Faker X Fangirl Yeu
ngày hè nóng như đổ lửa. không có điện, tiếng động cơ máy cũng không còn. cảm giác thinh lặng hiếm thấy làm em có chút thoải mái.
hồi còn ở thành phố, ngày nào cũng ngồi trong phòng máy lạnh chạy ù ù, nghe đến chán ngấy tiếng bàn phím gõ lạch cạnh bên trên ổ máy tính hoạt động không ngừng nghỉ. có lúc, em cũng nghĩ nếu mình được về quê sống thì hay nhỉ ? chẳng có tiếng điện máy chạy quanh tai, chẳng có áp lực nào bủa vây.em sẽ sống như những gì em thích. dạo chơi ngoài ngọn đồi xanh mát gió, nghe tiếng ve kêu râm ran mùa hè về. em sẽ nằm trước cái hiên nhà vắng lặng, cùng một chú mèo đáng yêu ngắm nhìn bóng cây cứ lung lay theo gió tưởng chừng như chẳng dừng lại.cứ như vậy, đã là tốt lắm rồi." em không nóng sao ? " tiếng đĩa sứ đặt trên sàn, sanghyeok ngồi xuống bên cạnh, cùng em ngắm cây bàng lá rợp mát cả góc vườn. " anh mua kem sao ? " em quay sang cười. bàn tay nhỏ cầm chiếc quạt phe phẩy cứ như đem theo luôn cả khí mát của những que kem dội vào da thịt. cảm giác khoan khoái xua hết cái oi bức của mùa hè." tiện đi mua sách, có thấy tiệm kem mở. " sanghyeok đưa tay gạt đi mồ hôi bên trán, cười đến dịu dàng.con mèo vàng nằm ì mãi bên hiên, giờ lại chạy vội vào vòng tay anh mong muốn cái nũng nịu." anh này "
" chúng ta cứ như thế này không phải tốt sao ? " em ngã ra đất, bóc vỏ que kem cho vào miệng. kem vừa mua về còn đông cứng, ăn vào miệng liền tan ra lạnh buốt. " em thích là được " sanghyeok gật đầu, quay sang nhìn qua hàng rào trồng đầy hoa leo, ra tận cánh đồng xanh mướt. cứ thể mà chìm đắm trong khoảnh khắc tưởng chừng như cả đời sẽ không thấy được.-ngồi thế mãi, kem cũng ăn sạch từ khi nào, nắng cũng lên cao. chẳng thể ngồi mãi dưới hiên nữa, nóng lắm.
thế là cả hai liền dắt díu nhau vào bếp nấu cơm.vùng quê nhỏ, không xa thành phố, nhưng mọi thứ đều ít ỏi và khó khăn.
căn bếp nhỏ chứa hai người lớn liền chật chội. nồi canh sôi ùng ục tiếp thêm cho cái nóng mùa hè làm em khó chịu, cứ luôn miệng bảo nó nhanh chín rồi liền chạy ùa ra ngoài.nói thế, lại thấy bình yên. có bao giờ nghĩ tới việc sống thanh bình thế này đâu ? một ngày ba bữa, trồng hoa gửi đi rồi thỉnh thoảng viết vài dòng nhật kí đăng lên mạng. vài chuyện nhỏ nhặt này khi trước còn chẳng thể làm được." em có muốn nghe đàn không ? " sanghyeok đặt đũa xuống, tiếng leng keng của chén sứ va vào đũa sắt rõ bên tai. hay thật, hôm không có điện mọi thứ đều rõ ràng nhỉ ?sanghyeok hôm nay không có điện để đánh máy làm việc, thế là đâm ra rảnh rỗi. chiếc dương cầm anh đem về đây cũng lâu lắm rồi mãi chưa chơi, vì bận dọn dẹp nhà cửa." có chứ ! " giọng em cao vút, mắt sáng đến rạng rỡ, háo hứng chờ người đối diện từ tốn đặt chén bát vào bồn rửa." em muốn nghe thì phụ anh dọn với ! " sanghyeok đưa em chiếc khăn nhỏ, ý em lau chiếc bàn gỗ rồi ngồi chờ anh.lee sanghyeok trên thành phố kì thật cũng chẳng biết làm điều gì. từ nấu cơm, rửa chén, dọn nhà điều có người làm cho. chỉ cần anh đi làm rồi nghỉ ngơi thật đầy đủ.thế rồi về đây, cái gì cũng phải tự mình làm. nói " phải" không đúng lắm, tiền tiết kiệm đủ nuôi cả xóm cơ. nhưng đã trốn về quê nghỉ ngơi mà thuê người dọn thì không phải uổng phí cả kì nghỉ sao ?
thế là sanghyeok vài ngày đầu chỉ biết tò tò đi bên em để học làm việc nhà, rồi dần cũng thuận tay mà không còn đánh vỡ cái chén nào nữa.âm thanh vang lên sau khoảng không tĩnh lặng, bản river flows in you cứ như đã hằn sâu vào tiềm thức. từng ngón tay thoải mái tìm đến phím đàn mà vui đùa. rất lâu rồi, từ những ngày còn gắn bó với danh tuyển thủ.-" thằng này cứ mãi lo tập ba cái đàn đủng, cái tay bị vậy đáng rồi "
" luyện tập không lo, đàn thì hay lắm !!!"" già rồi, xương khớp không ổn đâu ? "
" thua, mấy cái bánh xe bò rồi. quỷ vương hết bất tử rồi hahahahaha "" què "những lời chửi mắng không nỡ nhìn trên các trang báo. chỉ vì sa sút trong thi đấu, lee "faker" sanghyeok liền trở thành chủ đề lăng mạ của những tên không rõ mặt mũi.hay nhỉ ?
cứ viết mãi, chửi mãi mà chẳng biết bản thân đã gây ra những vết thương tinh thần găm sâu vào tiềm thức." có phải mình tôi chửi đâu ? " một lời nói cũng đủ để giết chết người khác, ai cũng nghĩ mình vô tội, vậy rốt cuộc ai là người nhận tội ? chẳng ai cả, ngoài kẻ đáng thương co mình trong khóc phòng cắn răng nín nhịn.lee sanghyeok vốn cũng là kẻ phàm, làm thế nào mà không yếu đuối. hơn 10 năm bền bỉ không ngừng, nói lòng chai đá cũng có, nhưng tổn thương thì nhiều hơn.
ngày nào cũng nhận lấy mắng nhiếc.
hằng trăm lời an ủi của người hâm mộ đã không chiến thắng nổi một lời chê bai của kẻ ghen ghét.lee sanghyeok nhìn tưởng như không quan tâm, nhưng là chú ý hơn tất thảy. mỗi bài viết về mình đều đọc rất kĩ, coi người ta nói mình thế nào, để rồi cố gắng mà thay đổi.cứ thế, mười mấy năm sống mãi trong đam mê cùng áp lực không đo hết, sanghyeok có lúc nghẹt thở đến tột cùng, chỉ mong một ngày được sống như một người bình thường. vẫn sẽ chơi game, vẫn sẽ gặp được những người mình yêu quý, nhưng không còn là tuyển thủ nữa." faker cố lên nhé "" chúc mừng cậu 11 năm làm tuyển thủ ! "
" urihyeok mãi hạnh phúc "-" anh ơi, sao thế ? " em chạm kẽ vào vai anh.
vừa rồi, đột nhiên anh dừng lại, tiếng đàn ngắt quãng khiến lòng dang dở đến bức bối. giọt nước mắt trong suốt tuôn khỏi khóe mắt, sanghyeok cúi gằm nhìn phím đàn trắng đen vô vị, cứ như chìm đắm vào bóng tối mãi chẳng thoát ra. nó quay lại, như chưa bao giờ mất đi. lee sanghyeok sống với bóng tối tâm lý có lẽ cả cuộc đời...." mọi chuyện kết thúc rồi.....anh yên tâm nhé ... " em cúi hôn nhẹ lên đỉnh đầu anh, như một cách chúc phúc. em chúc sanghyeok mãi mãi sẽ bình an.anh rất ít khi khóc, như một khi khóc lại rất lâu.
không có tiếng máy quạt, đám ve ngoài vườn cũng không kêu nữa. tiếng nấc ghìm sâu trong cổ họng đều có thể nghe thấy hết. hôm nay có nhiều chuyện, mệt mỏi thật nhỉ ? trưa nắng nóng, lại cảm thấy lòng người ngoài kia lạnh lẽo biết bao.chưa từng ấp ám, hay chỉ đối với chính những kẻ đáng thương mới lạnh lẽo ?lee sanghyeok cứ thế, tay đặt trên phím đàn run rẩy chẳng nên câu. đôi mắt mơ màng chìm trong nước mắt.
đứa trẻ mãi chạy ngoài cuộc đời, rồi cũng phải va vấp, cũng phải té đau và rồi bật khóc.
sau này chúng cũng sẽ sợ, cái cách chúng ngã thật đau, cách lạc lõng cùng nỗi đau và rồi nhận ra mình phải đứng dậy để chạy về nhà. nơi có gia đình, có người chúng yêu và cảm thấy được nâng niu. từng cái an ủi rồi sẽ xua đi hết nỗi đau chúng phải chịu. một chút thôi
chịu đau một chút để trở về nhà.-hoàng hôn buông xuống bên ngọn đồi, phủ lên một màu cam rực huy hoàng chói mắt.
đèn bật sáng, quạt quay nhanh thổi mát rượi. đám trẻ trong xóm reo lớn chạy nhảy khắp nơi. vội vã từ ngoài đồng chạy về nhà.em lặng lẽ đưa máy ảnh lên bắt trọn cảnh hoàng hôn ngã lên ngọn đồi. thầm nghĩ vu vơ vài lời bài hát không nhớ tên." chúng ta trở về nhà nhé ? " sanghyeok quay sang nhìn em, trong đôi mắt ngập ánh vàng buổi chiều tà, em thấy vầng nước long lanh và một tâm hồn vừa được xoa dịu. " không phải chỉ cần có chúng ta, đã là nhà rồi sao ? " em cười, hôn nhẹ lên trán anh như cách chúc phúc.lời chúc phúc em gửi đến anh,
lee sanghyeok một đời hạnh phúc.11th anniversary ❤️
hồi còn ở thành phố, ngày nào cũng ngồi trong phòng máy lạnh chạy ù ù, nghe đến chán ngấy tiếng bàn phím gõ lạch cạnh bên trên ổ máy tính hoạt động không ngừng nghỉ. có lúc, em cũng nghĩ nếu mình được về quê sống thì hay nhỉ ? chẳng có tiếng điện máy chạy quanh tai, chẳng có áp lực nào bủa vây.em sẽ sống như những gì em thích. dạo chơi ngoài ngọn đồi xanh mát gió, nghe tiếng ve kêu râm ran mùa hè về. em sẽ nằm trước cái hiên nhà vắng lặng, cùng một chú mèo đáng yêu ngắm nhìn bóng cây cứ lung lay theo gió tưởng chừng như chẳng dừng lại.cứ như vậy, đã là tốt lắm rồi." em không nóng sao ? " tiếng đĩa sứ đặt trên sàn, sanghyeok ngồi xuống bên cạnh, cùng em ngắm cây bàng lá rợp mát cả góc vườn. " anh mua kem sao ? " em quay sang cười. bàn tay nhỏ cầm chiếc quạt phe phẩy cứ như đem theo luôn cả khí mát của những que kem dội vào da thịt. cảm giác khoan khoái xua hết cái oi bức của mùa hè." tiện đi mua sách, có thấy tiệm kem mở. " sanghyeok đưa tay gạt đi mồ hôi bên trán, cười đến dịu dàng.con mèo vàng nằm ì mãi bên hiên, giờ lại chạy vội vào vòng tay anh mong muốn cái nũng nịu." anh này "
" chúng ta cứ như thế này không phải tốt sao ? " em ngã ra đất, bóc vỏ que kem cho vào miệng. kem vừa mua về còn đông cứng, ăn vào miệng liền tan ra lạnh buốt. " em thích là được " sanghyeok gật đầu, quay sang nhìn qua hàng rào trồng đầy hoa leo, ra tận cánh đồng xanh mướt. cứ thể mà chìm đắm trong khoảnh khắc tưởng chừng như cả đời sẽ không thấy được.-ngồi thế mãi, kem cũng ăn sạch từ khi nào, nắng cũng lên cao. chẳng thể ngồi mãi dưới hiên nữa, nóng lắm.
thế là cả hai liền dắt díu nhau vào bếp nấu cơm.vùng quê nhỏ, không xa thành phố, nhưng mọi thứ đều ít ỏi và khó khăn.
căn bếp nhỏ chứa hai người lớn liền chật chội. nồi canh sôi ùng ục tiếp thêm cho cái nóng mùa hè làm em khó chịu, cứ luôn miệng bảo nó nhanh chín rồi liền chạy ùa ra ngoài.nói thế, lại thấy bình yên. có bao giờ nghĩ tới việc sống thanh bình thế này đâu ? một ngày ba bữa, trồng hoa gửi đi rồi thỉnh thoảng viết vài dòng nhật kí đăng lên mạng. vài chuyện nhỏ nhặt này khi trước còn chẳng thể làm được." em có muốn nghe đàn không ? " sanghyeok đặt đũa xuống, tiếng leng keng của chén sứ va vào đũa sắt rõ bên tai. hay thật, hôm không có điện mọi thứ đều rõ ràng nhỉ ?sanghyeok hôm nay không có điện để đánh máy làm việc, thế là đâm ra rảnh rỗi. chiếc dương cầm anh đem về đây cũng lâu lắm rồi mãi chưa chơi, vì bận dọn dẹp nhà cửa." có chứ ! " giọng em cao vút, mắt sáng đến rạng rỡ, háo hứng chờ người đối diện từ tốn đặt chén bát vào bồn rửa." em muốn nghe thì phụ anh dọn với ! " sanghyeok đưa em chiếc khăn nhỏ, ý em lau chiếc bàn gỗ rồi ngồi chờ anh.lee sanghyeok trên thành phố kì thật cũng chẳng biết làm điều gì. từ nấu cơm, rửa chén, dọn nhà điều có người làm cho. chỉ cần anh đi làm rồi nghỉ ngơi thật đầy đủ.thế rồi về đây, cái gì cũng phải tự mình làm. nói " phải" không đúng lắm, tiền tiết kiệm đủ nuôi cả xóm cơ. nhưng đã trốn về quê nghỉ ngơi mà thuê người dọn thì không phải uổng phí cả kì nghỉ sao ?
thế là sanghyeok vài ngày đầu chỉ biết tò tò đi bên em để học làm việc nhà, rồi dần cũng thuận tay mà không còn đánh vỡ cái chén nào nữa.âm thanh vang lên sau khoảng không tĩnh lặng, bản river flows in you cứ như đã hằn sâu vào tiềm thức. từng ngón tay thoải mái tìm đến phím đàn mà vui đùa. rất lâu rồi, từ những ngày còn gắn bó với danh tuyển thủ.-" thằng này cứ mãi lo tập ba cái đàn đủng, cái tay bị vậy đáng rồi "
" luyện tập không lo, đàn thì hay lắm !!!"" già rồi, xương khớp không ổn đâu ? "
" thua, mấy cái bánh xe bò rồi. quỷ vương hết bất tử rồi hahahahaha "" què "những lời chửi mắng không nỡ nhìn trên các trang báo. chỉ vì sa sút trong thi đấu, lee "faker" sanghyeok liền trở thành chủ đề lăng mạ của những tên không rõ mặt mũi.hay nhỉ ?
cứ viết mãi, chửi mãi mà chẳng biết bản thân đã gây ra những vết thương tinh thần găm sâu vào tiềm thức." có phải mình tôi chửi đâu ? " một lời nói cũng đủ để giết chết người khác, ai cũng nghĩ mình vô tội, vậy rốt cuộc ai là người nhận tội ? chẳng ai cả, ngoài kẻ đáng thương co mình trong khóc phòng cắn răng nín nhịn.lee sanghyeok vốn cũng là kẻ phàm, làm thế nào mà không yếu đuối. hơn 10 năm bền bỉ không ngừng, nói lòng chai đá cũng có, nhưng tổn thương thì nhiều hơn.
ngày nào cũng nhận lấy mắng nhiếc.
hằng trăm lời an ủi của người hâm mộ đã không chiến thắng nổi một lời chê bai của kẻ ghen ghét.lee sanghyeok nhìn tưởng như không quan tâm, nhưng là chú ý hơn tất thảy. mỗi bài viết về mình đều đọc rất kĩ, coi người ta nói mình thế nào, để rồi cố gắng mà thay đổi.cứ thế, mười mấy năm sống mãi trong đam mê cùng áp lực không đo hết, sanghyeok có lúc nghẹt thở đến tột cùng, chỉ mong một ngày được sống như một người bình thường. vẫn sẽ chơi game, vẫn sẽ gặp được những người mình yêu quý, nhưng không còn là tuyển thủ nữa." faker cố lên nhé "" chúc mừng cậu 11 năm làm tuyển thủ ! "
" urihyeok mãi hạnh phúc "-" anh ơi, sao thế ? " em chạm kẽ vào vai anh.
vừa rồi, đột nhiên anh dừng lại, tiếng đàn ngắt quãng khiến lòng dang dở đến bức bối. giọt nước mắt trong suốt tuôn khỏi khóe mắt, sanghyeok cúi gằm nhìn phím đàn trắng đen vô vị, cứ như chìm đắm vào bóng tối mãi chẳng thoát ra. nó quay lại, như chưa bao giờ mất đi. lee sanghyeok sống với bóng tối tâm lý có lẽ cả cuộc đời...." mọi chuyện kết thúc rồi.....anh yên tâm nhé ... " em cúi hôn nhẹ lên đỉnh đầu anh, như một cách chúc phúc. em chúc sanghyeok mãi mãi sẽ bình an.anh rất ít khi khóc, như một khi khóc lại rất lâu.
không có tiếng máy quạt, đám ve ngoài vườn cũng không kêu nữa. tiếng nấc ghìm sâu trong cổ họng đều có thể nghe thấy hết. hôm nay có nhiều chuyện, mệt mỏi thật nhỉ ? trưa nắng nóng, lại cảm thấy lòng người ngoài kia lạnh lẽo biết bao.chưa từng ấp ám, hay chỉ đối với chính những kẻ đáng thương mới lạnh lẽo ?lee sanghyeok cứ thế, tay đặt trên phím đàn run rẩy chẳng nên câu. đôi mắt mơ màng chìm trong nước mắt.
đứa trẻ mãi chạy ngoài cuộc đời, rồi cũng phải va vấp, cũng phải té đau và rồi bật khóc.
sau này chúng cũng sẽ sợ, cái cách chúng ngã thật đau, cách lạc lõng cùng nỗi đau và rồi nhận ra mình phải đứng dậy để chạy về nhà. nơi có gia đình, có người chúng yêu và cảm thấy được nâng niu. từng cái an ủi rồi sẽ xua đi hết nỗi đau chúng phải chịu. một chút thôi
chịu đau một chút để trở về nhà.-hoàng hôn buông xuống bên ngọn đồi, phủ lên một màu cam rực huy hoàng chói mắt.
đèn bật sáng, quạt quay nhanh thổi mát rượi. đám trẻ trong xóm reo lớn chạy nhảy khắp nơi. vội vã từ ngoài đồng chạy về nhà.em lặng lẽ đưa máy ảnh lên bắt trọn cảnh hoàng hôn ngã lên ngọn đồi. thầm nghĩ vu vơ vài lời bài hát không nhớ tên." chúng ta trở về nhà nhé ? " sanghyeok quay sang nhìn em, trong đôi mắt ngập ánh vàng buổi chiều tà, em thấy vầng nước long lanh và một tâm hồn vừa được xoa dịu. " không phải chỉ cần có chúng ta, đã là nhà rồi sao ? " em cười, hôn nhẹ lên trán anh như cách chúc phúc.lời chúc phúc em gửi đến anh,
lee sanghyeok một đời hạnh phúc.11th anniversary ❤️
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com