TruyenHHH.com

fanfic cẩm y chi hạ

Chap 16: Phần thưởng

nhattunguyet

Sáng hôm sau Kim Hạ lờ mờ tỉnh dậy nàng nhìn xung quanh mọi nơi ở đây thật lạ lẫm.

"Đây là đâu, sao ta lại ở đây"

Từ ngoài có người đang mở cửa tiến vào, là Lục Dịch.

"Kim Hạ nàng tỉnh rồi" hắn tiến tới ngồi cạnh Kim Hạ.

"Đại nhân đây là đâu"

"Thuyền"

"Thuyền sao?"

"Đúng vậy"

"Chúng ta trở về kinh thành"

Kim Hạ thoáng qua được trở về nhà nàng vui mừng nhưng Kim Hạ chợt nghĩ.

"Nhưng vụ án Vân gia?"

"Ta đã giải quyết xong rồi"

"Xong rồi sao? Là Vân Tự Toàn?"

Lục Dịch không trả lời mà chỉ gật đầu.

"Sao ông ấy làm vậy?"

"Mười năm trước nô tỳ đó là do Vân thị giết ông ta ôm hận mười năm nay nên giết chết bà ta"

"Còn về Vân Ngọc đích thị là nàng ta tự sát"

"Sao phải làm vậy"

"Nàng ta chứng kiến cảnh cha mình ra tay sát hại nhiều người như vậy, nàng ta trước giờ luôn đứng về lẽ nay nhìn thấy cha mình như thế không thể trơ mắt nhìn càng không thể tố cáo nên đành tự sát"

"Hai ngàn lượng vàng kia cũng là do Vân Tự Toàn lấy, ông ta là muốn ngụy tạo hiện trường nhằm đổ tội cho bọn cướp giống năm xưa Vân thị từng làm"

"Thật đúng là...vì tình ái mà một con người vốn liêm trực lại ôm hận hơn mười năm"

"Kim Hạ nàng đừng quan tâm chuyện này nữa nghỉ ngơi cho khỏe đi"

"Đại nhân ta khỏe rồi mà" Kim Hạ xoay người vài cái chứng thực lời nói của nàng. Nhưng không ngờ lại làm dậy lên một cơn nhói ở bụng, khiến nàng ôm bụng.

"Kim Hạ nàng lại bị sao?" Lục Dịch vô cùng lo lắng khẩn trương.

"Ta không sao chắc do đói bụng" Kim Hạ cười hề hề với hắn.

"Vậy nàng rửa mặt, thay y phục đi, ta lập tức kêu người chuẩn bị đồ ăn cho nàng"

Một bàn đồ ăn được bày ra rất nhiều món, nhưng Kim Hạ lại không hài lòng.

"Thịt đâu, sau chỉ toàn rau"

"Nàng đang bị bệnh ăn uống thanh đạm một chút sẽ tốt hơn"

"Không, ta muốn ăn thịt, ăn cá, rau không làm sau mà ăn"

"Đại nhân, ta vừa bị thương nay ngài muốn ngược đãi ta sao, đại nhân"

Lục Dịch đưa ánh mắt khó chịu nhìn Kim Hạ nhưng vẫn chiều nàng.

"Sầm Phúc mau gọi người mang đến vài món thịt cá"

Kim Hạ nhìn thấy vậy liền vui mừng.

"Đại nhân, hôm nay ngài thật tốt"

"Bình thường ta không tốt với nàng hả" giọng nói không mấy hài lòng.

"Tốt, tốt nhưng hôm nay đặc biệt tốt"

Một bàn đồ ăn thịnh soạn nào là gà nướng, chân giò, canh cá... Kim Hạ nhìn bàn đồ ăn trước mặt hai mắt sáng lấp lánh, liền chạy lại ngồi xuống.

Kim Hạ một tay xé cái đùi gà, cái tay bên kia thì cầm cái giò heo, đưa lên mũi gửi.

"Woa đúng là thơm thiệt, lâu lắm rồi ta chưa được ăn thịnh soạn như vậy"

Lục Dịch nhìn dáng vẻ bây giờ của nàng liền cười phì "Vậy nàng cứ từ từ mà ăn"

Kim Hạ cắn lấy cái đùi gà một cái, lại cắn lấy cái chân giò một cái, thỉnh thoảng bỏ cái đùi gà ra cầm muỗng mà uống canh.

"Ngon không"

"Rất ngon"

Dáng vẻ khi ăn của Kim Hạ một chút nữ nhi cũng không giống, nàng cứ vậy mà ăn không hề điếm xỉa đến Lục Dịch một câu.

"Kim Hạ nàng ăn từ từ thôi coi chừng nghẹn"

Kim Hạ không trả lời mà chỉ quay sang nhìn hắn rồi cười, nàng vẫn tiếp tục ăn. Một bàn đồ ăn cứ như thế bị Kim Hạ ăn sạch sẽ không chừa một thứ gì.

"Sầm phúc" Lục Dịch.

Sầm thuốc từ cửa bước vào tay bưng một cái khay, trên khay là một cái chén, đặt lên bàn rồi lui ra.

Lục Dịch bưng chén thuốc lên hướng Kim Hạ mà nói.

"Nàng mau uống hết chén thuốc này"

Mùi thuốc tỏa ra nồng nặc khiến Kim Hạ cũng cảm thấy khó chịu nàng lắc đầu nguây nguẩy.

"Ta đã không sao không cần uống thuốc"

Lục Dịch nhìn Kim Hạ bằng ánh mắt muốn giết người.

"Khi nào đại phu bảo nàng không cần uống nữa thì ta sẽ không để nàng uống nữa"

"Vậy khi nào mới không uống nữa"

Lục Dịch không trả lời Kim Hạ vẫn ánh mắt đó nhìn Kim Hạ. Kim Hạ bị ánh mắt làm cho có chút sợ hãi.

"Uống thì uống... sau phải dùng ánh mắt đó nhìn ta" Kim Hạ lẩm bẩm trong miệng. Rồi đưa tay cầm lấy chén thuốc uống. Thuốc xuống cổ gương mặt Kim Hạ nhăn lại.

"Đây là thuốc gì mà khó uống dữ vậy" Kim Hạ lắc đầu ngao ngán

"Thuốc bổ" giọng hắn không có một chút cảm xúc nào.

---------------

Khoảng hơn mười ngày nữa thì hai bọn họ về đến kinh thành.

"Lênh đênh trên biển cũng nữa tháng trời rồi thật mệt mỏi, cuối cùng cũng có thể thoải mái ngủ một giấc" Kim Hạ nằm trên chiếc giường lăng qua lăng lại hưởng thụ sự thoải mái.

"Ta cũng có thể thoải mái hành sự" Lục Dịch từ từ tiến gần Kim Hạ giọng hắn mang vài phần gian manh.

Kim Hạ nghe lời hắn nói liền bật dậy nhìn hắn bằng ánh mắt không hài lòng.

"Ngài..."

Lục Dịch ngồi lên trên giường kéo Kim Hạ lại gần mình, thì thầm.

"Ta thật sự rất nhớ mùi hương, thân thể của phu nhân" giọng hắn mang thập phần chọc ghẹo, pha lẫn sự ma mị.

"Ban ngày ban mặt đại nhân ngài không thể đứng đắn hơn sau" giọng Kim Hạ mắng yêu hắn.

Lục Dịch liền đè Kim Hạ xuống giường, hôn lên đôi môi nàng một nụ hôn triền miên, say đắm.

"Đại nhân, hoàng thượng truyền ngài vào cung" Sầm Phúc vào báo.

Lục Dịch lập tức cao mày, không sớm không muộn lại vào ngay lúc này, trong lòng hắn vô cùng bực bội. Hắn nhìn Kim Hạ đôi mắt chứa đầy sự tiếc nuối.

Kim Hạ hôn hắn một cái như muốn an ủi "Ngài mau vào cung đi, đừng để hoàng thượng tức giận".

-----------

Hoàng cung

"Tham kiến hoàng thượng"

"Lục ái khanh mau bình thân"

"Hoàng thượng triệu kiến thần không biết có chuyện gì dặn dò"

Hòang thượng đứng dậy khỏi long bào tiến gần Lục Dịch.

"Cha ngươi cũng mất được mấy năm rồi, chức Chỉ huy sứ cũng bỏ trống lâu nay. Nay trẫm cảm thấy ngươi có thể thay cha ngươi đảm nhận chức vị này." Hoàng thượng vỗ lên vai hắn.

Lục Dịch ngước mặt lên nhìn hoàng thượng.

"Nay ngươi lại lập công coi như thăng chức cho ngươi"

"Ta tạ hoàng thượng trọng dụng"

-----------
Lục phủ

Khi Lục Dịch trở về trời đã tối, hắn đi vào phòng tìm Kim Hạ.

"Đại nhân, chàng về rồi"

"Hoàng thượng triệu kiến ngài vào cung có việc gì"

Lục Dịch nén một hơi thở dài ngồi xuống bàn rót một ly trà.

Kim Hạ nhìn thấy hắn thở dài liền tiến tới.

"Đại nhân sao lại thở dài"

"Có chuyện gì sao"

"Hay hoàng thượng trách phạt ngài" Kim Hạ lo lắng sốt sắn.

Lục Dịch lại bình tĩnh cầm ly trà lên từ từ hưởng thức. Nhưng lại bị Kim Hạ giựt lấy tách trà.

"Ngài đừng uống nữa"

"Có chuyện gì ngài mau nói đi"

"Hoàng thượng không muốn ta làm thiêm sự nữa" vẻ mặt Lục Dịch làm như rất nghiêm trọng.

"Hả! Không cho ngài làm thiêm sự nữa" Kim Hạ vô cùng ngạc nhiên.

"Không thể nào! Hoàng thượng chẳng phải rất trọng dụng ngài sao? đại nhân ngài làm gì mà khiến hoàng thượng cắt chức ngài"

"Không đúng ngài vừa mới phá được án Vân gia đáng lẽ nên thưởng, mà tại sao lại bị cắt chức"

Lục Dịch liền cười lên một tiếng.

"Sau ngài lại cười, mau nó rõ cho ta vì sau ngài bị cắt chức"

"Ta bị cắt chức thì làm sao"

"Ngài bị cắt chức thì ta lấy đâu ra nhiều ngân lượng như vậy" Kim Hạ ung dung trả lời.

"Nếu bổng lộc của ngài mất đi, tới lúc đó phải dùng bổng lộc của ta "

Lục Dịch lập tức đưa mắt nhìn sang Kim Hạ dáng vẻ vô cùng ngạc nhiên, nương tử hắn vì sợ không thể kím được nhiều ngân lượng như trước.

"Kim Hạ nàng là sợ bản thân không còn ngân lượng, chứ không phải vì lo lắng cho ta?" Giọng Lục Dịch có vài phần trách cứ.

Kim Hạ dự cảm được có sự chẳng lành liền biện minh "Không phải. Ta đương nhiên là lo cho ngài rồi"

"Ngài là phu quân của ta nay tự dưng bị cắt chức ta đương nhiên phải lo" Kim Hạ cười cười nói với hắn.

"Hoàng thượng không muốn ta làm thiêm sự nữa, bảo ta làm chỉ huy sứ cẩm y vệ"

"Chỉ huy sứ"

"Đây là được thăng chức rồi"

"Đúng vậy. Từ đây phu nhân cũng có nhiều ngân lượng hơn rồi"

"Đều là nhờ công lao của ngài" Kim Hạ cười hề hề nói.

"Nếu đã là công lao vậy phu nhân nói thử xem có nên thưởng?"

"Ngài muốn thưởng gì"

Lục Dịch lập tức đem ánh mắt ma mị nhìn Kim Hạ nhìn từ trên xuống dưới bộ dạng vô cùng gian manh.

"Nàng đón xem"

Kim Hạ còn chưa kịp phản ướng Lục Dịch đã bế xốc Kim Hạ đặt lên giường.

"Kim Hạ ta sắp chết đói rồi"

Gương mặt Lục Dịch dần dần tiến đến gần hơn, trong hơi thở không liên tục của hắn phảng phất lên cổ Kim Hạ trong lúc nhất thời, ngay cả đầu óc của Kim Hạ cũng mụ mị đi.

Môi Lục Dịch càng ngày càng gần môi Kim Hạ, hắn tìm kiếm đôi môi mà đã một thời gian dài xa cách.

Lục Dịch hôn càng ngày càng mãnh liệt và không thể khống chế được, tay hắn hấp tấp cởi y phục Kim Hạ ra, y phục bị quăng xuống sàn. Đầu ngón tay bắt đầu xâm chiếm, vuốt ve.

Đầu lưỡi ẩm ướt của Lục Dịch mặc nhiên quấn lấy chiếc lưỡi đinh hương của Kim Hạ, bàn tay còn lại thì tìm đến nhào nắn trái đào.

Không gian bên trong như bị thiêu đốt tràn ngập sự khô nóng, Kim Hạ như được hòa quyện vào không khí, nàng cực lực thở dốc....

Môi lưỡi Lục Dịch dịu dàng mơn trớn trên từng tất da thịt Kim Hạ, ngọn lửa trong Kim Hạ cứ theo đó mà bốc cháy. Lục Dịch chạm đến đâu nơi đó dường như muốn bốc cháy. Cả người Kim Hạ như bị tan ra.

Sự hạnh phúc cũng như thủy triều lên xuống, không ngừng ập đến, từng đợt từng đợt sóng càng dâng càng cao, khó có thể kiềm chế...

Hai con người ấy cứ thế quấn lấy nhau suốt một buổi tối, đến khi thấm mệt mới chịu dừng lại.

Môi Lục Dịch đang dán ở phía sau vành tai Kim Hạ, dừng lại một chút, rồi thở nhẹ như ra dấu hiệu dừng lại.

"Ngủ đi."

Lục Dịch nhẹ giọng nói, sau đó chuyển một cánh tay lên gối của Kim Hạ, để nàng gối lên cánh tay hắn, tay kia vòng từ sau lưng đến eo nàng, nắm lấy tay đem cả người nàng ôm gọn vào thân hình vạm vỡ to lớn của hắn.

Lục Dịch tỉnh dậy, ánh nắng ấm áp chiếu vào người Kim Hạ và hắn. Hắn tham luyến sự ngọt ngào, cho phép bản thân ngủ thêm một chút nữa, hắn nhắm nghiềm đôi mắt một lần nữa, mang một nụ cười đi vào giấc ngủ....

Lúc sau ánh sáng chói chang chiếu vào người Kim Hạ làm nổi bật những dấu vết yêu thương kín người Kim Hạ, toàn thân nàng từ trên xuống dưới đều là vết cắn của Lục Dịch xanh có, tím cũng có.

Ánh nắng ngày một gắt lên cứ thế dọi thẳng vào làm nàng tỉnh giấc. Nàng nhìn thấy Lục Dịch vẫn say giấc, hắn ngủ nhưng trên môi vẫn kèm theo một nụ cười tự đắc, vẻ mặt vui vẻ của tên sắc lang. Vội vàng ngồi dậy, Kim Hạ tốc chăn lên định bước xuống giường bận y phục vào.

Chân còn chưa đặt được xuống sàn, một cánh tay vòng qua ôm lấy thắt lưng của Kim Hạ, kéo nàng nằm xuống giường, một lần nữa kéo chăn đắp lên người nàng.

Lục Dịch lại hướng Kim Hạ hôn say đắm. Kim Hạ mắt mở trừng trừng vì ngạc nhiên, trong lòng nàng nghĩ "hôm qua như vậy mà còn chưa thỏa mãn hắn sau"

"Đại nhân, Sầm hiệu úy tìm ngài" nô tì báo.

Lục Dịch làm như không thấy mà tiếp tục hôn Kim Hạ, không muốn buông đôi môi anh đào kia ra.

"Đại nhân Sầm Phúc tìm ngài" Kim Hạ nhắc lại một lần nữa.

"Cái tên này nhiều lần phá chuyện tốt của ta" Lục Dịch cau mày, tỏ vẻ khó chịu.

"Mặc kệ hắn cứ để hắn đợi"

Lục Dịch dùng tay kéo Kim Hạ tiến sát vào người hắn. Bàn tay hắn lướt qua eo nàng làm nàng khẽ run nhẹ một cái. Hai thân thể trần trụi va vào nhau làm dục vọng bổng chốc được khơi lên.

Kim Hạ cảm nhận được thân thể Lục Dịch ngày càng nóng lên. Hắn đang dự định tiến vào.

"Đừng, ta mệt quá" Kim Hạ

Lục Dịch lập tức dừng hành động, ghé sát lại vành tai nàng cắn nhẹ một cái.

"Mới vậy mà đã mệt rồi sau" giọng Lục Dịch ma mị pha vài phần chọc ghẹo.

"Đêm qua ngài như con dã thú làm cách nào cũng không thể thuần phục được, ngài kêu ta không mệt" Kim Hạ bị lời nói của Lục Dịch tức tối.

Lục Dịch nhìn thấy gương mặt đó của Kim Hạ đôi mắt hắn tồn tại ý cưòi, vẫn cố ra sức chọc ghẹo nàng.

"Xem ra nàng cần được bồi bổ rồi"

"Bồi bổ?" Kim Hạ ngạc nhiên.

"Đúng vậy, như vậy nàng sẽ nàng sẽ thuần phục được dã thú" nói rồi hắn cuối đầu xuống hôn Kim Hạ nụ hôn dịu dàng, say đắm.

Đến gần trưa khoái cảm trong người hai người họ mới dần dần tan biến.

Kim Hạ thầm nghĩ nếu nha hoàn không đến nàng không than mệt thì nàng hôm nay chắc chắn sẽ chết ở trên giường.

Kim Hạ thực sự bị Lục Dịch dày vò đến mức mơ màng, Kim Hạ cảm nhận được toàn thân cô như dã rời, xương cốt như nát vụn nằm khắp nơi trên chiếc giường, lưng thì đau nhói không thôi.

Sầm Phúc cứ thế mà đứng đợi Lục Dịch ở đại sảnh suốt một canh giờ, trong khi đó Lục Dịch thì lại say đắm bên nữ nhân của mình.

Lục Dịch từ từ bước vào đi đến bên ghế ngồi xuống.

"Có chuyện gì"

"Đại nhân, chuyện ngài kêu ta sắp xếp đã xong rồi ạ"

"Sắp xếp cái gì vậy đại nhân" Kim Hạ từ cửa đi vào ngồi xuống cái ghế bên cạnh Lục Dịch.

"Sắp xếp chuyện ở trấn bắc phủ ti" nói xong Lục Dịch ra hiệu cho Sầm Phúc lui xuống.

"Đại nhân chúng ta đi ăn, ta đói rồi"

"Được" Lục Dịch đứng dậy nắm tay Kim Hạ. Một cảm giác nhói ở lưng ập tới, làm Kim Hạ lại ngồi xuống ghế.

"Nàng sau vậy "

"Chẳng phải là tại ngài hôm qua làm ta vận động mạnh quá nên mới như vậy"

Lục Dịch liền cười lên một tiếng, thì ra là thành quả do hôm qua hắn gây ra.

"Vậy để tối nay ta bù đắp lại cho nàng"

Kim Hạ lập tức mở mắt ngạc nhiên, hắn còn muốn nữa hả.

"Ngài còn muốn nữa hả. Ta không cần ngài bù đắp như vậy đủ rồi" nói rồi Kim Hạ dứt khoát đứng vậy đi tới nhà ăn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com