TruyenHHH.com

Fanfic Bh Freenbeck Gio Thoi Qua Tam Nghin Dam

Sau cơn mưa, trời lại sáng.

Tôi và Freen quay trở về với quỹ đạo cuộc sống êm đềm vốn có.

Tôi kết thúc kỳ thi cuối cấp một cách dễ dàng còn Freen thì đang bận rộn chuẩn bị cho bài diễn văn của chị ấy. Trong buổi lễ tốt nghiệp sắp tới đây, sinh viên ưu tú Sarocha Chankimha sẽ vinh dự được mời lên bục phát biểu với tư cách là một cử nhân tốt nghiệp loại xuất sắc.

Tôi đương nhiên là tự hào muốn chết với chị người yêu không những xinh đẹp mà còn giỏi giang này. Khoe khoang đến nổi bây giờ chỉ cần vừa nghe tôi nhắc đến một chữ F, Irin sẽ lập tức không do dự mà đá tôi bay ra chuồng gà.

Nhưng mà tôi đã tự an ủi chính mình là do cô ấy đang ghen tị. Cẩu độc thân như cô ấy thì không thể hiểu được niềm vui này của tôi.

Đêm trước ngày diễn ra lễ tốt nghiệp của Freen, tôi nói với chị ấy là tôi dự định sẽ nộp đơn đăng ký nguyện vọng vào Đại học R. Mặc dù không còn cơ hội được ngồi chung giảng đường với chị ấy, nhưng trải nghiệm những nơi mà chị ấy đã từng gắn bó trong suốt bốn năm qua, tôi vẫn cảm thấy rất thú vị.

Freen nghe xong thì có chút trầm tư, bởi vị chị cho rằng chuyên ngành mà tôi đang muốn theo học không phải là thế mạnh của Đại học R. Còn khuyên tôi đừng vì những cảm xúc nhất thời mà để lỡ cơ hội phát triển của bản thân, cứ cân nhắc thật kỹ rồi hãy quyết định.

Sau đó chị ấy có nói thêm là  cho dù thế nào thì vẫn sẽ luôn ủng hộ tôi, nhưng sự phản đối trước đó vẫn đã làm cho tôi có chút hụt hẫng.

Nhưng mà suy đi nghĩ lại, chị ấy nói những lời này chỉ vì thật sự muốn tốt cho tương lai của tôi mà thôi. Nếu tôi lại vì chuyện này mà giận hờn với chị ấy thì chứng tỏ rằng lòng dạ của tôi quá mức hẹp hòi.

Tôi đương nhiên không phải là người hẹp hòi. Vậy nên đương nhiên là tôi sẽ lựa chọn không chấp nhất nữa.

Ông bà Chankimha đều có mặt trong buổi lễ tốt nghiệp của Freen.

Tôi giúp họ chụp một tấm ảnh gia đình để làm kỷ niệm. Kỹ năng nhiếp ảnh của tôi không tồi, sau khi mọi người xem ảnh xong đều tấm tắc khen ảnh chụp rất đẹp.

Tôi cũng cùng Freen lưu giữ một vài khoảnh khắc đáng nhớ. Dung lượng lưu trữ trong điện thoại của tôi sau ngày hôm nay đã đạt đến mức báo động. Nhưng mà không còn cách nào khác, ai bảo mọi lúc mọi nơi, chỉ cần là có hình bóng của Freen tôi đều mong muốn được ghi lại.

Khi tôi còn đang lén lút tác nghiệp bên này thì sự xuất hiện của một chàng trai bên cạnh Freen đã khiến hồ nước tĩnh lặng trong lòng tôi dậy sóng.

Tôi đứng từ xa chứng kiến anh ta ở trước mặt Freen cười vui vẻ, đoá hoa Tulip đỏ rực trên tay anh khiến tôi cảm thấy chói mắt vô cùng. Anh ta đưa tặng nó cho Freen, Freen lúc đầu có chút ngập ngừng nhưng rồi vẫn lịch sự nhận lấy. Anh ta tiếp tục ngõ ý muốn cùng Freen chụp chung một bức ảnh, Freen vẫn là do dự nhưng cuối cùng lại không từ chối.

Vậy là hai người đó liền đưa lưng về phía tôi, vai tựa vai, chụp một tấm tự sướng.

Tôi thật sự muốn phi đến để phá tan cái bầu không khí thân thiết này, nhưng tôi đã lập tức kiềm lại được. Cuộc sống của Freen không thể mãi mãi xoay quanh một người duy nhất là tôi. Chị ấy cần có một vòng bạn bè của riêng mình. Tôi không nên ích kỷ mà độc chiếm chị ấy.

Tôi xoay người, lặng lẽ đi về hướng ngược lại. Tôi cho rằng, mắt không thấy thì tim sẽ không đau.

Tôi còn chưa đi được mấy bước thì Freen đã gọi tôi lại. Chàng trai kia cũng chỉ còn là một cái bóng lưng mờ nhạt trong mắt tôi. Có lẽ anh ta đã vội vã rời đi như cái cách mà anh ta đến.

"Ai vậy chị?" Tôi không muốn hỏi, nhưng tôi lại không ngăn được bản thân phải hỏi.

Freen vẫn cầm bó hoa Tulip đỏ rực ấy, nhìn tôi và nói: "Một người bạn, anh ấy đến để chúc mừng..." Sau đó chị ấy nghịch ngợm chỉ vào chiếc nón cử nhân trên đầu.

Tôi phì cười, véo nhẹ vào mũi chị ấy, rồi lại lôi kéo chị ấy hoà vào không khí vui vẻ xung quanh.

Freen bước sang một trang mới của cuộc đời, trưởng thành hơn, sống có trách nhiệm hơn. Tiếc là thời gian chị ấy có thể dành cho tôi dạo gần đây lại không còn nhiều như trước. Nói thật là tôi có chút buồn vì chuyện này. Tôi là kiểu người chỉ hận không thể cả ngày bám dính lấy người yêu. Như vậy thì mới chứng minh được là tình cảm của chúng tôi vẫn vô cùng sâu đậm.

Hôm nay Freen lại có việc, không thể ra ngoài chơi cùng tôi. Tôi thì không có gì để làm, rảnh rỗi bèn đi dạo một vòng trên các diễn đàn bát quái.

Dạo một hồi, lại thành ra nhìn thấy thứ mà bản thân không muốn thấy nhất. Một trang báo lá cải vừa đăng bài cách đây 5 phút: Lộ bằng chứng cho thấy thiếu gia nhà Asavarid và độc tôn của đại gia tộc Chankimha chuẩn bị tổ chức lễ đính hôn. Thật hư chỉ còn đợi chính chủ lên tiếng xác nhận.

Tôi đọc tiêu đề, sau đó nhanh chóng lướt qua trong một nốt nhạc.

Nhưng mà gần nửa tiếng đồng hồ tiếp theo, tôi lại không thể nào kiểm soát được sự tò mò của mình.

Tôi đột nhiên rất muốn biết, nội dung trong bài viết đó sẽ là gì.

Mới đây, cư dân mạng đã đưa ra một số bằng chứng cho thấy đại thiếu gia Heng Asavarid của ASA và Giám đốc đương nhiệm CKH - Sarocha Chankimha thật sự đang hẹn hò.

Trước đó, những thông tin về việc cặp đôi sắp tổ chức lễ đính hôn đều được xem là tin đồn vô căn cứ. Mặc dù đã nhiều lần bị chụp được khoảnh khắc đang dùng bữa cùng gia đình hoặc riêng tư nhưng chính chủ chưa một lần lên tiếng xác nhận về vụ việc.

*Đăng kèm 3 bức ảnh khá mờ được cho là Freen và Heng đang ăn tối hoặc uống nước cùng nhau*

Ngày 09 tháng 8 vừa qua, Heng đã cập nhật lên Twitter cá nhân một bức ảnh chụp cùng Sarocha tại buổi lễ tốt nghiệp của Đại học R kèm dòng status chỉ ngắn gọn hai chữ "chúc mừng" và một trái tim trắng. Đáng chú ý là ngay sau khi đăng tải không lâu, bức ảnh đã bị Heng xóa khỏi tweet và thay bằng hình ảnh anh đang một mình thưởng thức Vodka tại một quán bar cổ kính.

*Đính kèm ảnh chụp chung của Heng và Sarocha - chú thích: ảnh do một người dùng Twitter cung cấp*

Sáng sớm hôm nay, Heng và Sarocha lại bị người đi đường bắt gặp đang cùng nhau dạo bước trong một cửa hàng trang sức gần CKH. Cư dân mạng đồn đoán phải chăng cả hai đang tranh thủ chọn nhẫn hoặc kỷ vật đính ước cho cho lễ đính hôn sắp tới đây.

*Ảnh chụp bóng lưng một người con trai mặc vest đen lịch lãm đang giúp đẩy xe lăn cho một cô gái khác*

*Ảnh chụp góc nghiêng của Heng và Sarocha, địa điểm là trước quầy trưng bày trang sức của Cartier*

Trước những bằng chứng vừa được tìm thấy, hy vọng đại thiếu gia Heng Asavarid và Giám đốc Sarocha Chankimha sẽ đưa lời giải thích thỏa đáng trong thời gian sớm nhất.

Đọc hết tất cả những câu từ trong bài viết, rồi lại nhìn đến những bức ảnh chụp được đính kèm, đầu óc tôi liền muốn nổ tung.

Heng Asavarid, vị hôn phu trong mọi lời đồn đãi của Freen, chính là chàng trai mà tôi đã nhìn thấy tại lễ tốt nghiệp của Freen hôm trước.

Tôi ngay lập tức tìm kiếm số liên hệ của Freen, ấn gọi. Đầu dây bên kia truyền đến một hồi chuông dài đằng đẵng. Khi ba hồi chuông nữa đã qua đi, Freen nhấc máy. Tôi cố gắng giữ cho mình tỉnh táo hết mức có thể, nhẹ nhàng hỏi: "Chị đang ở đâu vậy?"

Freen hơi sững người lại một chút, sau đó ôn nhu trả lời: "Chị đang ở công ty."

"Chị đều ở công ty từ sáng đến giờ sao?"

"Ừm, đúng vậy." Freen hình như nhận thấy câu hỏi này của tôi là rất kỳ quái, lo lắng hỏi thêm: "Có chuyện gì vậy Beck? Giọng em hình như không ổn lắm."

"Không có gì. Em nhớ chị thôi."

Freen bật cười: "Đừng có tán tỉnh chị, không phải tối qua vừa gặp chị hay sao."

Tôi cũng cười, một nụ cười cứng ngắt: "Không phiền chị nữa. Em cúp nhé."

"Ừm. Tạm biệt."

Tôi tắt máy, đưa tay lên miệng, tự cắn chặt lấy mu bàn tay của chính mình. Nội tâm của tôi vỡ tan thành từng mảnh. Bởi vì so với bất kỳ ai khác, tôi biết rõ một điều...

Freen đang nói dối tôi.

Tôi như kẻ điên mà chạy đến trung tâm thương mại gần cao ốc Siya. Tôi đi thẳng lên tầng hai, tìm đến quầy trưng bày Cartier. Quả nhiên không còn nhìn thấy bóng dáng của Freen và Heng nữa.

Trong lúc đi ngang qua cửa thang máy để trở lại công ty Freen, tôi vô tình nghe được một đoạn hội thoại ở ngay bên cạnh.

"Cảm ơn em, cái này rất đẹp đó."

"Không có gì. Anh thấy thích là được rồi."

Câu đầu tiên, tôi không quá để ý. Nhưng đến câu thứ hai, tôi không muốn để ý cũng không được. Bởi vì người vừa nói những lời tình thoại sáo rỗng này không ai khác chính là Freen.

Sau bao nhiêu ngày tháng nghi ngờ, dằn vặt, tha thứ, dối trá. Ba người chúng tôi cuối cùng cũng chân chính chạm mặt nhau.

Tôi như một cái xác không hồn mặc cho người khác bày bố.

Điều duy nhất mà tôi nghe được là câu nói thành khẩn từ Freen: "Chị nhất định sẽ giải thích với em rõ ràng. Chúng ta tìm chỗ khác để nói chuyện."

Sau đó tôi được Freen đỡ vào ghế phụ lái, nực cười là Heng cũng đi cùng xe với chúng tôi. Anh ta thậm chí còn không phải là người lái xe mà đang ngồi ung dung ở ghế sau.

Freen chồm người qua, giúp tôi cài chắc dây an toàn, rồi mới thắc đến dây an toàn của chị ấy.

Xe một đường lái đi với tốc độ rất nhanh, Freen hình như cũng đang rất nôn nóng.

Tôi chỉ ngồi ngây ngốc ở đó, đến cả bản thân tôi cũng không hiểu nổi phản ứng bình tĩnh lúc này của mình là như thế nào. Còn nếu bắt buộc phải định nghĩa một cách chính xác, thì tôi nghĩ tôi của hiện tại chính là đang chết lặng.

Freen lái xe trong bất an, cứ liên tục ngó sang vị trí của tôi. Nhiều lần chị ấy đưa tay đến, nhưng lại chạm phải khí tràng lạnh lẽo của tôi, lặng lẽ rụt tay về.

Nhìn đi nhìn lại nhiều lần như thế, bất an dồn nén nhiều lần như thế, khả năng tập trung lái xe của Freen gần như đã bằng không.

Xe đang chạy với tốc độ khá nhanh đột nhiên xóc nảy lên một chút. Freen giật mình thu hồi ánh mắt từ trên người tôi về con đường trước mặt.

Cùng lúc đó, tiếng hét kinh hãi của Heng từ ghế sau vọng lên: "Freen, cẩn thận."

Trên cầu Phra là hiện trường một vụ va chạm giữa hai xe chở hàng, mảnh vỡ thân xe cùng hàng hóa nằm ngổn ngang chắn hết cả lối đi. Thứ vừa làm cho xe chúng tôi loạng choạng là cọc chắn phân cách di động mà cảnh sát dựng lên.

Mũi xe của chúng tôi chỉ còn cách đuôi xe tải chưa đến hai mét. Freen có ý định rẻ sang làn đường ngược chiều bên trái để tránh, nhưng tất cả chúng tôi đều cùng lúc nghe được một hồi còi rất dài, rất lớn. Một chiếc xe khách đang bon bon lưu thông ở làn đối diện.

Tôi vô thức liếc nhìn Freen và chị ấy cũng đang nhìn tôi.

Chỉ thấy giây tiếp theo, Freen không một chút do dự, lần mò tháo dây an toàn, dứt khoát bẻ lái sang phải rồi lao đến ôm chầm lấy tôi.

Trước mắt tôi tối sầm, hông phải đau nhói, hoàn toàn rơi vào trạng thái mất đi ý thức.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com