TruyenHHH.com

Fanfic Dai Mong Quy Ly

Giam cầm, bdsm play. Khà khà.

Triệu - pisa - Viễn Châu × Ly - quý phi - Luân

Chuyện kể rằng sau màn quánh ghen chấn động tam giới của Ly quý phi. Triệu pisa bỗng nhớ tới người mình từng sủng ái năm xưa. Ngày thường mà đi thăm người xưa thì kiểu gì Trác phi cũng sẽ đâm chọt nên chọn ngày thà rằng nhầm ngày. Trước khi Ly Luân kịp nhập vào người khác làm này làm họ, Triệu Viễn Châu đã giả nai bị lệ khí khống chế, chạy tới chỗ Ly Luân đang bị phong ấn 'ôn chuyện' suốt 3 ngày 3 đêm. Trong khoảng thời gian đó, không ai biết chuyện gì đã xảy ra nhưng cuối cùng dưới ánh mắt muốn giết người của Trác Dực Thần, Văn Tiêu giải phong ấn cho Ly Luân...

Giả thiết: Hòe quỷ có kỳ động dục có thể sinh. Keke

----------------------------------

"Ưm ư...ư không cần..."

Khoái cảm mãnh liệt ập tới, cả người Ly Luân run lên, dương vật vốn đang thao lộng hậu huyệt hết lần này đến lần khác đột nhiên rời đi. Chất lỏng bên trong hậu huyệt trào ra làm quần áo lót dưới thân ướt sũng, hậu huyệt ngứa ngáy như bị kiến cắn khiến Ly Luân tưởng bị người đè trên người y dùng sức xuyên xỏ, bị dương vật to bự lấp đầy, thế nên y không nhịn được vặn vẹo eo nhưng người trước mặt lại không chịu tiến vào.

"A Ly a, ngươi không phải nói không thích sao." Triệu Viễn Châu cười khẽ, tiến sát lại gần thì thầm bên tai Ly Luân, "Sao giờ lại lắc eo nhưng đang cầu ta thao chết ngươi thế?"

"Ưm...ư..."

Ly Luân trợn trắng mắt, vì cái gì... vì cái gì mấy năm không gặp miệng Triệu Viễn Châu lại có thể thốt ra những lời vô sỉ đó chứ. Y khó chịu muốn mạng, lắc eo giãy giụa, hướng Triệu Viễn Châu.

Triệu Viễn Châu không cần tốn nhiều sức ngăn động tác của Ly Luân lại, nhìn cửa huyệt đói khát mấp máy chảy ra dịch thể, kéo môi khẽ nhếch nói "A Ly, ta biết sai rồi, tha thứ cho ta nhá."

"Ngươi cái đồ...vượn tồi." Hai má Ly Luân phiếm hồng, khóe mắt còn lấp lánh nước mắt, thở gấp nói.

"Haiz..." Hai ngón tay của Triệu Viễn Châu không chút lưu tình nào cắm vào hậu huyệt, ước chừng vị trí ấn mạnh xuống.

"Ưm ha! Chờ...ưm...chút." Vòng eo Ly Luân cong lên, bên trong hậu huyệt xoắn chặt hai ngón tay, dâm đãng nhấp nháp như đang mong mỏi bị chà đạp nhiều hơn. Nhưng chủ nhân ngón tay kia lại không chịu tiến, cơ thể tuân theo bản năng khiến y bắt đầu lắc eo chủ động phun ra nuốt vào hai ngón tay kia.

Nhưng như vậy còn lâu mới đủ.

Yêu tộc trọng dục mà thụ yêu thì cứ 10 năm lại tới kỳ động dục một lần, đơm hoa kết trái, dù y chả biết bản thân có kết ra được gì. Lúc bình thường y có thể dùng yêu lực áp chế nhưng một khi phóng thích, dục niệm phản phệ sẽ càng thêm mãnh liệt. Động dục kỳ y vất vả đè nén suốt 3 vạn 4 nghìn năm, ngày hôm nay bị Triệu Viễn Châu khơi màu, mỹ danh trừng phạt y vì đã không ngoan.

Ly Luân thật muốn đánh chết con khỉ đó. Y đã làm gì đâu, rõ ràng là hắn bỏ rơi y chạy tới nhân gian kết giao với đám người vô dụng đó.

Ngay lúc Ly Luân cầu hắn thao y, Triệu Viễn Châu lại ngồi mép tảng đá nhìn y vì động dục mà hai mắt phiếm hồng, cười cười, nhéo lấy cằm y, "A Ly a, ngươi không ngoan nha."

Ly Luân ngốc, mờ mịt suy nghĩ nhưng mà thực mau dục vọng lại lần nữa nuốt sống ý thức y, Ly Luân vô lực bắt lấy góc áo Triệu Viễn Châu. Giọng nói bị tình dục nhấn chìm mà nghẹn ngào, nhỏ giọng thở hổn hển "A Yếm...A Yếm..."

Mỹ nhân trước mặt lắc eo rên rỉ gọi tên mình, nếu hắn còn nhịn nữa thì chắc chắn bản thân có vấn đề.

Triệu Viễn Châu cười, rút hai ngón tay đang bị hậu huyệt giữ chặt, tiếng nước òm ọp vang lên, càng nhiều dịch thể theo ngón tay trào ra khỏi hậu huyệt, hắn đem dịch thể trên ngón tay bôi trên thân thể người nọ.

Trong không khí mùi hoa hòe nồng đậm ngọt ngào, Triệu Viễn Châu lại có thể nhẫn tới giờ đã đủ giỏi, dương vật bật lên chậm rãi tới gần cửa huyệt nhưng mỗi khi Ly Luân vặn vẹo eo muốn nuốt phần đầu vào thì Triệu Viễn Châu lại nhanh chóng lùi lại, đè chặt Ly Luân, cứ thế lặp lại, mỹ nhân khó chịu muốn khóc.

Ly Luân bị tra tấn đến cả người run rẩy mà Triệu Viễn Châu vẫn cứ thích đùa dai dù hắn cũng nhịn sắp hỏng rồi.

Hai người không tiếng động giằng co với nhau không ai nhường ai, cuối cùng dục niệm mãnh liệt khiến Ly Luân bị trận, y nhỏ giọng nức nở chậm rãi hoạt động chân tay bị xích sắt trói buộc từ từ bò qua, dây xích va chạm phát ra tiếng leng keng, đôi tay y run rẩy chống lên ngực hắn, cả người trần trụi dang hai chân quỳ gối trên người Triệu Viễn Châu, nhìn dương vật dựng đứng sừng sững nổi đầy gân xanh, lại không dám ngồi xuống chỉ có thể run người nức nở.

"A Yếm.....Viễn Châu, ưm...xin ngươi, ta...ta biết sai rồi." Giọng Ly Luân nghẹn ngào, gọi tên người nọ, hy vọng hắn có thể rủ chút lòng thương. Dù trong thâm tâm y cảm thấy mình không sai.

"Ta biết A Ly ngoan mà." Triệu Viễn Châu vẫn mỉm cười, không nghe ra là còn giận hay vui vẻ, rất giống một quân tử ôn nhuận, nếu xem nhẹ dương vật đang dựng đứng dưới háng cùng đôi tay đang nắm chặt hai bên eo Ly Luân.

"Nhưng mà A Ly a, sai thì vẫn phải nhận phạt nha, chính ngươi tự ngồi xuống hoặc ta đi, hai chọn một." Giọng nói ôn hòa lại khiến cơ thể Ly Luân phát run.

Y nức nở đỡ lấy bả vai Triệu Viễn Châu ngồi dậy, từ chút một chút chậm rãi phun ra nuốt vào dương vật, hơi nóng tình dục càng thêm nồng nặc, thịt huyệt cuốn lấy tham lam mút vào, chỉ mới đi vào một nữa, Ly Luân đã khẽ hừ.

Nước chảy nhiều như vậy, Ly Luân đã sớm không còn thấy đau. Thứ y sợ là cảm giác bị căng ra sau khi bị xâm phạm.

Trước kia, mỗi lần kỳ động dục tới Ly Luân ngoài dùng yêu lực áp chế hơn nữa phòng ngừa rủi ro y thường viện cớ trốn đi tới khi qua kỳ mới trở về. Mà tám năm trước, y và Triệu Viễn Châu nháo bẻ bị Triệu Uyển Nhi phong ấn tại đây những tưởng sẽ nhân cơ hội yên ổn vượt qua kỳ động dục.

Thì hôm qua, Triệu Viễn Châu đột nhiên xuất hiện, không nói một lời nào tiến tới, đè lên người, không cho y vùng vẫy thoát ra, yêu lực tụ lại trên tay, dán lên bụng nhỏ, cách lớp áo mỏng truyền vào đan điền. Cảm giác nóng cháy ngay lập tức bùng lên, Ly Luân muốn nhấc chân đá nhưng y quên mất bản thân đang bị xích sắt trói buộc còn có một con đại yêu chạm dây đè trên người. Không làm được gì mà còn khiến áo choàng trên người tụt xuống lộ ra bờ vai trắng nõn, cơ ngực đầy đặn căng tròn. (Ad: mlem mlem 😋)

Người này, biết y đến kỳ động dục.

Chờ đến khi y ăn hết nguyên cây dương vật vào trong, Ly Luân rên rỉ, nháy mắt xụi lơ trong lòng Triệu Viễn Châu, lông mi y ướt át, thở dốc từng hơi, khoái cảm quá nhiều khiến y run rẩy, chỉ mới ngồi xuống thôi đã hao hết sức lực của y, chứ đừng nói tự mình động thế nhưng phía sau ngứa ngáy muốn mạng kêu gào muốn cây sắt bên trong xuyên xỏ y, chỉ cắm vào thôi thì hoàn toàn không đủ. Nhưng Triệu Viễn Châu chỉ nắm chặt lấy eo y, vuốt ve, bình tĩnh nhìn y dục cầu bất mãn.

"Ngươi.....ngươi động...động chút." Nức nở mang chút cầu xin.

"Vất vả A Ly a, tiếp theo ta tới." Triệu Viễn Châu vô sỉ cười khà khà không giả bộ nữa, nắm chặt eo Ly Luân nhanh chóng động eo, mỗi lần đâm vào khiến Ly Luân cảm thấy mình sắp bị xẻ ra làm hai. Đau đớn xen lẫn khoái cảm khiến y thất thần.

Bỗng nhiên dương vật động vào chỗ sâu nào đó, hai mắt Ly Luân mở to, tay chân vùng vẫy, xích sắt vang len leng keng, eo nâng lên muốn thoát ra, hoảng loạn hét lên: "Không...không, A Yếm...Triệu Viễn Châu, đừng...đừng bắn vào trong..."

Triệu Viễn Châu nghe Ly Luân hoảng loạn cầu xin không chút nào mềm lòng, động tác không những không ngừng mà còn nhanh hơn. Sau một lúc, hắn nắm chặt lấy eo Ly Luân như muốn bẻ nó ra làm đôi, ấn mạnh xuống, trán nổi đầy gân xanh, gầm nhẹ. Tinh dịch ấm nóng xót thẳng vào trong, khiến bụng y hơi phồng lên.

Ly Luân bị lấp đầy không nói nên lời, xụi lơ chịu trận. Chờ đến khi Triệu Viễn Châu bắn xong, y đã không còn sức, mí mắt nặng nề muốn khép lại.

Mà Triệu Viễn Châu sau khi bắn xong lại không mềm đi mà vẫn hừng hực khí thế. Hắn động nhẹ eo khiến Ly Luân không thể tin trợn tròn mắt, hoảng sợ: "Triệu...Triệu Viễn Châu...không...không ta chịu không nổi. Ta...ta sai rồi, biết lỗi rồi, ngươi...ngươi tha cho ta."

Triệu Viễn Châu chỉ cười, không có ý buông tha, ôm lấy Ly Luân, hôn hôn khóe môi y, nói: "A Ly, mới có một lần sao mà đủ chứ, ngươi hơi coi thường ta á."

Hắn ngừng lại một chút, ánh mắt nghiền ngẫm quan sát Ly Luân, ý vị thâm trường nói tiếp: "Với lại, ta thấy ta vẫn chưa uy ngươi no nên ngươi mới chạy đi tìm Trác Dực Thần."

Ly Luân bị lời nói của Triệu Viễn Châu tạp ngốc. Mắt con khỉ này có vấn đề à, không phải vì hắn thì y đánh tên nhân loại khi làm éo gì.

Triệu Viễn Châu cũng không chờ y trả lời đã bắt đầu một vòng chinh phạt mới.

Ba ngày ba đêm trôi qua, kỳ động dục của y đã qua từ lâu nhưng Ly Luân vẫn bị Triệu Viễn Châu đè chặt dưới thân.

Y vươn tay muốn bò đi, chưa bò được ba bước đã bị hắn nắm eo kéo lại. Tiếng rên rỉ vang vọng khắp hang động.

Trong không khí mùi hoa hòe ngọt ngào trộn lẫn mùi tinh dịch tanh nồng. Sau Triệu Viễn Châu rút dương vật ra khỏi, Ly Luân ngất từ lâu.

Hai chân y dang rộng, để lộ hậu huyệt bị chơi tới vô pháp khép lại, bụng nhỏ co rút, dịch trắng từ bên trong hậu huyệt ào ạt chảy ra, quần áo lót dưới thân đã ướt sũng từ lâu.

Dù ngất xỉu nhưng Ly Luân vẫn không ngừng rên rỉ xin tha. Triệu Viễn Châu đứng dậy, cúi người nhặt áo choàng bị vứt dưới đất tròng lên người. Gương mặt đầy thỏa mãn, hắn tới gần Ly Luân vươn tay, không chút lưu tình ấn mạnh lên vùng bụng căng phòng của Ly Luân.

Ly Luân bị đau tỉnh, cường căng nâng mí mắt, nhìn Triệu Viễn Châu đang đè tay trên bụng mình. Y muốn nhấc chân đá nhưng y thật sự không có sức chỉ có thể run rẩy chịu đựng.

Triệu Viễn Châu thấy y tỉnh cũng không dừng lại, chờ cho tinh dịch chảy hết ra ngoài, hắn giơ tay thủ quyết, cơ thể Ly Luân nhanh chóng sạch thoáng mát, hắn lại thủ quyết thêm lần nữa, một bộ quần áo trắng tinh xuất hiện trên tay.

Triệu Viễn Châu mặc quần áo cho Ly Luân, trong lúc vô tình liếc nhìn xích sắt bị hắn vô tình làm lơ, làn cổ tay cổ chân bị ma đỏ như muốn chảy máu cùng những vết xanh tím trên làn da trắng nõn, tay hơi khựng lại. Ly Luân nhìn thấy nhưng không thèm quan tâm, sau khi hắn làm xong, y xoay người chỉ chừa cho hắn mái tóc đen bóng.

Triệu Viễn Châu chỉ cười cười lắc đầu, hắn biết ba ngày này hắn làm quá nặng tay. Hắn đứng dậy chỉnh trang quần áo bước ra ngoài.

Bên ngoài, mọi người trong tập yêu tư đã chờ sẵn bên ngoài đang giằng co với Ngạo Nhân.

Triệu Viễn Châu thấy vậy, đau đầu, giơ tay một chữ "Định".

Ánh mắt Trác Dực Thần cùng Ngạo Nhân trừng to, nhìn chằm chằm Triệu Viễn Châu. Nếu ánh mắt có thể hóa dao, cá chắc trên người Triệu Viễn Châu đã cắm hàng trăm cái.

Triệu Viễn Châu cũng không quan tâm lắm, cười cười gãi gãi chớp mũi, đi tới gần. Hắn hắng giọng, nói: "E hèm...ta muốn cầu Văn Tiêu đại nhân một chuyện dù biết mọi người sẽ khó chấp nhận nhưng ta muốn ngài giải phong ấn cho Ly Luân. A khoan...tiểu Trác đại nhân bình tĩnh để ta nói hết đã."

"Ta biết hắn làm nhiều chuyện sai, những chuyện đó ta sẽ cùng hắn bù đắp. Nhưng từ giờ về sau ta đảm bảo hắn sẽ không làm sai nữa, ta sẽ ở bên cạnh nhìn hắn. Hiện tại cơ thể hắn không chịu được lâu, nếu phong ấn tiếp hắn sẽ chết."

Triệu Viễn Châu ngừng lại, hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm quan sát sắc mặt mọi người, nhấp miệng nói tiếp: "Hơn nữa, hắn đã thất thân cho ta, ta phải chịu trách nhiệm với hắn."

Lời vừa dứt, sắc mặt âm trầm của mọi người nhanh chóng nứt vỡ để lộ thần sắc không dám tin. Văn Tiêu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh quan sát Triệu Viễn Châu. Trong khi những người khác còn đang chết lặng, nàng đã giật giật khóe miệng, nói:

"Triệu...Triệu Viễn Châu, ngươi...hay lắm."

Mệt nàng còn lo lắng cho hắn, nhớ tới ba ngày trước Triệu Viễn Châu đột nhiên bị lệ khí khống chế, chưa để mọi người kịp phản ứng hắn đã nhanh chóng biến mất. Chờ Anh Lỗi vẽ trận pháp đuổi tới nơi đã thấy bên ngoài nơi Ly Luân bị phong ấn bị một cái kết giới lớn bao trùm, Ngạo Nhân còn đang dùng yêu lực phá kết giới muốn xông vào trong.

Hai bên giằng co ba ngày ba đêm, ai cũng mệt muốn đứt hơn, để rồi cuối cùng chờ tới tin sốc óc như vậy.

Bên kia, Ngạo Nhân nghe Triệu Viễn Châu nói muốn xông lên giết chết hắn. Mà ngặt nỗi trình thấp quá không đánh lại, chỉ có thể trừng muốn rớt con mắt ra ngoài.

Còn Trác Dực Thần sao, hắn vẫn chưa hoàn hồn lại không cần định thân thì hắn cũng bất động rồi, Bạch Cữu cùng Anh Lỗi hét chói tai trong lòng, rất hên Triệu Viễn Châu hiểu rõ cái nét của hai người nên bồi thêm cấm ngôn vào. Bùi Tư Tịnh sao, nàng đã về tập yêu tư từ hai ngày trước với đệ đệ mình nên không biết gì.

Sau một hồi đấu mắt với nhau, Văn Tiêu bại trận, nàng biết cái con khỉ trắng chết tiệt này dư sức phá phong ấn nhưng hắn vẫn lựa chọn mở lời cầu xin nàng là đã rất nể mặt nàng. Nàng mà không đồng ý, hắn điên lên thì cả đám đi hưởng hương khói liền không nói nhiều. Vì thế, nàng ho khan, mở miệng nói, "Được thôi, nhưng ta có điều kiện."

Triệu Viễn Châu nghe nàng đồng ý thì cũng yên tâm, hắn thật sự không muốn nháo căng. Trác Dực Thần nghe Văn Tiêu đồng ý thì hoàn hồn lại muốn lên tiếng phản bác, lại thấy Văn Tiêu liếc mắt trừng hắn, chỉ có thể hậm hực không nói.

Triệu Viễn Châu thấy thế bàn tay đang muốn niệm quyết thả xuống, hỏi Văn Tiêu, "Chỉ cần Văn Tiêu đại nhân giải phong ấn, điều kiện gì ta cũng chấp nhận."

Văn Tiêu nghe hắn nói thế rất muốn cười khờ nhưng nhịn lại bình tĩnh nói, "Ngươi chắc chứ, đại yêu."

Trong lòng thầm nghĩ, ngươi gáy hay lắm, ngươi nói đồng ý nhưng chắc gì vị trong kia chấp thuận.

Triệu Viễn Châu nhìn nàng biết nàng có ý xấu, hắn cắn răng chỉ có thể nhịn, hắn thật sự không muốn động thủ. Chỉ có thể cầu nguyện nàng đừng chơi quá trớn. Hắn không chắc Ly Luân sẽ phát điên hay không. Chuyện hôm qua còn chưa hống xong nay nàng còn muốn đổ thêm dầu vào lửa, hắn không muốn góa vợ đâu. 😭

"Chắc, Văn Tiêu đại nhân có gì nói thẳng đi." Triệu Viễn Châu trấn định nói.

"Được thôi, ngươi thích thì ta chiều. Điều kiện của ta là...." Nàng ngừng lại liếc nhìn bóng người sau cửa hang, nói tiếp.

"Ta muốn Ly Luân và ngươi ký khế ước với ta, vĩnh viễn không được làm hại nhân loại vô tội và phải xin lỗi ta cùng Trác Dực Thần, ngươi thấy sao, đại yêu."

Triệu Viễn Châu thở dài, cũng may Văn Tiêu không quá đáng. Hắn gật đầu với nàng nói, "Được, ngươi chờ chút, ta vô nói với hắn."

Nói rồi, xoay người đi vào trong trước khi đi không quên vung tay thu hồi yêu lực.

Sau một thời gian dài chờ đợi, ngay lúc Trác Dực Thần muốn kiềm Vân Quang kiếm xông vào, thì Triệu Viễn Châu xuất hiện. Sẽ không có gì đáng nói nếu hai mắt hắn không bầm đen như gấu trúc.

Mọi người nhìn thấy hắn như vậy cũng ngầm hiểu, không ai nói gì. Triệu Viễn Châu thu hồi pháp trận mời bọn họ tiến vào.

Cuối cùng, Ly Luân được tự do, y mang theo Ngạo Nhân cùng gia nhập vào ti tập yêu.

Hết.

Ad: Keke lúc đầu tính viết cưỡng chế, giam cầm, điều giáo, ngược thân ngược tâm các kiểu mà viết một hồi thành gì nữa không biết. Nói chung mà đói hàng quá mò qua beên Lofter thì hàng ngon phải trả tiền mới đọc được, khổ nỗi nhà nghèo. Nên tự động thủ, có gì sai sót cầu bỏ qua. Hehe.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com