TruyenHHH.com

Fanfic Da Sac Tuong Chi

Sáng sớm hôm sau, Cung Thượng Giác dậy rất sớm, sau khi rửa mặt chải tóc xong mới chậm rãi đi vào phòng. Thấy Thượng Quan Thiển vẫn còn đang ngủ rất say, Cung Thượng Giác yên lặng ngồi bên mép giường, ánh mắt đầy cưng chiều nhìn nàng. Hắn đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Thượng Quan Thiển, dịu dàng gọi nàng: "Thiển Thiển, Thiển Thiển."

Thượng Quan Thiển chỉ khẽ nhíu mày chứ vẫn không chịu mở mắt, trở mình xoay lưng lại với Cung Thượng Giác, miệng lẩm bẩm: "Chàng tự đi luyện công một mình đi, ta không đi nữa đâu."

Cung Thượng Giác nghe vậy không nhịn được cười, nhưng hắn cũng biết Thượng Quan Thiển nghỉ ngơi không tốt, hắn cũng không đành lòng quấy rầy nàng tiếp tục nghỉ ngơi, đồ để tặng sau cũng không sao.

Lúc Thượng Quan Thiển ngủ dậy thì cũng đã trưa. Nàng ngồi đờ đẫn trên giường mấy giây rồi mới tỉnh ngủ hoàn toàn. Hôm qua hình như Cung Thượng Giác bảo nàng hôm nay cùng hắn luyện công, sáng sớm hôm nay còn gọi nàng dậy

"Trời ơi, kệ đi." Thượng Quan Thiển tự lẩm bẩm một mình, "Cũng không phải lỗi của mình, đều tại Cung Thượng Giác."

Thượng Quan Thiển còn chưa kịp xuống giường thì đã thấy Cung Thượng Giác đi vào phòng

"Thiển Thiển, nàng tỉnh rồi, đã đói chưa? Rửa mặt, chải tóc xong là có thể dụng thiện rồi."

Thượng Quan Thiển nhíu mày nhìn người đối diện với vẻ mặt không được vui cho lắm. Người này sao còn ở đây? Hôm nay hắn không ra ngoài? Thật ra bây giờ nàng không muốn nhìn thấy hắn lắm.

Cung Thượng Giác nhìn vẻ mặt của Thượng Quan Thiển đã hiểu ra liền, hắn khẽ cười bước tới bế người đang ngồi trên giường đến đặt xuống trước bàn trang điểm.

Cung Thượng Giác nhẹ nhàng vắt chiếc khăn tay trong chậu rồi đưa cho Thượng Quan Thiển. Thượng Quan Thiển cầm lấy khăn cẩn thận lau mặt. Sau đó, nàng ngồi trước gương đồng, đợi Cung Thượng Giác chỉnh lại tóc cho mình.

Phải nói là lần đầu tiên được hắn chăm sóc như vậy Thượng Quan Thiển còn cảm thấy có chút không thoải mái. Nhưng sau này nàng phát hiện ra, mặc dù Cung Thượng Giác không thể hiện ra bên ngoài, nhưng lúc chột dạ hắn sẽ xem nàng như một đứa trẻ để chăm sóc, dần dần Thượng Quan Thiển cũng thấy quen, dù sao thì một chuỗi những hành động này quả thực có tác dụng giúp nàng nguôi giận.

Do số lần cắn rứt lương tâm của Cung Nhị tiên sinh không ít, nên tay nghề búi tóc của hắn cũng ngày càng điêu luyện. Cung Thượng Giác hài lòng gật gù nhìn tác phẩm của mình, rồi mỉm cười nhìn người trong gương đồng: "Phu nhân có hài lòng không?"

Thượng Quan Thiển liếc hắn một cái, không nói gì. Nàng cầm hộp phấn trên bàn lên bắt đầu trang điểm.

Chuyện này Cung Thượng Giác không giúp được, hắn đi đến cái tủ bên cạnh tìm một bộ y phục nhẹ nhàng thuận tiện hơn cho nàng.

Lúc quay trở lại chỗ Thượng Quan Thiển, nàng đang định vẽ lông mày, Cung Thượng Giác mỉm cười cầm lấy món đồ trong tay nàng: "Chuyện này vi phu có thể làm thay."

Cung Thượng Giác nhẹ nhàng nâng cằm Thượng Quan Thiển lên, dáng lông mày của nàng rất đẹp, chỉ cần tô điểm thêm một chút là hoàn hảo. Thế nhưng, khi nhìn vào đôi mắt long lanh như nước hồ thu của Thượng Quan Thiển, hắn thừa nhận không thể kìm chế được nên đã cúi đầu xuống hôn lên đôi môi mềm mại của nàng.

Thượng Quan Thiển trong lòng cười lạnh....

----

Tuy hôm nay Thượng Quan Thiển ngủ dậy muộn, nhưng Cung Thượng Giác vẫn đưa nàng đến thao trường, Thượng Quan Thiển mặt mày không vui đi theo sau Cung Thượng Giác

"Hôm nay ta không luyện cùng chàng đâu."

Cung Thượng Giác nắm nay Thượng Quan Thiển khẽ cười nói: "Được, phu nhân không muốn luyện thì không luyện."

Thượng Quan Thiển hết nói nổi: "Vậy Cung Nhị tiên sinh cứ kéo ta tới thao trường làm gì?"

Cung Thượng Giác quay đầu lại nhìn nàng: "Thiển Thiển, tối qua nàng đã đồng ý là sẽ ở cùng ta."

Thượng Quan Thiển không còn cách nào khác, đành để mặc Cung Thượng Giác kéo nàng tới thao trường, trên thao trường còn có rất nhiều thị vệ đang luyện võ, họ nhìn thấy Cung Thượng Giác và Thượng Quan Thiển thì lần lượt hành lễ: "Cung chủ, phu nhân."

Cung Thượng Giác khẽ gật đầu. Sau đó dẫn Thượng Quan Thiển đến trường bắn, Thượng Quan Thiển nhìn Cung Thượng Giác chau mày, ngạc nhiên hỏi: "Chàng muốn luyện bắn cung?"

Cung Thượng Giác chỉ tủm tỉm cười chứ không trả lời nàng, hắn đi thẳng đến nơi để cung cầm lấy một cây cung rồi đưa cho Thượng Quan Thiển.

Thượng Quan Thiển nhìn cây cung được đưa tới trước mặt thì có hơi ngạc nhiên.

Cung Thượng Giác lại cười nói: "Đã nói sẽ làm cho nàng một cung tên, đây là ta đích thân đi tìm gỗ, tự tay làm, tuyệt đối hợp với nàng."

Thượng Quan Thiển nhận lấy, cái cung tên này nhẹ hơn cái của Cung Thượng Giác nhiều, hơn nữa cũng được mài rất bóng, chỗ đặt tay cũng được quấn một vòng lông trắng như tuyết, trông rất đẹp.

Tối qua bị Cung Thượng Giác ngắt lời làm Thượng Quan Thiển cũng quên mất chuyện này, cho nên đây là quà mà Cung Thượng Giác chuẩn bị cho nàng, cho nên Tuyên Nhi là vì nhìn thấy Cung Thượng Giác làm cái cung tên này mới học theo để làm cho Hy Nhi?

Thượng Quan Thiển ngẩng đầu lên nhìn Cung Thượng Giác: "Làm lâu lắm phải không?"

Cung Thượng Giác nhoẻn miệng cười: "Ba ngày"

Thượng Quan Thiển nhíu mày: "Ta chỉ buột miệng nói vậy thôi, chàng hà tất phải vất vả như vậy."

Cung Thượng Giác xoa đầu Thượng Quan Thiển, giọng điệu đầy dịu dàng nói: "Thứ mà phu nhân thích, người làm phu quân đương nhiên sẽ tìm về cho nàng."

Cung Thượng Giác rút một mũi tên từ trong ống đựng tên bên cạnh đưa cho Thượng Quan Thiển

"Phu nhân thử đi"

Thượng Quan Thiển cầm lấy mũi tên, giương cung lên, lưng thẳng tắp, tập trung nhắm vào mục tiêu. Sau đó buông tay ra, mũi tên sắc nhọn bay ra cắm thẳng vào hồng tâm ở giữa bia.

Thượng Quan Thiển mỉm cười hài lòng, quay sang nhìn Cung Thượng Giác: "Cung tên mà phu quân làm rất tốt."

Cung Thượng Giác mỉm cười đáp: "Phu nhân thích là được."

Tuyên Nhi và Hy Nhi núp sau một cái trống lớn ló hai cái đầu nhỏ xíu ra nhìn hai người ở đằng xa

"Ca ca, cung tên mà phụ thân tặng mẫu thân đẹp hơn cái huynh tặng muội."

Tuyên Nhi khựng lại: "Ờ...lần đầu ta làm, lần sau chắc chắn sẽ làm đẹp hơn phụ thân."

Hy Nhi trề môi nói: "Mẫu thân cười thật vui vẻ, phụ thân thật biết dỗ mẫu thân."

Tuyên Nhi lắc đầu: "Hy Nhi, ta nói muội nghe, tối qua chắc chắn là phụ thân đã chọc giận mẫu thân rồi."

Hy Nhi nhíu mày tỏ vẻ không hiểu: "Tại sao chứ?"

Tuyên Nhi cười đắc ý nói: "Hôm nay mẫu thân dậy rất muộn, thường những lúc như vậy mẫu thân đều giận phụ thân, phụ thân liền dỗ dành mẫu thân."

Hy Nhi như đã hiểu ra: "Là vậy à?"

Tuyên Nhi bèn gật đầu nói: "Đương nhiên là vậy rồi."

Cung Tuyên Giác cảm thấy mình quả là một cậu nhóc thông minh, mọi việc đều bị nó nhìn thấu rồi.
___________

Yeah yeah lại một fic nữa hoàn thành tung bông tung bông 🎉🎉🎉
Cảm ơn mọi người đã yêu thích và theo dõi tới chương cuối cùng ạ!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com