TruyenHHH.com

[F6] Mắt Thần

Chương 50- Ác mộng từ ly rượu

ppw_ppw_

Sau khi cùng Gemini dây dưa một đêm, Fourth nằm ngủ say bên cạnh hắn không còn nhận thức được gì, cơ thể cậu có phản ứng với một vài làn khí màu đen kì lạ, đến khi Gemini đi ngủ rồi, Fourth bắt đầu xuất hiện triệu chứng bị ma quỷ ám.

Chất dẫn dụ là rượu vẫn còn sót lại một chút men trong người Fourth, cơ thể Fourth run rẩy nhẹ lên, trán đã lấm tấm mồ hôi nhưng bao quanh người là không khí lạnh ngắt.

Fourth thấy mình rơi vào một không gian xa lạ, ở đó có những âm thanh méo mó đánh vào não cậu khiến cậu rất đau đầu, kí ức tồi tệ trong quá khứ cũng dần ùa về ám ảnh tâm trí Fourth, khiến cậu bất giác lắc đầu vì sợ. Fourth chạy, nhưng những làn khí đem ngòm ấy vẫn đuổi theo quấn quanh người cậu, vừa đáng sợ vừa nguy hiểm.

Bỗng nhiên, Fourth nghe được một giọng nói, giọng nói rõ ràng nhất trong tất cả những âm thanh méo mó kia đang gọi tên cậu. Fourth quay người, ánh mắt đảo nhìn xung quanh cái không gian không có giới hạn này để tìm nơi phát ra giọng nói đó. Cơ thể Fourth vẫn đang bị cào xé, những tiếng đinh tai vẫn lọt vào màng nhĩ cậu nhưng Fourth không quan tâm, cậu chỉ quan tâm đến giọng nói kia.

Fourth nhìn thấy một bóng người, cậu có cảm giác rất quen, bộ đồ trắng sữa cậu ấy mặc trên người khiến Fourth nhận ra đó chính là cậu trai đứng cùng nhóm bạn của Gemini trong lễ tốt nghiệp, cũng là người đứng núp sau góc cây lén lút nhìn về phía hắn.

Cậu trai kia bay lại gần Fourth, đứng trước mặt cậu nở một nụ cười

"Xin chào, Fourth"

"Anh là ai vậy ạ?"

Cậu trai kia nở một nụ cười, nhẹ nhàng đáp

"Tôi là anh trai của Liming, Likang"

Fourth như thầm ngờ ngợ nhận ra điều gì đó thì phải, cậu nhớ đến di ảnh của Likang trên bàn thờ, đôi mắt trong veo của cậu ấy rất thu hút, tiếc rằng Likang rời nhân thế khi còn quá trẻ

"Sao anh lại ở đây?"

"Anh đến tìm em, Fourth"

Fourth không hiểu, cậu nhìn qua dáng dấp của Likang, trông có vẻ nhỏ con giống cậu, bộ áo quần cậu ấy mặc trên người mang lại sự thanh mát, tươi tắn của tuổi trẻ nhưng cũng mang một chút gì đó man mác buồn, bởi vì đôi mắt của Likang trông như đang chứa rất nhiều tâm sự.

"Em ạ? Vì sao anh lại tìm em? Em và anh vốn dĩ không quen biết"

Fourth tự chỉ tay vào mặt mình, ngay khi nụ cười của Likang xuất hiện, những luồng khí đen quanh người Fourth cũng dần tan đi.

"Anh có chuyện muốn nói với em nhưng bây giờ thời gian không cho phép. Ngày mai em đến gặp anh được chứ, tại khu nghĩa trang Gemini từng dẫn em đi. Anh sẽ ra đón em ở cổng nghĩa trang"

Fourth cứng đờ cả người, việc mắt mình có thể nhìn thấy linh hồn đã là một điều quá bất ngờ với cậu, cậu lại không nghĩ rằng bây giờ cũng có một linh hồn tìm đến nói chuyện với mình. Likang muốn nói gì với cậu, giữa cậu và Likang có khúc mắc hay sao, hay là Likang muốn nhờ cậu điều gì. Fourth không đoán ra được ý đồ của Likang, nhưng khi Likang phải rời đi vì không thể gặp lâu, Fourth vẫn đang nằm trong cơn mộng mị.

Fourth nằm trên giường, mồ hôi đổ ra như tắm, ướt hết cả một vùng da thịt của cậu. Đầu của Fourth lắc qua lắc lại, hai bàn tay nắm chặt nệm giường. Cơn ác mộng của rượu hành hạ Fourth suốt đêm, ngay khi Likang biến mất thì Fourth cũng sực tỉnh lại.

Fourth bật dậy, cơn đau nhức từ hông khẽ truyền đến khiến cậu nhăn mày vì đau. Ngước nhìn ra cửa sổ thì trời đã sáng, Fourth chạm tay vào cổ mình, nơi đó mồ hồi đang dính ướt cả một mảng. Fourth khẽ vỗ má, cậu vẫn nhớ như in những gì mình mơ thấy hôm qua.

Cảm nhận được bên cạnh mình có người, Fourth nhìn sang thì thấy Gemini đang ngủ say, hôm qua hắn uống nhiều rượu nên có lẽ dậy trễ. Fourth nhớ lại những gì xảy ra hôm qua bất giác lặng người một thời gian, cậu vẫn chưa thể tin là mình đã cùng hắn làm ra những loại chuyện đó. Fourth nhẹ nhàng leo xuống giường, đem cơ thể đau nhức rón rén từng bước vì sợ hắn tỉnh dậy. Phía sau nhớp nháp khiến Fourth nhận ra hôm qua hắn đã bắn vào trong mình nhiều như thế nào, Fourth đỏ mặt xấu hổ, cậu lượm vội áo quần của mình vương vãi dưới sàn, nhích từng bước chân đi vào trong nhà tắm. Lần đầu trải qua loại chuyện này, Fourth không biết vệ sinh sao cho phải, cậu chỉ gột rửa đi cơ thể mình bằng nước ấm, phía sau chỉ dám dùng tay rửa nhẹ.

Fourth đem thân hình đau đớn của mình trở về phòng, vừa nhảy lên giường đã ôm lion vùi mặt vào nó, từng khung cảnh tình tứ giữa cậu và hắn trôi qua trong đầu cậu càng khiến Fourth xấu hổ hơn. Ôm lion nằm phịch xuống giường, Fourth giãy chân vài cái vì nhớ đến cảm giác của đêm hôm qua, có đau có khoái cảm, nhưng điều khiến cậu ngại nhất là khi nghĩ đến chuyện hắn mạnh bạo phía sau cậu.

Cơn xấu hổ qua đi, Fourth lại ôm lion ngồi dậy, thẫn thờ nhìn ra cửa sổ nghĩ ngợi, hắn có lẽ chỉ xem đó là một đêm vô tình do men rượu thôi nhỉ, bây giờ gặp lại hắn cậu biết phải đối mặt như thế nào đây, vờ như không biết hay phải làm như thế nào khác.

Dòng suy nghĩ bị gián đoạn khi Fourth nghĩ đến những điều tồi tệ mình gặp phải hôm qua, kể từ khi uống rượu, cậu đã cảm thấy bản thân mình lạ lắm rồi, cứ như có một thế lực gì đó muốn bám víu và chiếm lấy cậu, muốn làm sức lực cậu yếu đi và tầm nhìn bị hạn chế. Fourth nhớ về cơn ác mộng kinh hoàng đêm qua, bản thân rùng mình một cái rồi lại nhớ về người anh trai kì lạ của Liming, tại sao anh ấy lại muốn gặp cậu.

Fourth phân vân, mấy ngón tay cứ vờn qua vờn lại như đang cố tìm hướng đi, cậu có nên đi gặp anh ấy hay không, liệu giấc mơ kì lạ đó có thật hay không, hay chỉ là do cậu quá mệt nên sinh ra ảo giác. Suy nghĩ kĩ một thời gian, Fourth quyết định rời khỏi Aydin đi đến khu nghĩa trang kia một mình.

Nghĩ là làm, dù cơ thể còn đau nhức nhưng Fourth vẫn có thể gắng gượng đi lại, cậu kiếm cho mình một bộ đồ chỉnh tề mặc vào rồi chạy nhanh ra khỏi cửa. Fourth ra ngoài, vừa đi được vài bước cạnh tường biệt thự thì gặp một ông lão

"Cậu ơi cho tôi hỏi, đây có phải là biệt thự của Aydin không? Có người nhờ lão già này giao đồ"

"Dạ...vâng ạ...mà đồ gì thế ông?"

"Tôi không biết, cậu có việc thì đi trước đi, tôi sẽ giao cho vệ sĩ"

Fourth cảm thấy có chút kì lạ nhưng không thể lí giải, lần đầu tiên cậu thấy có người giao hàng là một lão già tóc sắp bạc hết đầu. Nghĩ rằng người già làm việc tốt, cậu chào một cái rồi chạy đi, lại không biết được ở sau lưng lão ta đã nở một nụ cười, lão không giao đồ mà chỉ thực hiện một cuộc gọi

"Dạ thưa ngài, quả thực đây là biệt thự của Aydin"

(Cảm ơn ông, thù lao tôi sẽ gửi thuộc hạ đưa cho ông)

"Dạ vâng cảm ơn ngài"

Sau khi trò chuyện xong, lão già kia biến mất, hoà mình vào dòng người đi đường...

-------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com