Fanfic Borusara May Troi
Vì ngày mai có chút việc bận nên tối nay đăng chap mới luôn nè!____________________________________ Con sẽ ở lại đây tiếp nhận điều trị!_ Boruto ngồi xuống giường bệnh_ Ba cứ về trước, lát con sẽ gọi về cho mẹ! Ánh mắt Naruto nhẹ lay động, anh khẽ gật đầu:_ Ba biết rồi! Chiều tối ba sẽ quay lại thăm con!CHAP 49: KẺ CỨNG NHẮC CŨNG PHẢI CHỊU THUA KẺ CỨNG ĐẦU! Nói rồi Naruto quay người bước đi. Đột nhiên Boruto lại lên tiếng:_ Đúng rồi, còn Sumire, hiện cô ấy sao rồi ba?_ Con bé ư?!_ Naruto ngạc nhiên khi nghe thấy Boruto hỏi về Sumire, anh khẽ thở dài_ Con bé hiện đang nằm tại phòng chăm sóc đặc biệt trên tầng 2! Vẫn đang hôn mê._ Ngoài hai chân bị gãy, thì còn bộ phận nào ảnh hưởng không ạ?_ Boruto không ngần ngại mà hỏi thẳng._ Uhmm..._ Naruto ra chiều suy nghĩ_ Hai chân bị gãy, chấn thương phần mềm, xây xát thì không phải nói rồi, ngoài ra thì không còn gì nữa! Về cơ bản Sarada vẫn còn nương tay với Sumire!_ Như vậy mà ba còn nói là nương tay sao?_ Boruto ngao ngán nằm ngửa ra giường._ Không bị tổn thương khí huyết, nội tạng, không đánh vào những chỗ hiểm, như vậy là nương tay rồi! Con bé ra tay với con còn nặng hơn đó. Nó nhằm vào những nơi gọi là huyệt tử trên cơ thể con để ra tay, chẳng qua là nó kìm lại sức của bản thân để tránh việc lấy mạng người. Khả năng vì con bé vẫn còn giữ được suy nghĩ con là người của đồng minh nên còn ghìm lại lực khi đánh vào các huyệt của con!_ Naruto cười khổ._ Ba có vẻ rõ chuyện này nhỉ!_ Sasuke nói, cách mà con bé sử dụng để đánh lại những đối thủ trên cơ về mặt sức mạnh là đánh vào tử huyệt hoặc sử dụng tốc độ của bản thân kèm những vật sắc nhọn!_ Naruto giải thích._ Thì ra là thế..._ Boruto thở dài rồi lật người nằm úp lại._ Không còn gì nữa thì ba về đây! Lát nữa Kabuto sẽ đích thân xuống kiểm tra cho con!_ Vâng!..... Buổi tối... Trời đã bắt đầu se se lạnh... Sarada một mình ngồi trên chiếc ghế gỗ trong vườn hoa... Ánh mắt ấy nhẹ ngước lên nhìn vầng trăng đang sáng vằng vặc trong màu đen u tối của bầu trời đêm. Chẳng hiểu sao lòng người con gái ấy cứ nặng trĩu, nhiều điều muốn nói ra mà chẳng biết nói với ai và bắt đầu như thế nào... Điều duy nhất cô ấy có thể làm lúc này, là thả hồn mình vào giữa màn đêm tĩnh lặng..." Loạt xoạt"... Tiếng động vang lên khiến Sarada giật mình đứng bật dậy..._ Làm gì mà cảnh giác vậy! Giọng nói quen thuộc ấy khiến Sarada bình tâm lại, cô bé lại từ từ ngồi xuống. Người đang bước tới là Kawaki! Dừng chân trước mặt Sarada, Kawaki cũng nhìn lên vầng trăng, nơi mà Sarada đang chăm chú nhìn vào với đôi mắt sâu thăm thẳm mang đầy tâm sự kia. Kawaki khẽ thở dài một tiếng rồi ngồi xuống cạnh Sarada và bất ngờ... kéo cái đầu tóc đen kia... áp thẳng vào ngực mình!!! U là trờiiiiii! Không nhầm đâu ạ! Kawaki kéo Sarada vào lồng ngực mình!!!_ Kawaki! Cái quái...._ Im đi!_ Kawaki cục súc cắt ngang lời Sarada khi biết cô nàng sắp sửa chửi vào mặt cậu tới nơi_ Cho mượn chỗ mà dựa vào như mọi lần thôi, chứ đừng có nghĩ ngợi gì linh tinh! Vâng! Cục súc boy của mị!!! :3 Sarada bỗng nhiên dịu lại, ngoan như một chú cún con nằm trong vòng tay của Kawaki vậy! Phải rồi! Bờ vai này, lồng ngực này, con người này, cục súc là thế, nhưng vẫn luôn dành cho cô mỗi khi cô mệt mỏi, mỗi khi cô cần một chỗ để dựa vào! Đơn giản và vẹn toàn nhất có thể! Không phải bất kì chuyện gì cũng có thể bộc bạch và tâm sự với người đã sinh thành ra mình dù cho họ có tâm lý tới nhường nào! Có những lúc, người chúng ta muốn dựa vào chỉ đơn giản là người đã kề cạnh và thấu hiểu mọi ngõ ngách trong tâm can mình! Kawaki và Sarada suốt một khoảng thời gian dài bên nhau, họ luôn dành cho nhau những sự ưu ái mà không phải ai cũng có thể nhận được. Kawaki vốn là người khó gần, cọc cằn và khô khan, vậy nhưng khi Sarada cảm thấy mệt mỏi và chơi vơi nhất thì cậu lại ở đó, giống như một người anh trai, luôn sẵn sàng cho cô nhóc dựa vào bất cứ lúc nào._ Tôi không thích vẻ mặt này của cậu!_ Kawaki giọng từ tốn_ Xét cho cùng tôi vẫn thích con nhỏ Sarada với bộ mặt man dại khi được thỏa tay tàn sát hơn ha ha!"_ Lại vậy nữa rồi!_ Sarada nhẹ giãn cơ mặt sau khi nghe Kawaki nói_ Kawaki, cứ mỗi khi mình buồn và im lặng, thì lại nói thay phần mình cả!" Bình thường Kawaki cả ngày cậy miệng cũng không được một câu, nhưng những lúc như thế này cậu lại nói khá nhiều..._ Trăng hôm nay thì đẹp thật đấy! Nhưng chắc hẳn với cái tâm trạng u uất của cậu hiện giờ thì chẳng thấy cái gì đẹp được! Chắc cậu lại đang nghĩ rằng " Lại nữa rồi, thằng cha này lại bắt đầu bật công tắc nói lắm" đúng không? Nhưng nếu tôi mà không nói, thì cũng chẳng biết làm gì cho cái tâm trạng chết tiệt của cậu khá lên được. Cậu biết tôi thấy nó rất phiền đúng không? Nhưng không lẽ lại lôi cậu ra rồi đấm một trận cho tỉnh lại? Haizz... Tôi biết cậu rất buồn vì chuyện của Boruto, nhưng nghĩ thoáng ra một chút được không? Cậu ta cũng đơn giản là vì công việc thôi! Cậu và tôi cũng như vậy mà! Cậu luôn muốn tôi đặt mình vào vị trí của người khác để hiểu được suy nghĩ cũng như cảm nhận của họ đúng không? Vậy sao giờ cậu không làm vậy? À, biết rồi, cậu cũng chỉ được cái võ miệng, nói được nhưng không làm được chứ gì?_ Ai bảo cậu?!_ Nghe tới đây Sarada vùng ra khỏi Kawaki và lườm lườm_ Tôi là người nói được làm được nhé!"_ Cuối cùng cũng có tác dụng, nói mãi nó cũng chịu mở miệng ra nói chuyện bình thường rồi!_ Kawaki nội tâm mừng thầm các bác ạ!"_ Tôi... tôi..._ Chợt nhận ra mình đã dính chiêu của Kawaki, Sarada vội đánh mắt về phía khác_ Tôi... không biết nên nói như thế nào nữa!_ Cứ nói những gì cậu đang nghĩ thôi!_ Kawaki dựa lưng vào lưng ghế._ Cậu ấy..._ Giọng Sarada dần trầm xuống_ Boruto thực sự rất quan tâm đến Sumire... Tất cả những chuyện này, tất cả đều là vì Sumire! Cậu ta ra tay với tôi cũng chỉ vì thấy cô ta bị tôi đánh thôi!_ Haizz... Cái đầu của cậu!_ Kawaki thở dài chán nản_ Đúng là thông minh mấy yêu vào cũng hết cả thông minh! Này, hỏi thật, cậu cố tình không hiểu cho tình cảm của cậu ta nên cứ vin vào Sumire để kiếm chuyện đúng không? Sarada quay ngoắt lại nhìn Kawaki:_ Ý cậu là gì? Cậu đang bênh vực Boruto và cả Sumire?!_ Tôi không bênh!_ Kawaki lắc đầu phản bác_ Nhưng sự thật nó không phải như cậu nghĩ thì sao? Cậu còn chưa chịu nghe Boruto giải thích thêm điều gì nữa!_ Tôi không cần nghe cũng hiểu hết!_ Hiểu? Cậu chẳng hiểu gì hết!_ Kawaki nhìn xa xăm_ Tình cảm của cậu ta dành cho cậu, không cần phải nói ra tôi cũng hiểu nhiều như thế nào! Cậu nên suy nghĩ thoáng ra đi! Bình tĩnh nhìn lại mọi thứ một lần nữa, thật rõ ràng!_ Hmm.._ Sarada thở ra một tiếng rồi đứng dậy_ Nếu đây là điều cậu muốn nói thì đủ rồi, tôi không muốn nghe nữa! Nhưng Sarada còn chưa kịp quay người đi thì đã bị Kawaki mạnh bạo lôi ngồi lại xuống ghế!( Lại cục súc nữa rồi!)_ Nhờ ơn của cậu lần đầu bắn viên đạn cuối cùng đó, cùng với vụ ẩu đả hôm qua, thì giờ cậu ta vẫn đang phải ở lại bệnh viện để theo dõi vết thương trên vai trái, điều trị lưu thông khí huyết và những vùng nội tạng bị tổn thương. Vai trái của cậu ta bị nhiễm trùng nặng tới phát sốt, nếu cậu ta không chịu hạn chế tối đa vận động và chịu ở lại bệnh viện điều trị thì vết thương trên vai có thể bị hoại tử, cậu có biết điều đấy không hả? Sao cơ? Những điều Kawaki vừa mới nói... là sự thật sao? Sarada như không tin vào tai mình, cô nhóc ngồi lặng như tờ, đôi mắt mở to, miệng không thể nói được điều gì! Thật sự tình trạng của Boruto tệ như thế sao?_ Nghe nói cậu ta còn đòi về để tới gặp cậu, giải thích mọi thứ. Nhưng Naruto- sensei đã ngăn cản! Tôi chỉ nói tới đó thôi! Còn lại mọi thứ cậu hãy tự hiểu lấy! Dứt câu, Kawaki đứng dậy và bỏ lại Sarada một mình trên chiếc ghế ấy... Kawaki đi rồi, mọi thứ lại rơi vào tĩnh lặng... Đôi mắt đen láy chợt long lanh bởi một màn nước trong veo phủ kín. Vậy ra cô đã ra tay với Boruto dã man tới vậy ư? Chết tiệt!Đau!Lồng ngực trai bỗng nhiên đau quá!Có cái gì đó đang nhói lên!...END CHAP 49Dung.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com