Fakenut Buoc Chan Cuoi Cung
giai đoạn từ bỏ : "Wangho, anh ra ngoài hả, tiện thể mua cho em 1 cốc cafe nha" Dohyeon vừa bấm chuột vừa nhìn người anh đang mặc vội mặc vàng chiếc áo khoác bông chuẩn bị ra ngoàiđây là thời điểm vào đông, những cơn rét ngày một rõ ràng, việc Wangho ra ngoài mua đồ, hình như cũng chẳng ủng hộ anh mấyvừa bước chân khỏi phòng
Wangho bị giật mình một chút "lạnh vãi...dm"chưa biết chiếc áo khoác tạm bợ của mình có đủ ấm thì em đã lộp cộp chạy xuống tầng ghé qua trung tâm thương mại gần đó mua một ít đồ ăn nhanh và cafe cho Dohyeoncái trung tâm rộng lớn đông người là vậy nhưng Wangho vẫn không tránh khỏi việc đụng mặt với các fan của mình, cũng chỉ là một vài bức hình và mấy giây kí tặng, cô fan nữ tâm lý còn cho em mượn găng tay bông khi thấy tay em đã đỏ ửng lên vì cái thời tiết chết trôi nàyhơi lố thời gian rồi thì phải.. cốc cafe trên tay em cũng đang dần nguội đi, phải về nhanh thôi, đứng một lúc chắc em sẽ đóng băng tại chỗ mấtbầu trời về đêm của Seoul đẹp thật, đẹp như cái ánh mắt năm ấy em dành cho anh"từ bỏ" nghĩa là gì?
là em chấp nhận rời xa anh vô điều kiện là em thấy bản thân mình giống như người có bệnh..người ta bảo bệnh của em là bệnh không thể chữa được, bệnh của em bị mọi người khinh mạt, coi thường đến đau đứt ruột gan, bệnh của em em chẳng dám nói ai nghe hết, chỉ ôm trong lòng rồi nhanh chóng trốn chạy khỏi thực tại
... là chạy khỏi cuộc đời của anh, là biến mất một cách bất ngờ không rõ lý do thế nào, là coi những năm tháng kỉ niệm bên cạnh nhau như tờ giấy nhăn nhúm được vo cẩn thận rồi vứt nó đi không thương tiếcnếu được chọn lại, khoảng khắc ấy chắc chắn em sẽ không chọn làm đồng đội của anh, em vẫn muốn sống như một người bình thường hơn.. ánh hào quang của anh làm em chói mắt quá. nên đã rời đi rồià... em đã từng không muốn gọi anh là Faker chút nào, không muốn 2 chữ "tuyển thủ" dính vào mối quan hệ của chúng ta
thế mà giờ, để đẩy anh ra, lời nào cay đắng nhất em cũng có thể nói được
tình yêu của loài người chắc không tới lượt em đâu nhỉ..?lại nghĩ linh tinh rồi, em tự lấy tay nhéo mặt mình một chút, lắc đầu để tỉnh táo lại hơn, suốt 6 năm qua, không ngày nào là em không nghĩ tới kí ức đó
đồng đội còn diễu cợt em rằng, em đã ăn nó để sống qua ngày, cũng chẳng phải là sai nhỉ, nó cứ bay nhảy trong đầu em không ngừng, mỗi lần nghĩ đến khoé mắt em lại được bao phủ một lớp sương.. rơm rớm tủi thânthan vãn một chút thôi.. em cúi đầu đeo đôi găng tay vào xoa xoa tạo cảm giác ấm áp trong đó, đôi má đã dần đỏ hỏn vì không có đủ độ ấm mắt long lanh sáng ngời mang nét gượng buồn nhìn ra mặt chữ.
em muốn nhanh về nhà chui vào chăn để được chăn u ấp nhưng ông trời lại trêu đùa với cậu trai m69 đang đứng trước trung tâm thương mại này...
Wangho bị giật mình một chút "lạnh vãi...dm"chưa biết chiếc áo khoác tạm bợ của mình có đủ ấm thì em đã lộp cộp chạy xuống tầng ghé qua trung tâm thương mại gần đó mua một ít đồ ăn nhanh và cafe cho Dohyeoncái trung tâm rộng lớn đông người là vậy nhưng Wangho vẫn không tránh khỏi việc đụng mặt với các fan của mình, cũng chỉ là một vài bức hình và mấy giây kí tặng, cô fan nữ tâm lý còn cho em mượn găng tay bông khi thấy tay em đã đỏ ửng lên vì cái thời tiết chết trôi nàyhơi lố thời gian rồi thì phải.. cốc cafe trên tay em cũng đang dần nguội đi, phải về nhanh thôi, đứng một lúc chắc em sẽ đóng băng tại chỗ mấtbầu trời về đêm của Seoul đẹp thật, đẹp như cái ánh mắt năm ấy em dành cho anh"từ bỏ" nghĩa là gì?
là em chấp nhận rời xa anh vô điều kiện là em thấy bản thân mình giống như người có bệnh..người ta bảo bệnh của em là bệnh không thể chữa được, bệnh của em bị mọi người khinh mạt, coi thường đến đau đứt ruột gan, bệnh của em em chẳng dám nói ai nghe hết, chỉ ôm trong lòng rồi nhanh chóng trốn chạy khỏi thực tại
... là chạy khỏi cuộc đời của anh, là biến mất một cách bất ngờ không rõ lý do thế nào, là coi những năm tháng kỉ niệm bên cạnh nhau như tờ giấy nhăn nhúm được vo cẩn thận rồi vứt nó đi không thương tiếcnếu được chọn lại, khoảng khắc ấy chắc chắn em sẽ không chọn làm đồng đội của anh, em vẫn muốn sống như một người bình thường hơn.. ánh hào quang của anh làm em chói mắt quá. nên đã rời đi rồià... em đã từng không muốn gọi anh là Faker chút nào, không muốn 2 chữ "tuyển thủ" dính vào mối quan hệ của chúng ta
thế mà giờ, để đẩy anh ra, lời nào cay đắng nhất em cũng có thể nói được
tình yêu của loài người chắc không tới lượt em đâu nhỉ..?lại nghĩ linh tinh rồi, em tự lấy tay nhéo mặt mình một chút, lắc đầu để tỉnh táo lại hơn, suốt 6 năm qua, không ngày nào là em không nghĩ tới kí ức đó
đồng đội còn diễu cợt em rằng, em đã ăn nó để sống qua ngày, cũng chẳng phải là sai nhỉ, nó cứ bay nhảy trong đầu em không ngừng, mỗi lần nghĩ đến khoé mắt em lại được bao phủ một lớp sương.. rơm rớm tủi thânthan vãn một chút thôi.. em cúi đầu đeo đôi găng tay vào xoa xoa tạo cảm giác ấm áp trong đó, đôi má đã dần đỏ hỏn vì không có đủ độ ấm mắt long lanh sáng ngời mang nét gượng buồn nhìn ra mặt chữ.
em muốn nhanh về nhà chui vào chăn để được chăn u ấp nhưng ông trời lại trêu đùa với cậu trai m69 đang đứng trước trung tâm thương mại này...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com