Fan Or Lover
Lại là vài ngày nghỉ hiếm hoi của cả hai người, Rosé nhìn bóng lưng của Lisa đang loay hoay trong bếp mà hạnh phúc."Chị giúp em""Ơ... Chaengie cứ ngồi đi, em tự làm được mà"Chị không nói gì, em cũng im lặng. Hai người con gái thuộc về nhau đang cùng nấu ăn, nghĩ thế nào cũng thấy khung cảnh này thật ngọt ngào. Nhưng sau đó, bầu không khí lại bị giọng nói của chị cắt đứt:"...em nghĩ xã hội có chấp nhận chúng ta không?""Sẽ... Nếu như chúng ta cùng nhau đối mặt"Cả hai lại im lặng, đột nhiên một âm thanh hết sức dễ thương xuất hiện từ bên gò má của Rosé.*Chụt*"E- em làm gì vậy?""Em tự hỏi có phải năng lượng vui vẻ của em có phải ít đi rồi không?" - Lisa hỏi, tay em cưng chiều hai bên má sóc chuột."Tại sao em lại hỏi thế?""Vì nó không truyền tới chị, em chỉ thích nhìn chị cười, thích chị vui, thích chị hạnh phúc thôi!"Lúc này chị mới bỏ xuống gương mặt ủ rũ, cười thật tươi rồi mắng yêu Bé Con nghịch ngợm..Lisa trở về nhà trọ của mình vào đêm, em bất ngờ với một người phụ nữ đang tìm kiếm số trọ."Mẹ??""Lisa, là con sao?" - Người đó mừng rỡ, chạy đến bên em.Em đưa mẹ vào phòng mình, rót cho bà một ly nước:"Sao mẹ không thông báo là sẽ lên đây chứ, đường phố xa xôi như vậy mà không gọi con đi đón gì hết" - Lisa đau lòng."Ai dà, mẹ muốn gây bất ngờ cho con một chút thôi mà""Có kiếm được bạn trai chưa?""Thôi... Mẹ mới lên nên chắc còn mệt lắm, chúng ta nghỉ ngơi đi" - Em né tránh, lúc trước vẫn bình thường nhưng hiện tại nó là chủ đề đáng sợ nhất mỗi khi bà nhắc tới."Nghỉ gì mà nghỉ, mẹ chỉ muốn biết con có bạn trai chưa mà. Kiếm được người nào đó giàu có lo cho, rồi cho mẹ một đứa cháu""Mẹ... Con chỉ mới 17 tuổi!""17 thì sao? Con gái học cho nhiều vào rồi mai mốt đều phải gả đi. Đừng như ba của mày, trở thành một loại bệnh kinh tởm kia!"Con người khi nhắc đến điều đen tối của mình, họ dần lộ ra bộ mặt thật. Ba của Lisa khi xưa bỏ hai mẹ con em theo người khác, mà "người khác" ở đây chính là đàn ông. Từ đó bà luôn căm hận và khinh thường người đồng tính."Nhưng..." - Em muốn rưng rưng nước mắt, tay nắm chặt liền nghĩ đến chị. Nỗi sợ hãi trong em kể từ khi mẹ cứ liên tục hối thúc em có bạn trai không bao giờ dập tắt."Nhưng gì? Mày cũng đồng tính?"Thấy Lisa không trả lời mà chỉ cúi mặt, hai mắt bà đỏ ngầu, lập tức đứng dậy nắm lấy tóc em lôi kéo thật mạnh."MÀY DÁM!?? TAO CHO MÀY CƠM ÁO, MÀY TRẢ LẠI TAO VIỆC GHÊ TỞM NHƯ THẾ NÀY SAO??""Mẹ...!! Đau... hức..."- Em không phản kháng lại được, chỉ biết uất ức, hai dòng lệ cứ tuôn rơi hối hả.Bà buông ra, kéo tay Lisa không để ý gây ra vết hằn đỏ tím trên tay em."Đi! Nhất định phải gặp bác sĩ giỏi chữa bệnh cho mày!!""Con không muốn! Con không bệnh!" - Đến nước này, em với lấy điểm tựa thật chặt, gồng mình không để bị lôi đi. Nhưng tiếc thay, do đang khóc nên sức lực cũng mất đi phần nào, bà đã thành công đưa em đến bác sĩ.."Cho hỏi ai là người bệnh?" - Vị bác sĩ bình tĩnh hỏi, khác hẳn vẻ mặt tức tối của mẹ Lisa bây giờ."Là con gái tôi thưa bác sĩ!"Ông nhìn qua Lisa, thấy em như vừa khóc một trận xong, thầm trách em lớn rồi nhưng vẫn để phụ huynh lo lắng như thế này.Lisa cũng hiểu được ánh mắt ấy, em chỉ cười nhạo trong lòng. Đúng, đáng lẽ em không nên làm như vậy, em là một đứa trẻ hư, mà hư thì đáng bị trách mắng."Con bé bị bệnh gì? Bà có thể nêu rõ không?""Nó bị bệnh đồng tính! Nó là con gái mà lại đem lòng yêu người cùng giới!"Bà ấy nói, đến vị bác sĩ còn phải kinh ngạc trước câu trả lời như thế. Ông nhìn lại Lisa, cho rằng mình đã hiểu lầm em rồi xoa hai vầng thái dương của mình, đặt chiếc kính gọng xuống bàn làm việc từ tốn:"Thưa bà, Tổ chức Y tế Thế giới đã khẳng định rằng đồng tính không phải là bệnh, vậy nên không thể "chữa" và cũng không cần "chữa". Tôi mong bà có cái nhìn đúng đắn và cởi mở hơn về việc này!"Bà lại tức giận, đầu tóc em chưa gọn gàng lại bị lôi ra bởi bàn tay thô ráp qua bao năm nuôi nấng em."Các người đều mù cả rồi! Rõ ràng nó có bệnh! Là bệnh và phải chữa!!"Thấy mẹ như bùng nổ, Lisa sợ tổn hại đến sức khoẻ của bà nên nhỏ giọng:"Mẹ... Con biết sai rồi... Hức... có chuyện gì thì hai mẹ con chúng ta về nhà giải quyết được không...?"*Chát*"A!""Câm miệng! Ai cho mày phát ngôn hả?? Mày là con tao! Ở đây không có quyền mày lên tiếng!"Thấy một màn kịch liệt như thế, bác sĩ cũng phải cảm thấy khó chịu vô cùng:"Con bé vẫn còn nhỏ, bà nuôi dạy như thế thì sau này sẽ thế nào? Vả lại đồng tính không phải bệnh! Tại sao cứ dùng bạo lực trong khi có thể giải quyết bằng lời nói như vậy?""Ông...!! Còn mày...!!"Mẹ Lisa vì quá tức giận dẫn đến ngất xỉu, bà được đưa vào khoa cấp cứu. Để lại em ngồi bên ngoài khóc đến thảm thương.Một lúc lâu sau, mới có bác sĩ khác ra ngoài:"Người nhà bệnh nhân là ai?"Mặc cho chân muốn không đứng vững nữa, Lisa vẫn nhanh chóng đi đến:"Cháu... là cháu! Lalisa Manoban!"Ánh mắt ông ấy cứ nhìn chằm chằm em, sâu trong đó là một sự thương hại."Cháu nên chuẩn bị tinh thần""Mẹ cháu không còn nữa"Lồng ngực em nhói lên một tiếng, môi bặp bẹ không rõ:"Cháu... Mẹ cháu...""Bà ấy qua đời vì bệnh huyết áp thấp, do lạm dụng thuốc quá nhiều. Lúc nãy lại còn xuống huyết áp đến như thế nên đã không cứu kịp thời, chúng tôi rất tiếc"Đầu óc Lisa không nghĩ gì được nữa, nó chỉ lặp đi lặp lại câu rằng mẹ em đã qua đời rồi. Như một cơn bão dữ dội ập đến, thân thể em không chịu nổi đả kích mà gục ngã xuống tại hành lang bệnh viện, ý thức dần vơi đi...Tỉnh dậy vào sáng hôm sau, Lisa mất một lúc mới định hình được những chuyện đã xảy ra.Em ôm lấy thân mình, cơ thể nhỏ bé run rẩy lên từng hồi. Lisa cho rằng chính mình đã giết mẹ gián tiếp một cách vô ý. Hẳn là bà đã dùng thuốc rất nhiều, hay chịu những cơn đau do căn bệnh làm ra. Nhưng mẹ lại chẳng nói gì với em cả, mà bà chỉ muốn chịu đựng trong âm thầm thôi sao? Tại sao mẹ không nói với em rằng bà đã bị bệnh đó lâu rồi...?Lisa trở về nhà, như một cái xác rỗng, em chả biết mình cần phải làm gì tiếp theo. Ba đi rồi, mẹ cũng bỏ em đi ư?Em ngồi trên giường, tay bất giác đụng trúng chiếc điện thoại đã tắt nguồn. Lisa đi đến cắm dây sạc rồi mở lên."A..." - Thật nhiều cuộc gọi nhỡ.Là ai gọi ấy nhỉ?À, là vài cuộc của Minnie, và rất nhiều cuộc gọi nhỡ của người con gái em yêu có tên danh bạ là Chaengie có thêm vài hình trái tim đầy màu sắc."Phải rồi... Mình thật ngốc, hôm qua mình còn chưa thông báo với chị ấy là mình đã về nhà an toàn... Lại nữa rồi, mình lại làm cho Chaeng lo lắng"Nhấc điện thoại lên bấm gọi lại, Lisa liền nghe được giọng gấp rút ở đầu dây bên kia...[ Bé Con, em không sao đó chứ? ] - Rosé hỏi, thật ra chị muốn nói với em rất nhiều điều, nhưng rồi cũng chỉ gói gọn lại một câu. Chỉ cần em bình an, chị đã cảm thấy nhẹ nhõm."Em không sao" - Lisa ậm ừ trả lời, giọng em có chút khàn do khóc nhiều.[ Em khóc à? Chẳng lẽ... ]"Em không khóc, chị đừng lo. Chỉ là nhà em xảy ra chút chuyện thôi"[ À...ừm ] - Chị thở phào, nhưng rồi lại lo sốt vó lên khi nghe em gặp chuyện trong gia đình.[ Lisa này ]"?"[ Chị chỉ muốn nói với em là... Dù gặp phải chuyện gì, chúng ta hãy cùng nhau trải qua, đừng gánh trọn lấy một mình nhé? ] - Tuy Rosé luôn cho rằng Lisa còn nhỏ không hiểu chuyện, nhưng rốt cuộc linh cảm lại mách bảo chị nói như thế.Em thẫn thờ một chút, do dự không đáp. Chị cứ thế mà bất an hơn.[ Hứa với chị đi... Xin em! ]Nghe giọng chị như sắp khóc, em đã biết mình nên làm gì. Vội vàng đáp:"Em hứa, em hứa mà. Chaengie đừng khóc, em sẽ cố gắng mà" - Tim như thắt lại hơn, Lisa nắm chặt điện thoại trào dâng cảm giác tội lỗi."Mà...em phải về quê có việc, vài ngày nữa mới về..."[ Ừm... ]Hỏi thăm một chút rồi tắt máy, Rosé thả mình xuống giường, nắm lấy ga giường vùi đầu vào nức nở. Không xong rồi em ơi, họ đã biết chúng ta hẹn hò rồi!Vừa mới sáng nay, báo chí đã đăng lên tấm ảnh cả hai ngồi trong công viên. Trong tấm ảnh đó, mắt Lisa nhìn Rosé nhu tình, rồi hạ môi mình xuống môi chị. Hiện tại fan hâm mộ đang nổi loạn, khắp đất nước này đều biết chuyện. Nhưng ai ai cũng như nhau, họ tìm vào trang của Rosé tấn công, đến mức phải khoá tài khoản. Chị phải ở yên trong phòng, không được ra ngoài nửa bước.Không phải họ tấn công làm chị sợ hãi, cái chị sợ là lời nói của họ. Có người nguyền rủa, có người bảo đi chết đi, thậm chí họ còn doạ giết em. Giá như em mãi không biết chuyện này thì hay biết mấy, giá như họ sẽ không làm tổn thương đến Mặt Trời Nhỏ của chị...---Điện thoại lại tiếp tục reo, Minnie đang gọi đến cho Lisa. Em bấm nút nghe, trong lòng thắc mắc tại sao luôn có một cảm giác không lành. Giọng điệu lúc nãy của Rosé cùng với những cuộc gọi của mọi người rất không bình thường."Minnie?"[ Lisa! Cậu đang ở đâu? ]"Tớ... Tớ đang ở nhà"[ Đồ ngốc này! Biết mình lo cho cậu lắm không hả?? ]"Có chuyện gì sao?"[ Chuyện của cậu và Rosé bị lộ rồi, đã có người chụp được hình ảnh của hai người. Cậu lên mạng xem thử đi, nhưng đừng vào phần bình luận nhé! ]Lisa loay hoay một lúc, vẫn không tin vào những gì mình nghe thấy. Rồi bối rối nói với Minnie:"Tài khoản của tớ... Bị khoá rồi"[ Haiz, chắc có lẽ là do có quá nhiều người tấn công vào ]Đúng lúc này, tivi trong phòng chiếu tin tức buổi trưa.Em đã thấy.Dòng chữ rất to.Họ sỉ nhục em và chị ấy - người em yêu duy nhất còn lại của em trên thế giới đầy mục rữa này.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com