TruyenHHH.com

Fanfic Conan Duoi Lan Suong Mo

Shiho trở về nhà sau một ngày miệt mài ở viện nghiên cứu. Thứ thuốc năm xưa mẹ cô sáng chế quả thực là một phát minh kỳ diệu, và đương nhiên, là kinh khủng. Cô không biết mình có nên chấm dứt dự án này hay không.

Với tay mò mẫm trong hộp thư, cô lấy ra một tấm thiệp màu trắng, bên ngoài có ghi "Trân trọng gửi đến Shiho Miyano". Bật công tắc điện lên, cô đổ nhào người xuống ghế sofa, mở tấm thiệp ra. Bên trong là hàng chữ viết tay cầu kỳ và nắn nót, là thiệp mời đám cưới của Shinichi và Ran, thời gian là mười ngày nữa, diễn ra ở khách sạn Haido.

Khách sạn Haido, Shiho cười thầm, cô vẫn nhớ rõ lần gặp mặt giữa cô và tổ chức trên sân thượng của toà khách sạn lớn nhất Tokyo ấy, ngày đó Shiho tưởng rằng mình đã chết ở trong tay Gin rồi. Cái chết dành cho kẻ phản bội.

Gấp lại tấm thiệp gọn gàng, cô lết người vào phòng tắm, không để ý điện thoại trong túi xách của mình đang rung lên từng hồi.

Tắm rửa xong cũng đã nửa đêm, cả ngày làm việc mệt mỏi nhưng Shiho vẫn muốn check lại gmail và các thông tin hôm nay cô nghiên cứu. Ngáp dài một tiếng, cô nhanh chóng mở máy tính lên, nhưng vừa click vào thư mục dữ liệu thì đứng hình, cơn buồn ngủ lập tức tan biến, đôi mắt cô mở lớn nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính trắng trơn, nơi vốn dĩ phải chứa rất nhiều dữ liệu về loại thuốc cô đang nghiên cứu.

- Chuyện gì thế này...?

Cô lẩm bẩm, vẫn không tin vào mắt mình. Khởi động lại máy một lần nữa, nhưng kết quả vẫn là sự trống trơn.

- Không thể nào... - một giọt mồ hôi trượt dài xuống thái dương, đột nhiên cô giật mình - không lẽ ở viện cũng...

Nhìn lên đồng hồ đã gần 1h đêm, viện nghiên cứu đã đóng cửa từ lâu. Cô tắt máy tính, tự nhủ sáng mai sẽ đến viện thật sớm để kiểm tra lại toàn bộ dự liệu.

Sáng hôm sau, chưa đến 7h nhưng Shiho đã tự động bật dậy, vệ sinh cá nhân, thay đồ một cách nhanh chóng rồi lập tức đi đến viện nghiên cứu khoa học của thành phố London.

Chưa đến giờ làm việc nên ở đây vô cùng yên tĩnh, Shiho đi thang máy lên tầng 2 rồi vào phòng làm việc của mình. Khung cảnh vẫn giống y hệt như khi cô rời đi tối qua, không có dấu hiệu của việc bị đột nhập. Cô ngồi xuống mở máy tính lên, trong lòng thầm hy vọng không có chuyện gì xảy ra.

Thất vọng thay, toàn bộ dữ liệu về thứ thuốc kia đều biến mất không một dấu vết, thậm chí là cả những tập giấy tờ được sắp xếp cẩn thận trong tủ đồ cũng bị lấy mất. Ổ khoá bị đục khoét nhưng hiện trường vẫn nguyên vẹn, có thể thấy đây chắc chắn không phải một tên trộm bình thường. Chẳng lẽ...

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Shiho, cô run rẩy như sắp ngã, dựa vào bàn thở dốc, mồ hôi ướt đẫm trán. Không thể, bọn chúng đã bị bắt rồi. Chuyện này không thể xảy ra. Tuyệt đối không thể!

Đột nhiên điện thoại trong túi xách cô rung lên, vội vã lấy ra, là Shinichi gọi!

- Tớ đây.

- Shiho! Sao cậu không nghe máy! Có biết tớ đã gọi bao nhiêu cuộc rồi không!

Bên kia đầu dây Shinichi gắt lên giận dữ, khiến cho mọi người ở trong phòng điều tra giật mình quay lại nhìn cậu.

- Hôm qua tớ làm việc đến đêm khuya nên không chú ý điện thoại. Sao vậy? Có chuyện gì sao? - Shiho linh cảm đã có điều gì đó không may xảy ra.

- Đúng vậy. - Shinichi thấy cô có vẻ vẫn đang ổn thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sao đó giọng cậu trở nên nghiêm trọng - Sáng nay tớ đến sở thì nhận được tin, tên Gin đã trốn thoát khỏi nhà giam rồi.

- Cái gì!?

Lần này thì đến lượt Shiho hét lên, tiếng cô to đến mức các cảnh sát đang ngồi xung quanh Shinichi cũng có thể nghe được. Shinichi trầm giọng:

- Có lẽ những tên đồng bọn trong tổ chức đã tạo cơ hội cho hắn chạy trốn. Dù sao với một kẻ như Gin thì chuyện này không mấy khó khăn. Shiho, cậu phải thật bình tĩnh, cảnh sát Nhật và FBI đang cố gắng khống chế tình hình ở đây rồi, tớ sẽ nhanh chóng tìm được hắn thôi. Thời điểm này cậu phải chú ý an toàn, để ý xem có chuyện gì kỳ lạ phát sinh không.

- Shinichi, thực ra ở đây cũng có chuyện rồi. - Shiho ngồi xuống ghế, cố ép cho giọng mình trở nên bình tĩnh lại. - Các dữ liệu về loại thuốc đó trong máy tính của tớ và cả ở viện nghiên cứu đều đã bị đánh cắp.

Shinichi hít một hơi thật sâu, nén xuống sự hoảng loạn ở trong lòng mình. Vốn nghĩ đã hốt trọn cả tổ chức Áo Đen, nhưng thật không ngờ bọn chúng vẫn còn người, mà lại là ở bên Anh quốc.

- Shiho, cậu trở về Nhật Bản ngay đi.

- Không được. Tớ đã từng là thành viên của tổ chức, dù được miễn án nhưng trong tình hình này nếu xuất nhập cảnh sẽ có thể bị nhân viên an ninh hàng không giữ lại. Lúc đó, mọi chuyện sẽ càng rắc rối hơn thôi.

Lời Shiho nói hoàn toàn đúng, nhưng quả thực để cô ấy ở lại Anh quốc một mình Shinichi không hề yên tâm. Các thành viên trong Áo Đen đều biết cô là kẻ phản bội, bọn chúng có thể ra tay với cô ấy bất cứ lúc nào.

- Shinichi!

Không biết Heiji đã từ khi nào xuất hiện phía sau lưng Shinichi, có vẻ cậu đã nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người. Tình hình hiện tại vô cùng nghiêm trọng, Shiho Miyano không thể về Nhật, Shinichi cũng không thể đến Anh.

- Liên hệ với cậu ta đi. - Heiji đưa ra ý kiến.

- Cậu ta? - Shinichi nhíu mày nhưng nhanh chóng hiểu người mà Heiji nhắc đến là ai.

- Này, cậu đang nói chuyện với ai thế?

Shiho nghe thấy loáng thoáng có tiếng người nói, cô vốn tưởng Shinichi đang ở một mình.

- Là Hattori Heiji. Thôi được rồi, Shiho. Tớ sẽ nhắn cho cậu địa chỉ của một người, cậu ta cũng đang sống ở London. Gia thế nhà cậu ta rất lớn, bản thân cậu ta từng là một thám tử, tớ sẽ nhờ cậu ta bảo vệ cậu.

- Chuyện này không thể để quá nhiều người biết đâu.

- Yên tâm, cậu ta có biết về tổ chức. Tớ sẽ gọi điện nói qua tình hình lúc này cho cậu ta sau. Shiho, bây giờ sự an toàn của cậu là quan trọng nhất. Cho tới khi có thể quay về Nhật, cậu cố gắng đừng đi đâu một mình, tớ sẽ cho người bảo vệ cậu.

Shinichi rất kiên quyết, Shiho cũng không phản đối thêm nữa, dù sao mắt nhìn người của Shinichi trước giờ vẫn đáng tin. Hơn nữa vào thời điểm cấp bách này cô cũng không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc đồng ý nghe theo sự sắp xếp của cậu ta.

Cuộc gọi kết thúc, chỉ vài phút sau Shiho nhận được tin nhắn của Shinichi. Nhìn địa chỉ trên điện thoại, cô cảm thấy nơi này có chút quen thuộc, nhưng lại không nhớ nổi là nơi nào.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com