[Fanfic: CẨM Y CHI HẠ] OAN GIA NGÕ HẸP - Nhất Hạ tương phùng
CHƯƠNG 45: RA MẮT BÀ NỘI
"Nếu muốn biết tung tích con trai Thường Uyển thì đi một mình đến Đại lộ 21, tới đó sẽ có chỉ dẫn tiếp theo!"
Đọc tin nhắn là biết có kẻ đang theo dõi cô, biết cô đang muốn tìm tung tích con dì Uyển nên đã lợi dụng để phá cô không tham gia cuộc thi đây mà. Vốn dĩ có không làm như vậy thì cô cũng đâu có muốn đi tiếp, thừa thãi.
Nhấn ga đi thẳng một mạch đến đại lộ 25, tin nhắn tiếp theo gửi tới: "Tới khách sạn Nhật Hạ, phòng 4105."
Khách sạn sao?
- Không biết có bẫy gì nữa không đây, nhưng liều thử một phen vậy. Được ăn cả, ngã thì bò dậy mà về thôi.
Cô tự trấn an mình rồi lái xe đến khách sạn, trước khi đi vào bên trong đã cài đặt tin nhắn tự động gửi đi sau 15 phút, chỉ cần cô không ra ngoài thì tin sẽ báo cho Lục Dịch và người của cha cô.
Đi thẳng vào thang máy, cô bị mọi người xung quanh chú ý do trên người vẫn đang mặc hán phục, vội kéo kính xuống đi thật nhanh, cô ấn nút lên tầng 4 vừa đến nơi đã nhìn thấy ngay phòng 4105, cô đưa tay lên gõ cửa, chừng 30 giây sau liền có người đi ra. Chỉ là cô không ngờ tới người bên trong lại là mẹ Lục Dịch.
- Sao lại là bác? – cô ngạc nhiên
- Sao lại không thể là tôi? – bà ấy nhìn Kim Hạ bằng ánh mắt đánh giá dò xét, nhìn người con gái ăn mặc có chút không bình thường này bà ta liền suy nghĩ xem bây giờ nên làm như thế nào.
Bà ta đã nhận được một tin báo đáng để bận tâm, cô gái này đang đi tìm kiếm bí mật của quá khứ, một con người thích lo chuyện bao đồng, thích xen vào chuyện của người khác.
- Bác là người nhắn tin hẹn tôi tới? - Kim Hạ nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề.
- Vào trong đi rồi nói. - bà ta nói rồi quay người đi vào trong.
Vở kịch này hôm nay xem chừng phải diễn cho thật khéo rồi, nếu không thì tất cả những diễn biến tiếp theo đều phải thay đổi.
Thấy trong phòng có vẻ chỉ có mình mẹ Lục Dịch nên cô cũng đi theo vào mà không nghĩ gì. Bà ta đi thẳng đến chiếc bàn đang đặt đĩa trái cây, tay cầm con dao lên, vờ như đang muốn gọt trái cây, nhưng thật ra là để dùng vào mục đích khác.
Kim Hạ đang đi phía sau bỗng bị người trước mặt quay lưng chĩa dao thẳng hướng mình mà đâm tới, cô vô thức lùi ra phía sau.
- Bác muốn làm gì? - không những không trả lời mà bà ta càng ngày càng tiến tới.
Nếu bây giờ cô đánh lại thì sau này sẽ khó xử với Lục Dịch, nhưng nếu không tránh thì rất có thể người gặp nguy hiểm là cô. Cô vô thức cứ thế lùi ra phía sau. Đã ra đến sát mép cửa rồi, cô đưa tay cố vặn cửa ra, len chân ra ngoài. Vừa bước ra chưa được mấy bước bà ta đã liền muốn tiến tới đâm vào người cô.
Lợi dụng lúc bà ta sợ ý cô liền nắm lấy cổ tay bà ta, bẻ xuống đoạt lấy con dao.
Dường như việc bị Kim Hạ lấy mất con dao không làm bà ta lo lắng, khoé miệng còn nhếch lên tạo thành nụ cười vô cùng đáng sợ, bà ta thấy dao trên tay Kim Hạ liền cứ thế nắm tay cô giơ dao lên, tự mình tiến về phía cô.
Kim Hạ lúc này không thể suy nghĩ nhiều đành vô thức lùi về phía sau, cố hất tay bà ta ra. Giằng co khoảng 1 phút thì đột nhiên bà ta lao tới, Kim Hạ vội rụt tay cầm dao lại, vứt con dao ra xa, bà ta nhân cơ hội cô không chú ý liền đưa tay nắm lấy y phục của cô mà xé một cái ở dưới tà áo.
Thấy người phụ nữ này như hoá điên rồi nên cô đành hất bà ta ra:
- Bác có vấn đề gì sao? Muốn chết người thì bác mới vui hả?
Lúc này bà ta chẳng quan tâm đến cô nói gì, dường như mọi chuyện cần làm đã làm xong nên liền tự mình quay vào phòng rồi đóng sập cửa lại, bỏ mặc Kim Hạ đứng bên ngoài ngơ ngác vẫn không hiểu rốt cuộc là chuyện gì.
Bóng cô vừa đi khỏi thì liền có người nhặt lấy con dao nơi góc hành lang, lặng lẽ rời đi...
Lúc bấy giờ điện thoại cô báo đã sắp đến thời gian gửi tin nhắn liền sợ mọi người lo lắng đã bấm huỷ rồi quay trở về. Chuyện hôm nay có quá nhiều điểm kì lạ, cô vẫn nên cẩn thận điều tra trước khi nói với Lục Dịch.
Ở bên này, đám người Lục Dịch đi khắp nơi tìm Kim Hạ nhưng không thấy tung tích, chỉ nghe tài xế nói là cô đã lấy xe đi được một lúc, Lục Dịch lo lắng nhờ Thanh Huyền về lấy laptop xác định định vị nhưng Thanh Huyền cũng bó tay.
Lúc này Lục Dịch đang định nhấc điện thoại lên để nhờ cha mình can thiệp xem lại camera an ninh dọc đường thì nhận được điện thoại của cô:
- Em không sao, mọi người đừng lo lắng. Đợi quay về em sẽ giải thích rõ nha.
- Được, anh đợi em ở nhà.
Tảng đá trong lòng buông xuống, hắn báo cho mọi người:
- Kim Hạ không sao rồi, tôi về nhà trước, các cậu cũng quay về nghỉ ngơi đi.
Nhìn sắc mặt Lục Dịch không tốt nên cũng không ai nói gì thêm, chỉ đành gật đầu. Đáng tiếc nhất đó là do Kim Hạ không có mặt nên đã bị huỷ tư cách thi, vậy nên dĩ nhiên là không có phần thi Kim Hạ mặc áo tắm đi vòng vòng trên sân khấu rồi (Khúc này anh Dịch nên vui mới phải ^^)
Kim Hạ về đến nhà vừa bước vào cổng đã thấy Lục Dịch đứng ở cửa đợi sẵn, cô bước tới nhẹ nhàng nhón chân hôn nhẹ lên má ai kia, để xoa dịu đi cái nhíu mày đến đáng sợ của hắn:
- Em đã về rồi đây, đừng cau mày nữa.
- Sao em rời đi mà không báo cho anh biết, cũng không để lại lời nhắn gì? Có biết anh lo như thế nào không?
Quả thật cô rất muốn để lại tin nhắn nhưng người nhắn tin đã nhấn mạnh, cô phải đi một mình, không báo cho ai biết, sao cô làm được đây. Nên chỉ đành mạo hiểm đi một mình vậy.
- Em đột nhiên lúc đó có việc thôi mà, nên em không kịp báo cho anh và mọi người. Anh xem bây giờ em chẳng những bình an mà còn bị loại, vậy thì không còn phải thi mặc đồ tắm nữa.
Khá khen cho Kim Hạ lấy được lí do xuất sắc như vậy, Lục Dịch nghe đến đây lại chợt nghĩ là do cô muốn tránh phần thi kia nên chơi trò mất tích, liền đưa tay lên cốc đầu cô một cái:
- Chỉ được cái giỏi làm người ta lo lắng thôi, em biết bây giờ có biết bao người dòm ngó muốn làm hại em không?
- Em nhớ rồi, ông xã đừng giận hôm nay em nấu cơm cho anh ăn.
Nỗi lo lắng, nỗi giận nãy giờ bỗng chốc chỉ vì một câu nói này của cô mà tan biến không chút dấu tích. Lục Dịch nhìn cô âu yếm, đưa tay lên vén sợi tóc còn vương trên mặt:
- Thay đồ ra đi rồi làm, anh không muốn người khác nhìn thấy bộ dạng xinh đẹp này của em đâu. – hắn nói rồi nhìn kĩ trang phục trên người cô, ánh mắt quét qua chỗ bị xé rách kia nhưng không nói gì, có lẽ cô có điều khó nói nên chưa tiện kể hắn nghe.
Quả thật cô mặc hán phục rất đẹp, bộ đồ tôn lên được sự nữ tính trong cô, toàn thân cô toát lên khí chất như một vị công chúa vậy đó.
Kim Hạ gần đây tiến bộ rất nhiều trong khoản nấu nướng, mỗi lúc rảnh cô đều học hỏi thím Trương để nấu những món ăn mà Lục Dịch thích. Bữa ăn hôm nay quả nhiên không tệ, vừa có hương vừa có sắc. Ăn xong cũng liền lên phòng vẽ tranh, còn Lục Dịch thì đến phòng sách làm bài tập.
Tối đến khi ngồi trong nhà tắm Kim Hạ dường như nghĩ ra điều gì, cô đi khắp phòng rà môt lượt, quả nhiên có tín hiệu phát ra ở nơi đèn bàn.
Cô cười nhẹ, hiểu ra thông tin kia ở đâu mà bọn họ có, vậy thì cô cứ tương kế tựu kế để bọn chúng tin là cô chưa biết gì đi.
Lục Dịch sau khi đi qua phòng sách làm bài tập trên trường thì nhận được tin nhắn của Kim Hạ "Qua phòng ngủ gặp em ❤️". Chỉ một tin nhắn ngắn vậy thôi mà làm cho trái tim ai đó nhảy lên nhảy xuống, cả người như vô lực mềm nhũn, tay không tự chủ mà đóng hết sách vở lại đi qua phòng ngủ.
Cánh cửa vừa bật mở, liền thấy Kim Hạ một thân đồ ngủ màu hồng phấn vô cùng đáng yêu nằm trên giường coi điện thoại, hắn không kìm được mà nuốt nước bọt, cũng không phải lần đầu ở cạnh nhau, nhưng tin nhắn kia lại cộng thêm vẻ mặt tiểu yêu tinh này của cô làm cho Lục Dịch đột nhiên có chút không kiềm chế được....
Chưa dừng ở đó, hắn còn đang đứng nơi cửa thì Kim Hạ phát hiện ra liền chạy xuống giường, đi chân trần đến ôm lấy cổ hắn, thì thầm:
- Anh yêu, hôm nay em muốn......
Câu nói ám muội số 2 thì không ai dám số một này thành công làm cho cả thân Lục Dịch nóng bừng, yết hầu liên tục trượt lên trượt xuống. Cơ trên người hắn căng cứng, nơi nào đó đang thét gào, bị tiểu yêu tinh ôm lấy thì thào phả hơi ấm vào tai như vậy dù có là Liễu Hạ Huệ có khi cũng không chịu nổi.
Hắn hạ giọng, đỡ lấy Kim Hạ:
- Em có chắc là muốn không?
- Em muốn thật mà... muốn anh đấm lưng cho em. – cô đưa đôi mắt to tròn nhìn hắn.
Lục Dịch bị người con gái trước mặt trêu đùa làm cho có chút đau đầu, thật muốn đè cô ra mà trừng phạt. Chưa kịp định thần thì cô đã kéo hắn ngồi xuống giường, nói hắn đấm lưng giùm mình.
Hắn cứ đấm được xíu cô lại phát ra âm thanh khe khẽ, nhẹ nhàng như đang khiêu khích sức chịu đựng của hắn.
Thấy người phía sau bất động hồi lâu, không nói năng gì, Kim Hạ liền quay lại chọc chọc vào tay hắn. Lục Dịch hơi động, ánh mắt nhìn cô thâm trầm:
- Đừng chọc anh nữa, cẩn thận anh ăn em đấy!
Cô bị lời nói này dạo cho sợ, thật sự cô chỉ định cố ý chọc tức cái người nghe lén kia, cô biết chắc có liên quan đến mẹ Lục Dịch, mà bà ấy đã muốn ngăn hai người bên nhau thì cô sẽ cho bà ấy thấy hai người họ hạnh phúc. Chỉ định nhưu vậy nhưng xem nét mặt của Lục Dịch bây giờ cô biết không nên đùa với con thú trong người anh ấy, liền nhón người lên ghé sát tai nói:
- Trong phòng có máy nghe lén, trong đèn bàn.
Lục Dịch nghe thế thì giật mình, tâm trí ổn định lại cúi xuống quan sát, quả thật có một chiếc máy nghe lén rất nhỏ, nếu không để ý sẽ không thấy được. Hắn định đưa tay gỡ thì bị Kim Hạ ngăn lại.
Cô lắc đầu rồi lấy điện thoại nhắn tin cho hắn:
- Để đó đi để xem họ muốn giở trò gì. Chỉ cần không nói chuyện gì quan trọng trong phòng là được.- Em nãy giờ là muốn chọc tức kẻ nghe lén à? Không lẽ em biết kẻ đó là ai?- Em không biết nhưng người ghét em thì em cứ thích chọc tức đó.
Hắn đọc tin nhắn xong bất lực với cô gái của mình, kéo cô lại, ôm vào lòng thì thầm:
- Tối nay em thành công khiêu khích giới hạn của anh rồi đấy, tối nay anh ngủ ở đây.
Hắn nói xong liền đưa tay tắt đèn nhắm mắt vờ như đã ngủ.
Kim Hạ bị một màn này làm cho không nói nên lời, trách ai được bây giờ, do cô mà ra hết mà.
********
Tại một căn phòng nọ, có một người ngồi bên máy tính, đeo tai nghe nghe được những âm thanh này, trong lòng không khỏi tức giận, cô ta giựt tai nghe, ném mạnh chiếc cốc trong tay.
- Để xem chúng mày còn hạnh phúc được bao lâu.
Nói xong liền lấy điện thoại nhắn tin cho cộng sự:
- Đẩy nhanh tiến độ lên đi, tôi nghĩ con bà cũng không đợi được nữa đâu. Người con gái hắn thích sắp bị người ta ăn sạch rồi.
Cảm thấy chưa đủ cô ta liền nhắn thêm một tin kèm đoạn ghi âm nghe lén được cho một người nữa. Mỉm cười đắc thắng ngả người trên ghế.
*********
Lục Dịch đang đi trên đường đến trường thì nhận được tin nhắn từ Lục gia, đọc xong liền quay qua nói với Kim Hạ:
- Ngày mai em theo anh về Lục gia một chuyến, bà nội nói muốn gặp em, cũng vừa hay mai chúng ta đều rảnh.
- Được em cùng anh về. Bà nội thích gì để em mua làm quà cho bà?
- Bà thích nhất là hoa cẩm chướng, nếu được mai anh dẫn em đi mua ở tiệm hoa mà bà thích.
- Vậy thì tốt quá rồi. – Cô vui mừng, cha Lục Dịch thì cô đã gặp qua vài lần còn bà nội anh thì chưa, nên cô cũng có chút hồi hộp, sợ không làm tốt.
Thoáng cái đã đến lúc về Lục gia, trên đường đi Kim Hạ cứ luôn miệng hỏi Lục Dịch bà thích gì không thích cái gì để biết mà khéo ăn nói trước mặt người lớn.
Thấy cô cứ như con chim hót suốt đoạn đường, Lục Dịch vừa cười vừa lắc đầu:
- Em chỉ cần là em, anh tin bà nội sẽ thích em giống như anh thích em vậy đó!
Nghe được những lời này, cô được an ủi đôi chút nhưng cả người vẫn khẩn trương, tay đổ đầy mồ hôi.
Vừa đến Lục gia Kim Hạ đưa mắt nhìn quanh, căn nhà được xây theo kiểu kiến trúc cổ, ngay trước cổng nhà là dàn hoa giấy và bụi tre xanh tốt. Đi thêm một đoạn dài qua hai hàng cau thì mới đến nhà chính. Căn nhà tuy đã được tu sửa nhưng vẫn giữ nét cổ kính, uy nghiêm, giống như phủ đệ của quan lại thời xưa vậy.
Lục Dịch dẫn Kim Hạ vào nhà chính, vừa đến cửa đã có quản gia và người làm cung kính chào:
- Chào cậu chủ, chào Viên tiểu thư.
Kim Hạ cũng khẽ gật đầu chào, đi theo Lục Dịch, vừa vào đến phòng khách liền thấy bà nội đang ngồi ở ghế.
- Con chào bà nội – Lục Dịch nắm tay đến trước mặt bà – con dẫn Kim Hạ về thăm bà rồi đây.
- Con chào bà. – Kim Hạ bắt chước cũng chào theo, cô nhìn thấy bà hắn khá hiền hậu, cả người toát lên vẻ cao quý nhưng không hề kiêu ngạo mà lại gần gũi nên liền coi như bà mình mà nở nụ cười.
- Ai là bà cô? – Viên lão phu nhân nghiêm mặt.
Lục Dịch và Kim Hạ giật mình, hắn không nghĩ bà lại khắt khe như vậy. Trước giờ ở Lục gia chỉ có cha hắn mới nghiêm khắc, lạnh lùng mà thôi.
- Bà! – hắn gọi
- Gọi ta là Viên lão phu nhân. Ta với cô vẫn chưa phải người nhà đừng có gọi bừa.
Kim Hạ biết ý liền vội sửa ngay:
- Con chào Viên lão phu nhân. Con là bạn của Lục Dịch ạ. – vừa nói cô vừa nhẹ rút tay ra khỏi tay Lục Dịch.
Lục Dịch vốn còn đang định nói gì thì lại bị bà chặn trước:
- Ta đột nhiên muốn ăn bánh bao nhà hàng Liên Hoa, Dịch nhi con đi mua cho ta được không? – câu nói này nghe thì là muốn ăn nhưng thực chất là đuổi khéo hắn đi để bà có thể nói chuyện riêng với Kim Hạ.
Sợ Kim Hạ bị bà làm khó Lục Dịch liền tìm hướng giải quyết khác:
- Hay con nói quản gia đi mua, rồi con ở nhà xoa bóp chân tay cho bà.
- Bà già này là muốn ăn bánh con mua, con giờ lớn rồi có bạn gái rồi nên đâu cần người bà này đúng không?
Lục Dịch khó xử, sợ Kim Hạ bị bà trách nên đành gật đầu rồi rời đi, trước khi đi còn để lại cho cô ánh mắt trấn an. Kim Hạ cũng gật đầu, ý là cứ yên tâm đi, cô có thể lo liệu được.
Lục Dịch vừa đi thì Viên lão phu nhân liền bảo Kim Hạ ngồi xuống:
- Viên tiểu thư, chẳng hay gia cảnh nhà cô thế nào?
- Dạ thưa lão phu nhân, nhà con hiện tại còn ông nội, cha và con. Cha còn làm ăn kinh doanh vốn có quen biết với bác Lục ạ.
- Vậy chẳng hay sao cô không ở Thượng Hải gần gia đình mà lại lặn lội tới tận đây học? Như vậy người nhà không lo lắng sao?
Vốn chuyện này cũng bắt nguồn từ lễ đính hôn nhưng nếu cô nói vậy sợ bà lại nói cô chê Lục Gia không muốn gả, sợ bà nghĩ cô không đứng đắn khi ở chung với Lục Dịch nên cứ chần chừ mãi cũng chưa nghĩ ra lí do:
- Dạ cháu là ... là thích đại học Thanh Hoa với lại Lục Dịch học ở đây nên mới muốn đến Bắc Kinh ạ.
Cứ như vậy, ta một câu cô một câu, Viên lão phu nhân hỏi chán liền hỏi Kim Hạ có biết xoa bóp cho người già không, cô gật đầu. Bà liền ngồi ngay ngắn, nói muốn cô xoa bóp cho, bà bị đau nhức khắp người.
Kim Hạ hít nhẹ một hơi, đưa tay lên xoa bóp, được một chút liền bị ngắt quãng:
- Nhẹ như vậy y như gãi ngứa vậy đó.- Mạnh quá rồi, xương cốt người già này sao chịu nổi.- Sai rồi bên trái mới đúng....
Mặc cho Kim Hạ đấm bóp đến đâu lão phu nhân cũng không hài lòng, được khoảng 30 phút thì bà ấy nói muốn đi ra vườn đi dạo, nói Kim Hạ dẫn đi.
Cô lau nhẹ tầng mồ hôi mỏng trên trán, rõ ràng bà muốn chỉnh cô, Lục gia cô còn không biết đường đi lối lại, nhà nhiều người làm như vậy nhưng chỉ muốn đi với cô.
Cô dẫn bà đi ra vườn, đang đi thì bà nói muốn ngồi ở bờ hồ ngắm hoa, vừa hay trời lại nắng như vậy liền nói Kim Hạ đứng cầm dù cho bà. Ngắm được một lúc lâu tay cũng đã tê mỏi cả rồi bà mới chịu vào nhà.
Kim Hạ cứ thế làm theo yêu cầu của lão phu nhân, đến khi vào nhà thì cũng nghe thấy tiếng xe Lục Dịch trở về, vừa hay đến bữa trưa.
Cả nhà đang ngồi vào bàn ăn, Kim Hạ chưa kịp ngồi liền nghe lão phu nhân sai bảo:
- Ta đột nhiên thèm lê chưng đường phèn, mà thím Lưu nay nghỉ rồi, không biết ai nấu cho thân già này ăn đây.
Kim Hạ nghe vậy thì liền tự giác giơ tay:
- Dạ để con nấu cho ạ, con biết nấu.
- Vậy nấu luôn mấy phần, Dịch nhi rất thích ăn lê đó.
Cô gật đầu tỏ ý đã hiểu, thấy Lục Dịch định nói gì thì cô chỉ lắc đầu, trấn an hắn.
Món này không mất quá nhiều thời gian, chỉ chừng nửa tiếng sau cô đã mang ra 2 chén lê chưng đường phèn, khi nấu cũng đã hỏi kĩ lại nhà bếp để bỏ đường cho phù hợp với sức khỏe của lão phu nhân.
Lão phu nhân cầm muỗng lên múc thử miếng đầu tiên, chưa kịp nuốt vào đã nghe:
- PHỤTTTTT, đây mà là lê chưng đường phèn sao? Dở như vậy sao thân già này ăn được, vừa cứng vừa khó nuốt.
Lục Dịch thấy vậy liền đưa lên nếm thử, thì thấy hương vị vừa ăn, cũng đâu có đến nỗi như bà mình nói, vôi lên tiếng nói giúp Kim Hạ:
- Bà, ăn rất ngon mà. Bà ăn tạm đi để con nói nhà bếp làm lại cái khác cho bà.
- Ta là muốn Viên tiểu thư làm cho ta ăn có được không?
Biết không nói lại được bà nên hắn đành mắt nhìn Kim Hạ, cô chỉ nhẹ nhàng gật đầu mà không hề kêu than hay nhăn mặt.
Cứ vậy cả buổi trưa hôm đó, Kim Hạ nấu cả thảy 5 lần mới được lão phu nhân gật đầu cho qua. Ăn xong lê bà còn muốn ăn trái cây, mà cái nào cũng là muốn Kim Hạ làm, còn đặc biệt giữ chân Lục Dịch không cho vào giúp cô.
Lục Dịch đang ngồi ở phòng khách nghe hí kịch với bà thì trong phòng bếp vang lên tiếng động lớn:- CHOANGGG!!!! AAAAAA.
P/s: Đôi chút rảnh rỗi hôm nay đó là lại có chap mới cho cả nhà, chúc cả nhà đọc fic vui vẻ và mong mn luôn yêu xương muội muội này nhaaa 💓💓💓💓
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com