Fanfic Da Sac Tuong Chi
Thượng Quan Thiển lấy ra một tấm huyền thiết từ trong tay áo, Hàn Y Khách nhìn thấy tấm huyền thiết đó thì mắt sáng lên, trên mặt còn nở một nụ cười điên dại. Y vội vàng đoạt lấy tấm huyền thiết từ tay Thượng Quan Thiển, nhưng vừa cầm lấy thì nụ cười trên mặt cũng chợt tắt, y ném huyền thiết sang một bên rồi phát hiện tay mình đã chuyển sang màu đen. Y ngẩng đầu lên nhìn về phía tay Thượng Quan Thiển, lúc này y mới nhận ra trên tay của Thượng Quan Thiển có một lớp sáp mỏng.Hàn Y Khách nhìn chằm chằm Thượng Quan Thiển, đồng thời duỗi tay ra một chưởng về phía Thượng Quan Thiển. Thượng Quan Thiển không ngờ Hàn Y Khách phản ứng nhanh như vậy, nàng dùng tốc độ nhanh nhất có thể để né tránh, nhưng vẫn bị Hàn Y Khách đánh vào bả vai, ngã xuống đất.“Thượng Quan Thiển!” Cung Thượng Giác thấy Thượng Quan Thiển bị trúng một chưởng, liền giơ kiếm đâm Hàn Y Khách.Ánh kiếm lóe lên, tốc độ của Cung Thượng Giác càng lúc càng nhanh, đường kiếm sắc bén tấn công Hàn Y Khách, Hàn Y Khách vốn chỉ có thể cầm hòa với Cung Thượng Giác, giờ đây y còn bị trúng độc, hoàn toàn không đánh lại được Cung Thượng Giác, bị đánh cho liên tiếp lùi về sau.Cung Thượng Giác hất văng Tử Mẫu Đao khỏi tay Hàn Y Khách, một kiếm đâm thẳng vào bụng y, rồi nhanh chóng rút kiếm ra, ánh kiếm lóe lên, chỉ thấy cổ họng của Hàn Y Khách có một vết cắt, máu tươi cứ thế tuôn ra.Cung Thượng Giác một chân đạp vào ngực y, Hàn Y Khách bị đá văng ra, nặng nề rơi xuống đất, tay y còn đang ôm chặt lấy cổ họng, miệng không ngừng há ra nhưng chẳng phát ra được âm thanh nào.Sau khi xác nhận Hàn Y Khách không thể cử động được nữa, Cung Thượng Giác mới vứt kiếm trong tay chạy đến ôm Thượng Quan Thiển, hắn quỳ xuống đất đỡ người nàng dậy, lập tức đút cho nàng một viên Tuyết Tham Hoàn. Giọng nói của Cung Thượng Giác đang run lên: “Vẫn ổn chứ? Có chỗ nào khó chịu không, nàng….”Thượng Quan Thiển nắm lấy tay Cung Thượng Giác nói: “Ta không sao, Giác công tử, ta thật sự không sao, khi đó y hắn đã trúng độc rồi, hơn nữa ta cũng có tránh, ta thật sự không sao.”Cung Thượng Giác lúc này mới thở phào nhẹ nhõm ôm nàng vào lòng, hắn ôm chặt Thượng Quan Thiển vào lòng. Vừa nãy lúc một chưởng của Hàn Y Khách hướng về phía Thượng Quan Thiển, hô hấp của hắn gần như ngừng lại rồi, hắn thật sự rất sợ, sợ Thượng Quan Thiển sẽ vì vậy mà chết, sợ rằng hắn sẽ lại mất đi một người mà mình yêu, may mà Thượng Quan Thiển không sao, may mà hắn không mất nàng.Thượng Quan Thiển cảm nhận được sự căng thẳng của Cung Thượng Giác, nàng nhớ đến Linh phu nhân và Lãng đệ đệ, lúc đó hắn cũng thương tâm như vậy sao, Thượng Quan Thiển ôm chặt lấy Cung Thượng Giác: “Giác công tử đừng lo lắng, ta thật sự không sao.”Một lúc sau Cung Thượng Giác mới bình tĩnh lại đỡ Thượng Quan Thiển đứng dậy, hai người bước tới chỗ Hàn Y Khách, tay Hàn Y Khách vẫn bịt chặt vết thương chỗ cổ, hai mắt mở to đầy vẻ không cam tâm, còn người thì đã sớm tắt thởCung Thượng Giác lạnh lùng nhìn thi thể của y, vết thương trên cổ sâu đến mức thấy được cả xương, giống hệt mẫu thân và Lãng đệ đệ mười năm trước. Cung Thượng Giác nhắm mắt lại, một giọt nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, mẫu thân, đệ đệ, ta đã báo thù cho hai người rồi.Thượng Quan Thiển đầy lo lắng nhìn Cung Thượng Giác, nàng biết hắn đang nhớ đến Linh phu nhân và Lãng đệ đệ. Thượng Quan Thiển nắm lấy tay Cung Thượng Giác, Cung Thượng Giác nhìn nàng, Thượng Quan Thiển thấy vẻ lo lắng hiện lên trong mắt hắn, Cung Thượng Giác cũng nắm chặt tay nàng: “Chúng ta đi tìm họ đi.”“Được”
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com