TruyenHHH.com

Faker Phan Chieu

Từ ngày thắng CK LCK mùa xuân, T1 bị deadline dí không kịp thở. Nhất là Sanghyeok, Min-hyeong và Minseok khi cả ba đã có một màn trình diễn tuyệt vời và đầy mãn nhãn.

"Aiz, rốt cuộc chúng ta còn bao nhiêu cái quảng cáo vậy?"

HLV Tom bảo là còn hai cái nữa, nhưng Seoyeon đã nghe nó từ một tuần trước rồi và bây giờ vẫn chưa thấy có dấu hiệu hạ nhiệt.

"Khổ trước sướng sau, lằn nhằng cái gì."

Hyeon-jun đang nằm lười trên ghế, mắt vẫn lia từng trang Instagram.

Hiện giờ trong kí túc xá chỉ còn Hyeon-jun và Seoyeon mà thôi, ba người kia đang đi đóng quảng cáo mất rồi.

Nhìn vào hình ảnh phản chiếu trên mắt kính của cậu, Seoyeon chỉ biết nhoẻn miệng cười:
"Mặt thì tỏ ra học sinh gương mẫu, ngáo ngáo ngơ ngơ mà tay thì toàn lướt xem mấy chị tốt bụng không ấy nhỉ?"

"Tôi không mê mấy chị thì không lẽ mê một đứa con gái như sư tử như cậu?"
Hyeon-jun chề môi, mắt khinh nhìn con mèo đang dần xù lông.

Nó cắn thật đó, con này không ngán ai đâu.

"Chắc tôi thèm đứa vừa lười vừa khờ như cậu, hứ."

Seoyeon ngoắc đầu sang bên tỏ vẻ giận dỗi, Hyeon-jun cười cười rồi bảo:
"Giỡn tí, thế có định tối đi xem phim không?"

Seoyeon ngước mắt lên trần nhà, ngẫm nghĩ đôi chút thì đáp:
"Nhưng mà tôi chẳng còn đồng nào đâu."

"Xạo ke thật chứ."

Hyeon-jun híp mắt nhìn cái đứa lúc nào cũng được bao trong đội, trừ anh Sanghyeok ra thì khứa này giàu nhất trong đám rồi còn gì nữa. Bên ngoài bủn xỉn bên trong nhiều tiền.

"Gì đây, đang nói xấu tôi hả?"

Seoyeon như đọc vị được Hyeon-jun, em khoanh hai tay trước ngực mắt nhíu lại lườm cậu.

"Nhột hả, tôi đâu có nói gì cậu."

"C.."

Reng!

Seoyeon định nói gì đó nhưng tiếng chuông điện thoại đã bắt em phải dừng lại và bắt máy nó.

"Alo?"

"Seoyeon đó hả, chiều đi ăn với anh không?"

"Mấy giờ?"

"Xem nào, 5 giờ chiều nhé."

"Cũng được, vậy tí anh rước em nhé."

"OK."

Bíp!

"Ai vậy?"

Dù vẻ bề ngoài Hyeon-jun giống như không quan tâm đến Seoyeon nhưng ngay khi nghe cuộc nói chuyện của em với ai đó thì cậu không khỏi thắc mắc. Nhỏ này quen đâu lắm anh trai thế nhỉ?

Seoyeon bỏ điện thoại vào túi quần, tay với lấy chiếc áo khoác được vắt trên sofa, đáp:
"Người quen."

"Người quen là ai?"

"Sao cậu hỏi nhiều thế?"

Hyeon-jun khoanh hai tay trước ngực, dõng dạc bảo:
"Chẳng qua tôi sợ cậu ngơ ngơ ngáo ngáo bị người ta lừa bắt qua Campuchia mà thôi."

Seoyeon chề môi, mày hơi chau lại:
"Xì, cậu làm như tôi con nít vậy. Cái người mà tôi sợ bị lừa bắt bán qua Campuchia là cậu đấy, con hổ ngốc ạ."

Nói xong thì Seoyeon khoác áo lên người, không để cho Hyeon-jun phản bác lại thêm một câu nào kèm theo đó là một tiếng đóng của vang lên nhức óc.

.

"Cậu đến sớm hơn tôi dự định đấy."

Seoyeon vừa nói vừa đi vào ghế ngồi. Bên ghế lái là một cậu bạn mà Seoyeon đã quen khi em vừa lên cấp 3, Jeong Jihoon.
Dù hắn ta lớn hơn em 1 tuổi, nhưng có lẽ đã quá thân nên Seoyeon cũng bung xõa trong việc xưng hô. Và Jihoon cũng đồng thuận với việc đó.

"Bộ chứ bình thường tôi đến trễ lắm à?"
Jihoon bắt đầu vặn ga, mắt vẫn hướng ra ngoài con đường tấp nập.

"Ai biết được."

Seoyeon thầm thì, em chống tay lên cằm rồi hướng người ra, kề sát bên cửa sổ.

Ánh hoàng hôn rạng rỡ lại một lần nữa xuất hiện, bao trùm lấy thành phố nhộn nhịp gần kề đêm.

Seoyeon to mắt nhìn từng tia rực lửa chiếu vào trong xe, em thực sự luôn yêu cái ánh hoàng hôn lãng mạn này.

"Seoyeon à."

"Gì?"

Bỗng Jihoon gọi lên, phá tan đi bầu không khí yên tĩnh thuở đầu.

Seoyeon dù đáp lại, nhưng cũng chẳng thề màn quay đầu lại nhìn cậu.

Jihoon lúc này chỉ biết mím môi, tay cũng đè nặng lên vô lăng:
"Chuyện của Yoona, cậu giúp tôi được chứ?"

Nghe đến đây thì Seoyeon chỉ biết cười khục khịch, quay đầu lại nhìn cậu bạn với ánh mắt hơi híp lại:
"Hỏi sao hôm nay cậu tự nhiên lại nổi lòng tốt bao tôi đi ăn, thì ra là có lý do cả."

Jihoon chỉ biết bậm môi, gãi đầu tỏ vẻ ngại ngùng.
"Được không, xin đấy Seoyeon."

Seoyeon ngắm nghía đôi tay của mình, mắt đảo qua lại suy nghĩ gì đó:
"Phải xem biểu hiện cậu như thế nào đã."

"Bạn bè với nhau mà cậu keo kiệt thế."

"Tôi ghét ai than vãn lắm, nên chắc kh..."

"Khoan đã nào, tôi giỡn ấy mà."

Vừa nghe xong, Jihoon lập tức để lộ ra vẻ mặt cầu xin, miệng cũng mếu theo câu nói.
Không được đâu, bây giờ chỉ có Seoyeon là giúp được hắn, nếu như em không chịu thì thật sự Jihoon muốn đi lẩu nhày lắm rồi.

"Oáp, lo nhìn đường đi."

Seoyeon lấy tay che miệng ngáp, mắt vẫn nhìn ra ngoài, nơi có một ánh sao dần lồ lộ sau những đám mây. Seoyeon muốn hắn ta tự xem lại bản thân mình đã làm gì sai mà thôi.

"Seoyeon à..."

Tiếng van nài của Jihoon dần làm Seoyeon mất hết kiên nhẫn mà hỏi:
"Bình thường dữ dằn lắm mà, sao giờ có chút chuyện nhỏ cũng không giải quyết được là sao."

Mồ hồi cậu khẽ lăn dài xuống má, Jihoon chỉ biết thở dài:
"Tôi có một cô bạn quen từ nhỏ, hôm đó tự nhiên cô bạn đó nằng nặc đòi tôi dẫn đi công viên chơi, vì cổ nài nỉ dai dẳng quá nên tôi cũng hết cách. Xui xẻo sao hôm đó Yoona cũng đi chơi công viên với bạn, vừa bắt gặp nhau thì cô ấy đã khóc nức nở lên rồi chạy về, tôi còn chưa kịp ú ớ gì nữa..."

Seoyeon nghe xong thì chề môi, đáp:
"Muốn thì tìm cách, không muốn thì thì tìm lý do." - "Tôi thấy cậu nên đi xem lại cô bạn thân kia đi là vừa. Chả hiểu nỗi, sao cậu lại đồng ý dẫn một đứa con gái đi chơi riêng được luôn."

"Gặp tôi mà là Yoona là tôi đã đánh cậu với con bé kia đến ba má nhận không ra rồi đó."

"Làm gì có gái nào hung hăng như cậu chứ."

"Xì, tôi chiếm hữu cao lắm, không thích người của mình đi với ai đó ngoài mình đâu."
.
.
.
Chuyện là mình phải đổi tên truyện để cho nó có sự liên kết với cốt truyện sau này nên mọi người thông cảm cho mình nha 🥺❤️

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com