Fanfic Chauvelin
Quên cảnh báo mọi người, OOC OOC OOC nhaa!!!
—————Trước khi Daniel tìm thấy bức tranh, cậu đã đi qua khá nhiều nơi trong lâu đài.Ngoài phòng làm việc - nơi đầu tiên cậu tới, còn có phòng khách, phòng vẽ tranh, nhà bếp, phòng chất dụng cụ, nhà kho,... Mỗi một nơi Daniel đi qua, đều chất chứa nhiều kỉ niệm của gia đình. Và mỗi lần như vậy, một phần nhỏ của phong ấn kí ức sẽ được gỡ bỏ.Cho đến khi Daniel đến được ngôi mộ đá dưới gốc cây ngàn năm. Đó là nơi chứa phong ấn cuối cùng..Trụ sở Workers.Sau khi ổn định được Park Jin Young và giao ông ta lại cho Chủ tịch Bạch Hổ Lee Do Kyu, Yu Jin quyết định sẽ đến 'thăm' người mà hắn bắt được gần đây.Và sẽ thật tốt nếu như lúc đó cậu ta tỉnh dậy.Để hắn có thể trò chuyện cùng cậu thật vui vẻ.Nụ cười thường thấy trên môi hắn dần xuất hiện.Con cáo ranh mãnh nào có ngờ, đón chờ hắn lại là một cái giường trống không với những sợi dây vương vãi dưới sàn."..."'Trốn mất rồi? Không... sao cậu ta có thể làm thế được?'Xoảng!Đương lúc Chủ tịch trẻ của Workers đang ngạc nhiên vì tình hình bất ngờ này, một tiếng vỡ lớn phát ra từ bức tường bên cạnh.Phần kính trong suốt trên cửa của căn phòng phía bên kia bức tường nứt ra, rơi xuống sàn nhà và phân tán thành nhiều mảnh nhỏ.Chẳng chờ Yu Jin mở miệng, thủ phạm đã tự mình bước từ trong phòng ra, không, cậu ta đã đá tung cửa ra.Người đó chính là cơ thể lớn của Daniel.Daniel vừa bước ra, quay mặt lại đã chạm mắt với Yu Jin. Mắt Yu Jin chưa kịp trừng lên vì chuyện bất ngờ này, thì cổ đã bị thứ gì đó siết chặt."Ư...! Khụ..."Theo phản xạ, Yu Jin vươn tay muốn nắm lấy thứ đang quấn chặt cổ mình, nhưng hắn đã bắt hụt. Bởi vì thứ đó-"Cái- quái gì...!" Rầm!Yu Jin bị ném thẳng vào tường hành lang, bức tường dễ dàng vỡ nát bởi sinh vật vừa bị ném tới.Mà thứ đã siết cổ rồi ném hắn đi, vẫn còn lơ lửng trên không trung, như thể vừa rồi nó chỉ ném một cục đá nhỏ xíu vậy.'Cái thứ quái dị chết tiệt đó là gì...?!' Đây là suy nghĩ cuối cùng của Yu Jin trước khi hắn ngất lịm đi vì chấn thương.Mọi thứ dần im ắng trở lại, Daniel vẫn vô cảm đứng đó, như thể không biết phải làm gì tiếp theo. Không còn thứ gì để cậu tấn công nữa..."Nhóc con, có chuyện gì mà ồn vậy...""..."Lee Do Kyu lặp lại phản ứng không khác gì Yu Jin vừa rồi. Tất nhiên, khoảnh khắc ông ta tỉnh táo trở lại và định mở miệng, Daniel tiếp tục ra lệnh cho thứ đó lập tức siết lấy cổ ông ta."Mày...!" Thế nhưng ông ta đã né được, cái danh chủ tịch Bạch Hổ và người của thế hệ 0 quả nhiên không phải danh hão."Cái gì thế này? Thằng này ảo game à?! Cái thứ lỏng lẻo xấu xí này là sao?"Thứ xấu xí đó vẫn không ngừng hướng đến cái cổ của Lee Do Kyu, nhưng ông ta luôn né được mặc cho cơ thể to lớn trái ngược.Daniel dần tăng tốc, đôi mắt vô hồn có cùng màu với thứ vũ khí cậu đang xài, liên tục ép sát Lee Do Kyu và đẩy lùi ông ta."Này! Tao không có tâm trạng đùa với mày đâu nhóc con..." "Ngươi nên bảo vệ cái cổ kĩ hơn đi."Cậu vươn tay, vũ khí đó cùng lúc tách mỏng rồi mọc thành nhiều nhánh khoảng chừng chục cái, đầu mỗi nhánh đều tròn trịa mềm mại không ngừng đâm thẳng đến chỗ Lee Do Kyu.Lee Do Kyu bình tĩnh ứng phó dù đang bị đẩy lùi một cách nhanh chóng, khi đã cách Daniel hơn 5 mét, ông ta dừng lại, dùng một chân đưa ra sau lấy đà rồi né những đòn tấn công trông có vẻ 'mềm mại' ấy, bật người nghiêng qua một bên rồi phóng thẳng đến chỗ Daniel."Ồ." Khác với lời cảm thán có ý ngạc nhiên trên, biểu cảm Daniel vẫn duy trì một vẻ lạnh lùng vô tri, đôi mắt ánh lên màu sắc ảo dị. Tay cậu giơ lên không trung, chuẩn bị tiếp đón đòn tấn công từ Lee Do Kyu."Ngươi giúp ta bớt việc hơn nhiều đấy."Khoảnh khắc Lee Do Kyu lao đến, những kỹ năng từ võ thuật vốn định được phô bày ra như một lẽ hiển nhiên trong cuộc đời chỉ toàn đánh nhau của ông ta, tất cả đều bị chặn lại một cách vô tình.Những 'sợi kẹo kéo' đã phóng hụt bay thẳng ra sau người đàn ông to lớn, bắt đầu hợp lại làm một rồi dãn ra, to dần to dần. Giờ thì trông nó như một tấm vải to chuẩn bị chụp lấy con mồi bên dưới.Lee Do Kyu đã không thể chạm đến Daniel. Ông ta cũng không thể thi triển bất cứ chiêu thức nào dù nó đã trở thành bản năng, hoà làm một với ông ta suốt chục năm qua.Một bức tường đang chắn trước thân hình của Lee Do Kyu, nó đủ to lớn để bao phủ toàn bộ cơ thể ông. Bức tường mờ ảo và lúc lắc một cách mềm mại, trông chẳng khác gì miếng kẹo dẻo hỗn hợp vị dâu cùng nho to lớn.Mọi thứ dần mờ đi.Bức tường cũng ngăn cản cả tầm nhìn của ông ta."Giờ thì không cần phải bảo vệ cổ nữa rồi."Bóng dáng chỉ cách không tới 2 mét phía trước lúc thì mờ ảo lúc thì nhoè đi làm mắt Lee Do Kyu khó chịu vô cùng."Chúc ngủ ngon." Daniel lạnh nhạt buông lời kết thúc.'Tấm vải kẹo ngọt' phía sau phóng thẳng tới hợp nhất cùng bức tường phía trước, ôm trọn Lee Do Kyu bên trong."Khốn...!" Thân hình to lớn vùng vẫy trong chiếc hộp hỗn độn hình vuông, biểu hiện không khác người sắp chết đuối là mấy. Mắt Lee Do Kyu không còn nhoè nữa mà ngày một tối dần, chìm vào giấc ngủ sâu..Daniel đã bỏ qua cho Park Jin Young. Cậu không có ý định động chạm đến những kẻ không đủ khả năng tấn công mình. Cậu lướt qua căn phòng mà tên bác sĩ điên đang hồi sức trong trạng thái bất tỉnh, tiến thẳng đến chỗ thang máy.Nếu như Daniel nhớ được rằng mới đây thôi, cậu đã bị hành hạ không ít bởi đống thuốc của tên bác sĩ điên đó, có lẽ hắn sẽ chết ngay lập tức.Park Jin Young đã sống sót một cách may mắn như thế.Ra khỏi thang máy, Daniel quan sát một lúc hành lang sáng sủa nhưng trống rỗng trước mặt, rồi lặng lẽ bước ra. Cậu cần tìm cơ thể kia, cần hoàn thiện bản thân trước. Daniel vô cảm không nhớ gì về cuộc sống hiện tại, chỉ có mong muốn tìm lại hành lý của bản thân rồi mau chóng trốn đi. Bởi vì cậu biết họ đã đến được đây, họ đang đi tìm cậu.Cùng một lúc với việc mất kí ức về cuộc sống mới này, kí ức kiếp trước của Daniel đang trở lại một cách từ tốn.Dù nó chưa hoàn thiện, nhưng cũng đủ để nhắc nhở cho Daniel biết ưu tiên hàng đầu của cậu lúc này là gì.Một phần cũng là vì cậu đã chọn từ bỏ 'hiện tại'. Cuộc sống đó tuy mới, nhưng không cho cậu nhiều hạnh phúc. Nó đã bắt đầu một cách tồi tệ, và đang diễn ra tồi tệ hơn mà không biết được điểm kết thúc. Bạn bè hay người mẹ đã một mình nuôi dưỡng cậu, giờ đây không còn trong tâm trí Daniel nữa. Họ đã bị Daniel lãng quên và chối bỏ.Daniel đã từng đau khổ, nhớ nhung và muốn bảo vệ họ. Nhưng bây giờ cậu chẳng cảm thấy gì nữa, bờ vai không còn nặng trĩu. Ký ức chính là thứ tạo nên cảm xúc, không có ký ức, tất cả chỉ còn là một cơ thể sinh học với trái tim trống rỗng.Bằng vào thứ vũ khí quỷ dị mà bản thân đang sở hữu, Daniel thuận lợi ra khỏi toà nhà trụ sở Workers mà không chạm mặt bất cứ ai.Sở trường của thứ này, sở trường của cậu, chính là phòng thủ. Bảo vệ đối tượng và làm mọi cách để đối tượng không bị chú ý rồi bị tấn công. Đó là lí do tại sao nó không hề bén nhọn.Nó thậm chí còn mang màu sắc cùng hình dạng rất đỗi trẻ con.Daniel bật cười khi nghĩ đến đây."Đúng là trớ trêu."'Dù chạy đến đâu, thứ đó cũng sẽ lựa chọn mình.' Tựa như một thứ định mệnh chết tiệt.Daniel không khỏi nghiến răng. Dù vậy nó là thứ duy nhất hiện tại đủ mạnh và nhanh để giúp cậu chạy trốn. Gạt bỏ chuyện nghĩ ngợi lung tung. Daniel cố gắng suy đoán vị trí của cơ thể còn lại.Nơi mà tên Jong Gun đang "đào tạo" cậu..Gần đây Daniel Park không đi học.Chuyện cậu ta bỏ học nhiều ngày như thế, ai cũng không thể ngờ được.Chỉ có những người bạn của Daniel mới biết, gần đây Daniel đang phải làm những chuyện quá sức với độ tuổi của cậu.Cậu đã quay lưng với họ, với Jin Sung và Vasco trong buổi họp tứ đại băng đảng cách đây không lâu, đứng về phía tên Yu Jin rồi cứ thế gia nhập vào chi nhánh thứ hai của chúng.Từ ngày đó, Daniel vẫn luôn nói rằng mình ổn.Bọn họ đã quyết định bỏ qua khi Daniel lặp đi lặp lại nhiều lần câu nói đó. Cho dù họ nhìn ra cậu không hề ổn như những gì đã nói.Để rồi một tuần trước, Daniel không đến lớp nữa. Ha Neul mỗi ngày đi học đều chờ đợi, thế nhưng vào tiết rồi vị trí của Daniel vẫn bỏ trống. Cậu chưa bao giờ đi học muộn trừ ngày đầu tiên.Cô nàng biết có gì đó không ổn đang diễn ra, nhưng không biết phải hỏi ai. Cả Jin Sung lẫn Jae Yeol đều giống như Daniel, thường xuyên vắng học trên lớp. Mi Jin chỉ nói rằng Jin Sung đã đi đến một nơi khá xa để tìm cách mạnh lên. Cô cũng như Ha Neul, đều lo lắng bồn chồn nhưng chỉ có thể chờ đợi. Bạn học của các cô đang tự mình dấn thân vào những thứ không hề an toàn và phù hợp với cuộc sống của một học sinh cấp ba, nhưng các cô chẳng thể làm gì để ngăn chặn cả, cũng không biết rõ về những chuyện đang diễn ra.Tan học, Ha Neul quyết định đến nhà Daniel một lần nữa với hi vọng rằng cậu đã về và đang ở đó nghỉ ngơi, làm những chuyện mà hằng ngày Daniel vẫn làm. Mi Jin thấy thế cũng đi cùng.Đến trước cửa nhà, ổ khoá vẫn được giữ nguyên trên cửa. Từ bảy ngày trước, nó vẫn luôn như thế."Làm sao đây..." Ha Neul ngồi xổm xuống, hai tay che lấy mặt nức nở thốt lên.Mi Jin đứng sau cô cũng không biết nói gì hơn. Cô đã an ủi Ha Neul như thế này mỗi ngày từ lúc Daniel vắng học, giờ thì chẳng thể an ủi thêm được nữa, chính cô cũng bối rối vô cùng.Các cô đã định tìm gặp mẹ của Daniel để hỏi tin, nhưng tất cả những gì họ biết chỉ là nơi mẹ cậu đang sống, không một ai biết cách liên lạc cả. Hơn nữa với tính tình của Daniel, có lẽ cậu cũng không muốn nói chuyện này với mẹ của mình."Ha..."Chợt Ha Neul đứng phắt dậy, thở hắt ra một hơi. Cô quay sang cười với Mi Jin."Tớ ổn mà. Mi Jin, có khi cậu ấy quá bận rộn với nơi làm việc mới, nên không về nhà mà ở đó luôn thôi. Chắc là đi công tác đâu đó rồi cũng nên."Mi Jin nhìn nụ cười xinh xắn của Ha Neul, cũng gượng cười theo. Hai cô đều biết, ở lại cái nơi đó làm việc, lẽ dĩ nhiên là còn nguy hiểm hơn nhiều. Ha Neul thật ngốc, luôn che giấu mọi thứ bằng nụ cười của cô ấy."Cậu khát không? Chúng ta đi uống gì nhé?""Cũng được đó, đi quán gần đây đi." Ha Neul vừa đi vừa ngoảnh lại nhìn cánh cửa cũ kĩ cô đơn ở chốn hẻo lánh đằng kia.Khi đến đầu ngõ, Mi Jin bỗng dừng lại khiến Ha Neul đập người vào vai cô. Hai người không chênh lệch chiều cao mấy."Cậu sao thế Mi Jin? Có chuyện gì sao?""Tớ vừa thấy bóng lưng của Jin Sung..."'Không thể nhầm được!' "Ha Neul, cậu ở đây đợi tớ một tí nhé!" Mi Jin nói xong liền chạy đi, cô hướng đến bóng dáng quen thuộc vừa lướt qua ở phía bên kia đường.'Jin Sung ư? Không lẽ cậu ta về rồi?' Ha Neul không thể làm gì khác ngoài đứng đó đợi, Mi Jin chạy rất nhanh trong khi thể chất Ha Neul chỉ ở mức tầm trung. Cô nàng cũng biết Mi Jin đã lo lắng cho Jin Sung thế nào, giống như cô với Daniel vậy.Ha Neul loay hoay xung quanh đó, tìm một chiếc ghế đá cũ rồi ngồi xuống. Nơi này vẫn không đông đúc lắm, các ngôi nhà thưa thớt nhau, yên tĩnh nhưng cũng tương đối buồn tẻ. Thỉnh thoảng chỉ có lác đác vài người đạp xe kẽo kẹt chạy ngang qua. Ha Neul liếc mắt sang người đàn ông ngồi ở trạm xe bên kia đường, anh ta và Ha Neul là hai người duy nhất đang có mặt ở con ngõ này.Người nọ đội mũ lưỡi trai, mặt cúi gằm xuống nhìn điện thoại, một tay đút túi quần, từ trên xuống dưới đều ăn bận đen thui. Khi nãy từ ngõ nhỏ đi ra, Ha Neul không hề để ý thấy anh ta.Chợt người đàn ông ngước lên như thể nhìn cô một cái, cái nón vẫn đủ che khuất khuôn mặt hắn, sau đó hắn cất điện thoại đứng dậy tiến dần về phía Ha Neul.'Hử...Trông anh ta đáng nghi quá...' Ha Neul bắt đầu căng thẳng. Người đàn ông vẫn đang băng qua đường trong khi hướng mặt về chỗ Ha Neul đang ngồi.'Mình có nên chạy không? Mi Jin vẫn chưa quay lại... Hắn ta định làm gì vậy?'Tay Ha Neul nắm chặt, cô biết xã hội này đâu đâu cũng tiềm tàng nguy hiểm, nhưng sau bao chuyện cô vẫn không đủ khả năng tự vệ khi ở một mình. Ha Neul thầm nghĩ sẽ bỏ chạy ngay nếu hắn định chạm vào cô."Bạn học sinh này..."Ha Neul đứng phắt dậy. "Có chuyện gì sao? Anh là ai?""Ồ, xin hãy bình tĩnh. Tôi đang tìm người thân và chỉ muốn hỏi thăm cậu một vài chuyện quanh đây thôi." Người đàn ông dừng lại nơi cách Ha Neul 2 mét. Hắn vẫn không bỏ mũ xuống, nhưng chỉ nhìn từng góc cạnh khuôn mặt cũng có thể đoán được vẻ đẹp của anh ta, bờ môi nhấp nháy phát ra âm thanh trầm thấp, sau đó mỉm cười nhẹ."...là vậy sao? Anh muốn hỏi gì?" Hai tay Ha Neul vẫn không buông lỏng khỏi dây đeo cặp. Lúc cô cẩn thận quan sát người nọ, anh ta cũng đang quan sát cô.Người nọ cao hơn Ha Neul một cái đầu, cúi xuống nói với Ha Neul."Cậu sống ở đây à? Người tôi cần tìm có vẻ như ở trong con hẻm nhỏ đằng sau cậu. Nhưng tôi không thấy ai ở đó cả, cậu có biết gì không?" Hai tay anh ta đều đút vào túi quần, thong thả bắt chuyện."...tôi sống ở nơi khác. Tôi đến đây để thăm bạn mình." Nếu cô nhớ không lầm, con hẻm nhỏ đằng sau chỉ có nhà của Daniel là có người sống. Cô nàng lùi về sau một bước, khoảng cách bây giờ có thể nói là khá xa nếu muốn trò chuyện."Vậy à. Bạn của cô... ừm, tên Park Hyung Suk phải không?"Ha Neul ngạc nhiên trừng mắt. "Anh là ai?""À, tôi là ai không quan trọng, sau này có thể cậu sẽ biết thôi. Mau nói cho tôi biết Daniel đang ở đâu đi.""Sao tôi phải nói cho anh khi không thể biết được anh là ai cơ chứ? Anh là người của Workers đúng không? Các người đã làm gì với Hyung Suk rồi?!" Giờ thì Ha Neul đã bớt sợ hãi và có phần tức giận hơn, cô cau mày nhìn người đối diện, những kẻ này quả thật rất đáng ghét, luôn dùng mọi thủ đoạn để có được thứ họ muốn."Workers? Chà, một cái tên đáng lưu ý đấy. Cậu bình tĩnh lại đi.""Rốt cuộc thì anh muốn gì từ Hyung Suk?!" Ha Neul bày thế như sẽ sẵn sàng tấn công, dù sự thật là cô nàng định sẽ chạy đi tìm Mi Jin ngay nếu hắn bị cô làm mất kiên nhẫn rồi động tay chân."Thật tình, trông cậu có vẻ không ổn nhỉ. Đành vậy." Nói rồi, hắn nhấc đôi chân dài tiến về chỗ Ha Neul, thân hình cao lớn áp sát nữ sinh rụt rè phía trước."Anh định làm gì... Đừng đến đây...!" Như đã dự tính trước, Ha Neul quay đầu bỏ chạy về phía Mi Jin đã đi.Không đợi cô nàng chạy được hai bước, người đàn ông đã phản ứng nhanh hơn, vươn tay trái che mắt cô lại.
—————Trước khi Daniel tìm thấy bức tranh, cậu đã đi qua khá nhiều nơi trong lâu đài.Ngoài phòng làm việc - nơi đầu tiên cậu tới, còn có phòng khách, phòng vẽ tranh, nhà bếp, phòng chất dụng cụ, nhà kho,... Mỗi một nơi Daniel đi qua, đều chất chứa nhiều kỉ niệm của gia đình. Và mỗi lần như vậy, một phần nhỏ của phong ấn kí ức sẽ được gỡ bỏ.Cho đến khi Daniel đến được ngôi mộ đá dưới gốc cây ngàn năm. Đó là nơi chứa phong ấn cuối cùng..Trụ sở Workers.Sau khi ổn định được Park Jin Young và giao ông ta lại cho Chủ tịch Bạch Hổ Lee Do Kyu, Yu Jin quyết định sẽ đến 'thăm' người mà hắn bắt được gần đây.Và sẽ thật tốt nếu như lúc đó cậu ta tỉnh dậy.Để hắn có thể trò chuyện cùng cậu thật vui vẻ.Nụ cười thường thấy trên môi hắn dần xuất hiện.Con cáo ranh mãnh nào có ngờ, đón chờ hắn lại là một cái giường trống không với những sợi dây vương vãi dưới sàn."..."'Trốn mất rồi? Không... sao cậu ta có thể làm thế được?'Xoảng!Đương lúc Chủ tịch trẻ của Workers đang ngạc nhiên vì tình hình bất ngờ này, một tiếng vỡ lớn phát ra từ bức tường bên cạnh.Phần kính trong suốt trên cửa của căn phòng phía bên kia bức tường nứt ra, rơi xuống sàn nhà và phân tán thành nhiều mảnh nhỏ.Chẳng chờ Yu Jin mở miệng, thủ phạm đã tự mình bước từ trong phòng ra, không, cậu ta đã đá tung cửa ra.Người đó chính là cơ thể lớn của Daniel.Daniel vừa bước ra, quay mặt lại đã chạm mắt với Yu Jin. Mắt Yu Jin chưa kịp trừng lên vì chuyện bất ngờ này, thì cổ đã bị thứ gì đó siết chặt."Ư...! Khụ..."Theo phản xạ, Yu Jin vươn tay muốn nắm lấy thứ đang quấn chặt cổ mình, nhưng hắn đã bắt hụt. Bởi vì thứ đó-"Cái- quái gì...!" Rầm!Yu Jin bị ném thẳng vào tường hành lang, bức tường dễ dàng vỡ nát bởi sinh vật vừa bị ném tới.Mà thứ đã siết cổ rồi ném hắn đi, vẫn còn lơ lửng trên không trung, như thể vừa rồi nó chỉ ném một cục đá nhỏ xíu vậy.'Cái thứ quái dị chết tiệt đó là gì...?!' Đây là suy nghĩ cuối cùng của Yu Jin trước khi hắn ngất lịm đi vì chấn thương.Mọi thứ dần im ắng trở lại, Daniel vẫn vô cảm đứng đó, như thể không biết phải làm gì tiếp theo. Không còn thứ gì để cậu tấn công nữa..."Nhóc con, có chuyện gì mà ồn vậy...""..."Lee Do Kyu lặp lại phản ứng không khác gì Yu Jin vừa rồi. Tất nhiên, khoảnh khắc ông ta tỉnh táo trở lại và định mở miệng, Daniel tiếp tục ra lệnh cho thứ đó lập tức siết lấy cổ ông ta."Mày...!" Thế nhưng ông ta đã né được, cái danh chủ tịch Bạch Hổ và người của thế hệ 0 quả nhiên không phải danh hão."Cái gì thế này? Thằng này ảo game à?! Cái thứ lỏng lẻo xấu xí này là sao?"Thứ xấu xí đó vẫn không ngừng hướng đến cái cổ của Lee Do Kyu, nhưng ông ta luôn né được mặc cho cơ thể to lớn trái ngược.Daniel dần tăng tốc, đôi mắt vô hồn có cùng màu với thứ vũ khí cậu đang xài, liên tục ép sát Lee Do Kyu và đẩy lùi ông ta."Này! Tao không có tâm trạng đùa với mày đâu nhóc con..." "Ngươi nên bảo vệ cái cổ kĩ hơn đi."Cậu vươn tay, vũ khí đó cùng lúc tách mỏng rồi mọc thành nhiều nhánh khoảng chừng chục cái, đầu mỗi nhánh đều tròn trịa mềm mại không ngừng đâm thẳng đến chỗ Lee Do Kyu.Lee Do Kyu bình tĩnh ứng phó dù đang bị đẩy lùi một cách nhanh chóng, khi đã cách Daniel hơn 5 mét, ông ta dừng lại, dùng một chân đưa ra sau lấy đà rồi né những đòn tấn công trông có vẻ 'mềm mại' ấy, bật người nghiêng qua một bên rồi phóng thẳng đến chỗ Daniel."Ồ." Khác với lời cảm thán có ý ngạc nhiên trên, biểu cảm Daniel vẫn duy trì một vẻ lạnh lùng vô tri, đôi mắt ánh lên màu sắc ảo dị. Tay cậu giơ lên không trung, chuẩn bị tiếp đón đòn tấn công từ Lee Do Kyu."Ngươi giúp ta bớt việc hơn nhiều đấy."Khoảnh khắc Lee Do Kyu lao đến, những kỹ năng từ võ thuật vốn định được phô bày ra như một lẽ hiển nhiên trong cuộc đời chỉ toàn đánh nhau của ông ta, tất cả đều bị chặn lại một cách vô tình.Những 'sợi kẹo kéo' đã phóng hụt bay thẳng ra sau người đàn ông to lớn, bắt đầu hợp lại làm một rồi dãn ra, to dần to dần. Giờ thì trông nó như một tấm vải to chuẩn bị chụp lấy con mồi bên dưới.Lee Do Kyu đã không thể chạm đến Daniel. Ông ta cũng không thể thi triển bất cứ chiêu thức nào dù nó đã trở thành bản năng, hoà làm một với ông ta suốt chục năm qua.Một bức tường đang chắn trước thân hình của Lee Do Kyu, nó đủ to lớn để bao phủ toàn bộ cơ thể ông. Bức tường mờ ảo và lúc lắc một cách mềm mại, trông chẳng khác gì miếng kẹo dẻo hỗn hợp vị dâu cùng nho to lớn.Mọi thứ dần mờ đi.Bức tường cũng ngăn cản cả tầm nhìn của ông ta."Giờ thì không cần phải bảo vệ cổ nữa rồi."Bóng dáng chỉ cách không tới 2 mét phía trước lúc thì mờ ảo lúc thì nhoè đi làm mắt Lee Do Kyu khó chịu vô cùng."Chúc ngủ ngon." Daniel lạnh nhạt buông lời kết thúc.'Tấm vải kẹo ngọt' phía sau phóng thẳng tới hợp nhất cùng bức tường phía trước, ôm trọn Lee Do Kyu bên trong."Khốn...!" Thân hình to lớn vùng vẫy trong chiếc hộp hỗn độn hình vuông, biểu hiện không khác người sắp chết đuối là mấy. Mắt Lee Do Kyu không còn nhoè nữa mà ngày một tối dần, chìm vào giấc ngủ sâu..Daniel đã bỏ qua cho Park Jin Young. Cậu không có ý định động chạm đến những kẻ không đủ khả năng tấn công mình. Cậu lướt qua căn phòng mà tên bác sĩ điên đang hồi sức trong trạng thái bất tỉnh, tiến thẳng đến chỗ thang máy.Nếu như Daniel nhớ được rằng mới đây thôi, cậu đã bị hành hạ không ít bởi đống thuốc của tên bác sĩ điên đó, có lẽ hắn sẽ chết ngay lập tức.Park Jin Young đã sống sót một cách may mắn như thế.Ra khỏi thang máy, Daniel quan sát một lúc hành lang sáng sủa nhưng trống rỗng trước mặt, rồi lặng lẽ bước ra. Cậu cần tìm cơ thể kia, cần hoàn thiện bản thân trước. Daniel vô cảm không nhớ gì về cuộc sống hiện tại, chỉ có mong muốn tìm lại hành lý của bản thân rồi mau chóng trốn đi. Bởi vì cậu biết họ đã đến được đây, họ đang đi tìm cậu.Cùng một lúc với việc mất kí ức về cuộc sống mới này, kí ức kiếp trước của Daniel đang trở lại một cách từ tốn.Dù nó chưa hoàn thiện, nhưng cũng đủ để nhắc nhở cho Daniel biết ưu tiên hàng đầu của cậu lúc này là gì.Một phần cũng là vì cậu đã chọn từ bỏ 'hiện tại'. Cuộc sống đó tuy mới, nhưng không cho cậu nhiều hạnh phúc. Nó đã bắt đầu một cách tồi tệ, và đang diễn ra tồi tệ hơn mà không biết được điểm kết thúc. Bạn bè hay người mẹ đã một mình nuôi dưỡng cậu, giờ đây không còn trong tâm trí Daniel nữa. Họ đã bị Daniel lãng quên và chối bỏ.Daniel đã từng đau khổ, nhớ nhung và muốn bảo vệ họ. Nhưng bây giờ cậu chẳng cảm thấy gì nữa, bờ vai không còn nặng trĩu. Ký ức chính là thứ tạo nên cảm xúc, không có ký ức, tất cả chỉ còn là một cơ thể sinh học với trái tim trống rỗng.Bằng vào thứ vũ khí quỷ dị mà bản thân đang sở hữu, Daniel thuận lợi ra khỏi toà nhà trụ sở Workers mà không chạm mặt bất cứ ai.Sở trường của thứ này, sở trường của cậu, chính là phòng thủ. Bảo vệ đối tượng và làm mọi cách để đối tượng không bị chú ý rồi bị tấn công. Đó là lí do tại sao nó không hề bén nhọn.Nó thậm chí còn mang màu sắc cùng hình dạng rất đỗi trẻ con.Daniel bật cười khi nghĩ đến đây."Đúng là trớ trêu."'Dù chạy đến đâu, thứ đó cũng sẽ lựa chọn mình.' Tựa như một thứ định mệnh chết tiệt.Daniel không khỏi nghiến răng. Dù vậy nó là thứ duy nhất hiện tại đủ mạnh và nhanh để giúp cậu chạy trốn. Gạt bỏ chuyện nghĩ ngợi lung tung. Daniel cố gắng suy đoán vị trí của cơ thể còn lại.Nơi mà tên Jong Gun đang "đào tạo" cậu..Gần đây Daniel Park không đi học.Chuyện cậu ta bỏ học nhiều ngày như thế, ai cũng không thể ngờ được.Chỉ có những người bạn của Daniel mới biết, gần đây Daniel đang phải làm những chuyện quá sức với độ tuổi của cậu.Cậu đã quay lưng với họ, với Jin Sung và Vasco trong buổi họp tứ đại băng đảng cách đây không lâu, đứng về phía tên Yu Jin rồi cứ thế gia nhập vào chi nhánh thứ hai của chúng.Từ ngày đó, Daniel vẫn luôn nói rằng mình ổn.Bọn họ đã quyết định bỏ qua khi Daniel lặp đi lặp lại nhiều lần câu nói đó. Cho dù họ nhìn ra cậu không hề ổn như những gì đã nói.Để rồi một tuần trước, Daniel không đến lớp nữa. Ha Neul mỗi ngày đi học đều chờ đợi, thế nhưng vào tiết rồi vị trí của Daniel vẫn bỏ trống. Cậu chưa bao giờ đi học muộn trừ ngày đầu tiên.Cô nàng biết có gì đó không ổn đang diễn ra, nhưng không biết phải hỏi ai. Cả Jin Sung lẫn Jae Yeol đều giống như Daniel, thường xuyên vắng học trên lớp. Mi Jin chỉ nói rằng Jin Sung đã đi đến một nơi khá xa để tìm cách mạnh lên. Cô cũng như Ha Neul, đều lo lắng bồn chồn nhưng chỉ có thể chờ đợi. Bạn học của các cô đang tự mình dấn thân vào những thứ không hề an toàn và phù hợp với cuộc sống của một học sinh cấp ba, nhưng các cô chẳng thể làm gì để ngăn chặn cả, cũng không biết rõ về những chuyện đang diễn ra.Tan học, Ha Neul quyết định đến nhà Daniel một lần nữa với hi vọng rằng cậu đã về và đang ở đó nghỉ ngơi, làm những chuyện mà hằng ngày Daniel vẫn làm. Mi Jin thấy thế cũng đi cùng.Đến trước cửa nhà, ổ khoá vẫn được giữ nguyên trên cửa. Từ bảy ngày trước, nó vẫn luôn như thế."Làm sao đây..." Ha Neul ngồi xổm xuống, hai tay che lấy mặt nức nở thốt lên.Mi Jin đứng sau cô cũng không biết nói gì hơn. Cô đã an ủi Ha Neul như thế này mỗi ngày từ lúc Daniel vắng học, giờ thì chẳng thể an ủi thêm được nữa, chính cô cũng bối rối vô cùng.Các cô đã định tìm gặp mẹ của Daniel để hỏi tin, nhưng tất cả những gì họ biết chỉ là nơi mẹ cậu đang sống, không một ai biết cách liên lạc cả. Hơn nữa với tính tình của Daniel, có lẽ cậu cũng không muốn nói chuyện này với mẹ của mình."Ha..."Chợt Ha Neul đứng phắt dậy, thở hắt ra một hơi. Cô quay sang cười với Mi Jin."Tớ ổn mà. Mi Jin, có khi cậu ấy quá bận rộn với nơi làm việc mới, nên không về nhà mà ở đó luôn thôi. Chắc là đi công tác đâu đó rồi cũng nên."Mi Jin nhìn nụ cười xinh xắn của Ha Neul, cũng gượng cười theo. Hai cô đều biết, ở lại cái nơi đó làm việc, lẽ dĩ nhiên là còn nguy hiểm hơn nhiều. Ha Neul thật ngốc, luôn che giấu mọi thứ bằng nụ cười của cô ấy."Cậu khát không? Chúng ta đi uống gì nhé?""Cũng được đó, đi quán gần đây đi." Ha Neul vừa đi vừa ngoảnh lại nhìn cánh cửa cũ kĩ cô đơn ở chốn hẻo lánh đằng kia.Khi đến đầu ngõ, Mi Jin bỗng dừng lại khiến Ha Neul đập người vào vai cô. Hai người không chênh lệch chiều cao mấy."Cậu sao thế Mi Jin? Có chuyện gì sao?""Tớ vừa thấy bóng lưng của Jin Sung..."'Không thể nhầm được!' "Ha Neul, cậu ở đây đợi tớ một tí nhé!" Mi Jin nói xong liền chạy đi, cô hướng đến bóng dáng quen thuộc vừa lướt qua ở phía bên kia đường.'Jin Sung ư? Không lẽ cậu ta về rồi?' Ha Neul không thể làm gì khác ngoài đứng đó đợi, Mi Jin chạy rất nhanh trong khi thể chất Ha Neul chỉ ở mức tầm trung. Cô nàng cũng biết Mi Jin đã lo lắng cho Jin Sung thế nào, giống như cô với Daniel vậy.Ha Neul loay hoay xung quanh đó, tìm một chiếc ghế đá cũ rồi ngồi xuống. Nơi này vẫn không đông đúc lắm, các ngôi nhà thưa thớt nhau, yên tĩnh nhưng cũng tương đối buồn tẻ. Thỉnh thoảng chỉ có lác đác vài người đạp xe kẽo kẹt chạy ngang qua. Ha Neul liếc mắt sang người đàn ông ngồi ở trạm xe bên kia đường, anh ta và Ha Neul là hai người duy nhất đang có mặt ở con ngõ này.Người nọ đội mũ lưỡi trai, mặt cúi gằm xuống nhìn điện thoại, một tay đút túi quần, từ trên xuống dưới đều ăn bận đen thui. Khi nãy từ ngõ nhỏ đi ra, Ha Neul không hề để ý thấy anh ta.Chợt người đàn ông ngước lên như thể nhìn cô một cái, cái nón vẫn đủ che khuất khuôn mặt hắn, sau đó hắn cất điện thoại đứng dậy tiến dần về phía Ha Neul.'Hử...Trông anh ta đáng nghi quá...' Ha Neul bắt đầu căng thẳng. Người đàn ông vẫn đang băng qua đường trong khi hướng mặt về chỗ Ha Neul đang ngồi.'Mình có nên chạy không? Mi Jin vẫn chưa quay lại... Hắn ta định làm gì vậy?'Tay Ha Neul nắm chặt, cô biết xã hội này đâu đâu cũng tiềm tàng nguy hiểm, nhưng sau bao chuyện cô vẫn không đủ khả năng tự vệ khi ở một mình. Ha Neul thầm nghĩ sẽ bỏ chạy ngay nếu hắn định chạm vào cô."Bạn học sinh này..."Ha Neul đứng phắt dậy. "Có chuyện gì sao? Anh là ai?""Ồ, xin hãy bình tĩnh. Tôi đang tìm người thân và chỉ muốn hỏi thăm cậu một vài chuyện quanh đây thôi." Người đàn ông dừng lại nơi cách Ha Neul 2 mét. Hắn vẫn không bỏ mũ xuống, nhưng chỉ nhìn từng góc cạnh khuôn mặt cũng có thể đoán được vẻ đẹp của anh ta, bờ môi nhấp nháy phát ra âm thanh trầm thấp, sau đó mỉm cười nhẹ."...là vậy sao? Anh muốn hỏi gì?" Hai tay Ha Neul vẫn không buông lỏng khỏi dây đeo cặp. Lúc cô cẩn thận quan sát người nọ, anh ta cũng đang quan sát cô.Người nọ cao hơn Ha Neul một cái đầu, cúi xuống nói với Ha Neul."Cậu sống ở đây à? Người tôi cần tìm có vẻ như ở trong con hẻm nhỏ đằng sau cậu. Nhưng tôi không thấy ai ở đó cả, cậu có biết gì không?" Hai tay anh ta đều đút vào túi quần, thong thả bắt chuyện."...tôi sống ở nơi khác. Tôi đến đây để thăm bạn mình." Nếu cô nhớ không lầm, con hẻm nhỏ đằng sau chỉ có nhà của Daniel là có người sống. Cô nàng lùi về sau một bước, khoảng cách bây giờ có thể nói là khá xa nếu muốn trò chuyện."Vậy à. Bạn của cô... ừm, tên Park Hyung Suk phải không?"Ha Neul ngạc nhiên trừng mắt. "Anh là ai?""À, tôi là ai không quan trọng, sau này có thể cậu sẽ biết thôi. Mau nói cho tôi biết Daniel đang ở đâu đi.""Sao tôi phải nói cho anh khi không thể biết được anh là ai cơ chứ? Anh là người của Workers đúng không? Các người đã làm gì với Hyung Suk rồi?!" Giờ thì Ha Neul đã bớt sợ hãi và có phần tức giận hơn, cô cau mày nhìn người đối diện, những kẻ này quả thật rất đáng ghét, luôn dùng mọi thủ đoạn để có được thứ họ muốn."Workers? Chà, một cái tên đáng lưu ý đấy. Cậu bình tĩnh lại đi.""Rốt cuộc thì anh muốn gì từ Hyung Suk?!" Ha Neul bày thế như sẽ sẵn sàng tấn công, dù sự thật là cô nàng định sẽ chạy đi tìm Mi Jin ngay nếu hắn bị cô làm mất kiên nhẫn rồi động tay chân."Thật tình, trông cậu có vẻ không ổn nhỉ. Đành vậy." Nói rồi, hắn nhấc đôi chân dài tiến về chỗ Ha Neul, thân hình cao lớn áp sát nữ sinh rụt rè phía trước."Anh định làm gì... Đừng đến đây...!" Như đã dự tính trước, Ha Neul quay đầu bỏ chạy về phía Mi Jin đã đi.Không đợi cô nàng chạy được hai bước, người đàn ông đã phản ứng nhanh hơn, vươn tay trái che mắt cô lại.
14/7/2022
G.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com