."

Câu cuối Hồ Diệp Thao nói nhỏ, như nói cho bản thân nghe. Oscar chống cầm nhìn gương mặt thẩn thờ của Hồ Diệp Thao ở góc nghiêng, cậu ấy nhớ lại những bài báo, video về Hồ Diệp Thao mà cậu ấy từng xem. Có những lần Hồ Diệp Thao mạnh dạn đáp trả dư luận khiến cậu ấy ngạc nhiên, nhưng những lời nói đó lại bị vùi dập không thương tiếc, về sau Hồ Diệp Thao cũng cẩn trọng ở lời nói hơn. Cậu ấy biết Hồ Diệp Thao là vì sợ gây ra phiền phức cho Tỉnh Lung và Trương Hân Nghiêu, một thiếu niên rất hiểu chuyện.

" Không biết em có nghe qua bài hát này chưa, bài Thiếu niên hoa hồng. Anh cảm thấy có một câu hát rất hợp với em, xinh đẹp là cách trả thù tốt nhất. Khoảnh khắc em tự tin là lúc em đẹp nhất, rực rỡ nhất, bản thân trở nên xinh đẹp, khiến bọn họ phải ganh tị"

Hồ Diệp Thao chăm chú nhìn Oscar, có những lời nói trong lòng không thể thốt ra thành lời. Cậu ấy muốn xinh đẹp, để độc chiếm đôi mắt này, muốn trong mắt của anh chỉ có hình bóng cậu ấy... Hồ Diệp Thao ngại ngùng cúi đầu mỉm cười. 

Bầu không khí dần trở nên ngại ngùng, Oscar liền lấy cớ đi vệ sinh để rời đi. Hồ Diệp Thao nằm trên giường, mùi hương từ chăn gối và chiếc nệm êm như đang xoa dịu người thiếu niên sau mấy hôm liền thức khuya, đưa cậu ấy vào giấc ngủ. Khi Oscar trở lại thì đã thấy Hồ Diệp Thao ngủ say, liền im lặng dọn dẹp bàn và tài liệu, cố gắng không làm ồn nhất có thể. 

Cealan to Oscarwang

21:35

Cealan: Hey bro! Ông ngủ chưa? 

Tối nay mày không cần về nữa :Oscarwang

Cealan: :))

Cealan: Vừa hay em cũng không định về 

Oscar mỉm cười hài lòng, tắt điện thoại rồi để lên cái tủ cạnh giường. Oscar nằm bên cạnh Hồ Diệp Thao, lặng nhìn cậu ấy ngủ, mái tóc rũ xuống che đi đôi mắt, hai gò má xinh xắn ửng hồng, nhìn hệt như mèo con, đến cả lúc ngủ cũng mê hoặc như thế. Nhìn một lúc lại không kìm được lòng, cậu ấy muốn hôn trộm một cái. Đương lúc tiến sát mặt lại thì một hồi chuông vang lên, cậu ấy giật mình xoay người lại. 

Điện thoại trong túi Hồ Diệp Thao reo lên hồi chuông có cuộc gọi đến. Oscar lấy ra xem, tên người gọi là " Cam Tiểu Tinh ", cậu ấy để cho điện thoại reo một lúc rồi tự ngắt. Cam Vọng Tinh lại gọi lần nữa.

Ở đầu dây bên kia, Cam Vọng Tinh có chút tức giận. Rõ ràng Hồ Diệp Thao hứa với cậu ấy sẽ về sớm, bây giờ gần mười giờ vẫn chưa về, gọi thì không nghe máy, làm cậu ấy vừa giận vừa lo lắng. Khi thấy Hồ Diệp Thao bắt máy, liền hung hăng hỏi:

" Hồ Diệp Thao, cậu đang ở đâu?!"

" Thao Thao ngủ rồi, cậu đừng gọi nữa"

Bíp

Cam Vọng Tinh ngây người một lúc, cậu ấy đang nhớ xem giọng nói này của ai. Nhậm Dận Bồng và Trương Tinh Đặc thì nhanh hơn một chút, liền đồng loạt xoay người nhìn Cam Vọng Tinh nghe ngóng xem có chuyện gì. 

" Đào Đào tối nay không về phòng?"_ Nhậm Dận Bồng

" Giọng lúc nãy là của Oscar đúng không?"_ Trương Tinh Đặc

" Aiyaaa, hai người nghe hết rồi thì đừng hỏi mình nữa! "_ Cam Vọng Tinh có chút giận leo lên giường nằm. Cậu ấy ở phòng đợi Hồ Diệp Thao về, còn lo lắng như thế, trong khi đó Hồ Diệp Thao lại vui vẻ ở cùng người ta. Mỗi Trương Tinh Đặc thích thú che miệng cười.

....

Sáng hôm sau, Hồ Diệp Thao thức dậy, như thói quen, cậu ấy đi vào nhà vệ sinh vệ sinh cá nhân, vẫn chưa phát giác ra mình đang ở đâu. Cho đến khi bước ra, nhìn thấy Oscar đang thắc cà vạt thì mới nhớ ra, Oscar nhìn bộ dạng ngây ngốc của Hồ Diệp Thao thì nhịn cười, đi đến áp sát cậu ấy vào tường, một tay chóng lên tường chặn đường lui, sau đó áp sát mặt lại gần cậu ấy. Hồ Diệp Thao vẫn chưa tỉnh ngủ, vẫn đứng ngây ngốc ra đó nhìn, hai tai bắt đầu ửng đỏ. 

" Tối qua chúng ta cũng ngủ chung với nhau rồi, chuyện gì nên làm cũng làm rồi. Em nói xem chúng ta có nên xác lập lại quan hệ không?"

Khoảng cách giữ hai gương mặt ngày càng gần, lúc này hai gò má Hồ Diệp Thao dần đỏ lên, Oscar không kìm được, liền đặt nụ hôn đầu tiên lên đôi môi nhỏ kia. Hồ Diệp Thao lúc này vẫn chưa phản ứng kịp, mặc cho Oscar hôn, đôi mắt nhẹ nhàng khép lại. 

Đây vốn dĩ là nụ hôn sâu cho đến khi Cealan mở cửa bước vào, nhìn thấy cảnh này, cậu ấy lúng túng đóng cửa lại rồi chạy đi, Hồ Diệp Thao nghe tiếng cửa đóng rầm lại thì mới nhớ ra hôm nay là ngày thi, hoảng hốt đẩy Oscar ra rồi hét một cái:

" Aiyaaaa"

Ở bên ngoài, những người khác bị tiếng hét của Hồ Diệp Thao làm cho giật mình, vừa rồi cậu ấy thấy Cealan vừa về đến phòng liền chạy đi, sau đó lại thấy Hồ Diệp Thao hốt hoảng từ phòng chạy ra. Bọn họ nhìn nhau tự hỏi không biết có chuyện gì. 























Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com