Fanfic Bh Freenbeck Gio Thoi Qua Tam Nghin Dam
"Con không ăn sáng sao?" Ông Armstrong nhìn Becky một bộ dạng thất thần chuẩn bị ra khỏi cửa bèn lên tiếng nhắc nhở.Một đêm trằn trọc mất ngủ khiến hai mắt Becky đầy những tơ máu. Sáng nay khi nhìn vào gương, nàng suýt nữa đã không nhận ra chính mình. Vì không muốn để mọi người lo lắng, Becky đành giả vờ như vẫn giận dỗi chuyện hôm qua, thờ ơ đáp: "Con sẽ ăn ở công ty. Con đi làm trước đây ạ."Sau đó nàng nhanh chóng thay giày, mở cửa, ra khỏi nhà. Cả quá trình đều không quay đầu lại lấy một lần. Ông Armstrong bị hành động của nàng làm cho tức giận không nhỏ, quay sang phàn nàn với vợ: "Bà xem, ngay cả nhìn tôi nó cũng không muốn." "Còn không phải do ông đường đột thông báo nên mới khiến cho con bé không thể chấp nhận được hay sao?" Bà Armstrong cũng đã quen với cái tính khí này của ông, chỉ từ tốn đáp."Tôi là đang muốn tốt cho nó. Chỉ sợ..." "Được rồi, mau ăn bữa sáng của ông đi. Chuyện này không thể gấp được." Ông Armstrong còn đang muốn tranh luận thì đã bị bà cắt ngang."Còn phải đợi nó bị người ta lừa sạch thì mới gọi là gấp phải không?" Ông không phục, tiếp tục càm ràm: "Vừa trở về nước liền chạy theo cái tên đó. Bỏ tiền giúp hắn mở công ty không nói, còn trực tiếp trở thành nhân viên pháp lý cho người ta. Việc của ARM cũng chưa thấy nó nhiệt tình như vậy. Đợi đến lúc nó bị người ta mang đi bán mất rồi, còn vui vẻ ở đó giúp người ta đếm tiền."Bà Armstrong và Richie nhìn nhau đầy bất lực. "Chuyện của ARM chẳng phải đã có con và ba rồi sao?" Richie dừng một chút xem sắc mặt của ông rồi mới tiếp tục: "Hơn nữa, tối qua con cũng đã nói chuyện với Becky rồi. Con tin là em ấy sẽ có quyết định của riêng mình.""Hừ. Hy vọng là nó sớm tỉnh ngộ một chút." Ông nói xong thì đi thẳng một mạch lên lầu.Trong phòng ăn chỉ còn lại bà Armstrong và Richie. Bà ăn thêm hai miếng rồi cũng đặt đũa xuống, khẽ hỏi: "Con thật sự điều tra được Kirk đang có người phụ nữ khác ở bên ngoài?"Richie ngẩng đầu, chầm chậm trả lời: "Con cũng không dám khẳng định. Nhưng theo những gì Nop báo cáo thì dạo gần đây hắn cứ hay hẹn hò lén lút với một cô gái. Địa điểm yêu thích chính là trong khách sạn. Sờ sờ như vậy, con không muốn nghi ngờ thì cũng không được. Nhưng con nghĩ hắn chẳng qua chỉ là đang được dịp thì chơi thôi ạ.""Cho dù là gì đi chăng nữa. Thì hành động của nó cũng là đang phản bội Beck." Bà Armstrong tiếp lời anh.Richie gật đầu tán thành, sau đó kiên định nói: "Mọi người cứ tin tưởng ở Becky. Con bé sẽ tự mình xử lý tốt mọi thứ thôi ạ."Bà Armstrong sâu kín thở dài, ánh mắt nhìn theo hướng ông Armstrong vừa rời khỏi, mấp máy môi thì thầm: "Mẹ mong là như vậy."... 9 giờ sáng, Becky đi dạo một mình ở trung tâm thương mại. Hôm nay nàng không có tâm trạng để đến công ty. Vừa đang định vòng vào khu mỹ phẩm thì điện thoại trong túi nàng reo vang. Là Kirk gọi đến, chắc bây giờ anh mới phát hiện việc nàng không đi làm.Becky vuốt màn hình sang trái, đưa điện thoại đến bên tai nhưng không nói gì. Đầu dây bên kia truyền ra giọng nói lo lắng của Kirk: "Becky, em sao vậy? Sao lại không đến công ty?"Becky tiếp tục im lặng. Có tiếng sột soạt trong điện thoại, sau đó lại nghe thấy tiếng của Kirk, gấp gáp hơn vừa rồi: "Em có nghe được anh nói không? Không có chuyện gì xảy ra với em chứ?""Em không sao. Chỉ là đột nhiên không được khoẻ. Quên mất chưa xin phép anh." Becky cố ý dùng từ xin phép để xem thử phản ứng của Kirk."Em không khỏe sao? Vậy em nhớ nghỉ ngơi cho tốt. Buổi chiều nếu có thể anh sẽ đến thăm em.""Được." Becky chỉ đáp lại một câu, sau đó dập máy. Cuộc đối thoại vừa rồi lại khiến nàng phải suy nghĩ rất nhiều.Thứ nhất, Kirk là một người rất tỉ mỉ và cẩn trọng. Trước đây anh luôn nhạy bén phát hiện ra vấn đề ngay khi nàng vừa thay đổi giọng điệu. Còn hiện tại thì sao? Nàng nói năng lạ lùng như vậy mà anh còn xem như không có gì. Thứ hai, thế nào gọi là nếu có thể thì sẽ đến thăm em? Từ khi nào Kirk coi công việc còn quan trọng hơn cả nàng vậy?Phải giải thích thế nào nhỉ? Là vì quá lo lắng cho nàng nên anh không có thời gian quan tâm đến tiểu tiết. Hay chẳng qua là do anh thật sự không hề để ý nữa mà thôi. Becky buồn bực với đống suy luận trong đầu mình. Trong lúc lơ đãng, nàng vô tình va chạm với một người đi ngược chiều. "Xin lỗi, cô không sao chứ?" Becky hối hả nhận lỗi.Cô gái đối diện tỏ ra bực tức, hậm hực liếc xéo nàng một cái rồi bỏ đi luôn. Becky nhìn theo hướng cô ấy vừa lướt qua, mùi nước hoa nồng đậm vẫn còn lưu lại trong mũi nàng. Đây là một cô gái trẻ trung, sành điệu, ăn mặc thời thượng nhưng có phần hơi "mát mẻ" quá. Cô ấy vẫn tập trung nói chuyện điện thoại với ai đó nên cũng không chú ý lại đang có người đến gần mình. Nếu người kia không nhanh mắt tránh đường thì đã có thêm một cuộc chạm tráng da thịt nữa xảy ra.Becky xoay người, nhìn về hướng cửa hàng mỹ phẩm nhưng nhã hứng mua sắm của nàng đã bốc hơi sạch sẽ. Nàng nhìn sang bên kia đường, một quán cà phê nửa hiện đại, nửa cổ điển thu hút sự chú ý của nàng. Được rồi, thưởng thức một ly cà phê buổi sớm để thư giãn tinh thần cũng không tệ.Nghĩ là làm, Becky ra khỏi trung tâm thương mại, từng bước di chuyển sang đường đối diện. Đợi nàng an vị, anh chàng phục vụ liền đưa cho nàng menu kèm theo một câu chào hỏi thân thiện: "Xin chào. Xin hỏi quý khách muốn dùng gì ạ?" "Cảm ơn." Becky lịch sự nói cảm ơn với anh. Nàng ngỏ ý không cần menu và gọi ngay một ly Capuchino thêm 50% đá. Becky đã chọn một bàn riêng gần với ban công. Nàng có thói quen ngồi quay lưng lại với cửa ra vào hoặc lối đi chính. Mục đích là để không bị ảnh hưởng bởi việc tới tới lui lui của những vị khách khác.Bên ngoài ban công trồng vài chậu hoa cẩm chướng, phía xa là một mảng tường xanh mướt những tán dương xỉ. Hiệu ứng thị giác làm nổi bật lên màu sắc rực rỡ của những khóm hoa. Becky đang nhìn ngắm xung quanh thì chóp mũi ngửi được một mùi hương quen quen. Quyến rũ nhưng quá nồng đậm so với tiêu chí sử dụng nước hoa của nàng. Cái mùi này? Sao giống với cô gái nàng đụng phải ở trung tâm thương mại vậy?Âm thanh giày cao gót cùng mùi hương càng ngày càng đến gần, cuối cùng dừng lại ở bàn ghế trống ngay phía sau. Becky lúc này đã khẳng định được đáp án, trong lòng thầm than: "Đúng thật là oan gia ngõ hẹp."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com