TruyenHHH.com

Fanfic Bjyx La Yeu La Han La Dau La Hanh Phuc

- Simon này,  cậu ko định về nhà à? Anh biết cậu theo anh về Trung Quốc ko phải chỉ vì muốn theo anh hay muốn chăm sóc Tiểu Niệm như cậu nói. - Tiêu Chiến lúc này đang đọc dỡ email từ Kate gởi sang , nhưng ko khỏi tò mò hỏi Simon, đã về đây ngót 2 tuần hơn mà Simon ko rục rịch gì chỉ lo giải quyết công việc giúp mình khiến bản thân cảm thấy người làm sếp như anh rất tệ.

-  Nhà nào ạ?!  Nhà em ở Cali, nhà nào đây ạ! - Simon chỉ hơi cong mày đôi chút rồi lại tiếp tục việc dang dở, Tiểu Bàng một bên hóng hớt ko lên tiếng.

- Tùy cậu! Sắp xếp đi Thượng Hải đi, Kate mới gởi anh vài món hàng bên đó anh cảm thấy có hứng thú.  - Tiêu Chiến nghĩ " Cậu ko chịu về , thân làm anh đây mang cậu về, đòi lại những gì đáng lẽ là của cậu, và đòi lại những gì đám người đó đối đãi cậu "

Simon ko lên tiếng, nghe Thượng Hải , cậu có vẻ ko hứng thú lắm hoặc nói trắng ra rất ghét. Thành phố giày vò cả tuổi thơ của cậu,và mẹ cậu đi mất. Mẹ Simon là một người Mỹ 100%, trong một chuyến du lịch thì về Thượng Hải thì gặp ông Mạnh,lúc này là cậu hai của Mạnh Gia, tiếng nói chưa lớn lắm nhưng được cái có tài và lão Mạnh  thương,chắc chắn quyền hạn trong tập đoàn sẽ thuộc về cậu hai Mạnh này chỉ sớm hay muộn thôi. Tất nhiên cậu hai Mạnh vui nhưng cậu cả ko vui, và hai người lại khác mẹ nên càng đấu đá ác liệt hơn. Lúc cậu hai Mạnh gặp mẹ Simon là lúc ông mới lên chức tổng thay lão Mạnh, tình một đêm nhưng hệ lụy là Simon ra đời. Dẫu vậy, mẹ Simon ko đòi hỏi gì và theo lối sống Mỹ làm " happy single mom",nhưng có lẽ dòng máu Mạnh gia chảy trong Simon quá mạnh, cậu luôn tha thiết về nguồn cội vì thấy mình khác bạn, vẫn tây nhưng là tây lai. Năm 7 tuổi, Simon cùng mẹ về Thượng Hải sau cả vạn lần cậu nài nỉ mẹ muốn gặp cha, nhưng lần trở về này là kí ức ko mấy vui vẻ. Mẹ cậu bị tai nạn và mất sau khi gặp ông Mạnh, trên đường đến sân bay về nước.  Simon chỉ muốn gặp ba, mà mẹ Simon cũng ko có ý định tiến vào Mạnh Gia nên chỉ dừng lại đó, ai về lại chỗ nấy. Simon rất hối hận khi cứ nằn nặc đòi về Thượng Hải để rồi mất mẹ mãi mãi, và cậu bị ép vào Mạnh Gia, lúc này cậu bị xem như là " cháu trai đích tôn tạm thời" ,bà chính ông Mạnh chỉ sinh được 1 gái. Năm Simon 15 tuổi, cậu muốn quay về Mỹ để học, 8 năm ở Mạnh gia là 8 năm ko mấy vui vẻ nên cậu muốn thoát khỏi đây càng sớm càng tốt, bà chính và con gái bà ta, tức chị gái cùng cha khác mẹ hành hạ cậu đủ điều, còn suýt độc cậu chết, nhưng trước mặt ông Mạnh thì tỏ vẻ cưng chiều, cậu sởn gai ốc mỗi khi nhớ lại nhưng chẳng thể làm gì để thay đổi quá khứ đó. Năm cậu 18 tuổi, bà Mạnh bé, một người phụ nữ khác đã hạ sinh một đứa con trai, vậy là cậu mất chức "'cháu trai đích tôn tạm thời", ngày ông Mạnh gọi qua thông báo muốn cậu quay về dự tiệc thôi nôi em trai, cậu từ chối, và cắt đứt liên lạc.  Tới khi làm việc cho Tiêu Chiến thì bị đào lên lại, bởi vì Tiêu Chiến dùng người phải rà soát nhân thân. Nội bộ Tiêu gia rối rắm, mới qua Mỹ mấy tháng mà phải đánh đông tránh tây mấy hiệp khiến Tiêu Chiến phải đề phòng tất cả. Mà lúc Simon xuất hiện lại quá xuất sắc, đai đen karate, thông thạo Trung, Pháp bên cạnh tiếng Anh là tiếng mẹ đẻ, lại có bằng cấp tại trường đại học lớn, vượt qua những tiêu chuẩn anh mong cầu nên có phần lo sợ.  Nhưng tới khi ra soát nhân thân anh chỉ thấy thương, tình cảm như anh trai em trai đã giúp anh bớt cô đơn ở xứ lạ.  Simon là trợ lý, là thư kí, là vệ sĩ,là bảo mẫu của Tiểu Niệm,  là người nhà của Tiêu Chiến. Cậu ko đòi lại những thứ của cậu thì để Tiêu Chiến nhiều chuyện đòi giúp.

Tối hôm ấy, Tiêu Chiến đang nghe điện thoại từ Kate thì Nhất Bác tan việc bước vào phòng. Việc đầu tiên  khi bước vào nhà mỗi ngày là hôn má Tiêu Chiến,  sau đó hôn má và ôm Tiểu Niệm chơi cùng bé, hôm nào về trễ lúc cả 2 đã ngủ thì việc trên vẫn ko thể ko làm. Tiêu Chiến buông điện thoại hưởng thụ cái ôm từ sau của Nhất Bác

- Em có việc ở Thượng Hải mấy ngày tới ko?!  Anh phải sang đó công tác - việc Simon anh chưa kể vội, mới kể chuyện Tiêu Gia mà Nhất Bác còn chưa tiêu hóa xong, thêm Simon, Mạnh gia chắc cậu rối não.

- Em xem lịch, nhưng tuần sau em rỗi mấy ngày ấy, em sẽ bồi anh sang đó.

- Vương minh tinh bồi tôi sao đây?!

- Anh muốn sao? - mũi cậu hít hà nơi gáy anh, phả ra hơi thở nặng mùi thính - Anh muốn sofa, hay giường, hay bồn tắm, khách sạn Thượng Hải rộng lắm !!!! - miệng thì nói, tay đã có nhưng hàng động lưu manh. Tiêu Chiến bắt lấy tay cậu , khẽ nói

- Anh già rồi!- anh cười vang hạnh phúc, mới nghĩ thôi mà đã rạo rực, nhưng còn lắm việc phải làm, anh nói tiếp khi rời vòng tay Nhất Bác tiếng về phía sofa

- Lại đây ngồi với anh chút! Tối nay anh sẽ phải ngủ trễ, em đừng đợi anh, ngủ đi mai đi làm.

Nhất Bác tiến lại sofa và nằm trên đùi anh. Tiểu Niệm đã ngủ, những người còn lại anh làm việc nấy, không gian này chỉ còn mỗi hai người, đây là không gian riêng hiếm có. Những ngày mới về nước thật sự Tiêu Chiến rất bận. Phòng tranh cùng những công ty vẫn còn ở Mỹ, mà giám đốc đại diện Simon thì cũng đang ở đây cùng anh, Kate gần như 10 đầu 20 tay bị xoay chống mặt. Trước giờ, Tiêu Chiến chưa bao giờ ra mặt là chủ của những tài sản trên, tất cả đều của Simon hoặc Kate, anh ghét phải nhập nhèn xã giao, nhập nhèn tạo mối quan hệ,...anh ko có kiên nhẫn để nói chuyện phiếm theo kiểu khách sáo như thế, anh chọn làm việc ở nhà , cũng tiện chăm Tiểu Niệm.

Mới đầu anh cũng rất đau đầu việc kiếm con theo lời Tiêu lão nói, để anh quan hệ cùng một người phụ nữ anh ko yêu thật khó, mà trong tâm anh Nhất Bác vẫn luôn hiện hữu, bản ngã ko cho phép anh phản bội tình yêu của 2 người dù anh đã bỏ đi. Anh luôn niệm, đời này, ngoài Nhất Bác , ko có Nhị Bác hay Tam Bác nào cả. Hoặc là Nhất Bác hoặc ko ai cả. Y học đã tiên tiến ko ngừng nghỉ với nhiều thử nghiệm thành công và ko gây hại gì, anh đau đáu suy nghĩ muốn có con nhưng ko chung đụng cùng ai, anh mang tâm sự nói với Tần Di, anh đang phân vân muốn tìm ai đó có thể nêu ra thêm vài ba ý kiến, và đó là lần đầu tiên anh nói chuyện với giáo sư Đặng. Không ngoài mong đợi, đúng việc tìm đúng người, giáo sư Đặng giới thiệu phương pháp nhờ người mang thai hộ, rồi gởi lời giới thiệu những giáo sư đang ở Cali trong lĩnh vực này, và sau đó Tiểu Niệm ra đời, 3 tuổi hơn tý nhưng cứ muốn nói mình 4 tuổi, Tiểu Niệm là niềm vui , nỗi an ủi khi anh mệt mỏi nơi xa lạ này. Anh thầm trong lòng lỡ mai này ko đi đâu về đâu được với Nhất Bác thì anh vẫn có thể sống như vậy với Tiểu Niệm đến hết đời.

Tối hôm đầu tiên khi Tiêu Chiến đến ở đây, anh đã nói mọi chuyện với Nhất Bác về Tiêu Gia và Tiểu Niệm một cách cặn kẽ, anh nói câu sau cuối :

- 4 năm qua , khi anh đi, anh ko hề hối hận,anh phải mạnh mẽ nhưng bên em quá bình yên, quá hạnh phúc làm anh quên mất mình đến từ Tiêu gia, và sẽ trở thành Tiêu gia chủ đời tiếp theo. Anh thấy mình vẫn chưa đủ mạnh, chưa đủ dũng cảm để gặp em, nhưng chắc duyên phẬn bắt chúng ta phải va vào nhau. Em có đồng ý cùng anh cho những cuộc chiến sắp đến ko?!  Và chấp nhận là lựa chọn đứng sau Tiểu Niệm nếu có chuyện gì xảy ra?!

Lúc nói ra những lời này, Tiêu Chiến rất điềm tĩnh, anh ko chắc Nhất Bác sẽ chấp nhận cuộc sống cam go cho những ngày tiếp theo, rồi cả việc sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng, rồi cả sẽ ko còn là ưu tiên hàng đầu vì Tiêu Chiến còn có Tiểu Niệm bên cạnh, anh trốn tránh ánh nhìn từ Nhất Bác, anh lo sợ Nhất Bác sẽ buông tay như cách anh đã từng làm cách đây 4 năm.

- Hãy về gặp ba mẹ em lúc em có thời gian được ko ?!  Ba mẹ đều nhớ anh lắm!

Tiêu Chiến hiểu, Nhất Bác nói vậy nghĩa là gì, anh ôm chầm lấy cậu, những ngón tay bấu chặt vào da thịt nơi tấm lưng rộng để cảm nhận từng nhịp tim đập của cậu.

- Cảm ơn em!  Anh yêu em!

Nhất Bác cũng đáp trả cái ôm ấy với cái siết tay thật mạnh, cái ôm ko hề mang theo dục vọng từ 2 phía, là đồng cảm, là yêu thương, là thấu hiểu

- Tiểu Niệm cũng là con em, đừng gạt em ra khỏi cuộc sống của anh của Tiểu Niệm. 4 năm em một mình, cũng là 4 năm em tự hoàn thiện mình, hãy để em bảo vệ anh như anh luôn bảo vệ em theo cách của em.  - cậu cọ cọ cằm mình trên vai Tiêu Chiến , tay vuốt vuốt tóc anh ra vẻ cưng chiều, còn Tiêu Chiến thì đang hưởng thụ sự yêu sủng đó.

- Hãy về nhà em trước khi anh đi Thượng Hải, đến Thượng Hải anh sợ mình sẽ rất bận và ko chắc sẽ mất bao lâu.

- Ok anh! Em sẽ tranh thủ,  em sẽ gọi cả Nhất Lam về, con bé giờ ko biết đang ở đâu bên Mỹ, ông chủ bóc lột con bé, bảo con bé cứ chạy khắp đất Mỹ em thấy mà xót.

Tiêu Chiến nghe đến đây thì cười cười ko nói. Anh nhủ thầm " Con bé còn phải chạy loạn nước Mỹ dài dài cho ông chủ thảnh thơi là anh đây nè ", nhưng anh sẽ ko  nói ra, bất ngờ nhiều quá sợ Vương minh tinh sốc.

√√√√√√

Tối nay, Tiêu Chiến phải đến nhà Nhất Bác gặp gỡ và ăn tối cùng ba mẹ Nhất Bác. Nhất Lam tất nhiên chưa rảnh để về. Trước đây, mối quan hệ giữa hai người ông bà Vương ko hề cấm cản, ít nhất trong mắt họ, Tiêu Chiến đã chế ngự được con ngựa hoang Nhất Bác, cậu ko con phá làng phá xóm mà ngoan ngoan, sau đó thì làm ca sĩ, vẫn luôn trong sạch đời tư cũng như thái độ với nghề, với đồng nghiệp luôn rất có đạo. Những năm ấy ba mẹ Vương còn thấy thương Tiêu Chiến vì  phải chịu thiệu thòi khi chỉ mãi đứng trong bóng tối cho sự nghiệp minh tinh của con trai họ. Thế nhưng Tiêu Chiến cũng ko tránh khỏi những lo lắng, là anh bỏ rơi con họ 4 năm, anh ko chắc ba mẹ Vương vẫn còn thương anh như ngày xưa, và cả việc anh đến nhà họ Vương cũng đồng nghĩa với việc sẽ có thể mang đến cho họ những phiền phức. Anh luôn dè dặt trong bất  cứ mối quan hệ nào , với bất kỳ ai anh tiếp xúc, đây cũng là điều tốt cho đối phương.

Nhất Bác chạy xe vào hầm, nhưng thấy anh ko nhúc nhích nên cũng ngồi yên trong xe như anh, cậu biết anh lo lắng, hồi họp, cậu cầm tay anh, vuốt ve và hôn nhẹ nơi mu bàn tay

- Ba mẹ rất yêu thương anh, ba mẹ ko trách gì anh chuyện trước đây cả.

- Sao em biết?!  Anh sợ  ba mẹ sẽ ghét anh vì ngược đãi con trai cưng của họ.  - anh cười nhẹ dấu giếm bất an trong lòng.

- Lúc anh đi, ba mẹ ngày nào cũng cằn nhằn là do em , vì em làm gì đó khiến anh giận nên mới bỏ đi. Khi em bảo sẽ mang anh về, ba mẹ rất vui. - ánh mắt sủng nịnh  vẫn ko rời khỏi Tiêu Chiến, 4 năm đợi chờ, 4 năm đau khổ đã qua rồi.

- Thật sao?

- Ừ!  Mình vào nghe.

Tiêu Chiến vớ tay mở cửa xe nhưng động tác ko nhanh , lòng anh bối rối trăm bề. Nhất Bác nắm chặt lấy tay anh từ lúc xuống xe cho tới khi vào nhà. Căn nhà này rộng hơn, thoải mái hơn , đầy đủ tiện nghe hơn, đây là quà Nhất Bác tặng lúc cậu 23 tuổi, đã thành công , có sự nghiệp, có tiền nhưng ko biết tiêu vào đâu vì lí do tiêu tiền là Tiêu Chiến ko có bênh cạnh. Lúc cậu đưa ba mẹ tới đây họ cũng ko thích lắm, khu vực sang trọng với nhiều ngôi nhà xa cách khiến họ ko có cảm giác hàng xóm, sống lủi thủi ko có tiếng cười, họ ko quen, nhưng nghỉ tới cảnh nhà cũ luôn bị cánh nhà báo, rồi fan, antifan của cậu tới làm phiền suốt họ mới nguôi lòng chấp nhận. Ba mẹ Vương xem như là chủ thay Nhất Bác tại 1 tiệm cafe rất đắt ở phố lớn Bắc Kinh, từ ngày ông bà quyết định dời Lạc Dương tới đây sinh sống cũng bôn ba đủ nghề, giờ xem như cũng thảnh thơi, các fan của Nhất Bác ủng hộ rất nhiều, và vì hương vị cafe rất ngon,rất được ưa chuộng.

Chưa đến cửa nhưng họ đã thấy ba Vương đứng đợi sẵn, Tiêu Chiến siết tay Nhất Bác mạnh thêm chút, anh đang cực kì lo lắng. Nhất Bác cọ cọ những ngón tay đan vào nhau vỗ về

- Ba mẹ em rất nhớ anh, nghe anh đến là ko thể đợi được.  Anh về là đứa con trai như em bị vứt sang một bên.

Cả hai vừa đi vừa lảm nhảm mấy câu vui vẻ, tất cả đều thu vào mắt ba Vương, nụ cười ông kéo dài mãi ko tắt

- Tiểu Chiến, lại đây ba ôm. Ba nhớ con lắm - ông ôm lấy anh ngay khi anh đặt chân đến bậc thềm sát cửa.  - con trai ta ko tìm được con ta cũng ko cần nó .

- Con chào ba.  Lâu rồi ko gặp - anh cũng ôm ông. Anh kìm lại những giọt nước mắt vì vui,vì cảm giác tình thâm này.

-  Ba ko còn là ba của con nữa rồi, có anh ấy, ai cũng ko cần con. - Nhất  Bác ra chiều ủy khuất đứng một bên

- Con nên biết thân biết phận đi.  - giọng này là của mẹ Vương.

Và tối ấy, bữa con vui vẻ bình yên đã đánh tan những bồn chồn lo lắng của Tiêu Chiến đi xa lắc, anh cũng hứa sẽ mang Tiểu Niệm đến những bữa ăn sau. Ba mẹ Vương rất thực tâm thương yêu Tiêu Chiến, có nhiều chuyện họ ko rõ nhưng cảm xúc khi 2 đứa bên nhau làm họ cũng hạnh phúc lây, việc có Tiêu Chiến bên cạnh khiến con trai họ vui vẻ, rạng rỡ thì ko lí do gì để ngăn cấm cả. Họ có lo lắng chứ, sợ miệng lưỡi thế gian này kia nhưng  yêu thương, đồng lòng cùng hạnh phúc chắc chắn sẽ vượt qua tất cả.

Rời nhà họ Vương, trên đường về Tiêu Chiến nhận điện thoại của Tiểu Bàng

- Cậu chủ, cậu về nhà gấp được ko?! Simon có chuyện rồi, em ko biết...

- Đợi anh!  Bọn anh sắp đến nhà rồi!

Ko đợi Nhất Bác hỏi, anh nói ngay

- Simon có chuyện rồi!

- Sao ?!  Chuyện gì?

- Anh nghĩ đến Thượng Hải sẽ kể em nghe về Simon, nhưng có lẽ bên Thượng Hải nóng lòng quá muốn anh kể em nghe sớm hơn.

Anh gói gọn trong mấy câu đơn giản nhưng Nhất Bác sẽ tự suy ra, cậu ko phải người chậm hiểu, xe vẫn lăn vù vù trên đường với tốc độ cao, Tiêu Chiến tung cửa chạy ngay vào nhà lúc Nhất Bác dừng xe lại.

- Sao rồi?! - Simon ngồi trên sofa với những bông, băng quấn vài chỗ, mặt có vài vết trầy, chân cũng trầy xướt nhẹ nhưng ko nặng như tay, tay chắc gãy xương định hình bởi dây treo. Bác sĩ riêng Trần thấy Tiêu Chiến thì chào

- Chào thiếu gia!  Lâu rồi ko gặp.

- Chào chú Trần.  Cậu ấy sao rồi ạ?

- Tay gãy thôi còn lại xơ xát nhẹ.

- Dạ cảm ơn chú, làm phiền chú giờ  này.

- Ko sao, dù gì chú cũng chuyển đến Bắc Kinh làm việc rồi nên cũng tiện, chú từng đến đây vài lần chăm vị kia của cháu đấy. - ông Trần vừa nói vừa cười - Mắt nhìn thiếu gia quả luôn tốt.

Lúc này Nhất Bác cũng vừa vào tới, anh cũng cúi đầu chào bác sĩ Trần, những lần anh cảm mạo hay đau dạ dày đột xuất điều do bác sĩ Trần lo, toàn anh em Đại Bàng gọi đến nên cậu cứ nghĩ chắc bác sĩ công ty phái tới, giờ nghe đoạn hội thoại trên chắc là người quen được Tiêu Chiến nhờ chăm sóc cậu, thật ấm lòng từ tâm can.

Simon nãy giờ vẫn chưa lên tiếng, đợi lúc bác sĩ Trần rời đi Simon nói :

- Chắc em ko thể trốn mãi anh à! Em đã ko làm phiền họ mà họ cứ tới làm phiền em mãi.

- Anh ko cần biết Mạnh gia có những ai nhưng anh rất ghét ai động vào người của mình. Trước đây bên Mỹ em ko nói dấu anh thì anh cho qua, nhưng mới về đây mà đã xông tới vội vàng thế này là anh ko chấp nhận được. Anh sẽ lấy Mạnh gia về cho em.

- Anh, em ko cần lấy Mạnh gia làm gì. Anh đánh sập đi.

Cả bọn nghe Simon nũng nịu mà cười vang. Simon làm việc tuy quyết đoán lạnh lùng nhưng trước chuyện Mạnh gia vẫn luôn là cậu bé hờn dỗi.

- Anh cần Mạnh gia mở rộng thế lực ở Thượng Hải. Em giúp anh được ko?!

Simon nghe đến đây thì nhìn thẳng Tiêu Chiến

- Anh đang tìm một trong những gia tộc ở Thượng Hải để thương lượng hợp tác, Mạnh gia cũng chưa gọi là ứng cử viên số 1 nhưng  cũng ko tệ...

- Em đồng ý.  Em sẽ ra soát tình hình và cho anh bản báo cáo cụ thể.

- Thành giao. Mạnh gia chủ.

Mặt Simon giãn ra và mọi chuyện được quyết định nhanh chóng

Tại phòng riêng, lúc cả hai đang nằm ôm nhau trên giường, Nhất Bác hỏi

- Anh có lòng riêng với Mạnh gia lâu rồi đúng ko?

- Đúng là ko dấu em được á!  - Tiêu Chiến cười véo ngực cậu. - anh ngứa mắt Mạnh gia đó lâu rồi mà Simon ko lên tiếng anh quyền gì lên tiếng. Mạnh gia chủ hiện giờ chỉ chăm chăm đứa con của bà bé mà bỏ bê luôn bà chính và con gái như cách ông ta quên mất sự tồn tại của Simon. Ngày trước Simon phải chiến đấu một mình với hai mẹ con bà chính, nhưng giờ sẽ luôn có chúng ta bên cạnh.

- Anh chăm sóc Simon như vậy ko sợ em ghen à?! - Nhất Bác nắm tay anh ko mặn nhạt nói

- Em ghen làm gì, đừng gây thêm đau khổ cho Simon, phải đấu với Mạnh gia, lấy lòng Đại Bàng, rồi dỗ  dành Tiểu Bàng cũng đủ làm cậu ta kiệt sức. Em chưa rõ em trong anh ra sao à?!

- Là ra sao ạ?! - Nhất Bác xoay mặt Tiêu Chiến đối mặt mình và hôn xuống, cậu biết ko thể ghen với Simon nhưng nói ko ghen là nói láo. Chỉ nghĩ tới việc 4 năm xa nhau mà Simon đã chiếm của anh 3 năm là cậu lại muốn battle với cậu ta ngay lập tức.

Battle với Simon ko được thì battle với Tiêu Chiến trên giường vậy....

πππππππ

P/s: truyện sẽ rộng và sau. Mọi người tiếp tục theo dõi nhé.  Cảm ơn các rùa đã ủng hộ

Trailer chương sau :

- Biến Thượng Hải

- Nhất Bác giận Tiêu Chiến vì đẩy Nhất Bác lên hotsearch với gái

- Tiêu gia lên sàn

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com