POV 5
Shop xin gửi đơn bạn nì ạa ✪ ω ✪
OTP
LYLY X LÂM BẢO NGỌC
"Sau Cánh Gà"
Lúc Bảo Ngọc bước vào phòng chờ, Lyly đang ngồi xổm dưới đất, ôm cây guitar, vừa nhấm nháp cà phê, vừa lẩm nhẩm giai điệu gì đó nghe quen quen. Cả căn phòng ngập mùi nước hoa nhẹ của ai đó — không quá ngọt, cũng không sắc, như thể là... chính mùi của Lyly."Vẫn bài đó à?" – Bảo Ngọc hỏi, đặt chai nước xuống bàn.Lyly ngẩng đầu lên, nheo mắt cười:"Ừ, chưa ra khỏi mình được. Dính như keo vậy á. Giống như bà vậy.""Ủa alo?""Thật mà." – Lyly nhún vai, gảy thử vài nốt, rồi nghiêng đầu nhìn Bảo Ngọc – "Tôi viết bài này sau đêm bà hát 'Đừng gọi tôi là cô gái yêu đuối'. Tự dưng tôi thấy mình... được bảo vệ."Bảo Ngọc bật cười. Tiếng cười không vang, nhưng âm sắc khàn nhẹ như tờ note cũ trong túi áo:
"Ủa tưởng bà mới là người luôn bảo vệ tôi?""Không. Tôi chỉ là người... chọn đứng sau bà, nhìn bà tỏa sáng. Rồi âm thầm viết nhạc, để nếu có ai làm bà buồn, tôi còn có lời mà mắng họ."Một khoảng im lặng. Không gượng gạo, không lúng túng. Chỉ là... cả hai đang nghe rõ tim mình đập ở nhịp nào.Bảo Ngọc ngồi xuống cạnh Lyly, không nói gì. Cô cầm guitar, tay trượt theo dây đàn, cùng Lyly nghêu ngao vài nốt vu vơ. Nhạc chưa có lời, nhưng ánh mắt đã viết sẵn một đoạn tình thơ."Nếu mình là một bản song ca..." – Lyly nói khẽ – "...thì chắc sẽ là hai giọng không giống nhau, nhưng lại hòa nhau đến mức không ai muốn tắt.""Ừ. Một bản song ca không cần sân khấu lớn. Chỉ cần có nhau là đủ vang."💬 Một chút hậu trường:Cả hai người đều yêu âm nhạc, có cá tính rất riêng nhưng không hề đè lên nhau.Câu chuyện đặt trong hậu trường một chương trình, nơi cảm xúc mộc mạc nhất, không hào quang, không sân khấu — chỉ có thật lòng.Dễ thương vừa đủ, sâu vừa phải, và... lỡ thương luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com