Fanart That Kiem Anh Hung
Rốt cuộc không nhịn được nên ta đăng một bài về nhi tử của Hồng Lam. Cái đoản này chắc phải ủ trong file draft được 7 năm rồi, nay ta đào lên thỉnh các hạ. Nguyên bản vốn đăng trên fb bây giờ để lên đây.
Ta không quen viết truyện tiếng việt lắm nên có chỗ nào chư đúng mong các hạ bỏ qua.
"Ta nói ngươi, Hồng Miêu. Ngươi có xem cũng không giúp được gì, chỉ thêm tổ vướng chân. Vậy nên yên vị tại đây, mà ngồi xuống, nhìn ngươi thôi ta cũng chóng cả mặt."Nựng một tiểu nữ sắp được hai tuổi trên tay, Bôn Lôi kiếm chủ Đại Bôn ngao ngán nhìn Thanh Quang kiếm chủ lần nữa đấu khẩu với thủ lĩnh của họ. Quang cảnh không phải là hiếm, nhưng thấy Hồng Miêu mất kiên nhẫn tới mức độ này thì là lần đầu tiên. Mặt mày đèn xì, ngũ quan nhúm một đoàn. Đến Đại Bôn hắn vốn nóng tính nóng nết, khi lão bà nhà hắn nằm trong phòng kia, hắn cũng không có sấn sổ như vậy.
... Ừ thì hắn bị Sa Lệ, khi đấy đau quá cả giận, quát cho sợ mất mật không dám ló mặt vào, nhưng tiểu tiết không quan trọng.Trong lúc đấy, thần y Đậu Đậu kiêm Vũ Hoa kiếm chủ nhịn không nổi đã cùng Khiêu Khiêu ép Hồng Miêu ngồi xuống, để yên cho các Tử Thố làm việc. Cách đó không xa, Toàn Phong kiếm chủ sau khi khuyên giải bất thành thành liền trao trách nhiệm cho huynh còn lại. Y lặng lẽ ngồi ngó mấy nhành đào còn đọng tuyết ngoài vườn, thỉnh thoảng không quên vỗ vỗ Tiểu Hoan Hoan, nay được tám tuổi, mặc cho các thúc thúc muốn nháo thì nháo, vẫn ngủ ngon lành ở trong lòng.Người ngoài không tinh ý sẽ nghĩ y thờ ơi, nhưng cặp lông mày đang khít tịt vào nhau kia lộ rõ Đạt Đạt bên trong không mấy an tĩnh.
Đúng vào giờ tí, khi thời thế chuyển giao giữa ngày và đêm, giữa năm cũ và năm mới, có tiếng khóc trong trẻo của trẻ sơ sinh vang lên. Mọi tạp âm trong một khắc ngừng lại, rồi tất thảy đều như vỡ oà. Cả Ngọc Thiềm cung tung hô trong hân hoan, vô tình mà lấn áp một tiếng khóc khác. Mấy đứa nhỏ đang ngủ giật mình mà dậy. Hoan Hoan mắt nhắm mắt mở nhào ra khỏi lòng cha hắn. Mới ngủ dậy đầu óc có hơi trì trệ cũng phải reo cùng mọi người trước đã.Tử Vân kiếm chủ Sa Lệ vừa mới đẩy cửa, lời còn chưa ra đã thấy một vệt trắng lách qua người nàng lao vụt vào trong, thẳng đến giường vị cung chủ mà tới. Chớp chớp mắt, nàng nhìn vẻ mặt vừa vui vừa bất đắc dĩ của bốn huynh đệ còn lại rồi lắc đầu cười, âu để thủ lình nhà nàng tự khám phá vậy. Bản thân nhanh nhẹn tiến đến bé con bị tiếng ồn dọa sợ đang nức nở trên tay Đại Bôn, vừa vỗ về vừa thuận mồm thuật lại tin vui cho mọi người.
Lam Thố cung chủ mệt nhoài nằm trên giường. Cả cơ thể ướt đẫm mồ hôi, mái tóc xanh của nàng rối vào nhau, trải dài trên gối. Dẫu vậy trong mắt Hồng đại thiếu hiệp, nàng dù có thế nào, cũng vẫn là hoàn mỹ nhất.Thấy y tiến lại, một nụ cười lập tức bừng sáng cả khuôn mặt Lam Thố. Hồng Miêu không chần chừ đặt một nụ hôn lên trán nàng, rồi theo hiệu mà đỡ nàng dựa và người hắn. Mắt huyền nhìn như bị thôi miên sinh linh nhỏ bé còn đỏ hỏn đang được vỗ về trong lòng Lam Thố, Tiểu tử này có mái đầu màu hoả diễm giống y, nhưng phía đuôi lại phớt chút ánh lam kế thừa từ mẫu thân của nó. Nếu nhìn xa, thực giống một mặt trời bé con.
Tròng mắt đột nhiên nóng lên. Giờ y đã hiểu tại sao Đạt Đạt và Đại Bôn đều không cầm được mà rơi nước mắt. Cái cảm giác, nó khó tả lắm. Y tự hỏi liệu cha của y cũng từng mang cảm xúc này trước đây.Hồng Miêu chìa tay ra ngỏ ý muốn được ẵn hài tử, có điều Lam Thố lại khẽ rụt. Bắt gặp ánh nhìn bối rối của tướng quân nhà nàng, Lam Thố chỉ khẽ cười, hất cằm ra hiệu phía sau y. Hồng Miêu khó hiểu quay lại thì thấy bà đỡ cùng Đan phu nhân nhà Đạt Đạt từ sau cánh màn bước ra, tay bồng một bọc khăn nữa.
Đột ngột hiểu ra, vị đại thiếu hiệp ngây ngốc nhìn Lam Thố chuyển hài tử trong lòng cho bà đỡ đưa đi tắm, rồi ngó hài tử đang quấy khóc chỗ Đan phu nhân, khiến cho toàn bộ mấy người phụ nữ trong phòng phải bật cười. Y đơ như vậy thuận tiện cho Đan Đan đặt tiểu hài nhi vào lòng y, xong liền bước ra ngoài, để cho cặp phu thê chút không gian riêng tư.Mồm vẫn chưa kịp đóng, Hồng Miêu ngỡ ngàng cúi xuống bọc khăn trên tay. Bé con trong lòng y đầu tóc ngọc lam xanh mướt. Cặp lông mi dài tựa Lam Thố hiện tại đang nhăn tít thành một đoàn trên khuôn mặt non nớt. Thấy đôi bàn tay mũm mĩm tí hon với với, Hồng Miêu cẩn thận đưa đầu ngón tay lại gần. Ngay lập tức bàn tay nhỏ kia bắt lấy tay y, đồng thời khuôn mặt đang mếu máo chực khóc lập tức giãn ra, để lộ cặp mắt đen láy như của hắn nheo nheo nhìn lại.
Hồng Miêu bất giác bật cười. Nước mắt rốt cuộc cũng rơi xuống từ khoé mắt y. Lam Thố nãy giờ lặng yên theo dõi cũng không kiềm được mà cười, hai mắt đỏ hoe. Thân bạch y nam tử hán đại trượng phu kia dụi đầu y vào vai nàng như mèo nhỏ. Nụ cười giữ nguyên trên môi, Lam Thố ngả đầu vào Hồng Miêu. Cái mặt mềm yếu này của Thủ lĩnh Thất hiệp, cả thiên hạ quả nhiên chỉ mình nàng mới được diện kiến.
Lam Thố đặt tay lên trên tay của y. Mười ngón lập tức đan lại, vĩnh kết đồng tâm.
Năm đó Cung chủ Ngọc Thiềm cung hạ sinh hai quý tử khoẻ mạnh, là song bào thai. Thiên hạ kháo nhau rằng, trừ màu tóc ra, còn lại đều giống nhau như hai giọt nước, lam nhan như ngọc. Bao nhiêu cái ngoại hình đẹp của cha nương, chúng khôn, đều thừa hưởng hết.Cũng kể thêm vị đại thiếu hiệp mới lên chức cha đã ngẫu hứng thời khắc giao hoà, đã đặt tên cho đứa lớn là Nguyệt Thố, đứa sau là Dương Miêu. Không hiểu sao phu nhân của y khi đấy lại cười cười còn lục hiệp và Đan phu nhân nhìn hắn khó hiểu. Âu Hồng Miêu tâm trạng vui vẻ cao hứng cũng không nỡ phá, bọn họ đành nhún vai lắc đầu. Chuyện kéo đến sau này, cậu trưởng thiếu gia của Ngọc Thiềm cung hết lần này đến lần khác phải tìm đến mẫu thân mà than phiền.
"Cái gì mà "quả nhiên người đẹp nên tên cũng đẹp" rồi, "mỹ nhân, nàng sẽ cùng ta thưởng trà chứ?"?! Hắn rõ ràng muốn sinh sự!!"Lam Thố lúc đấy chỉ có thể vừa nghe, vừa tay áo che miệng cười mãi không thôi......
"Ta luôn muốn có một tiểu cô nương giống nàng. Thật không nghĩ ước nguyện ngay đầu năm đã thành sự thật."Người dựa vào ghế, Lam Thố cung chủ ngẩng đầu. Nàng chớp mắt nhìn tướng công nhà nàng bồng Nguyệt Thố đi quanh phòng, tay cẩn thận vỗ vỗ tấm lưng bé, phụ nàng có thể yên cho Dương Miêu bú. Suốt hai tháng nay, y không rời mẹ con nàng lấy nửa bước. Mặc dù đã có các Tử Thố, tắm, ẵn, thay tã, giặt tã mấy việc lặt vặt khác bản thân mà làm được là Hồng Miêu đều tự tay làm lấy, nói không thể thua Đạt Đạt hay Đại Bôn được.
Có điều...Lam Thố thở dài, trên môi ẩn ý cười. Thực ra cũng lỗi xuất phát từ nàng. Tắm, giặt cho Nguyệt Thố, nàng cố ý giành phần để nàng làm, không trách y được.
"Tướng công, trên tay chàng là trưởng nam nhà chúng ta.""... Hả?"
==========
Ta không quen viết truyện tiếng việt lắm nên có chỗ nào chư đúng mong các hạ bỏ qua.
==========
Nhất nguyệt nhất nhật xuân ấy, cả Ngọc Thiềm cung hớt hải các Tử Thố chạy ngược chạy xuôi chuẩn bị. Không khí căng thẳng bao trùm lên tất thảy. Ngay cả vị Cô gia ngày thường yên định là thế, đối diện cái chết vẫn không run, bây giờ bộ dạng cũng thấp thỏm. Các huynh đệ trong Thất kiếm hết nhìn y đi mòn cả cái sàn trước phòng cửa gỗ lim đến khốn đốn năm lần bảy lượt phải lấy thân mình cản Hồng Miêu đại thiếu hiệp lại khi y chốc chốc đòi xông vào.
"Tại sao lại yên lặng như thế? Sa Lệ trước đâu có yên lặng như thế. Ta phải vào xem tình hình!""Ta nói ngươi, Hồng Miêu. Ngươi có xem cũng không giúp được gì, chỉ thêm tổ vướng chân. Vậy nên yên vị tại đây, mà ngồi xuống, nhìn ngươi thôi ta cũng chóng cả mặt."Nựng một tiểu nữ sắp được hai tuổi trên tay, Bôn Lôi kiếm chủ Đại Bôn ngao ngán nhìn Thanh Quang kiếm chủ lần nữa đấu khẩu với thủ lĩnh của họ. Quang cảnh không phải là hiếm, nhưng thấy Hồng Miêu mất kiên nhẫn tới mức độ này thì là lần đầu tiên. Mặt mày đèn xì, ngũ quan nhúm một đoàn. Đến Đại Bôn hắn vốn nóng tính nóng nết, khi lão bà nhà hắn nằm trong phòng kia, hắn cũng không có sấn sổ như vậy.
... Ừ thì hắn bị Sa Lệ, khi đấy đau quá cả giận, quát cho sợ mất mật không dám ló mặt vào, nhưng tiểu tiết không quan trọng.Trong lúc đấy, thần y Đậu Đậu kiêm Vũ Hoa kiếm chủ nhịn không nổi đã cùng Khiêu Khiêu ép Hồng Miêu ngồi xuống, để yên cho các Tử Thố làm việc. Cách đó không xa, Toàn Phong kiếm chủ sau khi khuyên giải bất thành thành liền trao trách nhiệm cho huynh còn lại. Y lặng lẽ ngồi ngó mấy nhành đào còn đọng tuyết ngoài vườn, thỉnh thoảng không quên vỗ vỗ Tiểu Hoan Hoan, nay được tám tuổi, mặc cho các thúc thúc muốn nháo thì nháo, vẫn ngủ ngon lành ở trong lòng.Người ngoài không tinh ý sẽ nghĩ y thờ ơi, nhưng cặp lông mày đang khít tịt vào nhau kia lộ rõ Đạt Đạt bên trong không mấy an tĩnh.
Đúng vào giờ tí, khi thời thế chuyển giao giữa ngày và đêm, giữa năm cũ và năm mới, có tiếng khóc trong trẻo của trẻ sơ sinh vang lên. Mọi tạp âm trong một khắc ngừng lại, rồi tất thảy đều như vỡ oà. Cả Ngọc Thiềm cung tung hô trong hân hoan, vô tình mà lấn áp một tiếng khóc khác. Mấy đứa nhỏ đang ngủ giật mình mà dậy. Hoan Hoan mắt nhắm mắt mở nhào ra khỏi lòng cha hắn. Mới ngủ dậy đầu óc có hơi trì trệ cũng phải reo cùng mọi người trước đã.Tử Vân kiếm chủ Sa Lệ vừa mới đẩy cửa, lời còn chưa ra đã thấy một vệt trắng lách qua người nàng lao vụt vào trong, thẳng đến giường vị cung chủ mà tới. Chớp chớp mắt, nàng nhìn vẻ mặt vừa vui vừa bất đắc dĩ của bốn huynh đệ còn lại rồi lắc đầu cười, âu để thủ lình nhà nàng tự khám phá vậy. Bản thân nhanh nhẹn tiến đến bé con bị tiếng ồn dọa sợ đang nức nở trên tay Đại Bôn, vừa vỗ về vừa thuận mồm thuật lại tin vui cho mọi người.
Lam Thố cung chủ mệt nhoài nằm trên giường. Cả cơ thể ướt đẫm mồ hôi, mái tóc xanh của nàng rối vào nhau, trải dài trên gối. Dẫu vậy trong mắt Hồng đại thiếu hiệp, nàng dù có thế nào, cũng vẫn là hoàn mỹ nhất.Thấy y tiến lại, một nụ cười lập tức bừng sáng cả khuôn mặt Lam Thố. Hồng Miêu không chần chừ đặt một nụ hôn lên trán nàng, rồi theo hiệu mà đỡ nàng dựa và người hắn. Mắt huyền nhìn như bị thôi miên sinh linh nhỏ bé còn đỏ hỏn đang được vỗ về trong lòng Lam Thố, Tiểu tử này có mái đầu màu hoả diễm giống y, nhưng phía đuôi lại phớt chút ánh lam kế thừa từ mẫu thân của nó. Nếu nhìn xa, thực giống một mặt trời bé con.
Tròng mắt đột nhiên nóng lên. Giờ y đã hiểu tại sao Đạt Đạt và Đại Bôn đều không cầm được mà rơi nước mắt. Cái cảm giác, nó khó tả lắm. Y tự hỏi liệu cha của y cũng từng mang cảm xúc này trước đây.Hồng Miêu chìa tay ra ngỏ ý muốn được ẵn hài tử, có điều Lam Thố lại khẽ rụt. Bắt gặp ánh nhìn bối rối của tướng quân nhà nàng, Lam Thố chỉ khẽ cười, hất cằm ra hiệu phía sau y. Hồng Miêu khó hiểu quay lại thì thấy bà đỡ cùng Đan phu nhân nhà Đạt Đạt từ sau cánh màn bước ra, tay bồng một bọc khăn nữa.
Đột ngột hiểu ra, vị đại thiếu hiệp ngây ngốc nhìn Lam Thố chuyển hài tử trong lòng cho bà đỡ đưa đi tắm, rồi ngó hài tử đang quấy khóc chỗ Đan phu nhân, khiến cho toàn bộ mấy người phụ nữ trong phòng phải bật cười. Y đơ như vậy thuận tiện cho Đan Đan đặt tiểu hài nhi vào lòng y, xong liền bước ra ngoài, để cho cặp phu thê chút không gian riêng tư.Mồm vẫn chưa kịp đóng, Hồng Miêu ngỡ ngàng cúi xuống bọc khăn trên tay. Bé con trong lòng y đầu tóc ngọc lam xanh mướt. Cặp lông mi dài tựa Lam Thố hiện tại đang nhăn tít thành một đoàn trên khuôn mặt non nớt. Thấy đôi bàn tay mũm mĩm tí hon với với, Hồng Miêu cẩn thận đưa đầu ngón tay lại gần. Ngay lập tức bàn tay nhỏ kia bắt lấy tay y, đồng thời khuôn mặt đang mếu máo chực khóc lập tức giãn ra, để lộ cặp mắt đen láy như của hắn nheo nheo nhìn lại.
Hồng Miêu bất giác bật cười. Nước mắt rốt cuộc cũng rơi xuống từ khoé mắt y. Lam Thố nãy giờ lặng yên theo dõi cũng không kiềm được mà cười, hai mắt đỏ hoe. Thân bạch y nam tử hán đại trượng phu kia dụi đầu y vào vai nàng như mèo nhỏ. Nụ cười giữ nguyên trên môi, Lam Thố ngả đầu vào Hồng Miêu. Cái mặt mềm yếu này của Thủ lĩnh Thất hiệp, cả thiên hạ quả nhiên chỉ mình nàng mới được diện kiến.
Lam Thố đặt tay lên trên tay của y. Mười ngón lập tức đan lại, vĩnh kết đồng tâm.
Năm đó Cung chủ Ngọc Thiềm cung hạ sinh hai quý tử khoẻ mạnh, là song bào thai. Thiên hạ kháo nhau rằng, trừ màu tóc ra, còn lại đều giống nhau như hai giọt nước, lam nhan như ngọc. Bao nhiêu cái ngoại hình đẹp của cha nương, chúng khôn, đều thừa hưởng hết.Cũng kể thêm vị đại thiếu hiệp mới lên chức cha đã ngẫu hứng thời khắc giao hoà, đã đặt tên cho đứa lớn là Nguyệt Thố, đứa sau là Dương Miêu. Không hiểu sao phu nhân của y khi đấy lại cười cười còn lục hiệp và Đan phu nhân nhìn hắn khó hiểu. Âu Hồng Miêu tâm trạng vui vẻ cao hứng cũng không nỡ phá, bọn họ đành nhún vai lắc đầu. Chuyện kéo đến sau này, cậu trưởng thiếu gia của Ngọc Thiềm cung hết lần này đến lần khác phải tìm đến mẫu thân mà than phiền.
"Cái gì mà "quả nhiên người đẹp nên tên cũng đẹp" rồi, "mỹ nhân, nàng sẽ cùng ta thưởng trà chứ?"?! Hắn rõ ràng muốn sinh sự!!"Lam Thố lúc đấy chỉ có thể vừa nghe, vừa tay áo che miệng cười mãi không thôi......
"Ta luôn muốn có một tiểu cô nương giống nàng. Thật không nghĩ ước nguyện ngay đầu năm đã thành sự thật."Người dựa vào ghế, Lam Thố cung chủ ngẩng đầu. Nàng chớp mắt nhìn tướng công nhà nàng bồng Nguyệt Thố đi quanh phòng, tay cẩn thận vỗ vỗ tấm lưng bé, phụ nàng có thể yên cho Dương Miêu bú. Suốt hai tháng nay, y không rời mẹ con nàng lấy nửa bước. Mặc dù đã có các Tử Thố, tắm, ẵn, thay tã, giặt tã mấy việc lặt vặt khác bản thân mà làm được là Hồng Miêu đều tự tay làm lấy, nói không thể thua Đạt Đạt hay Đại Bôn được.
Có điều...Lam Thố thở dài, trên môi ẩn ý cười. Thực ra cũng lỗi xuất phát từ nàng. Tắm, giặt cho Nguyệt Thố, nàng cố ý giành phần để nàng làm, không trách y được.
"Tướng công, trên tay chàng là trưởng nam nhà chúng ta.""... Hả?"
==========
Bonus truyện:
*Tương lai Ngọc Thiềm Cung xác định cmnr, được cái cô gia nhà chúng ta nhảy số cũng nhanh phết =)))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com