Fanfic Dam Mi Isaac X Son Tung Lac Troi
Từng cánh hoa anh đào rơi dồn dập, sắc hồng bao trùm lấy nơi đây nhưng không khí vẫn rất bi thương. Hắn đang tiến dần về phía luồng sáng nơi gốc cây anh đào kia. Phải chăng là cánh cửa để hắn trở về? Nhẽ ra hắn phải chạy thật nhanh mà chớp lấy cái cơ hội hắn mong chờ bấy lâu nay. Nhưng không, hắn chần chừ, quả thực là có điều gì đó ngăn cản bước chân hắn: là y. Hắn ngoảnh đầu quay lại nhìn ngắm y lần cuối. Y vẫn đứng đó sầu bi thống khổ. Y cười mà khóc, y khóc mà cười. Mái tóc trắng lòa xòa bết vào mặt y vì nước mắt nhưng môi y vẫn cười. Một nụ cười dày vò tâm can hắn, khiến hắn không thể quay lưng đi một mạch mà nán lại. Tay y chẳng hiểu sao cầm quyển sách cũ mà khi xưa hắn say mê rồi đưa cho hắn.Y chẳng nói gì, chỉ đứng đấy nhìn hắn mà thôi. Tiếng sáo bi ai réo rắt theo gió tiễn người li biệt.....Y nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Đến giờ này mà hắn vẫn say giấc nồng sao? Bảo hắn kì dị quả không sai! Y mon men lại gần giường tò mò nhìn trộm hắn. Kì thực không bõ công y vất bỏ sĩ diện, hắn còn bỏ xa những nam nhân trong chốn kinh đô phồn thịnh! Dung mạo khôi ngô tuấn tú, gương mặt góc cạnh, vầng trán cao anh tuấn, mày ngài trông sắc như gươm, sống mũi cao, thẳng, khảng khái như kiếm. Cơ thể tuy bị thương có chút suy nhược nhưng vẫn có độ rắn chắc nhất định. Ngủ say mà trông khí chất vẫn toát lên ngời ngời. Y mải nhìn ngắm nhất thời bị dụ hoặc mà đưa tay sờ vào khuôn mặt hắn. Bỗng dưng nước mắt hắn lăn dài, tay hắn nắm chặt lấy tay y không muốn rời. Hắn nhíu mày đau khổ. "Ta xin lỗi!"Y ngạc nhiên chẳng biết chuyện gì đang xảy ra. Bộ dạng thống khổ của hắn lúc này cũng phần nào khiến y động lòng thương tâm. Chẳng biết trong cơn mê man hắn thấy gì mà lại đau đớn đến thế. Y chẳng biết làm sao cũng phải đành thở dài nhìn hắn. Hắn giật mình tỉnh dậy, chỉ là mơ thôi... là mơ..."Sao ngươi lại..." –Hắn bối rối buông tay y ra, dụi dụi cố giấu đi những giọt nước mắt."Ta không có ý gì đâu, chỉ là ta muốn xem ngươi sống chết thế nào thôi!" –Y cũng bất ngờ theo quán tính mà thu tay lại. Sắc mặt y thay đổi rõ rệt, chuyển từ thương tâm sang lạnh lùng đến bất ngờ rồi quay mặt đi. Nể thật!....."Tiểu nhị! Cho ta hai dĩa thịt bò cùng hai bình rượu ngon nhất ở đây!" –Y to giọng vẫy vẫy tên tiểu nhị đang lúi húi dọn dẹp ở bàn bên kia."Bị thương như ngươi phải ăn thịt bò cho chóng hồi phục.""Ngươi trông vậy mà cũng khá tốt nhỉ!""Ngươi phải cảm tạ trời đất đi, vì ngươi là người đầu tiên ta tốt đến vậy trừ phụ thân phụ mẫu ta ra." –Hắn cười rồi chậm rãi nhâm nhi ly rượu.Hắn lặng lẽ nhìn y. Quả nhiên người trong giấc mơ của hắn tướng mạo chẳng khác gì y cả. Mái tóc trắng dài, ánh mắt thoáng chút u buồn, lạnh lẽo, làn da trắng mịn, khuôn người nhỏ nhắn thực nhìn tổng thể quả hảo giống nữ nhân. Hắn trông đẹp đẽ như tiên cô vậy, vừa mong manh, vừa ma mị đến không thể ngưng ngắm nhìn. Nhan sắc như y, hắn chưa từng thấy bao giờ ở thời hiện đại. Khí chất như y, chẳng biết bao người say mê mà vấn vương tơ hồng? Nhưng... tại sao người hắn gặp trong mơ không phải người khác mà lại chính là y? Tại sao y lại có trong tay quyển sách đó? Y có liên can gì tới hắn và quyển sách đó sao?"Này, ngươi ăn đi chứ! Sao cứ mãi ngẩn ngơ nhìn ta vậy? Bộ mặt ta dính nhọ sao? Hay nhan sắc của ta làm ngươi đắm đuối rồi?" –Y vẫy vẫy tay trước mắt, cắt ngang cái mớ bòng bong rối loạn đang nhảy múa trong đầu của hắn."Không... làm gì có..." –Bị nói trúng tim đen, hắn giật mình lắp ba lắp bắp lúi húi cắm đầu ăn. Mà quả thực, đồ ăn thời này hảo ngon miệng! Cũng một phần chắc từ sáng hôm qua đến giờ hắn vẫn chưa bỏ gì vào bụng cả."Trông ngươi ăn thật ngon nhỉ! Cần gì cứ tùy ý mà gọi, coi như đây là ta báo đáp ân nghĩa đối với ngươi. À, đến bây giờ ta vẫn chưa biết quý danh của ân nhân, quả là một thiếu sót lớn!""Ta họ Phạm, tên Tài. Gọi ta là Tài được rồi!""Tên ngươi cũng lạ nhỉ! Quả nhiên ngươi là người ngoại quốc rồi. Còn ngươi cứ gọi ta là Tùng. Ta không thể tiết lộ cho ngươi nhiều hơn nữa. Ta mười tám, ngươi bao nhiêu rồi?""Ta đã hai mươi tư! Trẻ tuổi như ngươi mà trông khí chất trưởng thành nhường này, quả đáng khâm phục!" –Hắn thực không ngờ y lại trẻ đến như vậy."Người như ngươi ta cũng lần đầu thấy. Quần áo, tóc tai hỗn loạn hảo chẳng giống ai. Trông bộ dạng ngươi, ta đoán không nhầm chắc cũng nay đây mai đó, coi trời đất là nhà?""Ngươi đừng nói thế, trước kia ta cũng có nhà, có người thân bè bạn nhưng chẳng hiểu sao ta lại xuyên không tới nơi này. Quả thực bây giờ thì ta lại trở về con số không rồi!" –Hắn thở dài, lắc đầu cười ngao ngán."Xuyên không? Ta chẳng hiểu ngươi đang nói gì cả! Thôi thì ta nợ ngươi một mạng, nay kết nghĩa huynh đệ, ngươi cùng ta ngao du khắp chốn giang hồ, coi như người giúp ta, ta cũng giúp người, báo đáp trọn vẹn ân nghĩa! Vả lại võ nghệ của ngươi ta đã thấy qua, khí chất rắn rỏi hảo hán không phải hạng tầm thường. Ngươi có đồng ý trở thành huynh đệ kết nghĩa với ta không?" –Y đưa tay ra, giọng đầy hứng thú."Được, ta đồng ý!" –Hắn bắt tay y. Trông y lạnh lùng, bất cần thế này nhưng cũng là người ân nghĩa, có trước có sau, không phải phường xấu xa. Vả lại bây giờ hắn chẳng còn nơi nào để đi, không một người thân thích. Có y bên cạnh, hắn cũng an lòng được phần nào.....Đường phố thời này trông đông đúc, náo nhiệt, khá giống trong những bộ phim cổ trang mà hắn đã từng xem. Hai bên đường nào là quán ăn, tiệm vải, tiệm kim hoàn, còn có vài người bán rong, xem bói,... người ra kẻ vào tấp nập chẳng khác nào ngày hội. Hắn theo y cũng được một thời gian, đã quen dần với guồng quay cuộc sống chốn này, trang phục trông cũng khác đi. Người ngoài nhìn vào, ai nghĩ hắn là người hiện đại chứ? Ngẫm đi ngẫm lại hắn cũng thấy y cũng là con người nhân từ, đi đường nhìn thấy người nghèo khổ y đều cho tiền, cho ăn. Hắn cũng thắc mắc tại sao ngân lượng hắn đào đâu ra lắm thế để mà hắn vừa giúp người, lại đủ cho cuộc sống hắn ăn sung mặc sướng chẳng khác gì quan to? Khắp cái phố này, hắn đã cùng y ghé qua toàn bộ, chỉ có một nơi duy nhất y chẳng thèm đoái hoài đến: Hồng Hoa Lâu. Thực chẳng hiểu y có phải đàn ông không mà bao nhiêu cô gái trẻ măng cũng chỉ tầm mười lăm, mười sáu mơn mởn trăng tròn xiêm y lòe loẹt cầm khăn đào vẫy vẫy mời gọi nhưng y cũng chẳng ham thú mà lướt ngang qua vô tình như gió thoảng. Cả ba người bọn họ, chỉ độc có tên cận vệ là hay lui tới trêu hoa ghẹo nguyệt, uống rượu thưởng sắc. Hắn thì cũng thừa biết rồi, cũng chẳng ham thú nữ nhân một chút nào như y. Vả lại, hắn cũng cảm thấy tội nghiệp cho những cô gái trong chốn lầu xanh. Ở cái độ tuổi đó, ở thời hiện đại nhẽ ra là cái tuổi học hành, cái tuổi mơ mộng về mối tình đầu trong sáng nhưng thương thay, họ sinh ra không đúng thời nên phải chịu khổ như thế này. Hắn xót xa, nhưng cũng chẳng biết làm gì.....Đêm nay trăng thanh gió mát, hắn vắt vẻo ngồi trên thanh lan can uống chút rượu thưởng cảnh, bỗng đằng sau lưng có một bàn tay xoa xoa vào lưng hắn."Ta và ngươi... kể từ khi gặp nhau đã được bao lâu rồi nhỉ?" –Giọng y đã ngà ngà say, hơi thở đượm mùi rượu phà vào tai hắn, xông lên cả mũi.Hắn giật mình, ngã ngửa ra đằng sau, cả hai người cùng ngã ra sàn đất lạnh băng. Vô tình, hắn đè lên người y, tay chống vào những lọn tóc trắng đang xõa trên mặt đất. Dưới ánh trăng, y như một con cáo dụ hoặc, như muốn nuốt chửng cả ánh mắt hắn. Mắt y xoáy vào mắt hắn như muốn thôi miên. Tay y đưa lên vuốt ve khuôn mặt góc cạnh của hắn, rồi dừng lại ở cánh môi. Y cứ chăm chú nhìn vào từng bộ phận trên mặt hắn như muốn ăn tươi nuốt sống, như một con hồ ly nhắm mục tiêu. Hảo yêu nghiệt kia! Ngươi muốn dụ hoặc chết ta sao? Quả nhiên ngươi ngày xưa và bây giờ thực khác nhau một trời một vực mà! Hắn nhắm mắt lắc lắc đầu cố gắng không bị cơn mê hoặc từ y chiếm hữu. Hắn nhanh chóng đứng dậy."Con ưng này được bao nhiêu tuổi thì ta và ngươi gặp nhau được bấy nhiêu lâu rồi!" –Hắn huýt sáo ra hiệu thì bỗng một con chim rất to từ đâu bay tới, đậu yên vị trên vai hắn. Nhìn hắn bây giờ thì ai tưởng tượng ra được một tên lầm lì, ít nói, thu mình với xã hội như hắn ngày xưa chứ. Thế giới này như trang giấy trắng cho hắn làm lại từ đầu vậy!"A! Thật là mất hứng quá mà! Tại sao lúc nào ngươi cũng phải nghiêm túc với ta như vậy nhỉ?" –Y chán chường nằm duỗi hai tay hai chân như muốn chảy thành nước ra nền đất tới nơi rồi."Trông bộ dạng ngươi kìa! Chẳng giống nhà ngươi ngày xưa một chút nào cả! Không phải là do ta lúc nào cũng nghiêm túc mà là do ngươi càng ngày càng như trẻ con thôi! Mau đứng dậy đi." –Hắn ngao ngán nhìn một con tiểu bạch hồ ly đang nằm đó mà không chút gì gọi là phòng vệ."Không dậy được... mau kéo ta lên đi a" –Y đưa tay về phía hắn vẫy vẫy, giọng chẳng thể nào ngọt hơn làm hắn phát lạnh sống lưng, da gà nổi khắp tứ chi."Đừng lừa ta! Ngươi lại muốn kéo ta xuống chứ gì?" –Hắn gãi gãi vào gáy con chim ưng đang đậu trên vai. Ngay cả con chim kia cũng nhìn y chế nhạo khiến y vạn phần bực tức."Quả nhiên thông minh!" –Y cười nửa miệng rồi lập tức ngồi dậy, không quên lườm con ưng chết giẫm kia một cái rõ sắc khiến nó cũng phải run run người lại.Y lạng qua lách lại mấy vòng rồi ngồi phịch xuống ghế. Khí chất bay đi đâu theo gió hết sạch rồi!"Ta hỏi ngươi này!" –Y mân mê trên tay bình rượu bằng gốm trông vô cùng tinh xảo."Ngươi hỏi ta chuyện gì?" –Hắn quay lại, khoan thai ngồi đối diện với y."Ngươi... phải chăng cũng không có hứng thú với nữ nhân giống ta?"
End chap3.
End chap3.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com