Fanfic Bobbin Thuan Phuc Thieu Gia
À nhon mi na. Đây là quà xin lỗi nè.💕💕💕Mách nhỏ: cái chương này là bản nháp, viết từ hồi cũ rích nào rồi mà cuối cùng không đăng. Giờ lôi ra đăng tặng mấy tình yêu đọc giải trí.💪😤Cái chương này kể về chuyện xảy ra sau chương 11.Tóm tắt cho ai lười lướt lại: Binnie suýt bị anh của Bob hôn nhưng cuối cùng bị ổng chặn lại, cưỡng ép chở về. Rồi Binnie có chuyện quan trọng muốn nói với Bob.___________Chưa đợi Kim Trí Quân quay người bước đi, Kim Hàn Bân đa lên tiếng gọi hắn lại."Trí Quân.""Hả?" Kim Trí Quân xoay người, chưa kịp chuẩn bị tinh thần đã thấy Kim Hàn Bân đứng trước mặt."Trí Quân, tôi thích anh. Hãy kết hôn với tôi!! " Kim Hàn Bân tiến lại gần Kim Trí Quân nắm lấy cổ áo hắn gằn giọng nói, sau đó kéo hắn lại hôn tới, vụng về cắn cắn mấy cái. (V: Mất mặt chưa? Thì ra là không biết hôn :3)Kim Trí Quân như bị điện giật trợn mắt sửng sốt, tim không báo trước mà đập liên hồi. Kim Hàn Bân cũng giật mình, không biết phải làm gì.Không đợi Kim Trí Quân phản ứng lại, Kim Hàn Bân xoay người nhanh bước vào nhà. Nhìn sơ qua cứ như đang chạy trốn.Kim Trí Quân trừng mắt tại chỗ, môi hồng hồng hơi ẩm ướt.Chuyện khốn gì đang xảy vậy? Kim Trí Quân lững thững đạp xe về nhà, dù trên môi vẫn còn cảm giác được nụ hôn ban nãy nhưng hồn đã bay về phương nào. Là mơ thôi phải không? Là hắn tưởng tượng thôi... Kim Hàn Bân cậu ta tỏ tình với hắn, lại còn... hôn...Mặt Kim Trí Quân đỏ lên, tim đập mạnh, tập trung suy nghĩ thật kĩ mọi chuyện, hắn bị làm sao thế này? Kể từ lúc mới gặp Hàn Bân, trái tim hắn đã bắt đầu không chịu nằm yên như trước, lúc nào cũng muốn ôm lấy cậu ta sau đó quăng lên giường hung hăng giày vò một trận, biến cậu thành người của hắn...(V: Oppa nhẹ tay thôi, Binnie là hàng dễ vỡ đấy!!).Rồi chuyện vừa xảy ra lúc nãy nữa...Hắn không hiểu vì sao mình lại có những suy nghĩ như vậy. Không lẽ hắn thích cậu ta? Hắn cứ nghĩ mình là thẳng chứ... (V: Suy nghĩ với thực tế khác nhau lắm thấy oppa ạ!)Kim Trí Quân nghĩ đến đây liền bật cười:" Hàn Bân, tôi bắt đầu rung động rồi đấy!..."_________Kim Hàn Bân chậm rãi bước vào phòng, nhẹ nhàng đóng chốt cửa lại.Cửa vừa đóng, cả người cậu liền sụp xuống, hai tay ôm lấy gương mặt đỏ chót, thân thể run lên không ngừng. Nói rồi, nói thật rồi....Làm sao bây giờ? Lúc nãy không biết vì sao khi nhìn thấy nụ cười của hắn, tâm tư của cậu lại như sóng tràn bật hết ra khỏi miệng.Hắn sẽ... sẽ không chán ghét cậu chứ?____________Sáng hôm sau, khi Kim Trí Quân đang trên đường đến phòng thầy Trần để trả bài cho hình phạt còn nợ mấy tuần trước thì đúng lúc chạm mặt Kim Hàn Bân.Khi ánh mắt chạm nhau, cả hai ngay lập tức sững người lại."Hàn.... Này cậu chạy đi đâu đấy?!" Kim Trí Quân chưa kịp gọi hết tên đã thấy Kim Hàn Bân quay người chạy trối chết.Liên tiếp đến mấy ngày sau đều như vậy, hai người Kim mỗi lần gặp nhau đều y như rằng Kim Chuột Nhắt lại chạy mấy dạng, để lại Kim Bàn Nạo... à nhầm Kim Thỏ Bạch ngơ ngơ ngác ngác tại chỗ.Kim Thỏ Bạch sau một hồi ngơ ngác liền tức giận:" Không được rồi, không thể tiếp tục ăn bơ nữa."Vậy là ngày hôm đó, Kim Bàn Nạo à lại nhầm... Kim Thỏ Bạch quyết định đi bắt con chuột nhắt nào đó._________Kim Hàn Bân sau khi chạy đến đầu bắt đầu ong ong, mắt cũng mờ đi thì cuối cùng cũng chịu ngừng lại. Cậu khom người thở dốc, một tay chống vào tường, thì thầm đứt quãng:" Hàn Bân,... rốt cuộc....mày đang c..... chạy trốn cái gì chứ hả?"Đang khom người, Kim Hàn Bân đột nhiên thấy tối om, Kim Trí Quân đứng đằng sau cậu, bóng đổ dài lên lưng Kim Hàn Bân, cười rạng rỡ:" Bắt được rồi."Kim Hàn Bân trợn tròn mắt, người cứng đờ vẫn giữ nguyên tư thế cũ.Một lúc sau, sau khi Kim Hàn Bân đã lấy lại được tinh thần, hạ quyết tâm thật lớn sau đó xoay người đối mặt với Kim Trí Quân:" Tìm tôi có việc gì?""Tại sao lại chạy trốn?"Kim Hàn Bân chột dạ lắp bắp:" Chạy trốn gì chứ? Tại... tại tôi đang, đang tập thể dục...""Tập thể dục hay là đang tránh mặt tôi?"Kim Hàn Bân cứng họng không phản bác được gì, đành cúi đầu im lặng."Hôm đó, cậu còn nhớ đã nói gì với tôi không?"Sau một hồi im lặng thật lâu, Kim Hàn Bân đảo mắt vài vòng, hít thật sâu ngẩng đầu nhìn lên:" Nhớ.""Nói gì?""Nói...""Hửm?""Tôi nói... cảm ơn anh đã đưa tôi về." (V: *cắn xé* không phải câu này!)Kim Trí Quân kiên nhẫn hỏi lại:" Câu trước đó.""Tôi nói.... tôi thích anh...." Kim Hàn Bân đứt quãng nói."Còn nữa.""Ư...còn...còn có kết hôn tôi đi..."Nghe được câu trả lời vừa ý, Kim Trí Quân chuyển sang mỉm cười:" Vậy tôi hỏi cậu, cậu có muốn câu trả lời không?" Kim Hàn Bân sững người, cúi đầu, lấy hai tay ôm mặt, hồi lâu sau mới nhỏ giọng đáp:" Muốn..."Chết tiệt, lại có thể dễ thương như vậy sao? Kim Trí Quân thầm mắng."Tôi chấp nhận. Kim Hàn Bân, tôi cũng thích em lắm, thích từ cái lần đầu tôi gặp em." (V: từ bây giờ sẽ đổi cách xưng hô cho nó pinky một chút)Kim Hàn Bân ngẩng mặt thẫn thờ một hồi, không đáp lại. Kim Trí Quân cúi đầu xuống định hôn cậu."Hức..." Tiếng nấc cụt phá hủy mọi thứ.Cả hai lập tức đình chỉ mọi hoạt động."Khụ..., xin lỗi đã phá hư...hức... không khí lãng mạn của...hức... hai người... haha, cứ tiếp tục đi... hức...!!" Một người từ trong bụi rậm chui ra, gãi đầu đầu xin lỗi rồi bỏ đi mất.Kim Hàn Bân đờ ra, mặt đỏ rân rân, hình tượng băng lãnh giả tạo gì gì đó thường ngày đều bay biến đi đâu không hay."Xấu hổ sao?" Hắn đột nhiên cười, giọng nói trầm ấm rót vào mang tai đỏ lừ của Hàn Bân."Không..." Cậu chột dạ phản kháng"Vậy sao mặt lại đỏ như thế?" Hắn đột nhiên phát hiện trêu chọc cậu rất vui."Không có." Kim Hàn Bân thẹn quá hóa giận."Được rồi, được rồi, không có." Kim Trí Quân buồn cười, tay nâng mặt Kim Hàn Bân lên.Nhìn khuôn mặt đang dần phóng đại trước mắt, Kim Hàn Bân hoảng hốt nhắm chặt hai mắt chờ đợi, môi cũng hơi chu ra. (V: ôi, ôi, làm gì ấy nhở? Chờ bị ăn sao?) Nhưng đợi mãi mà chẳng có gì xảy ra, chỉ có giọng trầm trầm của Kim Trí Quân bay vào tai."Em đang làm gì đấy?" Kim Trí Quân bày ra bộ mặt ngạc nhiên, sau đó giống như vỡ lẽ, nói bằng một giọng cực kì vô lại:" Không lẽ em nghĩ tôi sẽ hôn em sao? Tiểu yêu tinh, mới đó mà đã muốn đến vậy rồi hả?" Nghe được, Kim Hàn Bân mở toang mắt, đập vào là khuôn mặt có chút ngạc nhiên của Kim Trí Quân. Biết mình bị trêu chọc, Kim Hàn Bân thật muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống, vừa xấu hổ vừa tức giận."Trí Quân, anh là cái đồ...ngô..." Lời chưa dứt, môi Kim Hàn Bân đã bị bao lấy mà ngấu nghiến. (V: Xong.)"Ngô....ưm..."Sau một hồi hỗn chiến răng, môi, lưỡi, Kim Trí Quân rốt cuộc buông Kim Hàn Bân ra. Kim Hàn Bân bị hút oxi sau khi được thả ra lập tức hít lấy hít để, mắt ẩn một tần sương mờ, môi hơi sưng đỏ, thoạt nhìn vô cùng quyến rũ. "Nhân tiện, Hàn Bân à....""Hộc....chuyện gì?"Kim Trí Quân ghé vào tai Kim Hàn Bân thì thầm:" Em có biết là mình hôn rất tệ không?"Mãi đến sau này, mỗi lần Kim Hàn Bân nhớ đến câu nói này của Kim Trí Quân đều xấu hổ đến muốn độn thổ, miệng không ngừng rủa tên biến thái kia cả ngàn lần, cũng không quên mắng bản thân hàng vạn lần vì lần đó dại dột hôn hắn làm chi._________
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com