Fanfic Chuyen Xuyen Khong Cua Adachi Va Ke Hoach Theo Duoi Lai Nguoi Ay
Adachi bất động một lúc khi nghe Kurosawa hỏi như vậy, cậu nhận ra rằng cậu chưa bao giờ nghĩ về câu hỏi này bởi vì trong tâm trí cậu cả hai là cùng một người. Nhưng cậu biết rằng một người chu đáo, cả nghĩ như Kurosawa sẽ còn vướng bận với hàng tá thắc mắc rất lâu. Do đó cậu phải suy nghĩ thật kỹ trước khi trả lời, nếu không khéo sẽ trở thành rào cản ngăn cách giữa hai người họ.Nhìn thấy Adachi đang rất khổ sở tìm câu trả lời, Kurosawa cõi lòng nghe lạnh giá, chua xót nói: "Người Adachi thích ... là "hắn", đúng không?"[Mình thật là ngu ngốc, câu trả lời đã rõ ràng như vậy cắc cớ chi phải hỏi để làm cho Adachi xấu hổ? Xem bộ dạng em ấy đã bị câu hỏi vô duyên của mình hành cho khổ sở đến thế nào ... ""Không." Trông thấy bộ dạng ủy khuất của Kurosawa như đâm một nhát thật mạnh vào tim Adachi. Cậu nhanh chóng phủ nhận, "Em biết sẽ rất giả dối khi nói điều này, nhưng thực ra ... em cũng rất thích Kurosawa. Như vậy... có được không?"Kurosawa sững sờ [... Adachi cũng rất thích mình sao?] Thấy Kurosawa đứng im lặng không nói năng gì, Adachi xấu hổ tay nắm chặt thành quyền, cười khổ nói: "Đúng thật nhỉ, nghĩ kỹ lại chẳng thấy có lý chút nào, em thật là một kẻ không ra gì mà"Kurosawa lập tức nhíu mày, "Em đừng nói về mình như vậy". [Anh mới thật là một kẻ tồi tệ. Nếu không phải là người đó, anh sẽ không có tí cơ hội nào ở bên Adachi hết] "Nhưng mà em ..." Adachi cắn môi dưới, trong lòng dâng lên một cảm giác tội lỗi, "Lẽ ra ngay từ đầu em nên thú nhận với anh. Em thực sự xin lỗi vì đã giữ kín chuyện này với anh quá lâu". Adachi thận trọng ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của Kurosawa, lắp bắp nói: "Dù có thể anh không tin nhưng em rất thích "anh của bây giờ". Không phải anh đã từng tự hỏi em thích anh ở điểm nào sao? Thực ra thì em cũng không thể giải thích cụ thể em thích anh vì lẽ gì ... Chắc có lẽ em thích cảm giác được ở bên anh, chỉ vậy thôi". "Khi ở bên anh, em sẽ bất giác cười mà không cần lý do, ở bên cạnh anh em cảm thấy rất thoải mái. Anh luôn dịu dàng với em, đặt em lên trên chính mình, âm thầm cho đi mà không đòi hỏi được đáp lại- - À, không đúng." Nếu em nói điều này thì có vẻ như em thích anh chỉ vì được anh yêu chìu thôi nhỉ? Em không có ý đó, Haizzz, giải thích sao cho anh hiểu bây giờ ..." Adachi cau mày, vắt óc suy nghĩ mà không biết nói sao để diễn đạt cho đúng tâm tư của mình. Cậu dừng lại, nhìn thẳng vào Kurosawa nói: "Dù sao, mặc kệ như thế nào và vì cái gì, em chỉ thích mình anh". Adachi tiếp tục nói: "Em thừa nhận rằng từ đầu em đã tìm kiếm hình bóng "anh của lúc đó" trong "anh của bây giờ", nhưng đó chỉ là lúc ban đầu thôi. Chẳng biết từ bao giờ, em không còn nghĩ về anh của tương lai nữa và em chưa bao giờ nghĩ anh là người thay thế ..... Ừm, có vẻ hơi kỳ cục khi sử dụng từ "thay thế" ở đây. Dù sao thì em thực sự thích anh. Dù là lúc anh cùng ở lại làm thêm giờ với em, hay nói tốt về em trước mặt Urabe sensei, hay chăm sóc khi em say rượu, em đều có cảm giác "Thật tuyệt khi người em thích là anh". "Do đó ..." Adachi hít một hơi sâu, lo lắng nhìn chăm chú vào mắt Kurosawa hỏi: "Anh có thể cứ như vậy chấp nhận em, tiếp tục hẹn hò với em được không?"Mắt Kurosawa đột nhiên đỏ lựng lên, anh cười nói: "Đáng lẽ câu này nên để anh hỏi ngược lại Adachi mới đúng. Anh không phải Kurosawa thời đó mà em thích, cũng không có ký ức về sáu tháng đó ... Anh... như thế này thực sự... có được không?""Kìa... anh còn phải hỏi nữa sao" Adachi cười nhẹ, "Hơn nữa, người em thích là anh chứ không phải chỉ là những ký ức đó".Ngay khi nghe những lời chân thành của Adachi, một giọt nước mắt ứa ra từ khóe mắt Kurosawa. Trái tim của Adachi se thắt khi lại lần nữa nhìn thấy nước mắt của Kurosawa. Cậu chỉ muốn tiến tới ôm chầm lấy Kurosawa, nhưng khi cậu nhớ tới người ta đã né ra tránh tiếp xúc cơ thể với cậu, cậu hẫng đi một hồi. Rồi Adachi chầm chậm giang tay ra, rụt rè hỏi: "Bây giờ... em chạm vào anh có được không?""Nội tâm anh giờ chắc bấn loạn kinh khủng lắm ..." Kurosawa lấy tay lau đi nước mắt nói: "Chắc Adachi sẽ hơi ngại khi nghe nó, nhưng--"Kurosawa ôm Adachi, gục đầu lên cổ Adachi, nhắm mắt và hít hít mùi của cậu.[Giờ anh muốn được Adachi ôm hơn bao giờ hết] [Ah ... Adachi có mùi thơm quá, dễ chịu quá] Nghe vậy Adachi không biết nên cười hay khóc, chỉ biết im lặng ôm Kurosawa thật chặt, lắng nghe những tiếng nói chân thành nhưng rời rạc của Kurosawa. Nhưng nghe một hồi toàn là "Adachi dễ thương quá", "thích Adachi quá", "Adachi đáng yêu quá"... Adachi thiệt muốn đông cứng não trạng. Qua một lúc lâu, hai người mới miễn cưỡng buông nhau ra, nhìn nhau mỉm cười."Gurugur..."Kurosawa chợt nhận ra, ngây người cười: "Còn sớm mà, em đói bụng tới vậy à? Hiện tại mới hơn năm giờ". Trên mặt Adachi hiện lên một tia bối rối, không ngờ rằng ngay khi thần kinh căng thẳng được thả lỏng, cậu sẽ nhanh chóng cảm thấy đói, "Không,... không được sao?"Kurosawa nắm lấy tay Adachi nhoẻn miệng cười, hỏi: "Vậy chúng ta đi ăn tối sớm nha? Hay là em muốn ăn đồ do anh nấu"[Anh thiệt muốn nấu ăn cho Adachi] Adachi cười cười, nhẹ nhàng khều khều ngón tay của Kurosawa, "Em muốn ăn bữa tối do Kurosawa làm mà""Được rồi, đợi một chút, để xem trong tủ lạnh có gì." Kurosawa mở tủ lạnh, nói: "Tối nay ăn cà ri được không?Adachi cười toe toét, "Hmm! Em thích món cà ri của anh nhất."Kurosawa sững người một lúc, "Hả? Anh đã từng làm cà ri cho em à? A ... người kia làm cho em đúng không?"Nói xong, cả cán phòng bỗng nhiên im bặc, trong không khí có một tia ngượng ngùng."...bộ anh đang giận hả?" Adachi hỏi một cách thận trọng, hối hận nghĩ mình lại lỡ miệng nữa rồi.Kurosawa ảm đạm lắc đầu, "Anh chỉ hơi ghen tị thôi... Anh cũng biết việc ghen ăn tức ở với chính mình là rất vô lý, nhưng mà nghĩ đến người nào đó đã chiếm hết những "lần đầu tiên" với Adachi, anh muốn phát điên lên... Xin lỗi, anh hơi bất bình thường nhỉ"Adachi cảm thấy Kurosawa trước mặt khi ghen lên thật dễ thương, tiến lại gần hôn lên môi anh một cái, nói: "Tụi mình sẽ còn nhiều kỷ niệm dài hơn nửa năm nữa mà""Anh biết, nhưng ..." Kurosawa cắn chặt môi dưới, "Quên đi, cho anh vài ngày để sắp xếp bình ổn lại đầu óc, chắc rồi đâu sẽ vào đó thôi". Adachi bật cười thành tiếng, "Đừng có dối lòng, cả khi không cần dùng đến phép thuật em biết anh sẽ vướng mắc mãi không thôi"."... Đừng làm anh cảm thấy mình thảm hại vậy chứ." Kurosawa xấu hổ gãi gãi sau đầu."Để em nói với anh điều này" Adachi nhìn Kurosawa cười lỏn lẻn."Sao hả?""Em ..." Adachi đỏ mặt, nói thật chậm từng chữ, "Em có vẻ thích "anh của bây giờ hơn "anh lúc đó" luôn. Kurosawa sững sờ trong giây lát, và nhìn Adachi với vẻ mặt không mấy tin tưởng.Adachi nắm tay Kurosawa, "em muốn thấy anh cứ tự nhiên thể hiện là đang ghen tơi bời, thay vì giấu giếm tất cả mọi chuyện trong lòng, tự mình chịu đựng hết những ấm ức khó chịu."Kurosawa cắt ngang hỏi, "Hắn" thích giữ kín mọi chuyện trong lòng sao?"Kỳ thực không cần hỏi Adachi cũng biết, chỉ cần suy nghĩ kỹ, Kurosawa quả thực chính là loại tính cách như vậy. Anh sợ sẽ gây rắc rối cho người khác, đặc biệt là Adachi, anh không muốn bị Adachi chán ghét."Chà, đặc biệt là lúc mới bắt đầu làm quen ấy" Adachi thở dài, "Tuy nhiên, cũng là lỗi của em... Chỉ vì em quá tự ti, e sợ đủ thứ khiến "anh của lúc đó" có cảm giác không yên ổn"."Vì vậy, em không muốn mắc phải sai lầm tương tự một lần nữa." Adachi xấu hổ nói - "Mặc dù vẫn còn nhiều điều em không dám nói ra vì bản tính nhút nhát của mình, nhưng em sẽ cố gắng cải thiện".[[Em muốn thoải mái thể hiện tình yêu của mình với Kurosawa]] Kurosawa mím chặt môi nghe như có dòng nước ấm chảy trong lồng ngực, "Em mà cứ nói như vậy, tim anh sẽ không chịu nỗi đâu..."[Thật sự thì anh không thể nhịn lâu hơn được nữa, ah... ah...ah... ]Adachi vô thức chạm tay lên ngực trái mình, chỉ để nhận ra tim mình cũng đang đập thình thịch, tư cách gì cười người ta. "Tốt hơn hết là từ giờ mình đừng nói về "anh của lúc đó" nữa."Kurosawa uể oải nói - "Kể từ bây giờ, "gã đó" sẽ là bạn trai cũ của em, vì vậy anh không muốn biết chuyện gì đã xảy ra giữa em với "anh của lúc đó" nữa đâu".[Ah, nhưng mình thực sự vẫn bận tâm ...]Adachi không khỏi cười thầm, còn cố ý bóp chặt tay Kurosawa, nhắc nhở: "Anh quên em có pháp thuật sao? Anh không nói thật lòng mình rồi !""A ..." Kurosawa xấu hổ kêu lên một tiếng, nhanh chóng thu tay về, cong cong khóe môi nói: "Anh, anh chỉ quan tâm thôi, không được sao..."[Thiệt xấu hổ lại để Adachi nghe thấy!] Adachi không ngần ngại nói: "Không có gì, em chỉ muốn anh cứ thành thật với em"Kurosawa cắn chặt môi dưới và nhận ra rằng nói dối trước mặt Adachi là vô ích, vì vậy anh thành thật bày tỏ: "Chà, mặc dù có bận tâm, nhưng anh sẽ cố không hỏi đến nữa... ""Guruguru..."Lại nghe thấy bụng đói của Adachi kêu ầm ĩ, Kurosawa bật cười, "Xin lỗi, anh cứ đứng nói hoài, em hẳn là đói lắm rồi". Sau đó Kurosawa đeo tạp dề vào và bắt đầu sơ chế các nguyên liệu. Adachi tự nhiên tiến lại, ôm Kurosawa từ phía sau rồi cứ vậy nhướng cổ nhìn anh tay thoăn thoắt cắt nguyên liệu. "Tối nay Adachi định về nhà lúc mấy giờ?" Kurosawa đột nhiên hỏi.[Sẽ thật tuyệt nếu Adachi có thể ở lại qua đêm ...]Adachi khịt khịt mũi, "Anh lại không nói thật lòng mình rồi". "Ah.. Ah... anh lại quên mất." Kurosawa bực bội nói, anh vẫn chưa quen với việc Adachi có thể đọc được suy nghĩ của mình."... Em có thể ở lại tối nay được không?" Một lúc sau, Adachi thu hết can đảm nhẹ giọng hỏi.[Nhân tiện không phải lần trước Adachi đã nói, lần sau em muốn ngủ trên giường sao? Điều đó có nghĩa là ... ah ah ah, em có đọc dược những gì anh đang nghĩ không, xin lỗi xin lỗi, anh lại không kiểm soát được suy nghĩ của mình rồi ... em quên những gì anh vừa nói đi nha, anh ngủ trên sàn nhà cũng được... ]. Kurosawa cảm thấy mình sắp bị cái phép thuật đọc suy nghĩ này hành đến điên lên mất, rồi anh sẽ không thể duy trì "hình tượng quý ngài" nho nhã trước mặt Adachi."Anh có thấy phép thuật của em quá rắc rối không?" Adachi ngập ngừng hỏi với nhịp tim đập ngày càng nhanh.Kurosawa quay đầu nhìn Adachi nói: "Có một chút, nhưng mà..."[Thật tốt khi có thể thổ lộ bí mật với Adachi, anh thích em] Adachi đỏ mặt, nuốt nước bọt rồi nói "Em cũng thấy nó phiền phức, tối nay anh có thể ... giúp em giải trừ phép thuật được không?"#ChuyenxuyenkhongcuaAdachi
#重生之安達追夫記
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com