Fan Cuong Bat Dac Di Joongdunk
Joong vứt chìa khóa xe lên bàn rồi uể oải nằm bẹp xuống giường, sự kiện hôm nay kết thúc không sớm không muộn nhưng cậu chẳng có tâm trạng theo ekip ra ngoài ăn tối. Thường những sự kiện kết thúc sớm như vậy, mọi người sẽ tận dụng thời gian dùng bữa cùng nhau rồi mới trở về nhà nhưng căn bản Joong chỉ muốn một mình. Chiếc bụng đói không là động lực thôi thúc cậu lết thân người ra khỏi giường, buổi tối hôm này quá tải cho tinh thần của cậu rồi. Trông thấy đứa trẻ đó hớn hở nhìn mình lại không cách nào có thể nhìn thẳng, cánh tay giơ ra chờ sẵn cũng không đành chạm vào. Bản lĩnh của Joong không đến mức không diễn mượt được chẳng qua là chạm một lần lại thêm rung động một lần thử hỏi làm sao có thể dứt ra nổi. Joong thở dài nghe tiếng réo gọi của chiếc bụng đói mà thêm sầu não, nếu giờ là cơn đói của một hai tuần trước thì chẳng ngần ngại đặt một món gì đó thật ngon rồi lái đến nhà Dunk cùng thưởng thức. Cậu nhớ rồi, nhớ cái miệng luôn ăn ngon lành thứ mình mua đến miếng cuối cùng, nhớ nụ cười sau khi xoa xoa chiếc bụng no tròn mỗi lần kết thúc bữa ăn. Đứa trẻ ấy làm cậu thật vui vẻ khi ở cạnh nhưng đồng thời cũng đầy nhung nhớ khi cách xa. Joong khó chịu khi nhớ lại cú vấp ngã lúc chiều của cậu nhóc, chắc chắn phải đau lắm. Nhìn bàn tay rướm đỏ một mảng kia mà, tính cách vẫn hậu đậu y như lần đầu tiên cậu gặp. Từ khi nào một người ít quan tâm kẻ khác như Joong lại sắp thành nhân viên y tế chuyên nghiệp của riêng cậu rồi, không biết lòng người khác vốn dĩ nhìn không nổi mà còn suốt ngày tự kiếm chuyện làm mình xước xát. Người ngốc nghếch như thế có biết khuôn mặt cho đến bàn tay mình đều trắng trẻo, xinh đẹp đến nỗi chạm vào Archen còn chưa nỡ mà lại chẳng hề biết tự chăm sóc bản thân. Joong tặc lưỡi tính mặc kệ nhưng vò đầu bứt tóc một lúc vẫn không nhịn được mà vùng dậy. Tay đắn đo giây lát sau đó liền gom mấy thứ đồ cần thiết trong hộp y tế vào một túi nhỏ rồi bước đến nhà để xe, trong đêm muộn lái một mạch đi thẳng. Chiếc ô tô màu đen quen thuộc dừng lại cách chiếc cổng một đoạn đủ để nhìn thấy ánh đèn căn phòng trên tầng hai đã tắt. Joong hiểu rằng cậu đã ngủ nên không muốn làm phiền, cõi lòng sầu não không biết làm sao cho vơi bớt. Đắn đo rốt cuộc nên để lại túi đồ trước cổng hay thôi cuối cùng vẫn quyết định tốt hơn là không. Một mình trong đêm vắng, âm thanh của buổi tối chỉ có tiếng vài con côn trùng vo ve chứ chẳng lưu lại một bóng người. Cậu bước xuống, hai tay đút vào túi áo khoác chậm rãi bước tới sân chơi bí mật mà lúc trước hai người vẫn ngồi. Hóa ra tương tư cũng có thể biến người bình thường làm ra những hành động ngớ ngẩn tới mức này, nằm dài trên bãi cỏ với hai cánh tay kê sau đầu nhớ quay quắt giọng nói, nụ cười hồn nhiên của người nhỏ tuổi, nhớ cả sự bướng bỉnh và mấy vết xây xước trên mặt nữa. Archen tự nói với lòng chắc mình bị bệnh thật rồi. Ngày mới lại đến, Dunk nhìn vết xước đang khô lại trên tay bỗng có chút suy tư, người hôm nào còn tỉ mẩn bôi thuốc vào từng vết thương cho cậu hôm qua lại chẳng thể đến gần, dù rõ ràng với tình hình lúc đó chẳng thể làm gì hơn thế được nhưng sự khác biệt ấy vẫn làm lòng có chút hụt hẫng. Lần đầu thực sự tìm đến gặp Joong trong vai trò người hâm mộ mới hiểu rõ sức hút của người con trai ấy lớn tới mức nào. Số người mong muốn được trông thấy, vui sướng tột độ khi có được một cái chạm tay chớp nhoáng mới ngẫm ra rằng phúc phần cậu không tồi. Dunk dùng cả đêm nghĩ về việc Joong tránh mặt mình, nếu như hai người đơn thuần coi nhau là bạn bè thì có đến mức né tránh chỉ vì một nụ hôn nhầm địa chỉ. Người rộng rãi như vậy lại chấp nhất một lần gọi sai tên, vậy sự gượng gạo bây giờ có thể đến từ đâu. Dunk không thoát khỏi những canh cánh trong lòng, lần này nhất định cậu cần tìm đáp án xác đáng cho những câu hỏi này. Dunk tan học vừa xong lân la đến quán của Pond, dù chẳng biết có vô tình bắt gặp hay không nhưng vẫn muốn thử vận may của mình. Hai người đều muốn vào line nhắn một tin hỏi han nhưng cứ bị chính những suy diễn phức tạp của bản thân làm cho ngập ngừng, soạn rồi xóa rồi lại bỏ dở không biết bao lần. Mà chính ra tính cách hai người có rất nhiều điểm tương đồng, một người thất vọng hóa giận hờn rồi tránh mặt, người còn lại thấy bị lạnh nhạt tuy không bỏ cuộc nhưng cũng có chút chạnh lòng. Pond bước ra khỏi quầy ngạc nhiên khi thấy cậu nhóc quen mặt đang ngồi yên lặng bên chiếc bàn gần cửa sổ mà không có đám bạn thân ồn ào như thường ngày. Khẽ nhíu mày tiến lại trò chuyện không khỏi thắc mắc mà lên tiếng. "Có hẹn với Archen sao?" "Anh ấy đang ở đây ạ?" "Ơ, anh tưởng em biết nên mới ngồi chờ?" "Không có ạ!" Dunk nghe được lời của P'Pond cơ mặt liền giãn ra, nụ cười hiếm hoi cuối cùng đã chịu xuất hiện. Đúng là với P'Joong, vận may của cậu không tầm thường. Cậu nóng lòng gặp mặt nhưng lại không muốn nói thẳng với vị chủ quán này đành làm bộ lấy sách vở ra học, chốc chốc lại hỏi Pond về mấy bài tập khó mà mình không hiểu, tất cả những thao tác vòng vo đó chỉ để giết thời gian mà thôi. Tính ra để có lần gặp mặt này đã phải hi sinh buổi học thêm rồi. Joong hoàn thành xong một buổi thảo luận quan trọng với đối tác. Chuyện lần này nhận lời là cơ hội tốt để đưa danh tiếng của cậu vươn xa hơn, dù trước đó vì vài lí do cá nhân khiến cậu chần chừ mãi không đưa ra quyết định. Jenny thở phào nhẹ nhõm khi buổi gặp mặt diễn ra suôn sẻ và nếu dự án này thành công, không những ngôi sao của cô có thể lên hàng S mà người quản lý chắc chắn cũng được kính nể trong giới thêm mấy phần. Joong theo cùng quản lý tiễn đối tác của mình ra xe song vừa mới ra tới phía ngoài, chân đã vội khựng lại vì trông thấy bóng dáng thân quen. Đứa trẻ nhìn cậu khuôn mặt liền nở một nụ cười chào đón nhưng vì không thể thất lễ với vị khách quan trọng nên chỉ gật đầu một cái đáp lại rồi tiếp tục trò chuyện với người nọ cho tới lúc khuất hẳn khỏi tầm nhìn của cậu. Dunk thất vọng, nụ cười trên khuôn mặt cũng biến mất, cất dẹp mấy đồ đạc trên bàn rồi tạm biệt Pond ra về. Trong lòng lúc này cảm xúc thật hỗn độn, đút hai tay vào túi áo khoác mà cúi gằm mặt bước đi. Người nổi tiếng kia ngó lơ cậu thật rồi, đến mỉm cười một cái cũng không được thì lấy đâu cơ hội làm rõ cơ chứ. Dunk thở dài thườn thượt đến ngẩng mặt lên cũng không muốn, chính vì lẽ đó mới đâm sầm vào người đang đứng ở góc đường bên ngoài nhà hàng cậu vừa ghé. "Nghĩ gì mà đến đường đi cũng không thèm nhìn vậy? Biết như thế rất nguy hiểm không?" "P'Joong! Anh chưa về sao?" "Ừm, để anh gọi xe cho, tối rồi về nhà cẩn thận nhé!" "P'Joong, em..." Câu nói vừa thoát ra khỏi miệng thì tiếng chiếc xe Archen đặt vừa tới, cùng lúc đó trợ lý của cậu cũng kịp lái đến dừng lại mở cửa đón đợi. Joong dặn dò thêm vài câu rồi tiễn cậu nhanh chóng lên xe, còn bản thân cùng trợ lý cũng mau chóng rời đi. Hai chiếc xe mới nối đuôi lúc nãy giờ đã rẽ hai hướng khác nhau và tâm trạng của những người ngồi trong đó cũng không hề dễ chịu chút nào. Hôm nay, đoàn phim sẽ có một ngày quay ngoại cảnh. Joong được trợ lý đến đón từ sớm rồi dùng bữa sáng luôn trên xe di chuyển đến nơi làm việc. Những ngày quay như thế này thường khá vất vả vì ngoài nhân viên đoàn thì thường có fan và những người sống quanh đó tò mò vây đến xem. Làm nghề lâu như vậy, loại trải nghiệm này cậu đã trải qua nhiều nên không còn thấy lạ lẫm chỉ có điều sẽ ít thời gian nghỉ ngơi giữa các phân cảnh hơn để dành giao lưu với người hâm mộ. Cảnh quay hôm nay phần lớn là giữa cậu và nữ chính, thỉnh thoảng có sự xuất hiện của vài nhân vật phụ. Cậu và Bella đều là những ngôi sao đang hút fan hàng đầu, cô nàng này kém cậu vài tuổi nhưng nhờ có hậu thuẫn tốt nên tài nguyên cũng không phải dạng vừa. Đây là phim thứ hai Joong hợp tác với Bell nhưng cậu chẳng mấy hứng thú. Nữ diễn viên này chính là người từng đề nghị Joong tạo love line, đẩy nhiệt cặp đôi từ sự yêu thích của khán giả nhưng bị cậu từ chối thẳng thừng. Vốn trong ngành này cậu chẳng lạ gì mấy cách thu hút fan đó song căn bản là không muốn dây dưa, đâu phải mỗi bản thân Joong đến cả những nhân viên cùng đoàn đều biết Bella thích Archen ra mặt. Joong ngồi trên xe vừa đọc kịch bản vừa đợi nhân viên trang điểm xong xuôi. Phân đoạn hôm nay sẽ diễn là cảnh nữ chính hiểu lầm nam chính phát sinh mập mờ với thư ký của mình mà đến gặp để làm rõ, một phân đoạn khá dài mà chỉ có hai người thoại. Còn nhân vật thư ký chỉ lướt qua mà không có bất kì lời góp giọng nào. Máy móc được nhân viên set up kĩ càng và máy quay cũng bắt đầu chạy, thêm vào đó là người hâm mộ kéo đến ngày một đông. Bella lượn lờ quanh chỗ Joong ngồi từ sớm, lấy cớ mời bánh hay tập thoại mà đứng tìm cách nói chuyện mãi không rời đi. Hai người vào phân cảnh đầu tiên của buổi sáng khá suôn sẻ, dù độ yêu thích bạn diễn không cao nhưng về việc diễn xuất thì Archen luôn là gương mặt bảo chứng cho sự nghiêm túc và chuyên nghiệp. Còn phía đối tác của cậu thì khỏi phải bàn đến sự nhập tâm, nhiều lúc cảm tưởng như không muốn tách bạch giữa phim và đời thực nên dù đạo diễn hô cắt và chuẩn bị chuyển cảnh khác, ánh mắt nhìn cậu vẫn tràn đầy tình ý. Cảnh tâm điểm của hôm nay chuẩn bị quay thì diễn viên phụ không may trượt chân té ngã trong lúc tập diễn khiến mọi người nháo nhào một phen. Vai phụ này nói quan trọng thì không hẳn nhưng bỏ đi lại khiến mạch phim không thể lên cao trào. Dù chỉ là một cậu thư kí trẻ đứng cạnh vai chính của Joong Archen trong giây lát và không hề thoại một câu nào nhưng trong kịch bản lại là người khiến nữ chính hiểu lầm và tìm đến gây náo loạn. Đạo diễn vò rối mái tóc của mình vì sự cố bất ngờ, cả ekip đã sẵn sàng hết mọi thứ không thể hoãn lại chỉ vì một vai nhỏ như vậy. Nhưng địa điểm quay không nằm trong thành phố nếu kiếm diễn viên thay thế muốn đến kịp thì cũng phải để mấy ngôi sao hạng A này chờ đợi không ít. Mà với tính khí của Bella thì sẽ rất khó chiều, không chừng phim chưa lên sóng đã có mấy bài đăng bóng gió than thở đủ cả. Trợ lý đạo diễn sau mấy phút thảo luận quyết định tìm một diễn viên quần chúng có ngoại hình dễ nhìn một chút trong đám đông đang theo dõi đoàn phim từ sáng giờ để thay thế. Không đòi hỏi quá nhiều diễn xuất vì thời lượng lên hình của vai này chắc chỉ chục giây, chủ yếu gương mặt sáng một chút là được. Joong nhắm nghiền mắt, yên lặng lắng nghe một bản nhạc không lời trong lúc ngồi trên xe chờ đến cảnh quay mới. Sau khi trợ lý gõ cửa gọi ra mới nhanh chóng bước xuống. Trang phục và diện mạo được chỉnh lại kĩ càng, chỉ đợi diễn viên đóng vai phụ được gọi vào nữa là có thể bắt đầu. Joong đang cúi xuống vuốt lại tay áo một chút thì khi ngẩng mặt lên đã bị doạ một phen, biểu cảm gương mặt vô cùng kinh ngạc. "Nhóc! Em làm gì ở đây thế?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com