Fakenut Gui Ngai Kim Chu Sau Khong Luong Duoc
381.Vị quan to đối đầu với Lee tiên sinh mới nhậm chức nửa năm đã bị ngã ngựa, mang tiếng là thuyên chuyển công tác nhưng thực chất là bị đẩy xuống bộ phận khác, nếu không có gì bất ngờ, mấy năm nữa ông sẽ vẫn ở cái chức nhàn tản này rồi về hưu.Như để cố ý cho người ta mất mặt, ông ta vừa rời đi thì Lee tiên sinh liền được phê duyệt hợp đồng cho khai thác Nguyên Thạch.Thành phố S thuộc phần tiếp giáp giữa vùng núi và đồng bằng, địa hình khe rãnh, cao thấp không đồng đều, trong khe núi đá thường phát hiện một loại ngọc cực kỳ tinh thuần, không chút tì vết, nghe nói từ xưa đã được đem làm cống phẩm cho cung đình. Trước giờ, miếng bánh này vẫn bị chính phủ giữ chặt trong tay. Mấy năm nay, thành phố S bắt đầu xuất hiện những phố chuyên buôn bán bảo ngọc, cũng có thị trường khá hoàn chỉnh. Để xúc tiến sản nghiệp phát triển, nâng cao thu nhập đầu người, chính phủ quyết định lựa chọn một vài xí nghiệp được phép buôn bán Nguyên Thạch.Xã hội đen thời nay đã rời xa mấy chuyện đánh giết, ai có đầu óc thì chuyển sang buôn đồ cổ, không thì buôn lậu trên biển. Lee tiên sinh không phải người Hàn Quốc thuần túy, khi ông đặt chân đến đất nước này thì khối thịt mỡ buôn đồ cổ đó đã bị lũng đoạn, ông không hứng thú đi tranh đoạt với người khác nên cứ kinh doanh theo phương thức truyền thống. Nhưng sự kiện này khiến ông nhận ra, ở đại lục, kinh doanh nghề đó đôi khi thành cái đinh trong mắt người khác, lần này ông thoát được, thế lần sau thì sao?Sau khi phân tích, các thành viên trong Ban giám đốc đều nhất trí bỏ khu phía Tây, dùng tài lực để làm một công ty khác, ký hợp đồng liên quan đến buôn bán Nguyên Thạch, tiến hành hình thức giao dịch màu xám này.Kết luận này rất đúng ý Lee tiên sinh, thời điểm kết hôn của ông và Han Wangho sắp tới, thời điểm này dùng để chỉnh đốn SKT và chuẩn bị công ty kia đúng là thời cơ tốt, hơn nữa... ông biết Han Wangho rất coi trọng cuộc hôn nhân này, nếu ông vẫn theo nghề cũ, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của cậu.Nghĩ đến Han Wangho, trái tim ông lại nhói lên, sau đó tê dại, thực thoải mái.Ông yêu cậu ấy phát điên lên, yêu đến độ muốn đồng quy vu tận.382.Han Wangho phát thiệp cưới cho hết thảy bạn bè của mình, trừ Kim Yeji và Kim Hyukkyu, ai nấy đều chúc mừng cậu."Em điên đấy à ?! Loại người như Lee tiên sinh mà em còn muốn ở bên ông ta suốt đời?" Kim Yeji hét lên."Han Wangho, Lee tiên sinh làm gì với cậu mà lại khiến cậu nghĩ quẩn như thế?" Kim Hyukkyu than thở.Han Wangho đau đầu.Cậu không ngờ hai người đại diện của mình lại có cùng một bệnh như thế. Cậu không hiểu nổi, Lee tiên sinh tốt như thế, tuy hơi có chút vấn đề về mặt thần kinh, nhưng vì sao sau khi biết tin này, người ta phải đem cậu ra xạc một trận mới yên lòng?"Chuyện này rõ quá mà," Song Kyungho cầm một bộ album mới chụp, đặt trước mặt Han Wangho, "Cậu xem cái này xem có thích không?"Hôm nay hắn tới biệt thự là để chọn chủ đề ảnh cưới, Han Wangho từng làm việc ở 'SKH Studio' một thời gian, cậu rất vừa ý tác phẩm ở đây, thế nên quyết định sẽ chọn nơi này để chụp ảnh cưới.Han Wangho không hiểu lắm, hỏi: "Rõ cái gì?""Quan hệ của cậu với Lee tiên sinh chứ sao."Han Wangho thở dài: "Tôi thấy tốt lắm mà, ông ấy yêu tôi, tôi cũng yêu ông ấy.""Đấy là hai người cho là thế, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, cậu có hiểu không?" Song Kyungho phun một hơi thuốc, thấy Han Wangho vẫn ngu ngơ liền nói, "Cậu cảm thấy Lee thiếu gia đối xử với cậu rất tốt, nhưng cậu quên mất quan hệ ban đầu của cả hai là gì sao? Ông ấy dùng tiền để kéo cậu lên giường, dù cho sau này hai người có xảy ra chuyện gì cảm động đến mấy thì, một, chúng tôi không biết, hai, đây là chuyện riêng của hai người, chúng tôi không phải Lee thiếu gia, không hiểu được suy nghĩ của ngài ấy."Han Wangho ngẫm lại cũng thấy có lý, dù cho chính bạn thân cậu, có cảm tình với ông từ cái nhìn đầu tiên, nhưng lúc chính thức trở thành tình nhân của ông cũng thấy kỳ kỳ nữa là: "Anh nói phải, nhưng giờ chúng tôi sắp kết hôn rồi, bọn họ cũng không nên nghĩ như thế chứ...""Óc cậu bị cương thi ăn rồi đó hả?" Song Kyungho cảm thấy tức cười, "Ngẫm lại xem, nửa tháng trước khi hai người quyết định kết hôn, chúng tôi biết được tin gì về cậu?""Nửa tháng trước?" Han Wangho nhíu mày, bắt đầu hồi tưởng, mãi lâu sau, cậu lắc đầu, cười gượng, "...Cũng hơi lâu, anh nhắc chút?""Không nhớ thật sao?" Song Kyungho cười he he, "Người ta bảo, đầu óc giản đơn, cơ thể béo tốt, quả là chuẩn, chuyện to như thế mà cậu cũng quên được thì giỏi thật đấy.""Nói gì thì nói luôn đi, đừng câu nữa.""Nửa tháng trước, Lee tiên sinh vung tiền như rác, trả tiền phá vỡ hợp đồng cho cậu..." Song Kyungho học theo lời mấy tờ báo đăng hồi đó.Lúc này Han Wangho mới hiểu ra: "Ra là thế!"Song Kyungho nhún vai: "Đó, giờ cậu hiểu vì sao chúng tôi nghĩ thế chưa? Lee thiếu gia vừa đốt tiền vì cậu, cậu liền gả cho ngài ấy, mối quan hệ của cả hai nữa chứ, người ta không hiểu lầm mới lạ đó."Han Wangho thở dài.Chuyện này đúng là không giải thích được. Nếu không phải cậu là Han Wangho, cậu cũng chả tin nổi hai người có thể đến với nhau.383.Han Wangho và Song Kyungho nghiên cứu chủ đề cho buổi chụp ảnh suốt cả chiều, hai người nói say mê đến quên thời gian, thành ra, lúc Lee tiên sinh về, chó ngố và vợ nó đã đói meo.Lee tiên sinh không tới quấy rầy hai người trong phòng mà xuống bếp, đổ thức ăn cho chó cho chúng nó, đi đường vòng từ cửa sổ sát đất ra mặt cỏ.Han Wangho nghe thấy tiếng động, chạy xuống lầu không thấy ai, nhìn thấy hộp thức ăn cho chó trên quầy bar mới nhớ ra chưa cho bọn nó ăn liền cầm hộp vội vàng mở cửa. Cậu ngẩn ra khi thấy cảnh trước mặt.Trên cỏ, vợ chồng nhà Husky, một lớn một nhỏ đang chen nhau ăn, bên cạnh, Lee tiên sinh chăm chú nhìn tụi nó, vẻ mặt rất nghiêm túc."Ông về từ bao giờ thế?" Han Wangho giật mình."Mới vừa nãy, thấy em nói chuyện vui quá nên không gọi." Lee tiên sinh mỉm cười, phủi phủi cọng cỏ trên người, đứng lên.Han Wangho càng nhìn Lee tiên sinh càng thấy yêu, cậu không kìm lòng được, đi lên giúp ông cởi áo khoác, rồi nhẹ đặt lên môi ông một nụ hôn: "Kyungho hyung cũng đang ở đây, ông nói chuyện với chú ấy chút đi, em đi làm bữa tối, chờ chút là được."Lee tiên sinh nói: "Hôm nay em mệt rồi, đi nghỉ đi, để tôi nấu cho.""Ông ấy hả?" Han Wangho nhớ tới 'lịch sử ê mặt' của Lee tiên sinh, hoài nghi, "Ông thì biết làm gì chứ?""Món khác thì không, nhưng mì thì được." Lee tiên sinh hôn chóp mũi Han Wangho, cắn nhẹ một cái, xoay người vào phòng.384.Nghe nói tối nay Lee thiếu gia xuống bếp, Song Kyungho suýt nữa cảm động đến bật khóc, tuyên bố dù thế nào cũng phải ở lại ăn cơm cùng.Han Wangho trêu ghẹo: "Ăn gì cũng được, nhưng mì của Lee tiên sinh thì đừng hòng, để tôi gọi một phần thức ăn nhanh cho chú nhé."Song Kyungho nhìn về phía Han Wangho, ánh mắt nổi lên mấy đường tơ máu đỏ quạch.Han Wangho hãi quá: "Đùa đấy mà."Bấy giờ Song Kyungho mới thở phào.Han Wangho nhìn Song Kyungho, cậu vẫn luôn thấy thái độ của người khác đối với Lee tiên sinh rất thú vị.Mì ver Lee tiên sinh cuối cùng cũng ra nồi.Nước nóng, thêm vài hạt muối rồi trứng gà, hành, dầu vừng, nhìn qua cũng không tệ lắm.Han Wangho nếm một miếng, nhớ lại hồi ở sơn trang, khóe mắt cậu ánh lên ý cười.Song Kyungho cực kỳ kính cẩn, ăn một miếng mì lớn, càng nhai càng thấy lạ, cuối cùng suýt nữa nôn ra."Dở lắm hả?" Lee tiên sinh nhếch mày.Song Kyungho lắc đầu nguầy nguậy, uống vài ngụm canh rồi vội vàng kiếm cớ chuồn."Chú ấy sao thế nhỉ?" Han Wangho vẫn ăn mì hăng say, còn chưa nuốt được mấy miến, Song Kyungho đã đi rồi."Không sao." Lee tiên sinh đổ mì của Song Kyungho vào thùng rác, nghĩ một chút, quẳng cả bát cả đũa vào luôn, nói tiếp, "Cậu ta không biết thưởng thức thôi.""Hả?" Han Wangho càng nghe càng không hiểu.Lee tiên sinh cười hỏi: "Em thấy mì ngon không?"Han Wangho gật đầu."Thế là em biết thưởng thức đấy." Lee tiên sinh nói rất thản nhiên.Sau đó, bát mì vô vị không khác gì sáp đó của Lee tiên sinh như có nguyền rủa, nó khiến Song Kyungho đau bụng suốt ba ngày liền.385.Có lẽ trong khoảng thời gian ở tù, Wang Seohwa giác ngộ, hoặc do Lee tiên sinh sắp kết hôn khiến điều gì đó kích thích ông. Nói chung là, chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, ông giống như thành một người hoàn toàn khác, chia tay với hết thảy những tình nhân cũ.Seo Hayeon biết sớm muộn gì Wang Seohwa cũng sẽ gọi điện cho cô, hai người sẽ tới một nhà hàng thanh nhã, sau đó, rồi Wang Seohwa nói: chúng ta tạm thời xa nhau một khoảng thời gian đi; vẻ mặt rất nghiêm túc.Giống như bao vị kim chủ trước đây của cô.Đôi khi, Seo Hayeon thấy ghen tị với Han Wangho, cô làm tình phụ của bao người, nhưng chưa từng ai có thể làm buông tay gác kiếm vì mỹ nhân như thế.Nhiều ngày sau, một buổi chiều, Seo Hayeon đang tháo trang sức trong phòng nghỉ, đột nhiên lại nhận được điện thoại của Wang Seohwa, ông hẹn cô tối nay cùng đi ăn tối. Seo Hayeon biết, đã tới lúc rồi."Ở đâu?" Cô cố nén sự chua xót trong lòng, dùng giọng điệu bình tĩnh hỏi."Chỗ cũ... nhưng mà, cô mời tôi nhé?""...Vì sao?" Lần đầu, Seo Hayeon bị người ta làm cho á khẩu, không nói nên lời. Ai đời nhà trai mời đi ăn để chia tay còn muốn nhà gái trả tiền cơm.Wang Seohwa đáp lại bằng cái giọng ngả ngớn như thường ngày: "Ai da, dạo này phí chia tay dùng nhiều quá, kẹt tiền chứ sao.""Ông kẹt tiền thì có liên quan gì đến tôi? Tiền của tôi là do tôi khổ sở lắm mới kiếm được, kệ cha ông đấy!""Ai u, tôi kẹt tiền chẳng phải vì cô sao.....không hiểu chuyện gì cả.""Này, ông hâm đấy à, ai mới không hiểu chuyện? Tôi hiểu chuyện lắm đấy nhá!""Thôi thôi, quý cô nhà tôi ơi, tôi không có tiền là vì phí chia tay nhiều quá, mà tôi chia tay là vì cô, hiểu chưa?"Mặt Seo Hayeon đỏ lên: "Hiểu cái đầu ông ấy! Không biết!"Ở phía bên kia, Wang Seohwa cười không ngừng, bỗng dưng, giọng ông nghiêm túc hẳn: "Seo Hayeon, chúng ta đến với nhau đi, không phải loại quan hệ vì tiền, được không?""Tôi..." Mặt Seo Hayeon càng đỏ.Cô vừa nói một tiếng, Wang Seohwa liền hét lên: "Được rồi, được rồi! Cô đồng ý! Tôi còn bận chút việc, cúp máy đây, tối gặp! Nhớ trả tiền cơm cho tôi đó nha~""Đợi...."Điện thoại đã cúp.Seo Hayeon hầm hừ, nhìn chằm chằm vào di động, sắc hồng ở mặt đã lan đến vành tai.386.Công ty cho nghỉ mồng 1 tháng Năm, chị gái Han Wangho định dắt con về nhà thăm cha mẹ, bỗng nhiên nhớ tới, mấy hôm trước báo viết em mình đã kết thúc hợp đồng với công ty, nghĩ bụng, chắc giờ nó cũng rảnh, vậy nên quyết định đáo qua kéo cậu về cùng.Han Wangho nghe Han Hyein muốn tới, liền giật điếng người.Cậu định đêm trước lúc kết hôn mới báo cho nhà mình biết, chưa come out vội, đợi đúng hôm đám cưới mới công bố, cha mẹ cậu đều là người coi trọng mặt mũi, nhất định sẽ không làm rùm beng lên trước sự chứng kiến của bao người, hôn lễ xong, cậu và Lee tiên sinh sẽ nhảy máy bay đi hưởng tuần trăng mật luôn. Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách."À...ừm... noona, chị đến tìm em làm gì?" Han Wangho hỏi rất cẩn thận."Thằng nhãi này," Han Hyein oán trách, "Mày xem mày nói thế có được không, chị từ xa đến thăm, mày hỏi như chị đến làm phiền mày ấy? Lớn rồi, cánh cứng rồi phải không?""Đâu có, chị đến thăm là vinh hạnh của em, em chỉ tò mò thôi.....em tới thành phố S bao nhiêu năm cũng không thấy chị qua một chuyến, sao lần này bỗng nhiên lại tới?" Han Wangho đáp, trong lòng thầm nghĩ không biết có phải mấy đứa bạn để lộ tin, khiến Han Hyein nghe được gì, tới khởi binh vấn tội, chia uyên rẽ thúy."Hôm nay là 1-5 mà, chị muốn về thăm nhà, tiện đường mang em về cùng, nghe bố bảo, tháng trước mẹ trật eo, giờ vẫn phải dán thuốc đó, chị lo lắm, tranh thủ đợi nghỉ dài này về với bố mẹ mấy ngày."Đợt này Han Wangho bận tối mắt tối mũi, đến chuyện gọi điện về mỗi tháng cũng quên, nghe thế liền kinh ngạc: "Eo mẹ bị trật? Có nghiêm trọng không? Sao bố không nói với em một tiếng?!"Han Hyein thấy mình lỡ miệng, bóp bóp chóp mũi nói: "Mấy hôm trước chẳng phải em... hủy hợp đồng sao, tuy chị đã giải thích nhưng hai cụ vẫn chưa tin, tưởng em bị sa thải, lo cho em nên mẹ bảo đừng nói gì, lại đổ thêm dầu vào lửa. Thế nên chị với bố mẹ đều không nói."Han Wangho thấy lòng mình sao chua quá, áy náy khiến cho niềm vui sướng sắp được kết hôn giảm đi phân nửa.387.Han Wangho quyết định về nhà vài ngày. Han Hyein nói đúng, qua năm nay, cha mẹ đã 65, cũng chẳng còn mấy năm hưởng thụ nữa.Thu dọn hành lý, Han Wangho nghĩ thế nào, lại nhét mấy bộ của Lee tiên sinh và một vài vật dụng hàng ngày của ông vào, tuy cậu biết khả năng ông cùng về rất ít, nhưng vẫn có cảm giác này.Đến khoảng 7h tối, Han Hyein và chồng lái xe đến quán Blue đón.Han Wangho chờ trong thấp thỏm, trước lúc đi, cậu đã gọi cho Lee tiên sinh, thư ký của ông nói: sau khi xong việc, Lee tiên sinh sẽ qua tìm cậu, cứ yên tâm đợi, đừng lo.Không lo cái đầu nha!Giờ Han Wangho như đứng đống lửa, như ngồi đống than, lần đầu tiên cậu quyết tâm come out, vì Lee tiên sinh, cũng vì cậu.Cửa mở, Han Wangho ngẩng đầu nhìn, chưa thấy người đã nghe có tiếng ngọt ngào gọi: "Cậu~"Đậu Đậu lao đến, nhảy bổ vào lòng Han Wangho.Han Wangho sung sướng ôm lấy thằng cháu đáng yêu của mình, thắc mắc, sao mới hơn nửa năm không gặp, từ thằng quỷ sứ đã thành đứa đáng yêu thế này. Mới nghĩ đến thế, Đậu Đậu đã dùng bàn tay dính đầy kem, trát lên áo Han Wangho...Được rồi, vẫn là cái thằng quỷ sứ đó thôi.Han Wangho thê lương nhìn vệt dài dài, xanh xanh trên cái áo khoác mình thích nhất.Han Hyein lấy từ túi áo một túi khăn ướt và khăn tay. Cô ném khăn tay cho Han Wangho, khăn ướt thì lau tay cho Đậu Đậu, Đậu Đậu rất ngoan: "Mẹ, nãy con đã chào cậu rồi."Han Hyein nói máy móc: "Ừ, Đậu Đậu ngoan quá."Han Wangho chỉ vào cái vệt màu xanh trên áo mình, hỏi Đậu Đậu: "Cháu nói chào là thế này sao?"Đậu Đậu gật đầu, lè lưỡi: "Cháu còn nhỏ mà, đừng có yêu cầu cao thế chứ."Han Hyein cũng gật đầu: "Đúng thế, em thấy chưa, Đậu Đậu còn hiểu chuyện hơn em."Han Wangho lặng lẽ lau áo.388.Han Hyein đang tính giảm béo, trước lúc đến đã quyết tâm không ăn, gọi một cốc bạc hà không đường là được. Ai ngờ, đến lúc xem menu, nhìn giá các món trên đó, cô trố mắt: "Wangho, em điên rồi sao, mời chúng ta đến chỗ này ăn cơm!"Han Wangho rút thẻ tín dụng của Lee tiên sinh từ ví da, cười gian trá: "Không sao, bữa này tiêu tiền của người khác, cứ tẹt ga đi."Han Hyein bán tín bán nghi: "Thật sao?"Han Wangho cười nói: "Thẻ em cũng cầm rồi, sao giả được, chút nữa người đó sẽ đến, để em giới thiệu cho chị."Han Hyein lóe lên một ý nghĩ hoài nghi, sau lại nghĩ đến gì, hỏi lại cẩn thận: "Nam hay nữ?"Trái tim Han Wangho giật thon thót nhưng vẫn phải giả bộ bình tĩnh: "Nam.""Nam sao...." Han Hyein quét Han Wangho vài lần, khiến cậu sởn hết tóc gáy, "Là nam, thì tốt rồi."Han Wangho thở phào một hơi."Mẹ, con đói, con muốn ăn món này." Đậu Đậu chỉ vào món đắt nhất trên thực đơn."Có vẻ ngon." Han Hyein ôm Đậu Đậu, hai người cùng nhau gọi, quyết tâm giảm béo của cô đã bị đống đồ ngon trước mặt phá vỡ, riêng phần tráng miệng đã gọi hẳn 4 món.Han Wangho cười nhìn hai mẹ con, nghe Lee tiên sinh nói, tháng sau, Blue sẽ ngừng kinh doanh để chỉnh đốn, có lẽ sau này sẽ không mở lại nữa. Chị cậu thích đồ ăn không kém gì cậu, lúc nghe tin này, cậu đã nghĩ nhất định phải dẫn chị đến một lần, nếm hết món ngon ở đây."Đúng rồi, anh rể đâu? Không tới cùng chị sao?" Han Wangho hỏi.Han Hyein 'A' một tiếng, hỏi Đậu Đậu: "Bố con đâu? Chỗ nào nhỉ?"Đậu Đậu nói: "Chắc là trong xe.""Mẹ đã bảo con đánh thức ông ấy mà."Đậu Đậu tròn mắt: "Con quên.""Đúng là, đợi chút, chị ra ngoài tim anh ấy." Han Hyein cầm túi, vội vã chạy ra ngoài.Han Wangho bật cười: "Tình cảm giữa chị và anh rể vẫn tốt như thế, anh rể cũng thật là, dù buồn ngủ cũng không cần ngủ say như chết thế chứ."Đậu Đậu nói: "Trước lúc đi, bố nhờ cháu rót hộ chén nước, cháu thấy trên bàn có thuốc ngủ nên bỏ vào một ít.""Hả?" Han Wangho kinh ngạc.Đậu Đậu an ủi: "Yên tâm, bỏ thuốc vào rồi, cháu còn dùng thìa quấy, xem có cặn thuốc không rồi mới đưa cho bố mà," bỗng nhiên, thằng bé thì thầm, "Cậu đừng nói cho bố nha."Han Wangho: "..."389.Anh rể của Han Wangho là người hiền lành, đau khổ đeo đuổi Han Hyein suốt 6 năm mới ôm được cọp mẹ về dinh. Mẹ cậu nói: đó là người duy nhất có thể chịu được cái tính nóng nảy của Han Hyein.Câu này được cả nhà bỏ phiếu ủng hộ.Anh rể vừa thấy menu liền đứng lên: "Không tốt, không tốt, chỗ này đắt quá! Chúng ta đi mau đi."Han Hyein nói: "Không sao, người khác mời mà, chúng ta chỉ cần ăn là được."Chồng cô nghe thế mới ngồi xuống, cười ngây ngô rồi gọi mấy món phụ.Han Wangho bóp trán, vợ chồng nhà này đúng là xứng đôi, phản ứng giống nhau như đúc.Một người đàn ông trong bộ tây trang phẳng phiu đi về phía này.Han Hyein lặng lẽ nhìn, nhìn mãi, nhìn một lát liền thấy ông xã mình đang nhìn ai oán."Bà xã...."Han Hyein cười gượng, đánh trống lảng: "Sao người ta chưa đem đồ ăn lên nhỉ?"Bởi Han Wangho quay lưng lại với cửa, nên mãi khi Lee tiên sinh đứng bên cạnh mình, cậu mới ngẩng đầu nói: "A, ông tới rồi."Lee tiên sinh gật đầu, mỉm cười chào ba người đối diện: "Chào mọi người."Han Wangho đứng lên, giới thiệu: "Đây là chị em, Han Hyein, bên cạnh là anh rể, còn đây là...."Lee tiên sinh: "Đậu Đậu, em từng nhắc tới rồi."Han Wangho gật đầu, nói nhỏ: "Đúng thế, chính cái thằng quỷ sứ đó đấy, né nó ra."Lee tiên sinh cũng thì thầm bên tai cậu: "Tôi thấy có vẻ đáng yêu mà.""Đừng bị lừa bởi bề ngoài! Nó là thứ lừa dối sự phán đoán của ông đấy!""Han Wangho...." Giọng Han Hyein vang lên, lạnh lùng, "Em nói to quá đấy!""Dù gì cũng là sự thật mà," Han Wangho không thèm để ý, cậu chỉ vào Lee tiên sinh, "Ông ấy là Lee Sanghyeok, là...." Cậu nghĩ một lát, thấy sau khi ăn cơm nói thật thì tốt hơn, "Bạn, bạn tốt của em."Han Hyein nói: "A, ông chính là người mời cơm đúng không? Cám ơn ông."Lee tiên sinh nhìn về phía Han Wangho, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc.Han Wangho lắc lắc thẻ tín dụng trên tay.Tuy vẻ mặt ông không hề thay đổi, nhưng Han Wangho biết Lee tiên sinh hiểu ý mình, điều ông nói sau đó đã chứng minh suy nghĩ đó.Lee tiên sinh nói: "Không có gì, ba người là khách, cứ tùy ý đi."Anh rể Han Wangho nghe thấy, cảm thấy mất tự nhiên thế nào ấy, ngọ nguậy cái ghế.Han Wangho biết Lee tiên sinh làm kẻ bề trên đã quen rồi, dù cho bỏ đi cái vẻ đấy thì khí thế của ông vẫn khiến người ta cảm thấy gượng gạo, cậu vội nói: "Ông chưa ăn cơm tối phải không? Gọi mấy món đi, không lát nữa bọn em ăn ngon quá, lại chảy nước miếng giờ."Lee tiên sinh cười: "Em nghĩ tôi như em chắc."Không khí vừa dịu đi một chút thì nhân viên phục vụ liền mang lên một ly rượu đỏ và một thùng băng, rót bốn ly."Chúng tôi không gọi rượu." Han Wangho nói.Nhân viên phục vụ lên bàn: "Quản lý của chúng tôi thấy Lee tiên sinh tới nên mời."Lee tiên sinh 'ừm' một tiếng."Chúc ngài dùng cơm vui vẻ." Nhân viên phục vụ lễ phép rời đi.Giờ, không chỉ anh rể bất an, mà Han Hyein cũng chuyển Đậu Đậu ngồi giữa họ, cảnh giác nhìn Lee tiên sinh.Dưới gầm bàn, Han Wangho trộm nhéo tay Lee tiên sinh một cái.Lee tiên sinh quay đầu lại, nhìn rất vô tội: "Sao thế?"Han Wangho vẫn nhéo nhéo nhéo, mặt không biểu cảm: "Không có gì."Lee tiên sinh định rụt tay về thì bị Han Wangho giữ chặt. Thôi, kệ cho cậu ấy nhéo.390.Cuối cùng đồ ăn cũng được mang lên.Han Wangho cầm lấy phần của mình, không cẩn thận khiến bị dính tương lên tay, Lee tiên sinh cười, đưa khăn tay qua, nói: "Bảo bối, em..."Han Wangho vội che miệng Lee tiên sinh lại, vội vàng nhìn qua hướng Han Hyein...Cô đang cầm dao nĩa, dường như không nghe thấy gì.Han Wangho thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại thì thấy mặt Lee tiên sinh dính tương."Xin lỗi, xin lỗi!" Han Wangho cuống cuồng lau đi.Lee tiên sinh cười, đôi mắt ông cong lên: "Không sao." Nói rồi, ông cầm lấy tay Han Wangho, liếm một cái.Mặt cậu đỏ lựng, vội vã rút tay về, ném giấy cho ông: "Lau đi này!"Cảnh này, bị Han Hyein nhìn thấy.Han Hyein chau mày, hơi lạnh tỏa ra, anh rể và Đậu Đậu ôm nhau thu lu trong góc.Năm người lặng lẽ ăn cơm.Han Wangho hé miệng nãy giờ, nhưng chưa biết làm sao để chuyển đề tài về phía mình được: "Chị...em..."Han Hyein đang lau mỡ trên miệng Đậu Đậu, nghe thế ngẩng đầu nhìn Han Wangho: "Lưỡng lự cái gì, có chuyện gì nói mau, lớn tướng rồi còn cần chị dạy sao."Han Wangho bị Han Hyein làm cho á khẩu, bao lời chuẩn bị nói ra đã quên sạch.Lee tiên sinh bảo Han Wangho đi lấy rượu, cậu biết ông đẩy mình đi, tuy không rõ để làm gì những vẫn nghe lời.Đợi Han Wangho đi xa, sắc mặt Han Hyein mới trầm xuống: "Xin được phép nói thẳng, mối quan hệ của ngài và em tôi là?"Vẻ mặt Lee tiên sinh không chút thay đổi: "Chẳng phải cô đã đoán được sao.""Hai người quả thực là....." Han Hyein cắn cắn đầu lưỡi, dường như không nói ra được từ đó, "Loại quan hệ đó?""Loại đó là loại nào?" Hai bàn tay của Lee tiên sinh đan chéo nhau, đặt trên gối.Han Hyein trợn trắng mắt, cái điệu này giống hệt Han Wangho: "Nói chuyện với ông ghét thật đấy.""Cám ơn." Lee tiên sinh mỉm cười.Han Hyein: "..."Ngồi phía đối diện ông, Đậu Đậu giơ ngón cái.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com