TruyenHHH.com

[FAKENUT] Gửi ngài kim chủ sâu không lường được

Chương 151 - Chương 160

ibh_swe

151.

Từ nhà tới Bắc Bình, Ryu Zuyan và Elias cầm tay nhau, cười nói vui vẻ. Chợt cô như cảm thấy được gì, quay đầu lại. Ở bên kia đám đông, Cheongyang cầm súng, giấu mình sau cửa sổ của tòa nhà. Anh đã nhận ra mục tiêu của nhiệm vụ lần này, cố lấy quyết tâm, bóp cò...

Ryu Zuyan ngã xuống.

Đây là lần nhiệm vụ quan trọng nhất của Ryu Zuyan: theo Elias tới Liên Xô, tiếp tục làm đặc vụ. Nhưng một người cẩn thận như Elias đã bắt đầu nghi ngờ cô, cùng đường, tổ chức đành phải dàn xếp vụ tập kích này, nhằm đánh tan sự cảnh giác của Elias.

Sau khi bắn trúng Ryu Zuyan, Cheongyang không trốn ngay mà kinh ngạc nhìn cô, cảnh đội đã lần theo phương hướng của viên đạn tới tòa nhà cạnh nhà ga.

Ryu Zuyan cũng nhìn Cheongyang, cô biết đây là lần cuối hai người gặp nhau, lần này tạm biệt, cả đời sẽ không gặp lại.

Elias hoảng hốt gọi bác sĩ, bác sĩ luống cuống kiểm tra cho Ryu Zuyan, cuối cùng quyết định đưa cô tới bệnh viện quân y gần đó cứu chữa.

Ryu Zuyan do mất máu quá nhiều, gần như đã ngất đi. Bỗng nhiên, cô phát hiện có người định tiếp cận tòa nhà Cheongyang đang trốn, hai mắt cô trừng lớn, vừa hộc máu vừa làm một động tác – đó là ám hiệu hai người thường dùng khi đi trộm trứng lúc còn ở nông thôn. Hồi đấy, cô nhóc Ryu Zuyan nghịch  ngợm sẽ vào sân nhà người ta trộm trứng gà, Cheongyang thành thật thì đứng canh ngoài cửa, xem có ai đi qua không. Sau khi trộm thành công, Ryu Zuyan sẽ đắc chí làm động tác đó, ý là:

Mau rời đi.

Xuân Kiếp – the end.

152.

Đến màn cuối này, phải nói là Han Wangho hoàn toàn bùng nổ. Nhất là cảnh bóp cò súng, tay cậu run đến mức mọi người đứng cách màn ảnh 50m cũng có thể thấy được. Đạo diễn Wang nói: "Không được! Nghỉ 15 phút, chút quay lại!"

Choi Wooje trầm mặt, hỏi: "Vì sao không được? Han Wangho diễn rất tốt mà?"

Đạo diễn nhìn màn ảnh, nói: "Cậu nhìn, tay run thế này, hợp với hình tượng của Cheongyang sao? Hơn nữa, run thế bắn trúng được sao?"

Choi Wooje cãi lại: "Sao không được? Hơn nữa, Cheongyang yêu Ryu Zuyan như thế, sao có thể nói ra tay là ra tay được, tôi thấy Han Wangho diễn rất tốt."

Đạo diễn ngẫm nghĩ, đột nhiên vỗ bàn: "Đúng thế! Tôi đã bảo thiếu cái gì mà! Thôi! Đoạn này cứ thế, không cần quay lại."

Cuối cùng, ba tháng quay Xuân Kiếp kết thúc giữa một buổi trưa nắng đẹp, sau một cuộc tranh luận như thế.

Jin Bangyeom và Park Jaehyuk với cái lịch làm việc xếp dài như dải ngân hàng đã đi từ sớm. Han Wangho ở lại sắp xếp quần áo, đợi đến tối ăn cơm liên hoan.

"Cốc cốc." Có người gõ cửa.

Han Wangho nhìn đống quần áo lộn xộn, vội vàng kêu "Đợi chút!" sau đó đá cả vali và quần áo vào gầm giường.

Mở cửa, Lee tiên sinh mặt cười tủm tỉm và Kim Taegi mặt lạnh nối đuôi nhau đi vào.

Han Wangho thoáng kinh ngạc rồi vui vẻ hỏi: "Sao ngài lại tới đây?"

"Kim Hyukkyu nói hôm nay em quay xong, tôi đến đón em." Lee tiên sinh cố tình ghìm giọng xuống.

Dạo này Han Wangho chỉ nghe tiếng ông qua điện thoại, giờ được nghe giọng thật thế này, lỗ tai cậu khẽ run lên, cậu xoa tai mình, quay ghế dựa ra, nói: "Lại ngồi đi."

Lee tiên sinh nhìn góc quần áo lòi ra khỏi gầm giường, lại nhớ đến tiếng động xuất hiện trước khi Han Wangho ra mở cửa, nhẹ nhàng đặt chân lên đoạn quần áo kia, hỏi: "Vừa nãy em làm gì thế? Trong phòng còn có ai à?"

Han Wangho vỗ đầu, nằm rạp xuống, lôi vali ra nói: "Nãy em đang xếp quần áo, tưởng người bên đoàn làm phim đến..."

Lee tiên sinh: "..."

Han Wangho vẫn còn chui trong gầm giường, gào lên: "Ai giẫm quần áo tôi thế này? Kim Taegi, cậu nhấc cái chân thối của cậu ra cho tôi!" Han Wangho vừa nói vừa kéo đầu mình ra, thấy chủ nhân của chiếc giầy da là Lee tiên sinh, vội đổi giọng nịnh nọt, "Lee tiên sinh, ngài có thể vui lòng nhấc đôi chân ngọc ngà cao quý của ngài một chút được không?"

Lee tiên sinh chậm rãi lắc đầu đáp: "Nếu tôi cứ thích dẫm lên thì sao?"

Chỉ trong chớp mắt, gương mặt Han Wangho trộn lẫn đầy đủ các loại cảm xúc: đau lòng, nghi hoặc, tức giận,... Vài giây sau, cậu định hình cho mặt mình kiểu 'cười ngại ngùng nịnh nọt', hai tay cầm quần áo, lau giầy cho Lee tiên sinh nói: "Ngài thích dẫm thì cứ dẫm, nhưng bộ này của em quý lắm, ở quán đó... không, nhân viên phục vụ còn nói cả nước chỉ có một cái này, ngài nhớ đền tiền cho em."

Lee tiên sinh cười hỏi: "Bao nhiêu?"

Han Wangho tính tính một hồi, nói: "Ừm, chắc cũng phải... 500 ngàn won?"

Thực ra, bộ đồ đó chỉ có 50 ngàn won.

153.

Nếu Lee tiên sinh đã đến thì Han Wangho sẽ không đi ăn liên hoan làm gì, thân phận ông như thế, rất khó dung nhập với mọi người.

"Đã sắp xếp hết rồi sao?" Lee tiên sinh hỏi.

Han Wangho đẩy vali ra cửa, nói: "Vâng, trong đây hết rồi. Lúc nào chúng ta đi?"

"Đợi chút nữa." Lee tiên sinh vỗ lên chân mình, "Nào, ngồi lên đùi tôi."

Han Wangho bụm mặt giả bộ thẹn thùng: "Ôi chao ~ Kim Taegi đang ở đây mà, em ngại lắm ~"

Lee tiên sinh đổi tư thế, gác chân trái lên đùi phải, nói: "Được rồi, thế em muốn có một đêm như thế nào? Hay là..."

Han Wangho không đợi Lee tiên sinh nói xong, bổ nhào vào lòng ông.

Lee tiên sinh hài lòng xoa bóp phần thịt ở bụng cậu, nhe răng cười: "Sao em lại đáng yêu thế chứ, thành thiên sứ cười được đấy."

"Thiên sứ cười? Ngài nghĩ em hợp sao?" Han Wangho ngây thơ hỏi.

Lee tiên sinh có vẻ suy nghĩ rất nghiêm túc, một hồi sau, nói: "Ít nhất, em đã lấy được lòng tôi."

Han Wangho: "..."

154.

Kim Hyukkyu kiếm được một hợp đồng quảng cáo cho nhãn hiệu bánh ngọt từ trước. Bên đó đột nhiên muốn Han Wangho qua, Kim Hyukkyu thấy dù sao cậu cũng đã quay phim xong, liền lái xe qua tìm Han Wangho.

"Han Wangho, mở cửa." Kim Hyukkyu vừa gõ cửa vừa gọi.

"Ra đây." Han Wangho nghiêng người cho Kim Hyukkyu vào.

Kim Hyukkyu xua tay nói: "Tôi không vào, cậu thu dọn hành lý đi, tôi đợi cậu dưới lầu."

"Có chuyện gì sao?" Han Wangho nghi hoặc.

"Ừm, đi quay quảng cáo." Kim Hyukkyu nói, tầm mắt lơ đãng liếc vào trong, thấy Lee tiên sinh đang ngồi bên giường, vội đổi giọng, "Thôi, quảng cáo cũng không quan trọng lắm, cậu không cần đi đâu."

Han Wangho càng thấy kỳ lạ: "Sao lại không quay nữa? Đó là công việc mà?"

"Ha, ha, hà," Kim Hyukkyu cười gượng, "Việc thì lúc nào chẳng có, cậu cứ ở với Lee tiên sinh đi."

Han Wangho: "..."

Lee tiên sinh đi tới, cười tủm tỉm: "Cậu lại xếp việc cho Han Wangho à?"

Kim Hyukkyu: "..." Sao bỗng nhiên lại lạnh thế này.

Han Wangho đẩy Lee tiên sinh đi, hỏi: "Chẳng nhẽ Kim Hyukkyu xếp việc cho em, ngài không vui?"

Nụ cười trên gương mặt Lee tiên sinh vẫn giữ nguyên, nói: "Đương nhiên, tôi mong em có thể ở bên khi tôi rảnh rỗi."

Kim Hyukkyu phỏng đoán hình thức ở chung của hai người, lại áng chừng, nếu tranh thủ thời gian, có lẽ hợp đồng quảng cáo kia có thể quay được, quyết tận dụng triệt để: "Quảng cáo kia cũng không tốn nhiều thời gian, căng nhất đêm nay có thể về."

Lee tiên sinh ôm ngực, hỏi: "Vậy là cậu muốn tôi đợi 6 tiếng phải không?"

Kim Hyukkyu không nói gì.

Han Wangho hai tay chắp lại, đáng thương nói: "Thực xin lỗi, nhưng em vẫn phải đi làm mà? Đợi ngài già đi, em còn phải nuôi ngài đó."

Lee tiên sinh thở dài, xoay người về phòng, nói: "Nếu em muốn thế thì tôi cũng đành, tôi chờ em là được."

Han Wangho mềm lòng, níu lấy tay áo Lee tiên sinh: "Lee tiên sinh, ngài đừng thế..."

Lee tiên sinh vuốt ve khuôn mặt mềm mại của Han Wangho, hơi nhíu mày, ánh mắt đầy vẻ lưu luyến và không vui.

Han Wangho càng cảm thấy khó chịu, cậu ôm lấy Lee tiên sinh, chôn mặt vào hõm cổ ông.

Lee tiên sinh cũng dang tay, ôm chặt lấy Han Wangho.

Bên kia Han Wangho cùng Lee tiên sinh ôm ấp lưu luyến không rời, bên này Kim Hyukkyu không nói được câu nào.

Anh chỉ là người đại diện thôi mà, có cần làm như Wang Mẫu nương nương chia rẽ Ngưu Lang và Chức Nữ thế không?

Đùa à, anh vô tội!

155.

Han Wangho lôi Kim Hyukkyu vào WC, nói nhỏ.

Han Wangho: "Kim Hyukkyu, tôi có chuyện rất quan trọng muốn hỏi anh."

Kim Hyukkyu nhíu mày, nỗi oán hận với WC của anh càng ngày càng sâu, nay đã đến độ chỉ cần thấy bốn chữ 'Vệ sinh công cộng' đã đủ nổi da gà. Vậy nên giọng điệu anh không tốt chút nào: "Cậu cho rằng chuyên quan trọng có thể nói hết trong WC sao?"

Han Wangho thở dài: "Anh không biết đấy thôi, Lee tiên sinh thần thông quảng đại, tôi làm gì, ở đâu ông ấy cũng biết, đành phải chọn chỗ này."

Kim Hyukkyu cố nhịn cái cảm giác muốn né ra, nói: "Cậu có chuyện gì? Nói nhanh lên."

"Tôi muốn biết vì sao hôm nay anh vừa thấy Lee tiên sinh liền muốn hủy quảng cáo."

"Cậu không vui?"

"Không phải, nhưng anh biết đấy, tôi luôn nhiệt tình với công việc." Han Wangho nói rất lẫm liệt.

Kim Hyukkyu khinh bỉ: "Cậu chỉ quan tâm đến tiền cát-xê của quảng cáo thôi! Nhưng tôi khuyên cậu, trước mặt Lee tiên sinh phải biết ngoan ngoãn, đừng khiến ông ấy cảm thấy ghét. Lee tiên sinh là khách sộp của công ty, phía trên còn đưa tôi danh sách mấy người mới, định giới thiệu cho ông ấy kia kìa."

Han Wangho căng thẳng, vội hỏi: "Lee tiên sinh đồng ý?"

"Sao có thể? Ông ấy khó tính lắm."

"À." Han Wangho nhịn không được cười trộm.

Kim Hyukkyu tiếp tục phổ cập khoa học, nói: "Vậy nên, lúc Lee tiên sinh còn thích cậu thì đừng làm ông ấy phật lòng. Ông ấy đối xử rất tốt với tình nhân, về sau chắc chắn sẽ không bạc đãi cậu."

Han Wangho cực kỳ ghét người khác nói tới chủ đề 'cậu và Lee tiên sinh chia tay', vậy nên cậu khô khốc nói: "Nhưng đó là việc khó khăn lắm mới kiếm được..."

Kim Hyukkyu hận không thể cạy đầu Han Wangho ra, xem bên trong là rơm hay là đống gì: "Cậu không biết thân phận của Lee tiên sinh sao?"

Han Wangho lắc đầu: "Tôi chỉ biết ngài ấy là ông chủ của SKT, nhà ở Nhật Bản, là con lai, có họ hàng ở cả đống nước...."

Kim Hyukkyu nghẹn họng.

156.

Cuối cùng, Han Wangho theo Lee tiên sinh về thành phố S.

Lúc ngồi trên máy bay, Han Wangho đã gà gật, xuống máy bay rồi lại càng dẹo trái dẹo phải, Lee tiên sinh đành đặt đầu cậu lên đùi, vỗ vỗ lưng cho cậu ngủ ngon hơn một chút.

Ryu Minseok lái xe, nhìn thấy thế, cười nói: "Đối với cậu Han, ngài tốt thật đấy."

Lee tiên sinh cười khẽ, đôi mắt dịu dàng nhìn Han Wangho: "Cậu không thấy em ấy đáng yêu sao?"

Ryu Minseok kinh ngạc, qua tấm gương, hắn nhìn đi nhìn lại vẫn không thấy người đàn ông gần 30 này đáng yêu chỗ nào, cố lắm mới thấy thịt trên mặt hơi nhiều một chút, mắt mũi cũng không tệ.

Lee tiên sinh cảm thấy mệt mỏi, dựa lưng vào ghế. Đột nhiên, ông thấy trần xe nứt ra, đầu một người phụ nữ trườn ra từ cái khe đó, phía sau là dòng nham thạch Địa ngục. Mụ ta bò lại gần ông, đầu móng tay sắc như dao sắp cứa vào da thịt ông...

Sẽ chảy máu ư?

Lee tiên sinh lẳng lặng nghĩ, tay nắm chặt thành quyền, móng tay bấm vào thịt khiến lòng bàn tay trào máu.

Han Wangho vốn đang ngủ ngon lành, chợt cơn đau từ vai truyền xuống làm cậu tỉnh giấc. Cậu mở mắt thì thấy Lee tiên sinh nhắm nghiền mắt, mồ hôi lạnh ứa ra.

"Lee tiên sinh, Lee tiên sinh?" Han Wangho lay ông. Sao thế này? Ác mộng?

Đầu ông đột nhiên đập vào cửa kính, Han Wangho thấy không ổn, vội vàng lay ông: "Lee tiên sinh! Dậy! Dậy đi!"

Móng tay của mụ đàn bà đó đã chạm tới da ông, đột nhiên, ông mở mắt!

Lee tiên sinh kinh ngạc nhìn xung quanh xe, ngẩng đầu, trần xe không có khe nứt nào cả, sau đó ông nhìn thấy Han Wangho đang lo lắng cho mình... Ông liền ôm ghì lấy cậu!

Han Wangho bị Lee tiên sinh dọa sợ, mãi một lúc sau mới khe khẽ hỏi: "Ngài sao thế?"

"Không sao... em đừng lo."

157.

Ryu Minseok dừng xe, Han Wangho vừa định hỏi, thì thấy hai chiếc xe đi trước đột nhiên tạt vào ven đường, Kim Taegi bước ra, gõ cửa kính xe bên Ryu Minseok, hỏi: "Sao thế?"

Ryu Minseok chỉ Lee tiên sinh "Ngài ấy dường như hơi khó chịu."

Vệ sĩ bên cạnh Kim Taegi vội quay về xe, mời một vị bác sĩ qua. Bác sĩ bật đèn pin, nhấc mi mắt của Lee tiên sinh lên, chiếu thẳng ánh đèn vào mắt ông, hỏi: "Ngài thấy gì?"

Lee tiên sinh yếu ớt nằm trong lòng Han Wangho, môi ông trắng bệch, nghe bác sĩ hỏi thế, chỉ khẽ giật khóe miệng: "Hừ..."

"Lee tiên sinh, tôi mong ngài có thể phối hợp trị liệu, tình trạng của ngài thế nào, ngài là người biết rõ nhất."

Lee tiên sinh khó chịu, nhắm chặt mắt lại bị bác sĩ ép mở ra, tiếp tục chiếu thẳng đèn pin vào. Han Wangho đưa tay ra che thứ ánh sáng đó lại.

Sắc mặt bác sĩ trầm xuống: "Vị tiên sinh này, mong ngài đừng làm phiền, tôi đang trị liệu."

Han Wangho chỉ cảm thấy bị ánh đèn chiếu thẳng như thế nhất định rất khó chịu, nghe thế vội rụt tay lại, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi."

Kim Taegi lấy từ áo khoác một con dao màu bạc, dí vào cổ bác sĩ, bình tĩnh nói: "Ông ngoan ngoãn chút đi."

Vị bác sĩ trung niên liếc Kim Taegi một cái, nói: "Nếu cậu muốn ngài ấy chết, cứ đâm thẳng vào ngực tôi! Hừ, tôi ghét nhất cái thể loại như mấy người, suốt ngày chỉ biết rút đao rút súng..."

Kim Taegi hỏi: "Nói đủ chưa?"

Bác sĩ lục tìm hộp thuốc, than thở: "Được rồi, được rồi, tôi biết mấy người chê tôi nói nhiều, tôi câm miệng là được."

Kim Taegi lại hỏi: "Bệnh của chủ tịch thì..."

Bác sĩ bơm thuốc vào ống tiêm, nói: "Ngài ấy không chịu nói gì, sao tôi biết tình trạng thế nào? Mấy người cho tôi là thần tiên chắc?... Hiện giờ tốt nhất là cho ông ấy nghỉ ngơi, dùng thuốc điều trị. Giờ cứ tiêm thuốc an thần cho ngài ấy đã, không lát nữa chúng ta sẽ mệt."

Kim Taegi nói: "Lee tiên sinh đã đoán mình sẽ phát bệnh nên giờ chúng ta sẽ đến sơn trang ở ngoại thành, ở đó rất yên tĩnh."

Ông bác sĩ trung niên bắt đầu tiêm vào bắp tay Lee tiên sinh, miệng vẫn lải nhải: "Đúng là... thông minh thế này... sao lại bị bệnh chứ... Thế nên mới bảo, làm người đừng thông minh quá, ngốc ngốc chút lại hay, gì cũng không quan trọng bằng hạnh phúc..."

Han Wangho vẫn luôn lo lắng nãy giờ, cậu nhìn chằm chằm vào kim tiêm, chỉ sợ ông bác sĩ không đáng tin này làm chuyện gì nguy hiểm, đột nhiên, một bàn tay vuốt ve mặt cậu, Han Wangho cúi đầu nhìn...

Lee tiên sinh cười dịu dàng với cậu, ông xoa xoa khuôn mặt dính đầy mồ hôi vì lo lắng của Han Wangho, nhẹ giọng nói: "Không sao, không phải bệnh nặng."

Han Wangho cầm lấy bàn tay đang lưu luyến trên mặt mình, nói: "Ừm, em tin ngài."

Vị bác sĩ dùng ánh mắt quái dị nhìn Han Wangho, nói: "Được rồi, lái xe nhanh lên, mau đến chỗ đó là tốt nhất, sớm khỏi bệnh, sớm siêu sinh."

158.

Bác sĩ ngồi cùng xe với Kim Taegi, vừa đóng cửa xe, ông liền hỏi: "Người ngồi cùng Lee tiên sinh là ai?"

"Ông hỏi ai?"

"Cậu chàng tóc xoăn xoăn nhìn kỳ kỳ đó."

"Ông hỏi Han Wangho à?" Kim Taegi nhìn về phía bác sĩ, ánh mắt khinh bỉ, "Cậu ấy là diễn viên, không phải tóc xoăn tự nhiên đâu, đi uốn đấy."

Mặt ông bác sĩ cứ như nuốt nhầm cả nắm sỏi, ngượng ngùng nói: "Sao giờ đám thanh niên đều thích mấy trò dị hợm này chứ."

Kim Taegi dùng ngón giữa đẩy đẩy kính mắt, nói "Đấy là vì ông lạc hậu rồi... Ông hỏi Han Wangho làm gì?"

"Cậu không thấy thái độ của Lee tiên sinh với cậu Han Wangho đó rất đặc biệt sao?"

"Han Wangho là tân sủng của ngài ấy, đương nhiên là đặc biệt." Kim Taegi thuận miệng đáp, dừng một chút rồi nói tiếp, "Lee tiên sinh đã đoán trước mình sẽ phát bệnh và còn tới đảo Jeju đón cậu ta, tôi nghĩ rằng, hẳn là ông biết nguyên nhân."

Vị bác sĩ cười gian tà: "Ngài ấy không tin tôi, tôi biết."

"Không phải tin hay không, chỉ là ngài ấy nhận ra người đáng tin hơn cả 'người đó' đã xuất hiện."

159.

Xe dừng lại dưới chân một ngọn núi cao hơn mặt nước biển chừng 400m ở phía ngoại ô thành phố S. Kim Taegi đưa cho Han Wangho một chùm chìa khóa: "Cậu biết lái xe không?"

"Biết, nhưng không hay lái lắm."

"Ừm, biết là được rồi." Kim Taegi chỉ vào con đường khuất sau rừng cây, "Cứ đi theo hướng này lên núi. Lúc phát bệnh, Lee tiên sinh không thích tiếp xúc với ai. Tôi sẽ xin phép bên công ty cho cậu, đồ ăn và thức uống tôi sẽ mang lên định kỳ cho cậu, có gì cứ gọi điện là được."

"Được rồi." Han Wangho nhìn xung quanh, dồn hết can đảm hỏi, "Tôi có thể biết chút gì đó về bệnh của Lee tiên sinh không?"

Kim Taegi cảnh giác, nói ra câu nói đã chuẩn bị từ lâu: "Về sau tôi sẽ nói, giờ cậu không cần biết."

"Vậy được rồi."

Han Wangho thắt chặt dây an toàn cho Lee tiên sinh, sau đó mới lái xe lên núi.

Ông bác sĩ vuốt cằm, nói: "Cậu nhóc này cũng cẩn thận đấy."

"Lee tiên sinh chưa bao giờ đoán sai." Kim Taegi trả lời.

160.

Sau khi lên núi, Han Wangho thấy một căn nhà gỗ ba tầng có một khu vườn nhỏ, nhìn qua có vẻ rất thoải mái.

Lee tiên sinh không biết đã tỉnh từ bao giờ, ngồi ngẩn người trên ghế phía sau. Lúc định đỡ ông, Han Wangho bị dọa suýt đau tim: "Sao ngài đã tỉnh rồi?"

"Chỉ là thuốc an thần thôi, tuy có tác dụng thôi miên nhưng cơ thể tôi nhờn thuốc," Lee tiên sinh nâng cánh tay lên, "Qua đây, dìu tôi. "

Han Wangho luống cuống mở dây an toàn cho ông, cẩn thận dìu ông lên.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com