Fanfic Dhcl Hau Cung Tranh Dau Ta O Day Lam Gi Drop
Mặt trời cũng đã lên hơi cao, đến giờ Nhàn Phi dùng bữa sáng rồi. Trong lúc tỷ ấy ngồi ăn tôi tự hỏi tên Gia tần và Cao Quý Phi đang làm gì. Tôi đến Trữ Tú Cung thì trùng hợp có cả hai người ở đó. - Quý phi... Người xem, ả Ngọc tần đó làm sao mà sống nổi đây ?- Chỉ là một Ngọc tần nhỏ nhoi. Ta còn tưởng người nằm đó là hoàng hậu hay Nhàn Phi gì đó.- Bớt một người coi như bớt 1 mối đe dọa, người hà cớ gì kén chọn? - Ta kén chọn ? Chẳng phải ngay từ đầu ngươi ngắm đến Ngọc tần rồi sao? Ả tranh Nhàn Phi với ngươi kia mà.Ra là Gia tần có ý với Nhàn Phi mà đánh ghen với mình nhưng suýt nữa là con rắn đó đã cắn tỷ ấy rồi.- Phải, nhưng 1 công đôi chuyện rồi còn gì. - Coi như ta tạm chấp nhận nhưng mà bây giờ ta... Muốn nhắm vào Ngụy Anh Lạc thay vì hoàng hậu. Ngươi nghĩ sao? - Ngọc tần hay Lệnh tần thì cũng như nhau thôi. Quý Phi để thiếp lo.Nghe mà ứa cả gan. Tôi mà động vào họ được chắc bóp cho hai ả chết. Cơ mà tự nhiên thấy bất an quá, tôi đi được 1 canh giờ hơn rồi chắc Nhàn Phi tỷ tỷ có chuyện gì. Phải quay về gấp thôi.Vừa về đến Thừa Càn Cung thì nghe đám nô tài xì xào. - Chà, ngươi nghĩ Ngọc tần sống nổi không? - Sao mà sống nổi, ngươi xem...Thái y viện 3 4 người đứng ngồi không yên trong đó.- Ta còn nghe nói tay chân Ngọc tần đã lạnh rồi. Xem ra Diên Hi Cung phải phát tang rồi.- Cẩn thận cái miệng ngươi!Tôi nghe vậy giật mình đi vào chỗ cơ thể của mình đang nằm. Hoàng thượng thì xoa đầu thở dài liên tục, hoàng hậu với Anh Lạc thì ngồi ở đầu giường rưng rưng nước mắt. - Bẩm hoàng thượng, mạch của Ngọc tần có dấu hiệu trở lại rồi. _ Diệp thái y hối hả khấu đầu- Thật không ?_ Hoàng thượng hỏi lại.- Là thật đó hoàng thượng, muội ấy " quay lại" rồi._Thuần Phi cũng tự thử bắt mạch cho tôi.- Ta cũng cảm thấy thân nhiệt muội ấy ấm áp trở lại rồi. _ Hoàng Hậu nương nương nắm lấy tay tôi.- Thật là, Ngọc tần muội làm mọi người sợ khiếp vía. Tuy rằng muội không khỏe nhưng đừng có bỏ cuộc đó, Nhàn Phi đợi muội quay lại. _ Hoàng Hậu thì thầm bên tai tôi.Phải rồi Thục Thận! Tỷ ấy không có trong phòng. Tôi chạy khắp cung tìm kiếm. Kiếm 1 buổi trời chợt nhớ lại mình không được đi lâu nên đành quay lại chờ. Đứng bên giường bệnh một lúc tôi mới chợt nhìn thấy bóng ai đó sau tấm che trong phòng. Là Nhàn Phi, tỷ ấy đang thiếp đi trên chiếc ghế gỗ nơi mà tỷ ấy thường ngồi dùng trà đọc sách. Phải chăng khi nãy đã ngất đi ?- Thục Thận à...Tỷ ấy cau mày.- Tỷ nghe muội nói chứ? Muội quay về với tỷ rồi đây.Vừa nói dứt câu, tỷ ấy bật dậy miệng thì gọi tên tôi không cần biết điều gì lao nhanh đến chỗ tôi.- Không ! Không ai được đem muội ấy đi ! Căn phòng lúc này chẳng còn ai. Chỉ có Anh Lạc và Thục Thận tỷ tỷ. - Nhàn Phi bình tĩnh, muội ấy ổn định rồi. Người nên nghỉ ngơi cẩn thận tổn hại ngọc thể.- Muội...muội ấy chưa bỏ ta... Đúng chứ?- Người không tin thì cứ đến kiểm tra. - Ngọc tần muội quay lại với ta rồi. - Nhàn Phi, người nên nghĩ ngơi đi. Thần thiếp về xem việc Diên Hi Cung sẽ thường xuyên ghé qua thay phiên cho người. Anh Lạc ra ngoài bưng vào một chén cháo và một chén thuốc để trên bàn rồi nhanh chóng rời đi. - Khi nãy ta nghe muội gọi. Cứ nghĩ là để từ biệt ta. Ta đã rất lo. Nếu như muội sợ thì cứ nằm đây ta bảo vệ muội. Muội ở đây ít ra ta có thể thấy muội mỗi ngày. Nói rồi tỷ ấy kê người tôi cao lên một chút. Sau đó ân cần ngồi đút cháo rồi dút thuốc cho tôi. - Muội nằm lâu chắc tay chân tê hết rồi phải không? Để ta xoa bóp cho muội, muội sẽ dễ chịu ngay thôi.Tỷ ấy cứ như một người trầm cảm nặng nề vậy. Dù biết tôi không thể trả lời nhưng vẫn ngồi trò chuyện với tôi.- Muội biết không? Khi đệ đệ và mẫu thân ta chết ta rất hận hoàng hậu nhưng nghĩ lại nhờ hoàng hậu nuôi nấng muội ta cũng phần nào được bù đắp. Tuy rằng mẹ và em ta mãi mãi không trở lại nhưng ta tin là họ tác hợp cho quyết định của ta.- Ta tự nghĩ, nếu hôm qua muội không kịp cứu ta không kịp thay ta lãnh lấy thảm họa này thì chắc có lẽ Na Lạp Thị cũng sớm đặt dấu chấm hết. - Nếu như một ngày ta có thể vương cao hơn trong Tử Cấm Thành, là Kế Hoàng Hậu hay Hoàng Quý Phi hay Quý Phi gì đó ta nhất định sẽ không để ai ức hiếp muội.- Gia tần với Cao Quý Phi, hai ả ta vốn đã tâm địa không tốt. Gia tần thì luôn nhắm đến ta, ta tốt với muội nên ả ta căm thù muội. Ả ta đã xuống tay tàn độc với muội, đừng trách sao ta ác.Và thế ngày ngày lại trôi qua tôi vẫn nằm đó, tỷ ấy thay y phục, lau mặt, đút thuốc cho tôi mà không cần các nô tỳ trong cung giúp đỡ. Tỷ ấy càng lúc càng xanh xao. Hoàng thượng thấy vậy nên lên ý định tổ chức một buổi tiệc lấy cớ là Du phi sinh ngũ a ca. Buổi tiệc toàn là đồ bổ, huyết yến chưng đường phèn, chè thảo mộc đông trùng, mì gà tiềm thuốc... Cao Quý Phi với Gia tần lại toan tính gì đó. Cả ngày cứ thấy Gia tần đến Trữ Tú Cung mà đi ngang qua Thừa Càn Cung. Tôi không đi theo vì sợ Nhàn Phi lại lo lắng. Tỷ ấy vì tôi đã gầy đi rất nhiều.Nhưng suốt 2 tuần ngày nào cũng thấy nàng ta trêu ngươi thật sự rất khó chịu. Theo tôi suy đoán tô i có thể đi được khoảng 2 canh giờ. Vì thế tôi chạy thật nhanh đến Trữ Tú Cung.Theo tôi nghe ngóng, xứ Mông Cổ sẽ sớm dâng món bảo vật nhân ngày sinh thần hoàng thượng. Như mọi năm hoàng thượng sẽ giao nhiệm vụ coi chừng và xếp loại bảo vật cho Trường Xuân Cung. Ả ta sẽ lấy hoặc làm hỏng sau đó đổ hết tội lên đầu hoàng hậu. Tôi vừa nắm được kế hoạch liền chạy về Thừa Càn Cung trước khi quá muộn. Trên đường về có đi ngang qua thánh gia hoàng thượng, người cùng Lý Ngọc bàn về những sấp vải thượng hạng của Mông Cổ và có ý định bàn giao cho phường thêu làm ra nhưng bộ lễ phục ban cho các cung.Là vải? Xem ra ta đã có cách trừng trị bọn họ rồi. Chỉ mong ta tỉnh dậy kịp lúc.Tôi quay về Thừa Càn Cung, vừa kịp lúc Nhàn Phi dùng bữa. Tỷ ấy thẩn thờ nhìn tô súp. - Người đâu ? Ai cho phép các ngươi bắt chước món này của Ngọc tần hả ? Còn làm không ra gì ? - Nô tài có tội, nô tài chỉ muốn làm người vui. Không có ý chọc tức người.- Thôi dọn hết đi, đem cháo của Ngọc tần và thuốc lên đến đây.- Nhưng người vẫn chưa ăn gì...- Bây giờ lời ta nói chẳng có ý nghĩa gì nữa phải không? Xem kìa từ khi nào người lại nóng nảy đến vậy ? Tôi bước lại ngồi lên giường vô tình chạm phải tay của mình làm nó động đậy. - Hinh Nhi? Muội vừa nhúc nó phải không ?Tôi nghe thấy liền mừng rỡ thử chạm tay lần nữa. Quả thật tôi chạm vào được cơ thể mình rồi. Tôi cứ chạm chạm mãi và rồi như có 1 lực hút cực mạnh. Tôi mở mắt ra, là trần nhà ? Tôi vừa ngã sao ? Chưa kịp định hình thì Nhà Phi lao vào ôm tôi khóc nức nở. Tôi quay lại rồi ! Nghe thấy tiếng bước chân chạy vào tôi liền nhắm mắt lại.- Thuần Phi! Nàng xem Ngọc tần tỉnh rồi. - Tỷ tỷ, người đừng thương đau quá độ. Ngọc tần vẫn hôn mê, người nên hạ muội ấy xuống. - Rõ ràng... - Người lo lắng quá rồi, xem kìa người gầy đi rất nhiều so với lúc ở cùng muội. Đây nước nhân sâm đông trùng tự tay muội nấu. Người dùng đi, muội phải đến Dưỡng Tâm Điện. Tiếng bước chân xa dần xa dần. Tôi mở mắt ra nhìn Nhàn Phi. - Suỵt... Đừng... nói lớn. _ tôi để ngón tay lên miệng tỷ ấy.- Đừng gọi ai, muội muốn... nói chuyện riêng với tỷ. Tỷ ấy nhẹ nhàng đặt tôi xuống rồi xa phía cửa dặn dò đám cung nữ.- Ta cảm thấy hơi mệt. Muốn nghỉ ngơi. Bất cứ ai cũng không được làm phiền! Tỷ ấy đóng cửa rồi quay lại rất nhanh ôm chặt lấy tôi. - Ngốc ! Đại ngốc ! - Sao muội lại làm thế ? Ta cho phép muội cứu ta sao ? - Muội... Tự nguyện. - Ngồi lên ta đút cho nàng ăn cháo rồi uống thuốc. Tôi bị tỷ ấy cuốn đến chẳng nhớ ra định nói chuyện gì. Chỉ ngoan ngoãn nghe theo tỷ ấy. - Thục Thận... Cảm ơn...tỷ.- Cảm ơn gì chứ? - Vì... Chăm sóc...muội gần một tháng qua. - Muội cứu ta, ta chăm sóc lại. Hợp lễ nghĩa rồi còn gì? -...- Ta xin lỗi vì việc tự tiện thay y phục của muội. - Không...sao. Muội xin lỗi vì...làm người lo lắng. - Còn dám nói? Lần trước tự nhiên tay chân lạnh ngắt mạch đập lúc có lúc không. Tính hù chết ta hay sao? - Muội đến Trữ Tú...- Làm gì? - Xem ả ta... Xem ả bày mưu hại muội. Hại hoàng hậu nương nương. - Tỷ nhất định...giữ kín bí mật muội đã tỉnh. Để an toàn cho muội, cho tỷ bà hoàng hậu. - Ta biết rồi, muội nghỉ ngơi đi.- Ôm muội...- Ta có việc phải làm...- Việc gì mà việc ? Tỷ có biết là tỷ cần nghỉ ngơi không ? Không đến đây ôm muội thì muội đến Trường Xuân Cung ôm hoàng hậu. - Muội dám ?- Gì mà không dám ? Tỷ không ngoan ta không thèm thương tỷ nữa. - Được rồi, ta nghe muội tất.- Đến đây... _ tôi dang tay ôm lấy cổ tỷ ấy kéo lên giường.- Muội đang câu dẫn ta ?- Không có. - Chứ tư thế này là sao? - Muội nằm quá lâu trên giường nên các khớp không hoạt động được nữa rồi. Nên chỉ đưa tay ôm tỷ được thôi.- Chứ không phải muốn thế này sao ?Tỷ ấy cúi đầu xuống hôn lấy tôi. Thật mãnh liệt. Tay người đi dạo từ mặt xuống cổ xuống ngực tôi rồi dừng lại ở đó. - Mấy hôm nay ta đã nhìn thấy nó rồi nhưng mà chưa từng chạm vào... - Bây giờ muội nói không thì tỷ có dừng lại không? - Sức của muội bây giờ không cản được tỷ nữa rồi. Cho tỷ tự do 1 lần.Tỷ ấy nghe thấy, khuôn mặt có nét vui. Người hôn lên sau tai, cổ. Tay từ từ cởi hàng nút xéo trên áo. Vì đây là thường phục để ngủ nên khá dễ mở và không rườm rà như y phục thông thường.- Agh ấm áp thật._ Tay tỷ ấy đã chạm vào bên trong - Tỷ đi mà tự sờ mình. Lạnh muốn chết. - Mấy mươi năm giờ nhìn còn phát ngán huống gì là sờ. Chỉ có muội là mới mẻ, trẻ đẹp làm ta muốn sủng muội vô cùng.- Vậy... Khi muội không mới nữa thì người bỏ muội sao? - Hồ đồ... - Tỷ mới là hồ đồ. - Ta ? - Phải... Phải chi người đối với hoàng thượng mà cũng mạnh bạo như vậy thì ả Cao Quý Phi kia lấy gì mà chà đạp chúng ta?- Phải. Ta đến gặp hoàng thượng. _ Tỷ ấy bỏ tay ra khỏi áo tôi đứng bật dậy. - Xem kìa, Nhàn Phi dỗi rồi. - Hmmm- Còn tưởng hôm nay mình " thả cửa trên " có người sẽ tranh thủ ăn thật nhiều. Xem ra là không cần rồi. _ tôi giả vờ cài lại nút áo.- Ai bảo không cần ?Tỷ ấy cứ cư xử như trẻ con. Vừa mới dỗi đây giờ lại mon men lại gần tôi. Tỷ ấy tiếp tục xoa ngực và làm dấu khắp người tôi.- Thục Thận ah... Đừng...- Sao ? Ta chỉ vừa...- Sao tỷ lại liếm nó chứ ?- Sao lại không, một hạt đậu nhỏ trên một cái màn thầu trắng tinh. Không phải hấp dẫn quá sao ? Ta ăn đây!- Umm... Thục Thận... - Muội gọi như thế làm ta hứng thú vô cùng.Tỷ ấy như vậy được một lúc, cả người tôi bị kích thích đến nóng bừng. Thật mãnh liệt. - Tỷ đã làm vậy với bao nhiêu nữ nhân rồi, trông tỷ rất có kinh nghiệm. - Vài chục... - Sao ?- Phải... Chính xác là hết tất cả chủ tử hậu cung và vài cung nữ cận thần. - Sao lại nhiều như thế? - Hồi còn thấp cổ bé họng hơn cả muội bây giờ. Ta phải đi lấy lòng các tỷ tỷ chứ? Hoàng hậu? Cao Quý Phi? Các tỷ tỷ khác nữa. - Có cả Cao Quý Phi sao? - Ừ... Cao Quý Phi cũng có. Nhưng trò chơi của nàng ta thật sự không phải ai cũng có thể chơi được. Đòn roi, vũ lực đều là thứ mua vui cho nàng ta. - Thảo nào, Gia tần thường xuyên bị bầm trên da.- Gia tần phục vụ Quý Phi dường như còn chăm chỉ hơn cả với hoàng thượng. - Trái với ả ta, hoàng hậu rất nhẹ nhàng với ta. Ta thật sự thích cách của người. Tuy nhiên người thật sự rất khỏe. Chỉ sau 1 đêm cả người ta đều sẽ cử động không nổi.- Còn muội, giữ kỹ quá. Ta muốn thưởng thức cũng không được.-...- Này sắc mặt đó là thế nào? Muội ghen?- Ai thèm ghen? Muội cũng trải qua không ít rồi. - Nói dối, cả việc hôn thế nào muội còn không biết huống hồ...- Toàn là người khác hôn muội chứ muội có hôn người ta đâu haha.- Muội !? Coi kìa, khuôn mặt tức giận đó thật dễ thương. - Chà... Ai kia ghen rồi.-...- Sao tỷ không thử tự kiểm tra xem muội có phải là loại người đó không ?- Đợi đó! Muội mà khỏe lại ta sẽ đích thân kiểm tra. Bây giờ thì nàng cứ nghĩ ngơi ta gọi thái y đến.- Nhàn Phi đừng. Giấu kín chuyện này, để lật đổ ả Gia tần kia nữa. - Còn muội ?- Muội ổn rồi, tỷ cứ hành xử như muội vẫn hôn mê. Chờ đến ngày sanh thần hoàng thượng muội sẽ ra tay.Ngày qua tháng lại, tôi nghĩ cách để trừng trị Gia tần tự mình nhốt mình trong phòng chẳng ra ngoài. Người bên ngoài thì không thể biết tôi đã tính. Mỗi ngày tới giờ các phi tần đến thăm tôi đều giả vờ bất tỉnh. Để chắc ăn tôi chỉ cho Nhàn Phi 1 vài kí hiệu riêng để tránh việc đưa thư bị bại lộ.- Ngày mai là sinh thần rồi nhỉ ?- Phải, vậy kế hoạch của muội là gì? - Ngày mai tỷ cứ đến yến tiệc. Muội sẽ chuẩn bị những món ăn dâng hoàng thượng, tỷ chỉ việc câu giờ vừa đủ cho Gia tần đến phòng lễ vật và chạm vào tấm vải Mông Cổ đó. - Sau đó thì sao ?- Tấm vải được rắc bột ngứa kiểu gì khắp người Gia tần đều sẽ ửng đó ngứa ngáy vô cùng. - Không được ! Như vậy có thể liệt vào tội đả thương hoàng thượng. - Mông Cổ vốn hoang sơ, cây cỏ đủ loài. Phấn hoa có thể gây ngứa chuyện đó là bình thường. Huống hồ trước khi hoàng thượng mặc vào thì các cung nữ phường thêu phát cắt may thêu thùa và giặt sạch phơi khô mới dâng người. - Muội quả là thông minh. Không uổng công ta nuôi dưỡng bấy lâu nay. - Tỷ có công chăm sóc muội, muội rất cảm kích. Đa ta tỷ.- Ta nghe nói... Con gì nuôi mà không ăn thịt... Vậy nên...- Tỷ !? Tỷ tính làm gì? - Muội đoán xem ?- Tránh xa muội ra! Thục Thận! Thục Thậnnnnnn!?- Muội mà còn la người bên ngoài sẽ nghe đấy!Sức của tỷ ấy bỗng dưng mạnh hơn bình thường rất nhiều. Một tay nắm lấy hai tay tôi ghì xuống. Tay kia nâng mặt tôi lên mà hôn.- Um... T..ả..mụ...i ra. _ Tôi gáng sức vùng vẫy. Tỷ ấy vẫn mặc kệ lời tôi. Hôn từ môi xuống cổ. - Đừng để lại dấu! Ngày mai chúng ta còn diện kiến hoàng thượng. Tỷ ấy nhìn, ánh mắt như thể muốn thở dài. - Agh! Đa...u Và rồi có nguyên một dấu răng trên cổ, dù cho nó không thể để lại dấu vết cho sáng mai nhưng nó vẫn đau điếng cả người.- Từ khi nào muội có thói quen mặc ít như vậy? - Cái này ta phải hỏi Nhàn Phi tỷ tỷ người rồi. Từ khi nào tỷ lại đem y phục kiểu này đến xem có khác gì là không mặc không?Tỷ ấy chỉ cười. Nụ cười hiền hậu đó làm tôi ngất ngây. - Muội có biết nguyên tắc của phi tần khi thị tẩm là gì không? - Dạ không. - Đứng lên.Tự mình cởi y phục đi.- Gì cơ ???- Hay để ta làm thay ?Thật kì lạ. Bình thường Nhàn Phi cưng chiều mình bao nhiêu thì giờ lại giở thói bắt nạt mình bấy nhiêu.Một chiếc nút hai chiếc nút một nút thắt hai nút thắt thì cuối cùng toàn thân thể tôi cũng không còn mãnh vải nào. Nhàn phi thì cười đắc ý. - Nhìn gì chứ? Làm như tỷ chưa thấy.- Trước đây ta toàn thấy một bệnh nhân da dẻ xanh sao người không chút thịt. Bây giờ thì trước mắt ta là một tiểu cô nương da dẻ hồng hào cơ thể thì vừa vặn hơn trước. Hỏi xem có khác hay không?_ Vừa nói tỷ ấy vừa bước đến nhấc tôi đặt lên giường tạo một tư thế rất chi là gần gũi.- Thục Thận... Người...- Ta biết ngày mai hoàng thượng sẽ vì muội mà triệu tẩm. Ta không thích nhưng không thể kháng chỉ, nên ta muốn khiến muội đêm nay xong chẳng thể nghĩ đến ai khác. Tỷ ấy bỗng yên lặng giáng 1 nụ hôn xuống môi tôi. Và đêm đó, chúng tôi đã chơi với nhau ra trò. Toàn thân tôi ê ẩm nhưng vẫn tiếp tục kế hoạch của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com