TruyenHHH.com

[Fanfic: CẨM Y CHI HẠ] OAN GIA NGÕ HẸP - Nhất Hạ tương phùng

CHƯƠNG 47: RA ĐI

khlinh1008


Kim Hạ lắc đầu tầm 15s thì cô lấy lại được tỉnh táo, cô đi ra khỏi phòng tắm gọi cho dì Lâm, cô phải kiểm tra trước khi mọi thứ quá muộn.

Nhận được thông tin, cô liền đến bệnh viện mắt kiểm tra ngay trong đêm, cô không về mà ngồi tại hàng ghế đợi kết quả. Mấy tiếng đồng hồ này nó dài như cả thế kỉ, sự chờ đợi này còn đau đớn hơn hành hạ về thể xác.

Kết quả đã có....

Kim Hạ chết lặng, nó không những như cô đoán mà còn tệ hơn như thế. Hai hàng nước mắt cô lăn dài, nếu cô chịu để ý hơn, nếu cô cẩn thận hơn.. Nếu như à mà làm gì có nếu như, vì sự thật thì nó đã xảy ra rồi.

Cô cầm tờ kết quả đi dọc hành lang bệnh viện, nắm chặt đến độ mép tờ giấy đều nhàu nát, thẫn thờ đi ra khỏi cửa chính, cứ vậy đi không biết điểm dừng.

- Cẩn thận Kim Hạ!

Tiếng gọi lớn, cái kéo vai mạnh, một cú ngã xuống đất cũng chưa lôi cô về thực tại được.

Giang Bình vốn dĩ đang ra ngoài thì lại thấy Kim Hạ thẫn thờ như mất hồn, qua đường cũng không nhìn tín hiệu đèn, thấy cô sắp bị chiếc xe lao tới đụng phải liền vội lao đến đẩy cô ngã ra sau.

Nhưng cậu không ngờ đến lúc này cô vẫn chưa ý thức được chuyện gì, cứ ngồi ở đó.

- Kim Hạ cậu có biết vừa rồi nguy hiểm lắm không hả?

- Kim Hạ, Kim Hạ?

Gọi mãi không được, lúc này Giang Bình mới chú ý đến tờ giấy Kim Hạ đang cầm trên tay.

- Giác mạc chóp sao?

Kim Hạ bấy giờ mới cảm nhận được cơn đau phát ra từ bàn tay chảy máu, cô nhìn sang thấy người trước mặt mới hoàn hồn:

- Sao cậu lại ở đây, Giang Bình?

- Cậu bị giác mạc chóp sao? Cậu bị lâu chưa?

- Cậu...cậu biết rồi sao? – Kim Hạ sợ bị người ta biết bí mật lại đưa tay giấu tờ giấy xét nghiệm đi.

- Mình đã thấy rồi.

- Cậu đừng nói cho ai biết được, được không?

- Được mình hứa với cậu. Nhưng cậu có thể để mình cùng chia sẻ với cậu những chuyện này được không?

Kim Hạ không nói gì chỉ gật đầu. Cô cùng Giang Bình đến công viên trước mặt ngồi đó xử lí vết trầy ở tay.

- Cậu có tiền sử bệnh về mắt à?

- Từ lúc còn nhỏ rồi nhưng không ngờ bây giờ lại phát hiện di chứng.

- Bác sĩ nói sao?

- Mờ dần, không tiếp nhận được ánh sáng. Nếu nghiêm trọng thì cần cấy ghép giác mạc. Nhưng giác mạc của mình đặc biệt, cần tìm giác mạc thích hợp.

- Vậy là nó ở giai đoạn nặng nhất rồi sao?

- Ừ đúng vậy, hiện mình còn một số chuyện cần giải quyết. Xong hết thì mới có thể nghĩ đến chuyện phẫu thuật.

- Còn chuyện gì quan trọng hơn mắt của cậu sao?

Giang Bình thắc mắc, thực chất trong lòng cậu rõ hơn hết cô là vì chưa tìm ra được câu trả lời cho chuyện về Doãn Ninh và Lục Dịch. Nhưng bây giờ cậu lại không thể chậm trễ nếu mắt cô có bề gì thì những năm tháng sau này cô phải làm sao... Nghĩ đến đó lòng Giang Bình lại nhói đau.

Kim Hạ im lặng không nói, tối đó Giang Bình đưa cô về tận nhà, đợi cô vào trong mới yên tâm rời đi.

Kim Hạ vào nhà nhưng Lục Dịch chưa về, cô biết hắn phải ở lại trong bệnh viện để chăm bà, cô cũng không chờ mà dò đường lên trên phòng. Chỉ là hiện giờ mắt cô lại càng mờ hơn lúc trước, cô ngồi sụp xuống lấy thuốc nhỏ mắt bác sĩ đã cho mà nhỏ. Ngồi nhắm mắt đợi đỡ hơn mới có thể lên phòng.

Vừa về đến cô đã nhận được mail từ người ở Thượng Hải, một mail đầy đủ lời khai, ghi âm và cả bằng chứng của sự việc năm đó. Cô chắc chắn được một phần về tội ác của người đàn bà đó, cái chết của dì Uyển và cướp con của dì ấy.

Cô lại nhận được điện thoại từ bên xét nghiệm ADN, quả nhiên là không trùng khớp, không có quan hệ huyết thống.

Cô nắm chặt nắm đấm, cô xâu chuỗi lại những gì mà mẹ đã viết về câu chuyện của dì Uyển. Nếu như vậy thì người đàn bà kia có thâm thù đại hận cỡ nào? Cớ sao lại ác độc đến như vậy, để một đứa trẻ mất mẹ ngay khi lọt lòng, sống bên cạnh kẻ thù của mình lại còn gọi kẻ thù của mình bằng mẹ?

Cô nhất định phải đòi lại công bằng cho dì Uyển.

-------------

BỆNH VIỆN

Lục lão phu nhân hôn mê chừng 12 tiếng thì tỉnh lại, lúc này bà tuy đã mở mắt cử động tay được, nhưng vẫn chưa thể nói chuyện. Mà Doãn Ninh do lo sợ bà nói ra điều gì liền đến phòng bệnh giả vờ giả vịt làm người tốt.

Lợi dụng lúc không có người bà ta liền ghé tai lão phu nhân hăm dọa:

- Bà nợ Trương gia tôi một mạng, nên bà hãy liệu hồn mà ngậm miệng cho tôi, nếu bà dám nói ra điều gì tôi sẽ giết cả con trai lẫn cháu trai bà đấy.

Lục lão phu nhân không nói gì chỉ gật đầu, bà biết bây giờ bà như cá nằm trên thớt, dù có muốn nói ra e là chưa được, đành ngậm ngùi chờ thời cơ.

Doãn Ninh yên lòng, thấy bà già nằm kia sống chẳng được bao lâu nên cứ thế thản nhiên mà rời đi. Sau khi bà ta đi chưa được bao lâu thì Kim Hạ liền tới thăm bà, cô nắm lấy tay bà mà thủ thỉ:

- Bà, bà chịu ấm ức rồi. Con nhất định sẽ vạch mặt bà ta, không để bà ta làm hại đến Lục Dịch.

Lục lão phu nhân nhìn Kim Hạ âu yếm, một giọt nước mắt khẽ chảy ra từ khóe mắt nhăn nheo, già nua. Bà nắm chặt lấy tay cô. Bà đã không nhìn lầm người, đợi bà khỏe lại ắt sẽ đòi lại công bằng cho cháu dâu.

Kim Hạ không nán lại lâu, cô chỉ đến thăm bà rồi đi, cô sợ ở lâu Lục Dịch sẽ phát hiện bí mật của mình.

Do một lần bị người ta hạ độc thủ ở bệnh viện, nên Lục Dịch lo lắng, luôn túc trực trong bệnh viện. Qua 2 ngày thì tình trạng lão phu nhân đã tốt hơn, đã ăn được đồ mềm và nói chuyện được.

Vừa nghe tin này Doãn Ninh liền vội vàng chạy đến, bà ta chỉ sợ bà già này nói ra điều bất lợi mà thôi, ai ngờ vừa tới liền thấy Lục Dịch đang đút cháo cho bà ăn, sắc mắc Doãn Ninh tái mét:

- Mẹ, mẹ tỉnh rồi sao?

- Ai là mẹ của cô? Cô nghĩ mình còn là con dâu Lục gia sao?

Doãn Ninh nghe vậy liền giả lả, tiến tới gần giường bệnh:

- Mẹ, mẹ đừng quên những gì chúng ta đã nói với nhau.

- Cô và mẹ tôi đã nói những gì? – Lục Đình từ ngoài cửa tiến vào nghiêm giọng hỏi, đối với Doãn Ninh thì người đàn ông này luôn làm bà ta có những áp lực vô hình dù chỉ là từ lời nói.

- Tôi tôi nói gì thì liên quan gì đến ông.

- Tại sao không liên quan? Khi nó liên quan đến quá khứ và tương lai của con tôi, của tôi?

Lục Đình gằn giọng, đẩy Doãn Ninh ngồi xuống cái ghế bên cạnh giường bệnh.

- Ông....ông biết được gì rồi?

- Bà, chính bà đã hại mẹ tôi nằm viện, cũng chính bà vu oan cho Kim Hạ, nó vốn dĩ không làm gì.

Doãn Ninh khuôn mặt trắng nhợt, bà ta vốn nghĩ Lục lão phu nhân có thể cứ thế mà đi, nên đã dùng chiêu chí mạng, nói ra cả sự thật về cái bí mật kinh thiên động địa kia. Nhưng bây giờ với tình huống này, thì bà ta có chạy đằng trời mất thôi.

- Tôi làm đó thì sao? Là tôi không muốn con nhỏ đó cưới con trai của tôi nên mới làm vậy. Ai mà ngờ bà già này lại lăn đùng ra đó.

- Đến bây giờ cô còn già mồm nói dối được sao, Doãn Ninh? – Lục lão phu nhân tức giận ném cái gối vào mặt Doãn Ninh.

- Bà nội, bà đừng tức giận hại thân. Bà mới khỏe lại không nên quá kích động.

- Cô nói với mẹ tôi Lục Dịch không phải con của cô, vậy nó là con của ai? – Lục Đình đập mạnh xuống bàn.

- Nó không phải con tôi thì con ai các người đều lú lẫn hết rồi sao? - Doãn Ninh vẫn cố cãi.

- Muốn biết nó có đúng là con bà hay không tôi chỉ cần cho xét nghiệm ADN, bà nghĩ lúc đó bà còn giấu được sao? Tôi cho bà một cơ hội nói thật, nó là con của ai?

- Hahaha muốn biết sao, các người đừng có mơ, tôi cứ nói nó là con tôi đấy. – Doãn Ninh đắc ý, người cũng đã chết rồi, chỉ có mình bà ta biết mẹ ruột của Lục Dịch là ai mà thôi. Vậy thì bọn họ lại càng không dám làm gì bà ta.

Lục Đình, Lục Dịch lúc này đều sững sờ.

Hắn nhìn người phụ nữ mà mình đã gọi là mẹ suốt bao lâu, hắn đã hiểu ra bấy lâu nay bà ta đều luôn giả vờ, chưa từng thật lòng mà yêu thương hắn. Vậy nên năm đó bà ta mới có thể bỏ đi dứt khoát mà không chút vướng bận về hắn.

- Bà thật sự không phải mẹ tôi sao? – ánh mắt Lục Dịch thống khổ nhìn Doãn Ninh.

Bà ta đắc ý lại cười tiếp, Lục Đình tức giận không kiềm chế được tát mạnh vào mặt bà ta, khiến bà ta ngã từ trên ghế xuống đất.

- Đánh tôi sao? Ông đánh chết tôi đi, thế thì cả đời này cũng đừng hòng biết được thân thế thật sự của thằng con ông.

Đang lúc không khí trong phòng căng thẳng thì cửa bị đẩy ra, Kim Hạ bước vào, cô nhẹ nhàng tháo kính, nhìn người phụ nữ nửa ngồi nửa quỳ dưới đất mà nhếch miệng:

- Vậy thì bà có thể yên tâm chết rồi đó!

- Mày...mày nói cái gì?

Doãn Ninh không hiểu được vì sao nhìn khuôn mặt Kim Hạ lúc này bà ta lại vô cùng lo sợ, không lẽ cô đã thật sự tra ra được sự thật năm đó sao.

- Thưa bà, bác Lục con xin mạn phép can dự vào chuyện riêng trong nhà. Hôm nay con có vài thứ muốn cho mọi người xem.

Nhận được cái gật đầu từ hai vị trưởng bối, Kim Hạ mới từ từ nói tiếp, những điều cô sắp nói nó sẽ như quả bom dội thẳng vào Lục Dịch nhưng bây giờ cô không còn nhiều thời gian nữa:

- Lục Dịch và cô Doãn đây quả thật không có quan hệ huyết thống, đây là giấy xét nghiệm ADN. Năm đó khi mẹ ruột của Lục Dịch đi chờ sinh đã gặp mẹ con lúc ấy nằm chung phòng. Chính nhờ sự gặp gỡ đó mẹ con phát hiện sự mất tích của hai mẹ con Lục Dịch đã để lại di nguyện muốn gia đình con tìm kiếm con trai người bạn của mẹ.

- Mẹ của Lục Dịch là ai? – lão phu nhân sốt ruột

- Điều này chắc có lẽ phải hỏi bác Lục ạ, bác có còn nhớ Lý Thường Uyển, cô gái năm đó bác gặp trong đợt đến nghiên cứu tại thôn Lý Sơn không?

- Thường Uyển? – Lục Đình bất động, làm sao ông quên được, năm tháng ấy dù ngắn ngủi nhưng lại để lại trong ông ấn tượng khó phai, ông vẫn luôn nhớ về người xưa.

- Đúng vậy, dì Uyển năm đó sau khi qua lại với bác đã có thai, gia đình gặp nạn nên dì ấy không còn nơi nương tựa đành lên Thượng Hải tìm bác, nhưng không ngờ người phụ nữ thâm độc này lại nhẫn tâm cướp đi đứa con của dì ấy.

- vậy mẹ anh hiện giờ đang ở đâu? – Lục Dịch nắm tay Kim Hạ lo lắng

Kim Hạ im lặng không dám trả lời.

- Còn ở đâu được nữa? Chết rồi, nó bị cướp con oán giận, băng huyết chết ngay lúc đó hahaha – Doãn Ninh nói lời cay độc, nghe lời nói này Lục Dịch tròng mắt đỏ lên, hai tay nắm chặt, hận không thể lập tức khiến người đàn bà trước mặt câm miệng.

Lục Đình thì nắm chặt tay, tiến tới bóp chặt cổ Doãn Ninh:

- Tại sao bà lại nhẫn tâm như vậy? Tại sao?

- Ông hỏi tôi tại sao à? Sao ông không nghĩ lại mình khi đó đã làm gì?

---------------

Doãn Ninh nhớ như in 20 năm về trước, khi đó bà ta là Hoa khôi của trường Đại học Quân y, bà ta phải lòng chàng thanh niên Lục Đình cao ngạo, điển trai, gia thế lại còn rất hiển hách. Bà ta tự nhủ với lòng mình nhất định sẽ gả vào Lục gia, nhất định sẽ ở bên Lục Đình cả đời.

Lần đầu tiên tỏ tình:

- Anh Lục Đình, em ái mộ anh từ rất lâu rồi, em có thể ở bên anh được không?

Vào thời điểm đó nào có bao giờ cọc đi tìm trâu, nhưng bà vứt bỏ hết liêm sỉ để đi tỏ tình. Nhưng chỉ nhận lại được cái lắc đầu.

Lần thứ 2, rồi lần thứ 3, thứ 4...... bà ta bị từ chối đến nỗi không ai trong trường không biết đến việc này. Xấu hổ, tủi thân thế là bà ta liền đi tìm rượu để giải sầu, nhưng ai ngờ lần đó, bà ta lại không kiểm soát được bản thân mà mất đi lần đầu tiên với Trịnh Phóng – người bạn thanh mai trúc mã của mình.
Bà ta biết Trịnh Phóng thích mình một lòng muốn chịu trách nhiệm nhưng trong lòng bà ta chỉ có Lục Đình, vậy nên sáng sớm hôm sau, bà ta liền lấy cái chết đe dọa ép Trịnh Phóng không được nói ra chuyện này, cả đời phải giữ bí mật. Vì quá yêu Doãn Ninh mà Trịnh Phóng liền thề cả đời giữ kín.

Bà ta chỉ là không ngờ trong đợt đi lên núi để nghiên cứu, Lục Đình đã yêu và phải lòng cô thôn nữ Thường Uyển, không những vậy còn hứa hẹn sẽ quay lại cưới cô ta. Lòng đố kị dâng cao lúc đó bà ta đã âm mưu tính kế để cướp lại Lục Đình cho mình.

Chỉ là toan tính phải thay đổi khi Doãn Ninh phát hiện, mẹ của Lục Đình chính là cô giáo Dương, người gây ra cái chết cho Dì Thanh. Lúc ấy bà ta thề sẽ khiến cho nhà họ Lục sẽ hối hận một đời.

Doãn Ninh theo dõi Thường Uyển, rồi nhờ Trịnh Phóng sắp đặt, bày kế để đưa Lục Đình vào tròng, lừa Lục Đình rằng lần đầu tiên của bà ta bị Lục Đình say rượu cưỡng bức. Chàng thanh niên Lục Đình năm đó bị người ta úp sọt mà không hề hay biết, chưa kịp giải quyết thì nhà họ Doãn đã sang tận Lục gia để đòi công bằng. Ấy thế là hôn sự của họ được ấn định, không tình yêu mà chỉ là chịu trách nhiệm.

Lục Đình muốn quay lại tìm Thường Uyển để giải thích, để tìm cách nhưng sau đó cả nhà cô gái đã dọn đi đâu không ai hay biết. Cậu đành cưới Doãn Ninh dưới sự ép buộc của 2 bên gia đình, để đảm bảo danh tiếng của đôi bên.

Chẳng bao lâu sau khi cưới mà Doãn Ninh có thai, chưa đến 9 tháng 10 ngày đã chuyển dạ chờ sinh.

Suốt quá trình sinh nở luôn có nhiều chuyện kì lạ, những yêu cầu kì quặc từ phía Doãn Ninh nhưng vì để làm tâm trạng bà ta vui nên ai cũng đáp ứng. Chính vì sự lỏng lẻo không để ý ấy, bà ta đã thành công hoán đổi con khi sinh.

Ngày đó tại thôn trang Thường Uyển và Lục Đình cũng đã phát sinh quan hệ, cô mang thai, nhưng khi vừa biết tin thì cha mẹ lại gặp tin dữ nên đành ôm hành lí đi tìm người mình thương. Chỉ là cô gái thôn quê không những không tìm được, còn bỏ mạng nơi đất khách, mất đi đứa con dứt ruột đẻ ra.

Cái thai của Doãn Ninh vốn không phải con ruột của Lục Đình mà là con của Trịnh Phóng. Suốt bao năm bà ta về Lục gia, Lục Đình chưa từng chạm vào bà dù chỉ là 1 lần, thậm chí bà có dùng cách nào cũng không được.

Điều khiến bà căm hận hơn nữa đó là ông ta vẫn giữ tấm hình của con đàn bà Thường Uyển kia, thế nên bà ta đã bỏ đi để về với Trịnh Phóng, mong được vun đắp cho đứa con ruột của mình.

Vậy nhưng, giữa đường lại nhảy ra bao nhiêu chuyện mới khiến bà ta lâm vào cảnh khốn đốn thế này.

-------------

Tất cả mọi người trong phòng đều bị những lời mà Doãn Ninh nói làm cho không tin được, chỉ vì tình yêu mù quáng mà bà ta làm cho một mạng người hi sinh, 2 đứa trẻ không có được tình yêu trọn vẹn của gia đình.

Lục Đình tức giận ép chặt bà ta vào tường:

- Suốt bao năm qua tôi sống với bà không vì tình yêu nhưng ít ra còn có tình nghĩa nhưng bà xem bà đã làm gì.....

- Hahaa – Doãn Ninh cười lớn, coi thường sự uy hiếp của Lục Đình, lần đầu tiên bà ta không sợ.

- Bà có tin tôi giết bà không?

- Ông giết tôi thì ông cũng phải đi tù thôi, ngược lại các người không có bằng chứng gì để buộc tội tôi.

- Bà sai rồi, tất cả bằng chứng buộc tội bà tôi đều có trong đây, cảnh sát không bao lâu nữa sẽ tới, bà phải trả giá cho những gì mình gây ra.

Kim Hạ nói rồi nhìn Doãn Ninh, bà ta sụp xuống, ngày tàn của bà ta cứ thế mà tới ư?

- Đứa con của bà là Trịnh Thâm đúng không? – Lục Dịch bỗng nhiên hỏi làm bà ta ngơ ngác.

- Đúng vậy, Trịnh Thâm nó mới là con ruột của ta.

- Đúng là mẹ nào con nấy, con trai bà cũng không làm được điều gì tốt đẹp, anh ta sẽ sớm vào đó gặp bà thôi.

Nói rồi, cảnh sát đến nhận bằng chứng từ tay Kim Hạ và giải Doãn Ninh đi, bà ta vừa đi vừa cười như điên, đến một tiếng "mẹ" từ Trịnh Thâm cũng chưa nhận được.
Đến khi bóng cảnh sát và Doãn Ninh đã đi khỏi lúc này cả phòng bệnh như chất chứa một nỗi ưu thương. Ai nấy đều thở dài, Lục Dịch lúc này tiếp nhận quá nhiều sự thật đau lòng tạm thời chưa thể chấp nhận mà đứng ở cửa sổ, nhìn xa xăm.

Kim Hạ nãy giờ không đeo kính lâu nên mắt có chút mờ liền đi vào nhà vệ sinh giả bộ rửa tay mà nhỏ mắt. Cô đi ra trấn an lão phu nhân, rồi an ủi để bà nằm xuống nghỉ.

Rồi lại đến bên cửa sổ, cô đặt tay lên vai Lục Dịch an ủi:

- Đợi anh ổn rồi chúng ta cùng đến Thượng Hải đón mẹ anh về đây được không?

- Từng ấy năm không ngờ em lại là người lo hương khói cho mẹ anh. Cảm ơn em Kim Hạ.
Lục Dịch lúc này cả tâm can chỉ có đau lòng, trống rỗng ôm lấy Kim Hạ. Hắn như muốn mượn chút cảm giác an toàn nơi cô. Dụi đầu vào vai cô hắn mới thả lỏng hơn được đôi chút.

Kim Hạ chỉ vỗ lưng hắn, đáp lại cái ôm.

Doãn Ninh bị kết án chung thân, mức án này chắc chắn có sự can thiệp của Lục Đình, ông ấy không thể ra tay trừng trị người đàn bà thâm hiểm này, nhưng ít nhất thì pháp luật có thể, để bà ta ăn năn lỗi lầm của mình phía sau những song sắt là thích hợp nhất.

Với sự giúp đỡ của Kim Hạ cuối cùng Lục Dịch và cha cũng đưa được mẹ hắn về nhà. Để bà ấy ở Lục gia, để di ảnh bà ấy lên bàn thờ chính trong nhà.

Nỗi đau nguôi ngoai, Lục lão phu nhân cũng đã được ra viện. Ai cũng nghĩ lúc này có lẽ mọi sóng gió đã kết thúc, Lục Dịch buông bỏ được lo âu bấy lâu, hắn liền muốn chuẩn bị món quà bất ngờ để bày tỏ với Kim Hạ.

Ngày hôm ấy, nơi hà hàng sang trọng, một bàn tiệc dưới nến và hoa được bày biện cầu kì đẹp mắt. Một chàng trai mặc vest trắng đợi người mình yêu tới, chàng muốn đàn cho cô nghe bản nhạc tình yêu trong không khí lãng mạn này.

Nhưng, chờ hoài chờ mãi vẫn không thấy cô đâu. Điện thoại cô không nghe máy, lòng nóng hơn lửa đốt. Chưa kịp chạy đi tìm thì đã nhận được tin nhắn:

- Đến nhà kho phế liệu khu Đông, Bình Tây. Chỉ được đi một mình. (Kèm theo là bức ảnh Kim Hạ đang bị trói treo trên xà ngang).

Không chỉ Lục Dịch lúc này Giang Bình cũng nhận được tin nhắn tương tự. Cả hai tức tốc lao thật nhanh đến điểm hẹn.

Lục Dịch không biết đó là ai nhưng Giang Bình thì biết. Người làm ra chuyện tốt này không ai khác chính là Thuần Vu Mẫn:

- Ả đàn bà điên đó, nếu biết trước như vậy tôi đã cho người trừ khử ả khi xong việc rồi - Nghiêm Phong nói.

- Một lát để mình tôi vào bên trong, các cậu ở ngoài đợi tiếp ứng chỉ cần có động tĩnh lập tức xông vào. - Giang Bình căn dặn.

- Thiếu gia lỡ bọn chúng đông người thì sao....

- An toàn của Kim Hạ là trên hết, đừng có manh động.

Nghiêm Phong im lặng, trước giờ thiếu gia chưa bao giờ hai lời.

Vừa đến nhà kho họ đụng ngay chiếc xe khác ở ngoài cửa, trước mặt Lục Dịch đang vội vàng chạy vào.

------------

Mấy tiếng trước cuộc hẹn, vốn dĩ Kim Hạ đi ra ngoài gửi tranh rồi mới về thay đồ để đến điểm hẹn với Lục Dịch. Ngày hôm nay hắn ta cứ thần thần bí bí làm gì đó không cho cô biết, cứ dặn cô nhớ đến đúng giờ. Chuyện người ta muốn giấu thì cô nào tò mò làm chi nên cũng không nghĩ nhiều.

Trên đường đi về mắt cô lại đột nhiên mờ đi, cô nhỏ thuốc để tiếp tục về nhà nhưng trong một giây cô không phòng bị thì đã bị kẻ khác chụp thuốc mê. Cứ thế khi tỉnh lại đã thấy mình bị treo trên cây xà ngang, hai tay vừa nhức vừa đau nhói.

Nhìn quanh một lượt cũng không thấy ai, không rõ là kẻ nào làm ra chuyện này.

Đột nhiên cánh cửa chính bật mở, cô nheo mắt nhìn ra thì thấy bóng hình quen thuộc, là Lục Dịch. Theo sau hắn còn có Giang Bình.

- Giang Bình tới đây làm gì? - cô thầm nghĩ

- Kim Hạ, em có sao không? - vừa thấy người con gái mình yêu hắn vội gọi, mắt quan sát tìm sợi dây để gỡ trói cho cô. Nhưng hắn chưa kịp gỡ dây thì đằng sau đã có một người bước ra.

- Thuần Vu Mẫn sao lại là cô?

- Không ngờ đúng không? Hahaha các người đâu có nghĩ sẽ có ngày tôi quay về đúng không? Tôi thề là phải giết từng người từng người để rửa hận cho gia đình, cho bản thân mình.

- Tất cả đều do mình cô tự chuốc lấy. - Kim Hạ mắng

- Tôi tự chuốc lấy? Nếu Viên thị và Hắc Long bang không ra tay tuyệt tình liệu Thuần Vu Gia có bị phá sản hay không?

- Mau thả Kim Hạ ra, tôi đảm bảo sẽ để cho cô con đường sống còn nếu cô cố chấp thì tôi không dám chắc mình sẽ làm ra chuyện gì đâu. - Lục Dịch đe doạ, hai tay nắm chặt.

- Lục thiếu gia, à còn có Trịnh đại thiếu gia nữa - vừa nói ánh mắt Thuần Vu Mẫn vừa liếc Giang Bình ở phía sau.

- Trịnh thiếu gia? - Lục Dịch nghi hoặc

- haha các người không biết sao? Tên Giang Bình mà các người vẫn thấy chính là Trịnh Thâm - con trai ruột của Doãn Ninh đó. - Vu Mẫn vẻ mặt như đang xem kịch hay, nhìn sự bối rối lướt qua khuôn mặt Trịnh Thâm, lại nhìn nét kinh ngạc trong mắt Kim Hạ và Lục Dịch

- Là mày thật sao Trịnh Thâm? - Lục Dịch quay người nhìn kĩ Giang Bình, thì ra từ đầu hắn cứ có cảm giác quen thuộc là vì vậy, đôi mắt đó luôn cúi xuống nên hắn không nhận ra, nhưng nụ cười thì không thay đổi.

Đưa tay gỡ mái tóc xù trên đầu, mái tóc che hết 1/3 khuôn mặt còn có cặp mắt kính ra. Giang Bình biết có muốn cũng không giấu được nên đành nói ra:

- Đúng là tôi, Trịnh Thâm.

- Sao cậu lại phải làm vậy? - Kim Hạ không tin vào mắt mình

- Tôi vốn chỉ định tiếp cận các người để trả thù Lục Dịch vì hắn đã cướp đi tình yêu thương của mẹ, cướp đi gia đình hạnh phúc của tôi.

- Nhưng không ngờ lại phải lòng con tiện nhân trên đây đúng không? - Thuần Vu Mẫn vừa nói vừa nhìn Kim Hạ - Mày không ngờ đúng không Kim Hạ cả 2 người đàn ông ở đây đều vì mày mà đến đó.

Nhìn khẩu súng trên tay Thuần Vu Mẫn vẻ mặt cả Lục Dịch và Giang Bình đều căng thẳng, giờ không phải lúc so đo ân oán nữa mà an toàn của cô quan trọng hơn.

- Hôm nay tao lại muốn để xem mày chết chúng nó sẽ đau khổ cỡ nào. Những gì tao chịu thì mày chết cũng chưa đủ bù đắp đâu.

Thuần Vu Mẫn như một kẻ điên, cô ta vừa cười vừa nói nhưng khẩu súng thì vẫn nhắm thẳng đầu Kim Hạ mà định bắn.

Lúc này Lục Dịch quay sang nhìn Trịnh Thâm, cả hai ngầm gật đầu.

Vị trí Lục Dịch gần với sợi dây nên hắn chạy thật nhanh qua đó để cắt sợi dây, đồng thời chạy lại đỡ Kim Hạ rơi xuống.

Còn Giang Bình chạy lại để giật khẩu súng khỏi tay Thuần Vu Mẫn, nhưng cậu không ngờ lúc này một người con gái lại có sức mạnh phi thường như vậy, khẩu súng lệch hướng khỏi Kim Hạ, nhưng khi Vu Mẫn bóp cò thì viên đạn lại đi về hướng Lục Dịch. May mắn cả Kim Hạ và Lục Dịch đều phát hiện nên né ra kịp, viên đạn sượt qua bả vai, chảy máu. Nhưng nó không quá nghiêm trọng.

Đoạt được khẩu súng từ tay Thuần Vu Mẫn, Giang Bình đưa lên nhằm đầu cô ta định bắn xuống.

- Đừng Giang Bình, để cô ta cho pháp luật xử lí. - Kim Hạ ngăn lại

- Nhưng cô ta sẽ lại làm hại cậu?

- Cô ta đã đủ đáng thương rồi, đừng khiến mọi chuyện thêm bất hạnh hơn.

Thuần Vu Mẫn ngồi dưới đất nhìn người mình còn muốn giết lúc nãy, bây giờ lại lên tiếng cứu mình. Cô ta đứng lên cười điên dại:

- Cô giả vờ cái gì? Giết tôi đi. Hahaa Tôi thiên kim Thuần Vu gia tôi là đẹp nhất, người yêu tôi là Lục Dịch.... la lá là

Cô ta cứ thế đứng lên vừa hát vừa cười rồi lại khóc. Trịnh Thâm thấy thế liền gọi Nghiêm Phong vào đưa cô ta giao cho cảnh sát xử lí.

Kim Hạ nhanh chóng đưa Lục Dịch đi xử lí vết thương, để lại Trịnh Thâm với lời cảm ơn đầy xa lạ. Không còn là Giang Bình, cậu ta không thể nào được cô chấp nhận nữa sao?

Vết thương được xử lí, Kim Hạ đưa Lục Dịch về nhà nghỉ ngơi, họ nhận được tin báo là Thuần Vu Mẫn cũng chính là chủ mưu trong vụ hãm hại Viên Thị nhưng hiện nay cô ta đang có dấu hiệu tâm thần nên có thể sẽ phải đợi kết quả kiểm tra rồi mới kết luận.

Ngồi trên giường, Lục Dịch nhìn Kim Hạ, nắm lấy tay cô.

- Vốn dĩ muốn tặng em một cuộc hẹn lãng mạn nhưng lại bị phá hỏng rồi.

Kim Hạ móc trong túi ra chiếc hộp nhung đỏ mà ban nãy rơi ra từ người Lục Dịch:

- Còn định tặng em cái này nữa đúng không?

Lục Dịch nhìn thấy thì bất ngờ liền kiểm tra lại trên người thì phát hiện chiếc hộp đã biến mất.

- Sao em lại có nó vậy? - vừa hỏi vừa gãi đầu ấp úng

- Anh làm rơi lúc ôm em ở nhà kho - cô cười tinh nghịch

- Anh còn định để ngày mai bù đắp cho em một bữa tối khác mà.

- Ngốc ạ, em không cần gì cao xa, em chỉ cần anh là đủ rồi. - Cô nói rồi nhìn hắn đầy hạnh phúc.

- Kim Hạ, anh yêu em. Đợi sức khoẻ bà nội ổn định rồi chúng ta kết hôn nha!

- Em cũng yêu anh! - cô chỉ bày tỏ lòng mình mà không nói đến việc kết hôn.

Lục Dịch cũng không hề để ý mà liền lấy chiếc nhẫn ra đeo vào ngón áp út trên tay trái của cô, Kim Hạ cũng vậy liền đeo vào cho người con trai mà cô yêu. Họ nắm lấy tay nhau, hai người như hoà làm một với nụ hôn đắm say.

Lúc này không có nguy hiểm, không còn lo nghĩ, không còn hiểu lầm chỉ còn bình yên ở bên nhau. Nụ hôn triền miên mà nóng bỏng của Lục Dịch trao đi liền được Kim Hạ tiếp nhận, cô từ từ mở khẽ môi, đưa chiếc lưỡi nhỏ xinh chọc ghẹo Lục Dịch. Bị sự nhiệt tình, chủ động này làm bất ngờ Lục Dịch cũng không còn ngần ngại cứ thế đỡ cô nằm xuống giường, hôn cô như thể đây là lần đầu được hôn.

Hắn hôn lên môi, lên cổ, mang nụ hôn vẽ khắp cơ thể cô. Kim Hạ bên dưới yêu kiều, mỗi lần nụ hôn đi đến đâu cô đều khẽ nhấc người, khẽ ngọ nguậy.

Cảm xúc mãnh liệt trong người làm cho thứ gì đó căng lên, khó chịu. Lục Dịch biết lúc này nếu vội vàng như vậy nhất định sẽ doạ Kim Hạ sợ, nhưng người con gái trong lòng lúc này quá đẹp, quá lay động lòng người, hại hắn hận không thể lập tức nhập cô vào thân mình.

- Kim Hạ, anh......

Thấy chàng trai của mình cứ ấp úng, lại cảm nhận được thân dưới của người ấy có chút khác biệt, Kim Hạ hiểu hắn muốn nói điều gì. Nếu là trước đây có lẽ cô sẽ không đồng ý, có lẽ cô muốn giữ nó cho đêm tân hôn, nhưng bây giờ, cô không chắc mình đợi được.....

- Kim Hạ, cho anh được không?

Cô khẽ gật đầu, khuôn mặt ửng hồng hơi cúi xuống e thẹn.

- Sẽ hơi đau một chút, nhưng anh hứa sẽ nhẹ nhàng.

- Tay anh bị thương cẩn thận kẻo vết thương chảy máu..... - cô chưa kịp nói hết đôi môi đã bị Lục Dịch chiếm lấy.

- Sẽ không sao đâu, vì em là thần dược của anh mà.

Nghe những lời này, trong không khí cực kì ám muội làm cho Kim Hạ thấy sao cô không biết Lục Dịch còn có một mặt dẻo miệng, biết rót mật vào lòng người khác như thế.

Hắn sợ mình làm cô đau, trấn an cô rồi nhẹ nhàng gỡ bỏ lớp quần áo trên người cô. Chẳng mấy chốc dưới sàn nhà đã vương vãi quần áo của hai người.

Hắn nhẹ nhàng hôn cô rồi cùng cô trải qua đêm đầu tiên đầy hoan ái, khắp căn phòng ngập tràn dư vị của hạnh phúc, tiếng kêu khe khẽ của người con gái, rồi tiếng gầm nhẹ của Lục Dịch....

Đêm nay cô là của Lục Dịch mà hắn cũng là của cô, cả thế giới như chỉ có 2 người. Tạm quên đi mọi nỗi phiền muộn, lo âu. Cô chỉ biết hoà theo nhịp điệu của Lục Dịch, quấn quít, siết chặt không rời.

Một đêm triền miên trôi qua, mãi đến tận 3h sáng Lục Dịch mới để cho Kim Hạ nghỉ ngơi, toàn thân đau nhức, cô nằm dụi đầu vào lồng ngực Lục Dịch mà ngủ thiếp đi. Lúc này cảm tưởng chỉ cần vận động thì mọi khớp mọi cơ trên người cô đều rã hết cả ra.

Lúc tỉnh dậy đã là 10h trưa hôm sau. Kim Hạ trở mình, tay khẽ chạm vào thứ gì đó rắn chắc, cô mở mắt khẽ nhắm mở mấy lần mới lấy lại được tầm nhìn. Thì ra là Lục Dịch đang nằm nhìn cô:

- Sao nhìn em dữ vậy? - cô đỏ mặt

- Vì em đẹp quá! - hắn nói rồi đưa tay lên chạm vào má cô

Niềm hạnh phúc ngọt ngào này làm cho Kim Hạ vui mừng trong lòng, nhưng chưa được bao lâu cô đã ý thức được về sức khoẻ của bản thân. Cô khẽ tránh ánh mắt hắn:

- Lại nịnh em đi. Em dậy vệ sinh cá nhân rồi ăn sáng. Em đói rồi.

Lục Dịch còn tưởng cô ngại ngùng do chuyện tối qua nên cũng không để ý. Cứ thế mà theo sau cô. Hai người vào nhà tắm, Kim Hạ nhìn mình trong gương mới phát hiện ra môi mình đang sưng lên, do đêm qua bị ai đó vừa hôn vừa miết cánh môi liên tục, khắp người đều là dấu hôn và vết cắn nhẹ để lại. Cô xấu hổ vội lấy khăn chùi qua, nhưng không những không hết còn làm làn da thêm phần đỏ hơn.

Lục Dịch tiến lại ôm cô từ phía sau:

- Anh xin lỗi, lần sau anh sẽ chú ý nhẹ nhàng hơn

- Trước đó anh cũng nói sẽ nhẹ nhàng vậy mà bây giờ trên người em....

- Anh cũng chịu uỷ khuất chứ bộ, em xem em cắn anh một cái trên vai còn in dấu đây này.

Nhìn khuôn mặt làm vẻ đáng thương của Lục Dịch mà Kim Hạ không nhịn được thầm kêu gào trong lòng. Còn không phải là lần đầu tiên quá đau đớn sao, là lần đầu cô phát hiện thì ra có thứ còn đau hơn bị sư phụ đánh nữa.

Hai người vệ sinh cá nhân xong thì quay trở ra, Lục Dịch nhẹ nhàng cuộn gọn chăn gối và quần áo bỏ vào sọt ở góc phòng, khắp nơi đều là dấu tích đêm qua, đặc biệt là vệt máu đỏ nơi đệm, nó như minh chứng tình yêu của hai người. Nghĩ đến đó, lòng hắn lại không tự chủ được mà nhảy lên nhảy xuống, miệng vẽ lên nụ cười hạnh phúc.

Cả hai cùng xuống dưới nhà ăn sáng, nghĩ gì đó Lục Dịch nói với Kim Hạ:

- Số lê trước kia gửi đến nhà anh là do mẹ.... ả không là do Doãn Ninh gửi.

Kim Hạ đang uống sữa liền hơi ngưng lại, thì ra là Lục Dịch quan tâm đến cảm nhận của cô nên đã âm thầm điều tra, muốn cho cô một câu trả lời.

Cô mỉm cười:

- Em tin anh mà, dù đó có không phải là bà ấy mà là cô gái nào đó em cũng sẽ không để bụng, ít ra nhà chúng ta cũng tiết kiệm được một khoản tiền mua lê.

Nghe Kim Hạ nói mà Lục Dịch không nhịn được lắc đầu. Ăn xong Lục Dịch cùng Kim Hạ về Lục gia thăm bà nội, sau mọi chuyện thì lúc này Lục lão phu nhân càng thương càng mến đứa cháu dâu này hơn.

- Bà nội. - cả 2 đồng thanh chào

- Lại đây nào cháu dâu lại đây.

- Dạ, bà hôm nay thấy sức khoẻ thế nào, đã thoải mái hơn chưa? - Kim Hạ vừa hỏi vừa đưa tay xoa bóp cho bà.

- Ta đỡ rồi, thấy hai con ta như khoẻ hơn vậy đó. Hai đứa mau mau cưới cho ta có chẵt bồng, ta sợ không đợi được lâu nữa.

- Bà nội tụi con còn trẻ, bà để thêm một thời gian nữa nha. - Lục Dịch vội nói đỡ

- Trẻ thì có sao chứ, Kim Hạ à đây là vòng gia bảo của Lục gia, ta tặng nó lại cho con. Ngoài con ra ta không chấp nhận bất cứ người cháu dâu nào khác.

Vừa nói lão phu nhân vừa đưa tay đeo chiếc vòng ngọc trắng vào tay Kim Hạ.

Có lẽ do mất mẹ từ nhỏ nên cảm nhận được tình yêu thương của lão phu nhân, Kim Hạ vui đến mức bật khóc. Bữa cơm ấy, lão phu nhân luôn miệng nhắc hai đứa cháu mau kết hôn, cũng không quên nhắc về mong ước được bế Tiểu Lục Dịch.

--------------

Người ta nói đúng, hạnh phúc thường không kéo dài lâu. Chỉ vỏn vẹn một tuần lễ, một tuần lễ mà Kim Hạ thấy như được sống một cách thực sự. Hôm ấy, cô đi trên phố vốn định mua đồ về chuẩn bị bữa tối cho Lục Dịch, lại mua tặng anh chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, hạnh phúc ngập tràn.

Đang đi, bỗng hai mắt cô tối sầm lại, không phải là mờ mờ như trước đây mà là tối sầm rồi cô không nhìn thấy gì nữa. Cô đưa tay mò thuốc nhỏ mắt cũng không có tác dụng.

Cô cố đi thêm vài bước đập cửa xe, tài xế thấy vậy thì mau chóng giúp cô ngồi vào xe. Cô nhờ tài xế bấm số gọi Trịnh Thâm:

- Có thể giúp mình được không?

- Có chuyện gì sao Kim Hạ? - đang làm việc ở công ty nghe thấy cô gọi mình cậu liền buông bút, gấp rút đứng lên đi đến chỗ cô.

- Đưa mình tới bệnh viện được không? Mắt mình không thấy gì nữa.

Lòng như lửa đốt Trịnh Thâm vội lao đến chỗ cô. Đưa Kim Hạ vào bệnh viện, nhờ bác sĩ kiểm tra, kết quả làm họ chết sững:

- Cô Viên, tôi đã cảnh báo cô không nên để mắt tiếp xúc với ánh sáng nhiều, hiện tại tôi chỉ có thể tạm thời giúp cô cải thiện một chút, cô có thể nhìn thấy nhưng sau 2-3 ngày nữa nó sẽ lại mất đi. Cô cần cấy ghép giác mạc gấp.

- Hiện tại chúng tôi có thể tìm giác mạc cho cô ấy ở đâu?

- Tại Trung Quốc trong kho lưu trữ không có sẵn giác mạc nào phù hợp. Nhưng tôi biết một nơi có thể có người giúp được.

- Ở đâu?

Nói rồi bác sĩ đưa cho Trịnh Thâm một tờ giấy, cậu nắm chặt tay, nhất định cậu sẽ chữa khỏi mắt cho cô ấy.

Đi ra khỏi bệnh viện, Kim Hạ đeo kính cố gắng mở mắt, cô đã nhìn thấy được nhưng vẫn còn khá mờ.

- Trịnh Thâm giúp mình giữ kín chuyện này, mình không muốn ai biết hết.

- Mình sẽ đi với cậu. Nếu cậu từ chối mình sẽ nói cho mọi người. - Trịnh Thâm không quên đe doạ

- Nhưng mình không muốn cậu vì mình mà vất vả như vậy. - Kim Hạ cảm thấy áy náy

- Cái mạng này của mình là do cậu cứu về đó, cậu có biết không? Cứ coi như là để mình trả ơn cho cậu.

- Cứu sao?

- Năm đó cậu đã giả tiếng còi xe cảnh sát cứu mình trong con hẻm nhỏ ở Thượng Hải.

Kim Hạ suy nghĩ hồi lâu chợt à lên. Thì ra cô luôn thấy người bạn này có chút quen thuộc, nào ngờ đó lại là người mà cô cứu trước đây.

- Được, vậy cậu hứa hãy giữ bí mật này giúp mình.

Kim Hạ tạm biệt Trịnh Thâm, lên xe về nhà. Lúc này cô không cho phép bản thân mơ mộng thêm nữa, cô chỉ có 2-3 ngày nữa để đi mà thôi.

Trước khi về nhà cô ghé đến trung tâm thương mại mua một số quà tặng rồi về nhà nấu bữa tối cho Lục Dịch. Hôm nay Lục Dịch đi tập bóng với đám Tạ Tiêu nên có lẽ phải hơn 2 tiếng nữa mới về. Cô tranh thủ một chút vậy, trước khi người ấy về.

Có lẽ đã đến lúc cô phải chia xa rồi.....

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com