[FAKENUT] Gửi ngài kim chủ sâu không lường được
Q2. Chương 1 - Chương 10
Hãy cho ả ta xin vài sao để tiếp thim động lực cày cuốc. Xin cảm ơn hehe >3<~|1.Lúc mới đặt chân đến nước K, Lee tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại.Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là 'thoạt nhìn' mà thôi.Tầng cao nhất của SKT.Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: "Chủ tịch, tôi là Candy.""Vào đi."Candy mở cửa. Lee tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: "Có việc?"Candy cụp mắt xuống: "Giám đốc Song bao một phòng, mời ngài tới.""Giám đốc Song....." Lee tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: "Cái găng này lệch phải không?"Candy không trả lời.Lee tiên sinh nhìn nhìn, chỉnh lại chút gờ lên li ti mà người khác không tài nào thấy được đó, rồi mới nói: "Được rồi, tôi biết.""Vậy, ý của ngài là?" Candy hỏi."Nói với ông ta: giữ một chỗ cho tôi."2.Lee tiên sinh và giám đốc Song chỉ biết nhau qua loa. Giám đốc Song mở một công ty điện ảnh và truyền hình vừa vừa ở thành phố S, lão quái lắm, coi việc đưa các nghệ sĩ của mình cho những người trong giới là sự nghiệp để phấn đấu cả đời. Mấy năm trước, Lee tiên sinh từng bao dưỡng một cậu nhóc không tệ chỗ gã, sau vì một số chuyện không được thoải mái mà chia tay, Lee tiên sinh và giám đốc Song cũng trở nên xa lạ. Lần mời này, khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa.Lee tiên sinh còn chưa kịp nghĩ rõ mọi chuyện, Song Chanho vừa thấy ông liền kéo vào đám người, giới thiệu mấy cô cậu của mình rất nhiệt tình, đà này là, quyết tâm để hôm nay ông nhất định phải mang đi một người.Lee tiên sinh cười không nói, nghiêng đầu nhấp một ngụm Whisky, tỏ rõ thái độ không quan tâm, giám đốc Song lại nói với ông vài câu, thấy ông không để ý, đành ngượng nghịu rời đi.Đang lúc ông cho rằng tối nay sẽ cứ trôi qua nhàm chán như thế thì qua cửa sổ, ông thấy một thiếu niên bước xuống từ taxi, chưa đi được mấy bước đã bị một người khác ném chìa khóa cho, theo khẩu hình môi, ông đoán được người đó muốn cậu ta đi đỗ xe. Lee tiên sinh tưởng rằng, hai người sẽ cãi nhau, dù sao thì cậu ta là khách tới, nhưng cảnh tiếp theo lại ngoài dự đoán của ông, cậu thiếu niên đó nhận lấy tiền boa, giúp người nọ đỗ xe.Trên đời này có người như thế sao.Trong đầu ông vẫn nhớ tới chuyện vừa nhìn thấy, ngay sau đó, cậu thiếu niên đỗ xe xuất hiện trước mặt ông, Lee tiên sinh ngơ ngẩn, ma xui quỷ khiến thế nào, ông lại trêu chọc: "Cậu nhóc đỗ xe?"Mặt cậu ta đỏ bừng.Thú vị thật. Lee tiên sinh nghĩ.Cậu nhóc này ngây thơ đến thú vị, không biết đến lúc lên giường còn có thể thế không.3.Cậu ta tên Han Wangho, tuổi lớn hơn khá nhiều so với dự đoán của Lee tiên sinh, có lẽ do ánh đèn mờ ảo khiến ông chỉ thấy được cặp má non nớt và bờ môi duyên dáng đó.Han Wangho ngồi xuống cạnh ông, tầm mắt ông dò xét khắp người cậu, dường như cậu cảm giác được, cơ thể càng ngày càng cứng ngắc, phần mông được quần ôm lấy căng tròn, ngon miệng.Gương mặt không qua cửa, nhưng dáng người không tồi.Lee tiên sinh thuận miệng nói chuyện với Han Wangho, đặt tay lên vai cậu, nhéo nhéo, ông thầm nhíu mày, đây thực là đàn ông sao, toàn thịt mỡ mềm mại, hứng thú trong ông giảm bớt. Lee tiên sinh bỗng nhiên cảm thấy thực nhàm chán, cậu nhóc này không hợp gu ông."Ừm....Lee tiên sinh." Han Wangho nhỏ giọng."Sao?" Lee tiên sinh hỏi rất dịu ràng, dù không có hứng thú với cậu thiếu niên này, nhưng ông sẽ không keo kiệt chút hư tình giả ý.Han Wangho nhắm mắt lại, giống như tráng sĩ sắp chịu chết, cậu nằm vật vào lòng ông.Lee tiên sinh hơi kinh hãi, sau lại không kìm được mà cười, lần đầu tiên ông gặp người như thế, ngây thơ muốn chết còn phải giả bộ dâm đãng, lẳng lơ."Wangho, cậu chủ động bày tỏ tình cảm sao?" Lee tiên sinh dùng ngón tay lạnh lẽo của mình, ấn ấn bờ môi đầy đặn của Han Wangho, mềm mại, ấm áp, ông nghĩ, có lẽ đây là điểm duy nhất của cậu thiếu niên này khiến mình vừa ý.Han Wangho sợ quá, vọt trốn đi.Lee tiên sinh không ngăn lại, trước giờ, bất cứ con mồi nào bị ông chú ý đều không thoát được – ông thực hưởng thụ quá trình truy đuổi.4.Giám đốc Song kéo một cô nàng tới ngồi cạnh ông, dù không ngẩng đầu lên, Lee tiên sinh cũng biết chuyện gì sắp xảy ra."Ngài có hài lòng không?" giám đốc Song hỏi."Ông hỏi gì?" Lee tiên sinh cười như không cười."Người vừa nãy cạnh ngài, " giám đốc Song quay đầu nhìn cô nàng kia, cô ta gợi ý "Han Wangho." Giám đốc Song nói tiếp: "Cái người tên Han Wangho .""Cậu ta ở công ty ông?""Ừm, người cũ rồi."Lee tiên sinh chống cằm, nghĩ nghĩ, ông còn chưa quyết định có nhận hay không, ông hài lòng về cái cậu Han Wangho đó, nhưng ông biết, bản thân mình, đến từng cái lỗ chân lông cũng đều không thích giám đốc Song.Cô nàng bên cạnh xen mồm vào: "Cậu ấy không tệ đâu, đây là lần đầu tiên đó."Giám đốc Song biết thói quen của Lee tiên sinh, quát cô ngừng lại: "Ở đây không có chỗ cho cô nói chuyện!"Lee tiên sinh có chút dao động, không để ý chi tiết nhỏ đó, ông nghiêm túc hỏi: "Cô bảo mặt trước hay mặt sau? Tôi không tin đến tuổi này rồi, cậu ấy chưa từng quan hệ với ai."Một lát thoáng qua, cô nàng và giám đốc Song đều á khẩu, cô ta nói: "Ngài...ngài rất chú trọng việc này sao?""Đúng thế, " Lee tiên sinh nói thẳng: "Tôi thích sạch sẽ."Cô ta yên tâm: "Han Wangho thực sạch sẽ, ngài không cần lo việc này."Lee tiên sinh nhớ lại những hành động của Han Wangho, giọng nói mơ hồ: "...Mong là thế."Sớm thôi, cậu ta sẽ không còn sạch sẽ.5.Lee tiên sinh là một người rất phức tạp.Ông vừa thích Han Wangho, vừa chán ghét cậu.Mang loại ý nghĩ vặn vẹo đó, cơ thể đã trống trải suốt ba năm này của ông, lần đầu tiên nhấm nháp hương vị của cậu trai trẻ.Han Wangho ghé vào ngực ông, hút thuốc, khói thuốc phun ra khiến mọi thứ trở nên mông lung.Lee tiên sinh vuốt ve bờ lưng trần của cậu, không phải vì tình dục, chỉ là an ủi mà thôi, Han Wangho ngứa, cậu cười khiến cho mẩu thuốc run rẩy, khói bụi rơi xuống trên người Lee tiên sinh."Ông chẳng giống chú già chút nào." Han Wangho nói, tiện tay kéo kéo mấy sợi tóc bạc đẻ ra do mấy năm quá mức vất vả của ông.Lee tiên sinh nói rất thản nhiên: "Tôi cũng thấy mình không già.""Ha ha, " Han Wangho chôn đầu vào ngực ông, cười rộ lên: "Ông tự kỷ thật đấy, em không ngờ ông là người như thế.""Em còn không biết nhiều chuyện." Lee tiên sinh rất săn sóc, lấy đi mẩu thuốc lá trên tay cậu để khỏi đốt vào tay.Nụ cười trên gương mặt Han Wangho càng sâu sắc: "Thế chuyện của ông, về sau em có cơ hội được biết không?""Đương nhiên, " Lee tiên sinh xoay người, đè Han Wangho xuống: "Em còn muốn biết gì? Tôi sẽ nói hết cho em."Han Wangho cười, cậu vặn vẹo dưới thân ông: "Ông sẽ không đâu, câu hỏi của em, ông không thể nào trả lời được.""Em chắc chắn?" Lee tiên sinh hỏi."Đương nhiên, nếu ông không đáp được, em sẽ phạt đó." Han Wangho nói chắc chắn.Lee tiên sinh nhún vai: "Hỏi đi, tôi đáp."Han Wangho chớp chớp mắt, cười gian trá: "Thế....ông nói cho em biết, ông có bao nhiêu sợi tóc,"Lee tiên sinh: "..."6.Sau đêm đó, Han Wangho chỉ tồn tại trong trí nhớ Lee tiên sinh vài giây rồi bị chìm vào quên lãng.Dù sao thì.Chỉ là một bạn giường mà thôi.Cuộc sống vẫn nhàm chán như thế. Tuy Lee tiên sinh đã sống như thế hơn ba mươi năm, nhưng gần đây dường như ông không chịu nổi nữa, ông vắt óc tự hỏi xem có trò gì giúp mình giết thời gian được không, tốt nhất là có thể giải quyết triệt để, nhưng càng nghĩ, những chuyện có thể khiến ông hứng thú chỉ lẻ tẻ vài cái, giờ nhìn lại, cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.Thực bi ai.Đêm khuya. Ngoại thành. Lee tiên sinh lái xe một mình đi trên đường, cách ông 3m có một camera, Lee tiên sinh đã biết từ lâu. Ông xuống xe, ngẩng đầu, mỉm cười nhìn cái máy đó, hi vọng lúc cảnh sát tìm đến ông để phạt tiền có thể lưu lại ảnh gương mặt hoàn mỹ nhất của mìn. Tuy rằng ông biết, tỷ lệ này cực kỳ thấy, hóa đơn phạt gần như chắc chắn sẽ không bao giờ đến được tay ông.Trần xe từ từ hạ xuống, ông nằm tựa trên ghế, nhìn sao trời. Tuy ngoài mấy hệ ngân hà có thể gọi tên, những ngôi sao khác ông đều không biết, hơn nữa, đêm nay trên trời cũng không có ngân hà, nhưng Lee tiên sinh vẫn xem rất chăm chú."Ngôi sao kia thật đẹp."Lee Sanghyeok nghe thấy bên cạnh mình có tiếng nói như thế, ông gật đầu: "Đúng thế, nhưng ngôi sao lớn bên cạnh còn hấp dẫn hơn."Không có đáp lại, ông cũng không để ý, nhàn nhã xem tiếp, mãi sau mới cười nói như thần kinh: "Bởi vì đó là mặt trăng, mặt trăng đương nhiên đẹp, phải không?"Người nọ vẫn không nói gì, Lee tiên sinh quay đầu đầy nghi hoặc, bên cạnh rỗng tuếch. Bấy giờ, ông mới nhớ ra, mình đâu đi cùng ai.7.Hóng gió lạnh cả đêm, hôm sau, Lee tiên sinh lái xe từ ngoại ô về thẳng công ty. Lúc vào thang máy, ông vô ý thấy hình chiếu của mình trên vách, bọng mắt căng phù, ông cảm thấy gương mặt tiều tụy của mình thật ghê tởm.Chưa quét dấu vân tay, trong phòng làm việc đã có người bước ra, là thư ký của ông – Kim Taegi, thấy Lee tiên sinh như thế, gương mặt pocker face của anh càng lạnh lẽo: "Tối qua ngài làm gì thế?""Ngắm sao." Lee tiên sinh đáp.Hiển nhiên, Kim Taegi không tin, anh chuyển đề tài tới công tác: "Sáng nay, lúc 7 giờ, tôi nhận được bốn bức thư, hai lá là thiệp mời, còn bên thành phố B thì...."Lee tiên sinh bỗng nhiên thấy đau đầu, ông không muốn bàn những chuyện thế này bây giờ, liền ngắt lời: "Cho tôi chén cà phê được không? Tôi chưa ăn sáng.""Tôi đã chuẩn bị bữa sáng, nhưng không có cà phê, " Kim Taegi nói xong, thản nhiên liếc Lee tiên sinh một cái, tiếp tục nề nếp nói: "Lá cuối cùng của Giám đốc Song, ông ấy muốn mời ông tham gia một cuộc gặp gỡ cá nhân."Nhắc tới Giám đốc Song, Lee tiên sinh không hiểu sao lại nhớ tới Han Wangho, ông hỏi: "Của ai?"Kim Taegi kinh ngạc, tuy Lee tiên sinh rất thất thường, nhưng bình thường ông sẽ không tham gia loại hoạt động xã giao như thế, sao hôm nay lại đổi tính ? Anh hỏi: "Ngài muốn đi?"Nghe Kim Taegi nói thế, Lee tiên sinh mới nhận ra mình vừa hỏi gì, ông cảm thấy phiền muộn và sửng sốt, trầm tư một chốc: "Không, quên đi.""Vâng." Kim Taegi khom người: "Tôi đã báo cáo xong công việc của hôm nay, tôi đi trước."Lee tiên sinh chống cằm, những lời của Kim Taegi, ông không nghe vào câu nào, điều ông nghĩ hiện tại, là người từng có một mối quan hệ tình ái mỏng manh với mình – Han Wangho.Ông muốn gặp lại cậu, chí ít là hiện tại, cậu ta khiến ông cảm thấy hứng thú.8.Cuối cùng, Lee tiên sinh không tới cuộc gặp của Giám đốc Song, xế chiều hôm đó, ông sốt, hỏi ra mới biết, ông không chỉ mặc độc một cái áo đơn ra ngoại ô ngắm sao, mà còn thức trắng mấy ngày nay.Lee tiên sinh ngủ chập chờn, cũng lăn lộn trong vài giấc mơ, đến lúc mở mắt liền quên sạch, chỉ mơ hồ cảm thấy, không phải mộng đẹp.Phòng bệnh không có người, cửa chớp đóng chặt, căn phòng thực u ám.Ông chợt nhớ tới đêm đó, Han Wangho rõ ràng rất căng thẳng nhưng lại làm bộ như không có chuyện gì. Lee tiên sinh nhận ra, gần đây ông luôn bất giác nhớ tới cậu, có lẽ cuộc sống của ông đơn điệu đến trầm lặng, cần hấp thu bầu không khí mới mẻ để đủ sức hô hấp.Thật ra, người này có thể là Han Wangho, cũng có thể là người khác, nhưng hiện tại, Lee tiên sinh chưa muốn tiếp nhận người mới.9.Lee tiên sinh để lộ chút ý tứ, giám đốc Song tới, biết Lee tiên sinh muốn Han Wangho liền vỗ ngực cam đoan, đêm nay sẽ khiến cậu ấy xuất hiện trong phòng ông.Lee tiên sinh không quá coi trọng những lời này, ông đã qua cái tuổi dễ hưng phấn bởi tình dục, ông mong Han Wangho có thể khiến tâm trạng của mình không tiếp tục suy sụp, mọi chuyện khác, chỉ là tiện thể thôi.Giám đốc Song đi rồi, Lee tiên sinh bảo Ryu Minseok điều tra Han Wangho. Nếu quyết định để cậu ấy tham dự vào cuộc sống của mình, biết người biết ta vẫn tốt hơn.Ryu Minseok gửi tới lý lịch sơ lược của Han Wangho rất nhanh sau đó, Lee tiên sinh lật thẳng đến khoảng thời gian sau 20 tuổi của cậu, vốn tưởng sẽ ghi đầy những phim đã tham gia và cúp, nhưng thực ra chỉ có duy nhất hai dòng chữ:21 tuổi gia nhập công ty điện ảnh và truyền hình, 29 tuổi hết hạn hợp đồng, hiện làm nhân viên trang điểm tại ảnh viện 'SKH Studio'.Lee tiên sinh hơi ngẩn ra.Han Wangho đã chấm dứt hợp đồng với giám đốc Song, điều này ông không ngờ tới. Nghĩ tới lời cam đoan khi nãy của Song Chanho, Lee tiên sinh âm thầm suy đoán chân tướng, nếu Han Wangho quả thực không là người của hắn, hoặc từ đầu tới đuôi, cậu đều không biết chuyện xảy ra giữa hai người, như vậy, quyết định giữ cậu ấy bên người là đúng.Lee tiên sinh cảm thấy mấy dòng này quá sơ sài, hỏi: "Chỉ có thể thôi sao?"Ryu Minseok gật đầu: "Cũng chừng thế.""Còn có chuyện gì không viết sao ?""Có một chút, " Ryu Minseok lật đến đoạn sau 20 tuổi của Han Wangho: "Trong khoảng thời gian này, Han Wangho tham ra khá nhiều tác phẩm điện ảnh và truyền hình, nhưng đa phần đều là vai quần chúng, không đủ để viết tên, còn có vài mối quan hệ cậu ta từng trải qua, cậu ta là đồng tính....."Lee tiên sinh ngắt lời: "Được rồi, đừng nói nữa."Ryu Minseok câm miệng.Dường như nghĩ tới điều gì, Lee tiên sinh ngẩng đầu, hỏi: "Bạn trai cậu là Lee Minhyung phải không ?"Đối với giới tính của mình, Ryu Minseok không hề giấu diếm: "Vâng, đúng thế."Lee tiên sinh nhíu mày: "Cậu thấy người tôi cho cậu điều tra này thế nào?"Ryu Minseok ăn ngay nói thật: "Rất bình thường, đi đường có thể vớt được cả đống người như thế."Lee tiên sinh càng hài lòng với Han Wangho, ông muốn kiểu người bình thường như vậy, hương vị chỉ cần mình biết là được rồi, người khác không cần hiểu.Lee tiên sinh đáp: "Tốt lắm, hiện tại tôi liền muốn gặp cậu ấy."10.Lee Sanghyeok thật không ngờ, giám đốc Song vừa đi, ông liền thấy Han Wangho.Xe chờ đèn đỏ, Ryu Minseok bỗng nhiên ngồi thẳng người, rất căng thẳng: "Chủ tịch, ở hướng 2 giờ, có người đang tới."Lee Sanghyeok đang nhắm mắt nghỉ ngơi, không đáp lời.Ryu Minseok nhìn qua, bỗng nhiên nói: "Đây không phải người mấy hôm trước mới cùng ngài....ừm, đó đó sao ?"Lee Sanghyeok mở mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lúc nhất thời không nhớ được cậu ta là ai, chỉ cảm thấy rất quen thuộc, nhân tiện nói: "Ừm, là cậu ấy.""Thế ngài định... ?""Bĩnh tĩnh, đừng nóng vội." Lee Sanghyeok bấm nút mở cửa sổ, nhưng chỉ hạ xuống một khe hở, tránh người nọ nhìn thấy thứ không nên thấy trong xe.Han Wangho chạy tới trước xe, cúi đầu thở hổn hển, trước mắt Lee tiên sinh bỗng hiện ra khung cảnh đêm tối đen, người này một tay túm bức màn, một tay khoác lên lưng mình, đầu cậu dính sát vào tấm thủy tinh, bờ môi bị mình giày xéo đỏ bừng lên, không ngừng thở dốc....Lee Sanghyeok bắt đầu hồi tưởng tên cậu, nghĩ một chốc, nghi hoặc hỏi: "Cậu là Han Wangho?"Han Wangho gật đầu, cười nói: "Lee tiên sinh, thực trùng hợp, phải không ?"Lee tiên sinh thấy Han Wangho vươn chiếc lưỡi mềm mại ấy ra, liếm qua bờ môi, phương pháp khiêu khích thấp kém này lại có thể gợi nên dục vọng của ông. Lee Sanghyeok cười nhạt.Chủ động thân thiết thế này, sao lại không nhận chứ ?"Đúng thế, cậu muốn đi đâu Tôi đưa."Han Wangho nói: "Aiz, không còn nhiều thời gian, ngài đi trước, tôi sẽ liên lạc sau !". Nói rồi, cậu chạy đi.Lee Sanghyeok trơ mắt nhìn Han Wangho chạy xa, nói với theo: "Chờ chút! Tôi đưa danh thiếp cho cậu."Han Wangho không quay đầu lại, chạy càng nhanh."Sao cậu ấy lại muốn đi?" đầu óc Lee Sanghyeok lơ tơ mơ, ông hỏi Ryu Minseok ở phía sau.Ryu Minseok sung sướng ôm bụng cười ngặt nghẽo.Lee Sanghyeok bị tiếng cười của Ryu Minseok làm cho phiền lòng, càng nhiều là vì, nãy ông còn có chút hưng phấn, sau, chỉ có mình tự thấy thế mà thôi. Ông lãnh đạm nói: "Ngậm miệng, hay cậu thích tự mình đi về?"Ryu Minseok im bặt.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com