TruyenHHH.com

Fanfic Da Sac Tuong Chi

Thượng Quan Thiển nghiêng đầu nhìn Cung Thượng Giác: "Vậy chàng thì sao? Lúc nhỏ chàng có nghe lời không?"

Tay của Cung Thượng Giác chợt khựng lại, rồi hắn bật cười nói: "Ta sinh ra đã được định sẵn là cung chủ tương lai của Giác Cung, từ nhỏ phụ thân đã dạy bảo ta là phải bảo vệ Cung Môn, phải đảm đương trách nhiệm của mình. Nhưng vào lúc ta còn rất nhỏ, cũng đã từng vì ham chơi mà lén chạy ra ngoài Cung Môn, sau đó gặp phải kẻ thù của Cung Môn, vì bảo vệ ta mà có hai thị vệ lục ngọc phải chết. Phụ thân sau khi đưa ta về Cung Môn đã phạt ta quỳ ở từ đường một ngày một đêm. Sau khi chịu phạt, ta đã đi xem thi thể của hai thị vệ lục ngọc. Khoảnh khắc đó, ta cảm thấy mình rất vô dụng, không có trách nhiệm, sự tồn tại của ta nên là để bảo vệ cho họ, nhưng lại để họ vì hứng thú nhất thời của ta mà mất mạng. Từ đó về sau, ta không bao giờ ham chơi nữa."

Thượng Quan Thiển đầy xót xa nhìn Cung Thượng Giác.

Cung Thượng Giác xoa đầu nàng: "Cho nên Thiển Thiển à, Tuyên Nhi và Hy Nhi nghịch ngợm một chút, ham chơi một chút cũng không sao, chúng còn nhỏ, có thể chầm chậm trưởng thành. Chỉ cần chúng không học điều xấu, thì mọi chuyện đã có ta, nàng không cần lo lắng."

Thượng Quan Thiển mỉm cười, những trách nhiệm mà họ phải gánh vác đã quá nhiều, cho nên cố gắng để con trẻ có thể hạnh phúc, vui vẻ trưởng thành.

Thượng Quan Thiển: "Thật đáng tiếc cho cuốn tâm pháp đó của Cung Nhị tiên sinh."

Cung Thượng Giác khẽ cười: "Không có gì phải tiếc cả, vốn muốn đưa cho hắn rồi, chỉ là nhiều việc quá nên ta nhất thời quên mất, nói cho cùng vẫn là chúng ta được lợi."

Thượng Quan Thiển nhướng mày: "Quả nhiên, lợi của Cung Nhị tiên sinh không phải ai cũng chiếm được ha."

Cung Thượng Giác trầm ngâm gật đầu: "Phải tính toán cẩn thận, dù sao ta cũng phải nuôi gia đình."

Thượng Quan Thiển mỉm cười: "Được rồi, nghỉ ngơi sớm đi."

Cung Thượng Giác gật đầu, cũng thổi tắt nến trong phòng.

Hôm nay Thượng Quan Thiển và Vân Vi Sam được mời đến Thương Cung, Cung Tử Thương nhìn hai người nói: "Hôm nay ta đã chuẩn bị quà cho hai muội."

Thượng Quan Thiển và Vân Vi Sam nhìn nhau, cũng không phải là ngày gì đặc biệt, sao còn có quà nữa?

Cung Tử Thương ra vẻ thần bí, ba thị nữ bưng ba cái mâm từ bên ngoài đi vào, trên đó có để mấy bộ y phục.

Thượng Quan Thiển mặt khó hiểu nhìn Cung Tử Thương: "Quà mà Tử Thương tỷ tỷ nói là y phục?"

Cung Tử Thương lắc đầu: "Không phải là y phục bình thường." nàng cầm một bộ y phục màu trắng lên giở ra, Thượng Quan Thiển mới phát hiện, y phục đó không phải kiểu y phục họ hay mặc thường ngày, mà là kiểu y phục dị vực phong tình, trước đây lúc làm nhiệm vụ Thượng Quan Thiển đã từng mặc qua.

Cung Tử Thương nhìn hai người họ nói: "Tỷ tỷ của các muội, ta đây, gần đây học được một điệu nhảy của dị vực, cho nên ta bảo người làm cho hai muội mỗi người một bộ, các muội không cần cảm ơn ta."

Thượng Quan Thiển: "Nhưng bọn ta cần y phục này làm gì chứ?"

Cung Tử Thương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn họ: "Chậc, tuy ta biết các muội không đa tài đa nghệ như ta, nhưng muội cứ mặc vào là được rồi. Muội nghĩ thử đi, nếu muội mặc bộ y phục này xuất hiện trước mặt Cung Nhị, có phải sẽ khiến đệ ấy chết mê chết mệt không?"

Nói xong còn nháy mắt với Thượng Quan Thiển: "Thiển Thiển, ta còn chọn màu xanh lam cho muội, muội mặc vào chắc chắn rất đẹp."

Thượng Quan Thiển trầm ngâm nhìn bộ y phục trên bàn.

----

Cung Thượng Giác cùng Cung Hoán Vũ xử lý xong sự vụ mới trở về Giác Cung, hắn đang định đến phòng của Thượng Quan Thiển thì nghe thấy một thị nữ gọi

"Cung chủ, phu nhân mời ngài đến lương đình."

Cung Thượng Giác hơi ngờ vực, nhưng cũng không nghĩ nhiều, đi theo thị nữ đến lương đình

Vừa đến lương đình đã nhìn thấy Thượng Quan Thiển đang đứng ở giữa đình. Thượng Quan Thiển quay lưng về phía hắn, trên người mặc một bộ y phục màu lam, nhưng bộ y phục này hoàn toàn không giống kiểu y phục thường ngày nàng hay mặc. Cái eo nhỏ của Thượng Quan Thiển lộ ra bên ngoài, quanh eo còn quấn một sợi dây bạc mỏng.

Cung Thượng Giác nhíu mày đi đến ngồi xuống trước cái bàn, trong không khí dường như còn phảng phất một hương thơm thoang thoảng.

Đột nhiên có nhạc nổi lên, Thượng Quan Thiển nhón chân lên, bắt đầu di chuyển theo nhịp trống, những chiếc chuông đeo trên mắt cá chân phát ra những âm thanh rất trong trẻo, thanh âm êm tai như được chơi bởi một ban nhạc thần tiên trên trời vậy. Chiếc váy xanh lả lướt theo điệu nhạc. Chiếc mạng che mặt tua rua càng tăng thêm vẻ bí ẩn.

Cung Thượng Giác không nhìn rõ dung mạo của Thượng Quan Thiển, nhưng đôi mắt nàng lại quyến rũ như lụa, đôi ngươi ướt sáng long lanh ảo diệu, lộ ra vẻ quyến rũ và mê hoặc vô tận. Những bước nhảy của Thượng Quan Thiển nhẹ nhàng mà dứt khoát, mỗi động tác đều khiến lòng Cung Thượng Giác gợn sóng.

Khi tiếng nhạc dừng lại, Thượng Quan Thiển cũng dừng lại trước cái bàn đá chỗ Cung Thượng Giác đang ngồi. Thượng Quan Thiển ngồi xuống, hơi nghiêng người về phía trước, đưa mặt đến trước mặt Cung Thượng Giác, hỏi: "Cung Nhi tiên sinh có thích không?"

Cung Thượng Giác nhìn Thượng Quan Thiển, khóe mắt nàng còn vẽ một bông hoa màu lam, xinh đẹp một cách ma mị

"Phu nhân còn giấu bao nhiêu điều mà ta không biết."

Thượng Quan Thiển nghe vậy thì khẽ cười: "Chuyện Cung Nhị tiên sinh không biết còn nhiều lắm" trong giọng điệu đầy mê hoặc và thần bí

Cung Thượng Giác hơi nheo mắt lại, vươn tay ôm lấy eo Thượng Quan Thiển, chớp mắt Thượng Quan Thiển đã rơi vào trong lòng hắn, vòng eo dưới tay hắn thon thả mềm mại, khiến hắn không khỏi có chút mất tập trung, Cung Thượng Giác ghé vào tai Thượng Quan Thiển nói: "Vậy ta phải từ từ làm quen với phu nhân rồi."

Hơi thở ấm nóng phả vào tai khiến Thượng Quan Thiển không khỏi rụt cổ lại, sau đó đứng dậy khỏi vòng tay của Cung Thượng Giác: "Vậy chàng có thể từ từ làm quen, buổi biểu diễn hôm nay kết thúc ở đây."

Cung Thượng Giác nheo mắt lại: "Thiển Thiển...nàng trêu đùa ta?"

Thượng Quan Thiển chống tay lên bàn nghiêng đầu nói: "Phu quân thấy thế nào?"

Cánh tay và vòng eo trắng nõn của Thượng Quan Thiển lộ ra trước mặt, khiến Cung Thượng Giác nhức mắt đứng dậy, bế Thượng Quan Thiển đi về phía phòng.

"Chàng làm gì vậy? Thả ta xuống"

"Nàng không mang giày."

"Trời cũng đâu có lạnh."

"Ngộ nhỡ bị thương thì sao?"

"Không đâu, chàng bỏ ta xuống để ta tự đi, không cần chàng bế."

"Nghe lời chút."

"Giờ chàng đang tính làm chuyện xấu gì đó"

"Thiển Thiển, chuyện hôm nay là nàng chọc ta trước, nàng phải chịu trách nhiệm."

"Ta không muốn."

"Chuyện này không do nàng quyết định."

"Chàng...."

Sự phản kháng của Thượng Quan Thiển chẳng có tí tác dụng nào, trăng sáng hiếm sao, đêm vẫn còn rất dài....

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com