TruyenHHH.com

Fanfic Bh Freenbeck Gio Thoi Qua Tam Nghin Dam

Freen lần nữa tựa người vào ghế sô pha, khẽ liếm môi để làm dịu đi sự khô khốc nơi nó. Trong hai kẻ đồng theo dõi, đã xác định được danh tính của một người. Trước mắt Freen có thể yên tâm vì người này sẽ không làm hại hay gây thương tổn cho Becky.

Tên còn lại, hành động mờ ám và khó hiểu hơn rất nhiều.

Hắn rốt cuộc có âm mưu gì?

Là đe dọa Becky?

Cảnh báo cho Becky?

Hay khiến Becky hiểu lầm Freen?

Nếu mục đích của hắn nằm ở vế thứ ba vậy thì hắn đã thành công rồi. Becky sau khi xem xong ảnh thật sự đã nghi ngờ Freen rất nhiều. Nhưng để so với người nhiều năm lăn lộn thương trường như Freen, còn cả người có tư duy lý luận sắc bén của luật sư như Becky, trò ly gián này có chút quá trẻ con.

Freen thừa sức để giải thích rõ ràng cho Becky hiểu, và Becky cũng đủ tỉnh táo để phân tích xem nên tin tưởng lời nói của Freen hay mấy tấm hình không đầu không cuối.

Tóm lại, về mặt hệ quả thì có, nhưng hậu quả để lại thì gần như bằng không.

Cổ họng Freen lại râm rang đau nhức, hơi thở cũng nóng bừng bừng như lửa. Cô cựa người tìm một tư thế thoải mái rồi mới ngẩng đầu nói với Noey: "Cậu có nghĩ đến khả năng là do Kirk làm không?"

Noey mân mê đỉnh cằm, phân tích một chút về tình huống trước mắt, sau đó lắc đầu: "Mình nghĩ là không. Việc hắn nên quan tâm lớn nhất bây giờ là trốn tránh sự truy lùng của cảnh sát, chứ không phải bám đuôi chúng ta rồi giở trò ấu trĩ này. Hơn nữa, xác suất để hắn cũng trùng hợp chạy đến Hàn Quốc, lại còn bắt gặp người của Chankimha lão gia đang theo dõi Becky là quá thấp."

Freen trầm ngâm: "Cũng không phải là hoàn toàn không thể. Đúng không?"

Noey gật gù, cảm thấy lời Freen nói có lý. Nhưng hiện tại Kirk ở trong tối, các cô ở ngoài sáng. Việc đối phó hay phòng bị hắn là không hề dễ dàng.

Và thực tế chứng minh, nghi ngờ của Freen đã đúng.

...

Sáng sớm hôm sau, R&U-coffee một mảng náo loạn.

Bà chủ Becky không đến chỗ làm, tới nhà tìm thì không thấy người, liên hệ qua điện thoại cũng không ai nhấc máy.

Irin gục đầu vào vai Noey, nhỏ giọng thút thít: "Becky không thể vô duyên vô cớ biến mất như vậy được. Nếu có việc gấp thì cậu ấy nhất định sẽ báo cho em. Tối qua rõ ràng còn nhắn tin chúc ngủ ngon với em rất bình thường."

Khun Sam ngồi một góc nhíu chặt mi tâm. Cô thật sự không tài nào đoán được rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì.

Becky sang Hàn Quốc không bao lâu, bạn bè còn chưa quen được mấy người thì nói chi đến việc gây thù chuốc oán với ai. Hiện tại trường hợp xấu nhất mà Khun Sam có thể nghĩ đến chính là Becky gặp phải trộm hoặc cướp. Nhưng chỉ đơn giản như vậy thì không thể nào đến cả bóng dáng nàng cũng không thấy tăm hơi.

Cơn đau đầu cùng với từng đợt cảm sốt hoành hành khiến cơ thể Freen vô cùng khó chịu. Mặc dù trong lòng nóng như lửa đốt nhưng ngoài mặt cô vẫn tỏ vẻ bình tĩnh. Sau khi trao đổi ánh mắt với Noey, Freen chuyển hướng chú ý lên người Khun Sam. Ở tại đất Hàn, người có quyền lực và đáng tin cậy nhất không ai khác ngoài cô ấy.

Freen khẽ gọi, giọng khàn đến mức tưởng chừng như mất tiếng: "Samanan tổng, mạng lưới an ninh của Diversity có thể trong thời gian ngắn tìm kiếm thông tin của một người không?"

Khun Sam nâng mắt nhìn Freen, có chút ngạc nhiên dò xét.

Đều là người làm ăn nên cô hiểu Freen đang ám chỉ điều gì. Thứ Freen muốn dùng, không phải nguồn lực chính thống mà là đường dây liên kết với giới hắc đạo của mỗi tập đoàn lớn. Freen đề nghị đi bước này, chứng tỏ việc Becky mất tích nghiêm trọng hơn rất nhiều so với cô nghĩ.

Sau vài giây cân nhắc, Khun Sam quyết định gọi cho Non. Trước khi đầu dây bên kia trả lời, cô đứng lên nói với Freen: "Không chắc là sẽ tìm được nhưng chúng ta có thể thử. Sarocha tổng, cô cứ gửi thông tin và hình ảnh cho tôi.

Freen gật đầu, lấy điện thoại trong túi ra, đồng thời tranh thủ thời gian đem toàn bộ những suy đoán của cô thuật lại cho Khun Sam biết.

Đối với hoạt động săn lùng người, các tổ chức xã hội đen quả nhiên làm rất tốt. Chỉ nửa giờ sau khi nhận được ảnh của Kirk, một đàn em của Non đã báo cáo rằng nhìn thấy một người giống hắn lãng vãng quanh khu vực tòa nhà bỏ hoang trên đường Hagil.

Freen dán mắt vào bức ảnh được chụp lén có chất lượng khá mờ trên màn hình. Cho dù người đàn ông kia ăn mặc nhếch nhác, tóc tai lộn xộn, đội mũ che gần hết gương mặt nhưng Freen vẫn có thể tự tin khẳng định: "Chính là hắn, Kirk Kunathip Chanapan."

Khun Sam lập tức gập máy tính, vừa cùng Freen và Noey vọt ra ngoài vừa phân phó với Non: "Bảo người của cậu cẩn thận quan sát, đừng làm kinh động đến hắn. Tôi ở rất gần, bây giờ sẽ qua đó kiểm tra tình hình. Còn nữa..."

Khum Sam nhìn Freen, ra hiệu mình muốn thông báo thân phận của Kirk cho Non để tránh phiền phức. Freen hiểu ý, tay khẽ nâng lên làm dấu có thể. Khun Sam liền không chút chậm trễ quay lại với cuộc hội thoại: "Hắn là tội phạm truy nã quốc tế, các cậu tốt nhất đừng động tay động chân vào. Chỉ cần đảm bảo hắn không chạy thoát khỏi tầm mắt giúp tôi là được. Nếu tôi không tìm thấy người cần tìm ở chỗ hắn, tôi sẽ giao cho cảnh sát. Ưu tiên hàng đầu là tất cả chúng ta đều được rút lui an toàn. Đã rõ chưa?"

Non vâng dạ mấy câu rồi tắt máy. Khun Sam khom người ngồi vào hàng ghế sau cùng với Freen. Noey nhấn chân ga, xe lao vụt đi trong sự hồi hộp, lo lắng của cả ba người.

...

Becky khó khăn dịch chuyển cơ thể, chân và tay nàng đều đang bị trói chặt bởi dây thừng.

Buổi sáng lúc vừa ra khỏi cửa không lâu, Becky đã có dự cảm là lạ. Hôm nay đường xá phá lệ thưa thớt, xung quanh gần như không một bóng người. Becky cứ cảm thấy có ai đó luôn bám theo mình ngay từ khi nàng in những dấu chân đầu tiên vào nền tuyết lạnh.

Đến đoạn ngã tư dẫn vào một con hẻm nhỏ mà nàng vẫn thường hay đi, Becky hơi chần chừ dừng bước. Điện thoại đặt trong túi rung lên, nàng theo thói quen mở ra nhìn. Là tin nhắn đến từ số điện thoại trước đó đã gửi hai ảnh chụp lén.

033xxx___:

- Xin chào.

- Becky Rebecca Patricia Armstrong.

*Kèm ảnh chụp bóng lưng hiện tại của nàng*

Tay Becky run lên, nhưng nàng còn chưa kịp phản ứng thì hơi thở nguy hiểm đã áp sát đến gần. Vùng mặt Becky nhanh chóng bị bịt chặt bởi một chiếc khăn khô ráp, mùi hương vừa cay vừa nồng xộc thẳng vào mũi nàng.

Lồng ngực cứng rắn, bắp tay săn chắc và chiều cao vượt trội đủ để Becky nhận định kẻ bắt mình là một người đàn ông. Nhưng ý thức của Becky cũng chỉ dừng lại ở bấy nhiêu đó thông tin. Bởi vì hiệu quả của thuốc mê đã nhanh chóng đưa nàng vào trạng thái bất tỉnh.

Lúc mở mắt ra thì Becky phát hiện bản thân đã được đưa đến một nơi hoàn toàn xa lạ. Nàng hiện tại vẫn chưa xác định được kẻ bắt mình là ai hay mục đích của hắn là gì. Bởi vì nàng không kịp nhìn thấy mặt hắn, hắn cũng chưa hề nói chuyện qua với nàng.

Tay Becky bị trói ngoặc ra phía sau. Nàng nằm nghiêng người trên nền gạch xi măng lạnh lẽo và đầy bụi bặm. Xung quanh không có gì ngoài bốn bức tường bong tróc cùng đất đá đổ nát. Chỗ này có vẻ như là một toà nhà đang trong quá trình xây dựng hoặc đã bị bỏ hoang.

Becky thử hét lên vài tiếng kêu cứu nhưng thứ mà nàng thu về được là mấy tiếng gầm gừ trong cổ họng.

Tên khốn đó đã dùng băng keo dán kín miệng của nàng rồi ném nàng ở đây.

Becky dùng lực của lưng và vai, cố gắng nhích từng chút một về phía cột trụ chống bê tông gần nhất. Nàng dự định sẽ lợi dụng độ sắc của cạnh vuông để cắt đứt dây thừng. 

Kẻ bắt nàng không biết đã rời đi từ bao giờ, nhưng tuỳ thời hắn đều có thể quay trở lại. Vì vậy nàng cần phải nhanh chóng tự mình hành động nếu muốn thoát thân.

Vật vã trườn đến được chỗ trụ bê tông, Becky gần như đã tiêu hao toàn bộ sức lực. Thêm việc không có điểm tựa khiến nàng muốn ngồi dậy cũng vô cùng khó khăn. Cứ mỗi lần người nàng vừa nâng lên được một góc hơn 40 độ so với mặt đất thì liền bị trọng lực nặng nề kéo ngã. Nhiều lần ma sát qua lại khiến phần lưng áo khoác phao của nàng đã bị mài mòn một vùng rộng. Cơ hông và cơ bụng cũng vì nổ lực gồng gánh toàn bộ cơ thể mà ê ẩm đau.

Becky mệt mỏi tì mặt xuống nền thở hổn hển, còn vô thức hít vào không ít bụi mờ mờ.

Nàng nghiến răng, âm thầm ghi hận. Đợi nàng trốn được khỏi chỗ quỷ quái này, nàng nhất định sẽ tìm cho bằng được tên đó rồi tẫn hắn một trận ra hồn.

Đúng lúc này, cánh cửa sắt đối diện Becky kẽo kẹt mở ra. Một người đàn ông đội mũ vải rộng vành, đeo khẩu trang, ăn mặc lôi thôi chậm rãi xuất hiện. Hắn khẽ liếc mắt nhìn Becky, sau đó mặc kệ động tác vùng vẫy của nàng mà ung dung đi thẳng vào trong.

Loảng xoảng một tiếng, mấy thứ hắn cầm trên tay bị ném vào góc nhà.

Hắn ngồi xổm xuống, lục lọi rồi lôi ra một lon bia ướp lạnh. Hắn xoay người, bật mở nắp lon, tháo khẩu trang, ngửa cổ uống một ngụm thật dài.

Vỏ bia rỗng tuếch bị hắn dùng sức bóp đến biến dạng. Chỉ thấy hắn vung tay thật mạnh, vỏ lon bay thẳng vào vách tường, bật ra, lách cách lăn một vòng rồi nằm chỏng chơ trên đất.

Becky mở to hai mắt, vô thanh vô tức nhìn người trước mặt.

Hắn tiến lại gần, xé toạc miếng băng dán trên miệng Becky ra. Becky lúc này cũng không còn cảm nhận được đau đớn, nàng chỉ có thể thập phần kinh hãi mà thốt ra: "K...Kirk."

Kirk nhìn biểu cảm vặn vẹo của Becky mà cười thích thú. Hắn vừa vuốt ve gò má nàng vừa mấp máy đôi môi khô khốc: "Beck. Lâu rồi không gặp. Có nhớ anh không?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com