TruyenHHH.com

Fanfic Chuyen Xuyen Khong Cua Adachi Va Ke Hoach Theo Duoi Lai Nguoi Ay

Hôm nay, Adachi sẽ đi xem phim với Kurosawa.

Rõ ràng là tối qua đã quyết định sẽ mặc gì rồi, nhưng buổi sáng khi mặc bộ áo vào xong nhìn trái nhìn phải trong gương, Adachi cảm thấy không được ưng lắm, cứ thấy bộ khác trông được hơn. Cậu nhìn mình trong gương thấp giọng thở dài nghĩ mình cũng hơi mắc cười khi nằm cả đêm chỉ để nghĩ về quần áo. Tự nhiên thấy bực bực Kurosawa trước kia cứ thích lựa từng tấm áo cái quần phủ lên người cậu rồi ngắm nghía, giờ báo hại cậu mặc cái gì cũng đắn đo hết sức.

Mặc dù đã hẹn hò với Kurosawa nhiều lần, nhưng khi nghĩ tới hôm nay là "buổi hẹn hò đầu tiên" quan trọng giữa hai người, cậu cảm thấy như mình đã trở lại như xưa, căng thẳng lạ thường. May mắn là Kurosawa không đề xuất một buổi hẹn hò khoa trương mà chọn một địa điểm đơn giản mà trang trọng. Nếu Kurosawa nói với cậu rằng anh ấy sẽ sắp xếp một buổi hẹn hò trên máy bay trực thăng và bí mật chuẩn bị một trăm bông hồng đỏ, chắc cậu sẽ ngất xỉu ngay tại chỗ. Mặc dù cậu đã xem qua bộ phim mà cả hai sẽ đi xem vào buổi chiều, nhưng như người say không bao giờ muốn ngưng Adachi không ngại xem lại lần nữa. Cậu biết tỏng suy nghĩ sâu xa của Kurosawa, đi xem phim chỉ để được nắm tay nhau một chút trong bóng tối.

"Buzz - buzz--"

Adachi cầm điện thoại lên xem, là tin nhắn của Kurosawa: "Xin lỗi xin lỗi, anh hơi cao hứng. Anh đã ở gần nhà Adachi rồi ... Nhưng mà… em.. không cần để ý đến anh, hay để anh đi loanh quanh mua cái gì đó!".

Adachi sững người, chợt nhớ ra trước đây cũng đã xảy ra như vậy, đặc biệt là cuộc hẹn đầu tiên. Kurosawa, người chưa bao giờ đến sớm nhưng cũng chưa bao giờ đến đúng giờ, mà là luôn đến vô cùng sớm. Nói chung, để không làm người khác thấy ngại thì không nên nói với đối phương ngay cả khi mình đến sớm, mà nên giả vờ đến đúng giờ hẹn như bình thường, và Kurosawa lại là một nhân viên bán hàng xuất sắc, chắc chắn phải biết điều này hơn ai hết. Vì vậy, Adachi nhanh chóng nhận ra rằng Kurosawa thực sự đang cư xử với cậu như một đứa bé, mong muốn được người ta chú ý và đi chơi với mình sớm hơn.

Nghĩ đến đây, Adachi không ngăn được cười một mình, đơn giản gọi điện thoại cho Kurosawa: "Chào buổi sáng! Kurosawa, anh giờ đang tới đâu rồi? Cứ lên nhà em đi, đừng đi loanh quanh chi cho mệt". 

Nếu đổi lại so với trước đây, nhất định cậu sẽ quýnh quáng lên, trước tiên chắc sẽ xuống gặp rồi cùng Kurosawa đi dạo một vòng, sau đó mới cùng đi đến chỗ hẹn. Tuy nhiên, bây giờ cậu đã quay về quá khứ, cậu có thể xử lý việc nhỏ này một cách dễ dàng.

Kurosawa người đặc biệt chú trọng lễ nghĩa, lần này thậm chí không giả bộ từ chối vài câu, vui vẻ nói ngay: "Thật sự có thể sao? Vậy thì mười phút nữa anh tới nha!".

Thực tế, Kurosawa đã đứng dưới nhà, và có thể lên tới trong chưa đầy ba phút, nhưng để không làm Adachi sợ hãi, anh phải cố gắng kìm nén ý muốn lao lên ngay lập tức, nên cho Adachi một chút thời gian để chuẩn bị.

Adachi thản nhiên đáp lại và cúp điện thoại. Mười phút không dài cũng không ngắn, cậu đứng trước gương chỉnh sửa tóc tai quần áo, liên tục xác nhận xem mình trông vậy được chưa, mặc dù vẫn cảm thấy có chỗ chưa ổn lắm nhưng nghĩ thời gian có hạn, cậu phải chỉnh trang cho nhanh. Dù sao thì Kurosawa cũng đã từng khen cậu mặc bộ này. Cậu vội vàng cất đi mớ quần áo vừa trải ra đầy trên giường, sắp xếp lại đồ đạc trên bàn, lấy từ trong tủ ra một đôi dép dự phòng dành riêng cho Kurosawa, xong xuôi thở phào nhẹ nhõm ngóng ra cửa.

Cậu ngồi lại trên giường, hồi hộp nhìn quanh mọi ngóc ngách của căn phòng, kiểm tra xem có gì mình quên dọn dẹp hay không, và thỉnh thoảng lén nhìn về hướng cửa, suy nghĩ xem chừng nào Kurosawa sẽ bấm chuông cửa. Cậu nín thở, tim đập rộn ràng.

"Ding Dong--"

Nghe thấy tiếng chuông mình chờ đợi từ lâu, Adachi gần như bật dậy khỏi giường và chạy ra mở cửa mà không cần biết đó là ai. Tất nhiên, không có gì bất ngờ, Kurosawa đã xuất hiện trong tầm mắt.

“Mời vào, mời anh vào” Adachi nuốt nước bọt, giả vờ bình tĩnh tự nhiên.

Kurosawa cười nhẹ, "Xin lỗi"

Đúng như tưởng tượng, Kurosawa mặc chiếc áo gió kaki yêu thích của anh, chiếc áo gió vừa vặn với dáng người và chiều cao của Kurosawa, đẹp đẽ đến mức chói mắt.

Sau khi đợi Kurosawa xỏ chân vào đôi dép dự phòng, Adachi treo áo gió lên cho anh. Thấy Kurosawa nhìn khắp một lượt qua phòng của mình, không khỏi có chút ngượng ngùng, chỉ vào bàn trà bên cạnh nói: "Anh tự nhiên ngồi đi"

Kurosawa gật đầu ngồi xuống, lúng túng gãi gãi đầu nói: "Xin lỗi, anh đến sớm một tiếng..."

"Không sao mà, dù sao em thức dậy cũng lâu rồi" Adachi lắc lắc đầu rồi đi tới tủ lạnh, "Anh muốn uống gì không? Nhưng nhà em chỉ có trà xanh."

“Vậy thì anh cũng uống trà xanh, phiền em” Kurosawa nhìn Adachi lấy ra một bình trà xanh hai lít, không khỏi bật cười, thầm nghĩ Adachi đúng là rất thích trà xanh nhỉ.

Adachi rót trà vào một chiếc cốc màu xanh nhạt, đặt lên bàn rồi ngồi xuống bên cạnh Kurosawa.

“Cảm ơn.” Kurosawa cầm lấy cốc trà, nhấp một ngụm cười nói: “Thật ngon.”

[Mình rất muốn gặp mặt, nói chuyện với Adachi nhưng ngẫm ra đến sớm như thế này, có phải mình quá nôn nóng rồi không?]

Adachi sửng sốt, khi nhìn xuống, cậu nhận ra đầu gối của hai người đã chạm vào nhau, nhanh chóng nhích sang một bên. Cậu trầm ngâm nhìn Kurosawa, đôi môi hé mở nhưng cậu không biết phải nói gì. Cậu cũng muốn ôm Kurosawa, nhưng nếu tự nhiên lao về phía người ta như vậy quá là suồng sã rồi. Cậu cố gắng nhớ lại trước đây họ thường tiếp xúc thân thể một cách rất tự nhiên, nhưng cậu cảm thấy rằng cách như vậy không thể áp dụng cho những người mới bắt đầu hẹn hò, vì vậy thoáng thở dài trong lòng.

Kurosawa dường như cảm nhận được trong không khí có chút ngượng ngùng, nhướng mày đề nghị: "Giờ mình ra ngoài đi dạo chút đi? Hay em muốn cứ ở nhà trò chuyện như vầy". 

“... Ở nhà,” Adachi lúng túng trả lời, bởi vì nếu cậu ở ngoài, việc kết bạn với Kurosawa sẽ khó hơn.

Kurosawa bất ngờ gật đầu, "Ờ… được"

Sau đó là một khoảng lặng khác.

Adachi lo lắng nhìn Kurosawa, nghĩ rằng họ rõ ràng có thể nói chuyện tự nhiên mỗi ngày, sao giờ cả hai đột nhiên trở nên kiềm chế như vậy sau khi họ tự dán nhãn hôm nay là "buổi hẹn hò đầu tiên".

Adachi cúi đầu ôm chặt đầu gối, lấy hết can đảm nói trước: "Ồ, xin lỗi,...em hình như có chút căng thẳng..."

Nghe vậy, Kurosawa không khỏi nở nụ cười, xấu hổ sờ sờ sau gáy, "Thực ra anh cũng vậy mà". 

Sau đó, Adachi không nhịn được mà bật cười, bầu không khí trong phòng bỗng dịu đi rất nhiều, cậu nói đùa: "Em quên,  giờ em phàn nàn anh nè, sao đến sớm cả tiếng vậy. Anh có bị ngốc không?"

"Đó, đó là bởi vì ..." Kurosawa mím môi xấu hổ, nhưng không thể tìm ra một lý do thích hợp để bào chữa cho mình.

Thấy vậy, Adachi không thể không hỏi: "Anh muốn gặp em sớm hơn, đúng không?"

“Vậy… không được hả?” Kurosawa thành thật trả lời, cắn chặt môi dưới.

Rõ ràng là mình trêu chọc người ta trước, nhưng khi nhìn thấy Kurosawa cắn môi, Adachi đột nhiên cảm thấy trên mặt nóng bừng bừng, ngượng ngùng đáp: "Không được".

“Em.. Em đi rót thêm cốc nước.” Adachi hốt hoảng đứng dậy và nhanh chóng chạy trốn khỏi hiện trường, cố gắng che giấu nhịp tim không thể nén lại của mình.

"Hả? Anh ..."

Kurosawa đột nhiên ôm lấy Adachi từ phía sau khi cậu đang với lấy chiếc cốc, khiến người trong tay giật mình.

[Adachi không phản kháng, mình cứ ôm Adachi như thế này được không? ]

Tay trái của Adachi buông thõng trên không, đầu óc trống rỗng, sau khi đặt cốc xuống cậu không biết có nên tiếp tục rót nước hay không.

“Nếu ở trong phòng với Adachi như thế này, anh e rằng sẽ không kiềm chế được bản thân, lúc nào cũng muốn ôm Adachi vào lòng”. Môi Kurosawa áp lên tai Adachi thì thầm.

[Nếu Adachi biết rằng mình không chỉ muốn ôm em ấy mà còn muốn nhiều hơn thế chắc sẽ dọa em ấy sợ chết mất]

Adachi gấp gáp nuốt nước bọt, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng nói một câu "Không sao đâu", cậu không biết liệu "Không sao" của mình là đáp lại những gì Kurosawa nói hay nuông chiều nguyện vọng đáng xấu hổ của mình.

Kurosawa giật mình khi nghe thấy những lời đó, anh chỉ ôm chặt người hơn mà không nói một lời nào.

[À, Adachi lại nói bâng quơ rồi, dễ thương quá đi]

Adachi lách người thoát khỏi vòng tay của Kurosawa, xoay người đối mặt với anh, không kìm được mà vòng tay qua cổ, nhắm mắt và hôn anh.

Kurosawa trước khi kịp phản ứng, Adachi đã buông môi anh ra, đỏ mặt và quay đi chỗ khác. Nhịp tim của Kurosawa đột nhiên loạn nhịp, anh nhìn chằm chằm vào đôi môi của Adachi với ánh mắt khao khát, rõ ràng nụ hôn chuồn chuồn lướt nước vừa rồi không thể thỏa mãn anh. Anh đưa tay ra và nâng cằm Adachi lên, không kìm được mà nghiêng đầu hôn xuống.

[Môi của Adachi thật mềm, thích ghê đi]

Adachi ngượng ngùng ngậm lấy đôi môi ấm áp của người kia, cậu cảm thấy thật xấu hổ khi hôn Kurosawa và nghe nội tâm bằng phép thuật chỉ muốn lắng nghe nhịp tim Kurosawa khi đáp lại nụ hôn của cậu. Đây có phải là một thử thách đáng xấu hổ không?

[Mình nhớ Adachi đã vô tình đưa lưỡi quấn lấy môi mình lần trước, giờ mình cũng làm như vậy có được không?  Nhưng cũng lo làm em ấy phát hoảng ...]

Nghe vậy, thân thể Adachi không khỏi run lên, lúc này đây cậu chỉ muốn phục tùng dục vọng của chính mình, không muốn nhìn thấy Kurosawa thận trọng nữa, thứ cậu muốn thấy là dáng vẻ điên cuồng của Kurosawa đối với mình. Adachi chủ động vươn đầu lưỡi nhỏ nhắn liếm nhẹ môi Kurosawa.

Tim của Kurosawa đột nhiên lệch một nhịp, anh chắc chắn Adachi khác với lần trước, lần này rõ ràng là muốn hôn anh thật sâu khiến anh vừa bất ngờ vừa hạnh phúc. Anh dùng đầu lưỡi cạy mở hàm răng của Adachi, đưa lưỡi của mình vào trong khoang miệng của Adachi, nhẹ nhàng nhưng độc đoán mút mát từng mảnh mềm mại, tham lam thâm nhập vào từng ngóc ngách.

[Mình thực sự muốn tất cả của Adachi]

Lưỡi hai người quấn quít, nóng bỏng, trong phút chốc chỉ còn lại tiếng thở gấp gáp. Một luồng điện chạy khắp cơ thể Adachi, cậu bị Kurosawa hôn đến toàn thân tê dại, hai chân mềm nhũn ra. Cậu chỉ có thể theo bản năng mà ôm Kurosawa chặt hơn, để cho đầu lưỡi tham lam cuốn lấy lưỡi của anh. Nhưng chỉ như vầy thôi là chưa đủ, cậu muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa, hòa nhập cả con người với Kurosawa và để cơ thể của cậu hòa tan với mùi hương cơ thể của anh.

Cơ thể của cả hai dán chặt vào nhau, Adachi ngay lập tức nhận thấy rằng cả hai đã có phản ứng, nhưng cậu, người đang bị dục vọng chi phối luyến tiếc không muốn kết thúc nụ hôn. Trong khi triền miên hôn Kurosawa, eo cậu vô tình áp vào, cọ xát phần dưới của mình vào đáy quần của Kurosawa.

[Hở?  Adachi có biết mình đang làm gì không? Có phải em ấy cũng đang cứng lên không. Ahhhh, em ấy có biết mình đang đùa với lửa không?  Phải cố kìm lại, phải cố gắng kìm lại mới được... kìm lại ...kìm lại… nhưng làm sao mà kìm lại đây! ]

Đầu Adachi chợt bùng nổ, nhưng cậu không biết phải kết thúc như thế nào bây giờ. Rõ ràng là họ thậm chí còn chưa nắm tay nhau trước khi đến rạp chiếu phim để hẹn hò, nhưng bây giờ tất cả trật tự đã bị phá vỡ bởi chính cậu, chỉ tại cậu mê luyến làm cho người ta bị lạc lối theo.

Cậu nhẹ đẩy Kurosawa ra, đôi mắt mờ mịt, "Em...em… ".

#ChuyenxuyenkhongcuaAdachi
#重生之安達追夫記

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com