TruyenHHH.com

Euphoria

Title: Ocean eyes

Warning: Unprotected sex, soft sex, fluff, angst, R18, HE, blindfold, NSFW, explicit sexual content

Pairing: Gojo Satoru x Reader

Character: Gojo Satoru

Read at your own risk!

https://www.youtube.com/watch?v=SdLfy2pqAQU

Ocean eyes - Billie Eilish & Blackbear

00:19 ━●━━━━━───── 03:37
⇆ㅤㅤ◁ㅤㅤ❚❚ㅤㅤ▷ㅤㅤ↻






"You really know how to make me cry, when you gimme those ocean eyes."

"Chẳng lẽ thầy không quen ai khác thông thạo Hắc Thiểm sao?"

Đôi mắt xanh biếc khẽ lay động phía sau lớp vải đen, và bàn tay đáp xuống mái tóc bạch kim phong trần mà vuốt ngược nó ra sau, Gojo điềm tĩnh lấy một ngụm khí lạnh trước khi buông hơi thở dài xem chừng phiền muộn khó tả. Cơ mà, lòng dạ kẻ mạnh nhất ra sao, người phàm trần nào có thể hiểu thấu.

Gojo chậm rãi lắc đầu, không một ai có thể đoán được áng trời thu ẩn sau lớp vải đen thuần túy ấy, đang lơ đễnh nơi nào phía xa kia. Gần đó, cậu nhóc với mái tóc màu anh đào cũng chỉ đành chịu trận, hàng mi buồn thiu rũ xuống và hai má bánh bao phồng lên, giận dỗi.

"Nanamin dạy thằng bé đi."

"Tôi từ chối."

Gojo vừa cất lời đã bị người đối diện phũ phàng ngắt quãng, nhưng hắn cũng chẳng thèm ngạc nhiên bởi đây đâu phải lần đầu tiên hắn đem học trò của mình đến, mặc cho cậu nhóc mè nheo Nanami giúp luyện bằng được Hắc Thiểm. Mà Nanami, xem chừng thảnh thơi thấy lạ. Căn phòng rộng rãi tới tròn mắt thế mà chỉ vang lên thanh âm của những trang sách từ tốn lật qua bên.

"Hết cách rồi sao...?"

"Không. Còn một người."

Vẻ ỉu xìu không giấu đi đâu cho được bỗng nhiên bị câu nói của Nanami thổi bay, Gojo thoáng thấy hàng vạn vì sao sáng chói như bừng lên trong đôi mắt cậu học trò nhỏ. Và không rõ vì cớ nào, nhưng hắn nghĩ, chỉ là nghĩ mà thôi, có vẻ hắn đoán được "người ấy" là ai.

"Ai ạ?" - Để rồi khi Itadori ngây ngô hỏi, và Gojo nhận lại cái liếc mắt lẳng lặng mà đầy ngụ ý của hậu bối Nanami, hắn mới nhận ra trực giác của bản thân quả nhiên là vô cùng sắc sảo.

"Thầy cậu biết đấy."

Thoáng chốc đôi mắt hồn nhiên của học trò vừa kịp lia tới, Gojo thừa biết hắn chẳng còn đường lui. Hắn cũng không nỡ từ chối cậu bé mà chỉ đành lấy một hơi, cảm nhận không khí lấp trọn buồng phổi hồng rồi sớm nhẹ tênh lúc hắn trút bỏ mọi phiền muộn chất chồng.

"Hết cách rồi nhỉ?"

..

"Thầy, thầy có nhầm không vậy?"

"Hmm? Nhầm sao được."

Dưới ánh đèn huyễn hoặc thinh không, hương say cồn rượu nhập nhoạng trùm lên thánh địa chốn đây. Itadori tự hỏi, thật sự tồn tại một nơi như này ở góc khuất của thành phố hoa lệ, và phải chăng do cậu quá trẻ người non dạ để biết tới sự hiện diện của nó? Tại sao, tại sao thầy cậu lại biết tới nơi này? Nhưng điều quan trọng nhất chính là, Hắc Thiểm thì liên quan gì tới một quán bar cho người độc thân?

Vẻ hoang mang tột cùng trên gương mặt Itadori vô tình khiến cậu chẳng khác nào chú nai con lạc giữa bầy sói, còn Gojo - gã trai tóc bạch kim thì ngược lại, hắn kéo cậu nhóc hãy còn ngẩn ngơ chưa trải sự đời qua dòng người không mấy đông đúc, làm nhóc tì vụng về vội vã theo sau nên toàn đụng phải mấy cô nàng bận đồ đốt mắt người xem.

Trong khi thằng bé đang rối rít không nói thành lời, còn mấy nàng mèo gần đó mải mê dòm ngó cậu nhóc non tơ và gã trai tóc bạch kim diện vest lịch thiệp đi cùng, thì xem chừng Gojo - nhân vật trung tâm của mọi ánh nhìn lại chẳng mấy để tâm.

Hai người dừng bước trước một hàng ghế dài trang trọng, Itadori chăm chú đánh mắt tới quầy bar gần đó rồi mới dám ngồi xuống miễn cưỡng. Mỹ cảnh nơi đây khiến cậu choáng ngợp, nhưng vì cớ nào mà thầy cậu lại thảnh thơi như thể đây chẳng phải lần đầu tiên.

"Thầy, thầy... nhầm rồi."

"Nơi này thì liên quan gì đến Hắc Thiểm chứ?"

"Cứ từ từ." - Nhàn nhã buông một câu vỏn vẹn ba tiếng không thể ngắn hơn, hắn dựa vào thành ghế phía sau lưng.

..

Coi sao như chú bồ câu ngây dại nương theo bầu trời mơn man xanh ngát, đôi mắt nâu hạt dẻ thuận theo Lục Nhãn óng ánh và đáp trên tấm màn đỏ đô đang vén lên chầm chậm, Itadori khó có thể kìm được bản tính hiếu kì vốn luôn thường trực trong lòng.

Thính phòng êm lại khi giai điệu sâu lắng ngân lên, quyện hoà cùng ánh đèn dìu dịu trải mình lên mái tóc sóng lơi của nữ thần phía xa, cậu nhóc ngẩn người.

"I've been watching you.
For some time..."

Em đã dõi theo anh, một khoảng thời gian không thể đong đếm...

"Can't stop staring
At those oceans eyes..."

Chẳng tài nào ngăn bản thân lạc trong đôi mắt ấy, đôi mắt đại dương dạt dào sóng biếc...

"Burning cities
And napalm skies..."

Khi thành thị phồn hoa chìm trong biển lửa, và bầu trời quện mùi xăng nồng...

"Fifteen flares inside those ocean eyes

Your ocean eyes..."

Em chỉ thấy mười lăm đốm sáng nhẹ nhàng trôi trong đôi mắt ấy, đôi mắt tuyệt trần tựa vầng biển xa.

"No fair...."

Thật không công bằng, có phải vậy không? Itadori ngơ ngẩn thả hồn theo giai điệu du dương, tưởng như câu từ thanh ngọt ấy vỗ về tâm trí cậu.

"Cô ấy... hát hay quá..."

Nhóc tì hào hứng thì thầm với người bên cạnh, ai ngờ lại chỉ thấy áng trời thánh khiết ẩn sau lớp vải đen đã lơ đãng neo đậu nơi ánh đèn sân khấu quá đỗi thê lương. Cậu trai có chút bất ngờ, hoá ra một người chẳng thiếu gì từ tiền bạc tới quyền lực như Gojo, cũng có thú vui tao nhã đến thế.

"You really know how to make me cry

When you gimme those ocean eyes..."

Người yêu dấu ơi, anh thực sự biết cách khiến em rơi lệ, khi mà trao em ánh nhìn xanh thẳm ấy.

"I'm scared...."

Em sợ lắm.

"I've never fallen from quite this high

Fallin' into your ocean eyes
Those ocean eyes."

Bởi em chưa bao giờ thả mình rơi tự do từ trên đỉnh cao vời vợi, thả mình vào đại dương ngát xanh. Trong đôi mắt anh.

Thính phòng rộn lên tràng pháo tay xen kẽ, hoá ra Itadori cũng bị giọng ca của nữ thần ấy làm cho xiêu lòng. Dẫu cho đàn hát, cậu cũng không có mặn mà lắm, nhưng có lẽ chỉ là cậu luôn bảo thủ mặc niệm như vậy vì chưa có ai thực sự, thực sự khiến một người trông dễ dãi mà thực ra là khó chiều này... say mê chút ít, phải không?

"Đôi mắt màu đại dương...? Bài hát này thật sự rất hợp với thầ-"

Bức màn đỏ thẫm hạ xuống và ánh đèn bảng lảng nhường lại sân chơi cho những vị khách lỡ lạc vào chốn men say, đôi mắt nâu hạt dẻ ngây dại hãy còn vương chút mơ màng đó, thẫn thờ tột độ khi cuống quýt đảo quanh dòng người hoà cùng tiếng nói cười đan xen, kiếm tìm ngơ ngác. Ấy vậy mà bóng người cao ráo kia đâu...

Lại biệt tăm biệt tích.

"Woah? Sensei...?"

..

Ba tiếng gõ cửa đều đặn vang lên cuối dãy hành lang trống huơ trống hoác, Gojo đợi chờ điều gì đó... một ai đó, phía sau cánh cửa mạ sắc vàng kim trang trọng kia.

Hắn chờ. Chờ đợi. Tấm vải đen thuần túy hắn gói gọn trong túi áo.

"Khoan nào, tôi ra ngay." - Chất giọng không vì cánh cửa thô kệch mà mất đi thanh sắc êm ả vô ngần, thế mà lại có thể khiến kẻ mạnh nhất chần chừ mất mấy giây quý báu. Giọng nói dịu dàng hắn từng yêu. Hắn đã yêu và sẽ luôn yêu ngay cả khi thân xác này chỉ còn lại nấm mộ rêu phủ.

Gojo không muốn nghĩ nhiều, hắn không muốn phí phạm thời gian thêm nữa.

Và hắn đẩy cửa vào.

"He left her lonely with a diamond mind

And those ocean eyes..."

Người bỏ em lại một mình, đơn độc cùng khối lý trí cứng cỏi tựa phiến pha lê rực rỡ.

"Như vậy là thiếu kiên nhẫn lắm, nhỉ?"

Đôi mắt đại dương dập dìu sóng ngát ấy...

"Sao anh vào được tận đây thế?"

"Hmm, Satoru?"

..

Hàng mi thê lương đem màu tuyết trắng, trầm lặng cúi mình trước nữ thần. Đôi mắt thước ngọc lặng lẽ hoà cùng nhung nhớ da diết, lơi theo hoài niệm âu yếm dẫn lối đại dương che chở bóng hình em. Nốt lặng triền miên ngân dài trong lòng Gojo, xúc cảm lăn tăn gợn lên nơi dòng chảy trầm lưu tựa suối ngàn xanh thẳm.

Viên ngọc sáng giá độc tôn duy nhất, có lẽ sẽ đắn đo nếu phải thừa nhận rằng bản thân có chút bối rối khi bước vào căn phòng nhập nhoạng ánh đèn, để mà gặp lại em sau ròng rã biết bao tháng ngày ly biệt.

"L/N, cô nên tìm người khác cho vị trí hậu cần."

Cánh cửa sau lưng khép lại, cửa đã khoá trong. Gojo không nói dối, em thực sự cần thay đám người phù phiếm đó, vì tất cả những gì chúng cần là vài đồng lẻ và chỉ có thế, chúng đã nhắm mắt làm ngơ cho hắn tùy tiện tiếp cận em.

"Vậy sao? Buồn thế." - Y/N thừa hiểu ý hắn, nhưng em cũng chẳng hơi đâu mà để tâm. Đám người rỗng tuếch ngoài kia và cả Gojo Satoru, không ai là ngoại lệ. Suy cho cùng thì ai cũng như ai thôi. Thế gian chưa từng thấy kẻ nào có thể là bến đỗ mà niềm tin em an yên gửi gắm cả.

"Thế anh tới đây có chuyện gì?"

Đôi mắt (e/c) chăm chú vào ảnh phản chiếu từ tấm gương được viền quanh bởi cơ man là bóng đèn led, Y/N khẽ lau đi vết son đỏ rượu quý phái trên đôi môi trái tim. Lắm lúc, em nghĩ thấy thật phiền phức khi lúc nào cũng phải tẩy trang sau mỗi buổi trình diễn ngắn tí tẹo, cơ mà may sao mỹ phẩm em dùng toàn hãng xa xỉ nên chắc là... cũng không quá tổn hại cho da em.

"Chuyện quan trọng."

Nhiêu đây chẳng đủ gợi lên trong lòng nữ thần chút hứng thú, Y/N chăm chú quệt đi đường eyeliner nâu trầm trước khi với tay tới chai nước khoáng gần đó. Sân khấu với đèn neon là cái gì chứ. Niềm vui của em chỉ đơn thuần là ngụm nước mát lạnh sau mỗi lần trình diễn hào nhoáng mà thôi.

Gojo không phải kiểu người vòng vo, em đã ở bên hắn đủ lâu để chắc chắn điều đó. Mắt mèo sắc sảo thoáng liếc tới ảnh phản chiếu của chiếc gương, chỉ là em không muốn đại dương bao la trong cái nhìn của hắn nhấn chìm em, một lần nào nữa. Bởi không ai phạm cùng một sai lầm đến lần thứ hai cả.

Nhưng Gojo, hắn lại chọn cách im lặng.

Cứ lần nào em liếc tới gương mặt hắn trong gương, là y như rằng làn sóng biếc trong đôi mắt ấy đã đợi em từ trước và dường như cũng chỉ có vậy, đợi em. Neon vàng nhập nhoạng đượm cả gian phòng của nữ thần, còn biển xanh nơi đó lẳng lặng chờ em thả mình cùng làn sóng nhẹ, mong mỏi làm sao được ôm lấy em vào lòng. Y/N vẫn nhớ như in ánh mắt ấy, ánh mắt giả dối hắn trao em những tháng ngày hai đứa còn gọi nhau một tiếng "yêu".

"Về Itadori Yuuji?"

Nhấp ngụm nước mát dịu, Y/N sơ sẩy làm rơi chiếc nắp tí hon xuống sàn nhà. Em bất lực thở dài, có lẽ em nên tạo thói quen xem tử vi trước khi ra khỏi nhà, hoặc hôm nay quá là đen đủi cho em.

Đại dương nơi đáy mắt lặng im, tuyết trắng đôi hàng mi khẽ khàng lay động. Suy tư chập chùng những sầu muộn, trái tim chơi vơi tựa con thuyền lạc giữa miền đảo cô độc và rối ren ngàn ngàn.

"Không." - Nơi gió ngao du có sóng biển đáp lại, nữ thần thoáng chút gì đó gọi là ngỡ ngàng. Đôi mắt (e/c) dáo dác kiếm tìm chiếc nắp chai phiền nhiễu, mà không ngừng nhớ lại cuộc điện thoại với vị hậu bối tóc vàng óng "nào đó". Chẳng phải Gojo lặn lội tới tận đây là vì câu nói của người ấy sao?

"Không thì chuyện gì?"

Chẳng thể kham nổi bầu không khí gượng gạo này thêm nữa, em cất lời. Chiếc nắp phiền phức tưởng như biệt tăm biệt tích cuối cùng cũng bị em tìm ra. Rồi khi nữ thần vừa kịp đứng lên mà chỉnh trang lại mái tóc xoăn lơi êm ả, bóng hình cao lớn vượt trội của ai kia đã cách em chỉ vỏn vẹn có vài bước.

"...em."

Lại là ánh mắt ấy. Y/N hận nó biết bao.

Sóng dập gió dìu như muốn đem em xa bờ cát trắng, nơi mà em giữ trọn một lời thề rằng trái tim quá đỗi mỏng manh này, sẽ chẳng thể trao ai. Em bỗng dưng ghét tấm gương kia, bởi vì nó mà em không tài nào lảng tránh khoảng trời xanh biếc mà hắn đem thả vào đáy mắt. Thước ngọc tuyệt trần mà vô tình ấy, đã lạnh lùng nhấn chìm trái tim em trong thứ giả tạo hắn gọi là, tình yêu.

"Đừng đùa với tôi, Gojo."

Lời cay đắng chưa kịp thốt ra, hắn đã giam em trong vòng tay ấm áp. Giống như những lần trước vậy, hắn ôm em từ đằng sau. Nhưng với em, đó chỉ là cái ôm nồng hậu từ một trái tim lạnh lẽo, cũng giống như vô vàn lời nói dối trắng trợn khác mà thôi.

Em bấu vào cánh tay quấn quanh hông mình, dùng sức đẩy hắn ra. Nhưng kẻ mạnh nhất không những không buông tha mà còn siết chặt hơn nữa.

"Nghe tôi nói, Y/N..."

Em trở mình, vẫy vùng trong vòng tay vững chãi đó. Nhưng một cựu chú thuật sư đã lâu không dấn thân vào những cuộc chiến chinh vào sinh ra tử như em, dẫu cho sức mạnh cũng chẳng phải dạng vừa, cơ mà khi so với một gã trai được người đời ca tụng là cán cân của giới Thuật Sư, thì kết quả ra sao chỉ có kẻ ngu muội mới không thể đoán ra.

"H..ưm..."

Chìm đắm nơi mật ngọt đong đầy, tóc bạch kim lặng thinh ngả mình trên da trần thơm dịu. Hắn vùi chóp mũi tinh xảo trong hơi ấm nơi em mặc cho đôi vai nhỏ kia giật thót mà khép nép trước hắn, em thở hắt ra lúc bờ môi nóng bừng đó tùy hứng quyện cùng hương nước hoa thanh lịm. Cứ như vậy, hắn mân mê bả vai mềm mịn, chút cự tuyệt của em có là cái gì với kẻ mạnh nhất hắn đây.

Em ghét những cái chạm này. Nó không phải là tình yêu, chưa bao giờ là tình yêu.

Chỉ là độc dược gói mình trong nhụy hoa kiều diễm. Rượu cũ mốc meo trong chiếc bình kiểu cách tân trang. Lòng dạ mặc nhiên không thay đổi, cái duy nhất thay đổi là vỏ bọc hoa mỹ của những giả dối vô tình.

"...quay lại đi."

Bắt đầu lại đi. Quay lại với tôi.

Về lại bên tôi.

"Nếu muốn tôi giúp cậu bé đó, không cần làm tới bước này."

Em nói vậy, và vòng tay ấy chỉ siết em chặt hơn. Bờ môi kẻ nọ rầu lòng hôn lên vành tai mỏng manh, rồi cất từng hồi phiền muộn dạo trên chiếc cổ trắng sứ hoàn mỹ. Bầu trời xanh trong đượm buồn khi chẳng tài nào ôm lấy áng mây tinh khiết, dù rằng khoảng cách cũng có đáng là bao.

"Không phải..."

"Vậy, tránh ra."

Nữ thần gồng mình chống cự, nhưng ánh (e/c) ấy, dù sắc sảo vô bờ nhưng làm sao có thể găm lấy từng đợt sóng vỗ về chốn đại dương bao la. Sóng vẫn động còn gió chẳng ngừng, hắn thực lòng mong nhớ em và liệu thế lực nào có thể ngăn được điều đó? Em ư?

"...xin lỗi em."

Tàn diêm âm ỉ bỗng dưng cháy bừng chỉ vì một câu nói, mật dịu rót vào tai chỉ ngọt ngào chừng nào hai đứa còn gọi nhau một tiếng yêu. Y/N ghét cay ghét đắng những cái chạm em từng thiết tha khao khát. Khao khát? Em đã ngu ngốc tới nhường nào vậy...

Là do em phạm sai lầm vì đã tin hắn? Hay là do hắn phạm sai lầm vì đã làm tổn thương em?

Chắc chắn, là do kẻ mạnh nhất phạm sai lầm.

..

Nhớ lại tiếng hát ngân lên quyện hoà cùng men say ngây ngất, lời ca thi vị đưa Gojo về lại khoảnh khắc ngắn ngủi đã in sâu tận đáy tâm can. Có phải là quá xốc nổi không, khi chỉ vì muốn đẩy em ra xa khỏi giới Chú Thuật mà hắn bất chấp làm tan vỡ trái tim nữ thần hắn luôn đem lòng thương mến?

"Dừng lại ở đây thôi Y/N." - Nói dối, hắn chẳng mong gì hơn ngoài được cùng em sánh bước tới cuối con đường.

"Tại sao?"

"Người mới." - Chẳng có người nào ở đây cả. Đại dương nơi đáy mắt chỉ vì em mà trân quý, trái tim đỏ hồng này sau cùng cũng chỉ có một ngăn duy nhất cho em mà thôi.

"Tôi không muốn dính líu gì tới các Thuật Sư khác." - Là vì hắn không muốn em dính líu tới giới Thuật sư khốc liệt này nữa. Nó quá nguy hiểm cho em và người phụ nữ mình yêu, liệu có tên đàn ông nào muốn cho ra trận?

Đứa bé con Y/N ngày nào hắn còn trêu chọc, trái tim nhân hậu mà hết mực thủy tinh ngày nào đã bao giờ đỡ phần mong manh. Hồng nhung xinh đẹp khoác thêm lớp cánh yêu kiều quý phái mỗi ngày mưa rồi lại trở nắng, cũng chỉ là để ôm lấy những mềm mại yếu đuối và giấu đi bầu nhụy son sắt khỏi giông bão ngoài kia.

Ngày em rời bỏ giới Cao Trung Chú Thuật, không ai là không biết kẻ nọ đã làm tan vỡ trái tim em. Ấy nhưng chẳng ai hay rằng kẻ mạnh nhất, trái tim đâu phải kim cương như thế gian vẫn hằng quan niệm.

..

Ấy vậy mà giờ hắn lại ở đây.

"... tôi nhớ em."

Đại dương thẳm xanh một màu vị kỷ.

"Người khác của anh đâu?"

Và vòng tay siết chặt.

"Chẳng có người khác nào cả."

"...tôi đã nói dối em."

Còn lần này, hắn nói thật.

Hơi ấm khao khát được thâu trọn em, cơ mà sao em lại lạnh lùng đến thế.

"Tôi không muốn em dính líu đến giới Thuật Sư nữa. Nó quá nguy hiểm cho em. Chẳng phải em cũng thấy rồi sao? Haibara, rồi cả Suguru..." - Gojo không nói dối, cái chết của đàn em rồi lại tới người bạn thân duy nhất đã nhen lên trong lòng hắn nỗi sợ khôn cùng. Vị chú thuật sư mạnh nhất có thực sự là mạnh nhất hay không, khi lại sợ một ngày em bỏ mặc hắn đơn côi trên cõi đời này hơn bất cứ điều gì khác.

Hắn thà đơn thương độc mã nhưng biết rằng ở đâu đó ngoài kia, đoá hồng hắn yêu vẫn toả rạng dưới ánh ban mai thanh thoát, còn hơn là ích kỉ níu lấy trái tim nữ thần dù rằng rất có thể một ngày nào đó, hắn trở về và em chẳng còn có thể đợi hắn. Không bao giờ có thể nữa.

Nhưng nếu vậy, điều gì đã đưa hắn tới đây?

"...Y/N, tôi vẫn yêu em... và không gì có thể thay đổi được điều ấy. Tôi xin lỗi..."

Vì đã nói dối em.

Vì đã làm tổn thương em.

Tôi xin lỗi vì tất cả.

"Tôi nhớ em..."

Mái tóc bạch kim gục lên bờ vai ấm áp, gã trai bất chấp ôm lấy em như thể em là lẽ sống cuối cùng. Đôi vai nhỏ sẽ luôn là bờ cát trắng mà sóng biếc dù có tha hương tới đâu cũng sẽ quay trở về, mãi mãi là như thế thôi.

Vẻ yếu lòng của kẻ mạnh nhất chỉ có mình em hay biết.

I'm scared...

"Em sợ lắm, Satoru."

I've never fallen from quite this high

Fallin' into your ocean eyes
Those ocean eyes.

"Làm sao em biết được anh không nói dối em chứ?"

Ánh mắt ấy, chưa bao giờ thay đổi. Chẳng đành lòng mà trút hơi thở dài, nữ thần nhón chân, vươn tay em áp lên đôi má đó. Hắn vô thức cúi xuống đôi chút mà đón lấy cái hôn nhẹ lên hàng mi trắng tuyền đẹp đẽ, vệt son môi đỏ lưu trên mi mắt và trải dần xuống đôi má đầy lưu luyến khiến hắn nuối tiếc xen lẫn ngỡ ngàng lúc môi em rời đi.

Vừa hay, đại dương nơi ấy cũng đáp lại em.

"Tin tôi." - Đôi mắt ấy đã khẳng định tất cả. Nữ thần đành lòng buông lơi. Tay hắn đỡ lấy eo em, tay còn lại ẩn nhẹ gáy em cho nụ hôn sâu hơn. Hắn vẫn luôn dịu dàng và say mê hệt như lần đầu hai đứa mới sa vào lưới tình vậy.

Tà váy xẻ dọc thướt tha không thể ngăn được bàn tay hư hỏng lần mò xuống dưới đó, em nhắm mắt làm ngơ hơi ấm thèm khát vuốt ve cặp đùi đầy đặn, mặc cho hắn được nước lấn tới mà nôn nóng đặt em lên mặt bàn trang điểm đằng sau.

Ngón tay hắn mân mê lọn tóc xoăn sóng lơi, và rồi trìu mến hôn lên đó trong khi em tham lam vùi mình vào hõm cổ hắn. Dấu son của em in trên da coi sao như chiến tích, hắn còn có thể mê mẩn tới nhường nào khi em chiếm hữu hắn như thế này nữa đây.

Lọn tóc thơm tho trượt khỏi ngón tay Gojo lúc em bẽn lẽn ngước lên, và tất cả những gì kịp vụt qua tâm trí hắn lúc ấy là đôi mắt ầng ậc nước của nữ thần.

"...hm...?"

Bỗng dưng nhận ra khoé mi đong đầy lệ ấm, Y/N ngơ ngẩn một hồi rồi mới thẹn thùng quay đi, trốn khỏi làn sóng xanh biếc trong đôi mắt người thương. Có lẽ em cũng nhớ hắn thật nhiều, và giờ mới là lúc giọt nước tràn ly. Em thực sự không muốn hắn thấy vẻ yếu đuối tầm thường này, nhưng vì cớ nào mà nước mắt chỉ trực trào.

"...quay đi..!"

Chắc em nghĩ mình sở hữu chú ngôn trong phút bối rối, Gojo đoán vậy. Hắn dành vài giây cho con tim xao xuyến đôi chút, rồi chậm rãi hôn lên mi mắt em như em vẫn làm mỗi lúc thủy triều dậy lên trong lòng hắn, hay lắm khi tâm trí này cảm tưởng như ngoài kia lẽ sống đã cạn cùng.

Em ngơ ngẩn còn môi hắn thì rời đi, trước khi em kịp nhận ra, tấm vải đen thuần túy đã bao trọn tầm nhìn của em và tất cả chỉ còn lại một khoảng không gian kịt tối.

"... thế này ổn hơn chứ?"

Hơi nóng phả trên vành tai em, rồi lại đến cảm giác mềm mại phủ lên đôi môi thiếu vắng những nụ hôn kể từ lần ai kia nói lời từ biệt. Và em không sao nhầm được cảm giác khi bàn tay đó ranh mãnh đẩy đũng quần nhỏ của em qua bên.

Các giác quan thức nhọn dưới từng cái chạm nhẹ nhàng mà âu yếm, nữ thần chưa kịp cất tiếng thì cánh môi đó đã nghỉ ngơi trên sống mũi em. Cơ thể em bỗng dưng nhạy cảm hơn bao giờ hết, nhiệt thân ấm dần lúc đầu ngón tay hắn nũng nịu rê lên rê xuống trên bầu nhụy hồng.

Vị chú thuật sư dày dặn kinh nghiệm chẳng hề bỏ quên hạt ngọc nhỏ xinh, bởi hắn biết em thích run người cứ lúc nào hắn trêu ghẹo bên dưới đó. Và Y/N đây cũng chẳng phải dạng vừa, thính giác tinh tường men theo hương thơm lịch lãm mà thành công lần mò tới xương quai xanh sau lớp áo của ai kia. Em víu lấy cổ hắn, còn bản thân chịu khó rướn lên hòng chiếm trọn hơi ấm em từng nhung nhớ hằng đêm.

"Y/N có nhớ tôi không?"

Tóc bạch kim thủ thỉ bên tai nữ thần, hắn vùi đầu ngón tay vào trong thánh địa ướt át đó, còn em tinh nghịch mút mát trên làn da thơm tho của kẻ hảo ngọt nọ.

"Không..." - Đôi môi nhoẻn cười tinh quái, ngón tay hắn luồn vào bên trong, ngay tức khắc nơi đó ôm lấy hắn đầy thèm khát. Hắn biết mà, em bé đang dối lòng.

"...hmm, chỉ tôi nhớ em thôi cũng được."

Dưới ánh đèn neon nhập nhoạng đượm cả gian phòng, đại dương xanh biếc bắt gặp áng mây hồng lịm loang loáng trên đôi má kiều diễm của nữ thần. Giác quan nhạy bén có thể cảm nhận bên trong em mút chặt lấy hắn mỗi một lúc một nhung nhớ hơn, và sẽ là thật lòng nếu hắn bảo hắn chẳng thấy phiền hà gì với điều đó cả.

Có lẽ là do tầm nhìn bị tấm vải đen che khuất, mọi cảm quan của nữ thần đều rạo rực nơi hạ thân. Em ưỡn hông, thèm muốn mưu cầu hắn. Mà kẻ mạnh nhất cũng chẳng hơi đâu mà làm trái ý em bé dâm đãng của hắn cả, hắn nhấn lên thớ thịt mềm mềm phía trên, cùng lúc nuốt lấy cánh môi em, mong mỏi khôn cùng.

Y/N thơ thẩn khép đùi lại nhưng kẻ nọ sớm đã chen thân giữa hai chân em. Làn nước tinh khiết tuôn ra theo ngón tay hắn, em đỏ bừng hai má khi lờ mờ cảm nhận đôi mắt đại dương đó găm lấy em đầy mãn nguyện.

Kẻ nọ đẩy hông em lại gần, đoá hoa nhỏ lỡ chạm phải thứ gì đó vừa lạ mà lại vừa quen. Em mắc cỡ trốn sau hõm cổ phủ đầy vết son môi đó, cố gắng xua đi suy nghĩ đen tối trong đầu mình.

"hm..."

Bờ môi gã trai yêu thương hôn lên tấm vải đen, hôn lên chóp mũi em và dừng lại trên mái tóc thoáng hương ngọt dịu. Tay hắn ghì mái tóc em vào lồng ngực, trong khi hắn chậm rãi đẩy hông tiến vào trong em.

Đại dương không hay khái niệm giả dối, sóng vẫn luôn về và hôn lấy bờ cát trắng dẫu cho có tha phương tới nơi nao. Em không thể chiêm ngưỡng biển xanh bao la trong đôi mắt người thương, nhưng hắn lại có thể khảm trong tâm trí từng nét hoàn mỹ trên gương mặt hút hồn của em. Và chỉ như thế thôi đã là quá đủ rồi.

Bàn tay nhớ tới phát điên những đường cong hiểm hóc trên cơ thể nữ thần, đôi mắt nhớ vô cùng nụ cười duyên dáng trên cánh môi em. Và sẽ là nói dối nếu kẻ mạnh nhất bảo hắn đã quên cảm giác được đắm mình trong em, vì kì thực hắn có chết cũng quên được bất cứ thứ gì, miễn là nó thuộc về bé yêu của hắn.

Đầu lưỡi chần chừ nếm dư vị trên bờ môi đỏ au, bên dưới tham lam lấp đầy khoảng trống bên trong em. Có lẽ hắn đã quá say mê em khi tưởng như tạo hoá ưu ái chạm khắc nên em, là để dành riêng cho hắn. Có sai chăng nếu nói em chính là mảnh ghép độc nhất của Gojo Satoru này.

Nữ thần tỉ tê xíu xiu sau bờ vai cao lớn kia, bàn tay hoa huệ víu lấy cổ áo hắn, em bé liu diu kiếm tìm cái hôn trìu mến, và Gojo dù cho có đắm chìm trong tình yêu quyện hoà cùng dục vọng, cũng không quên trân trọng em như hắn vẫn hay làm. Mong manh tựa phiến pha lê rực rỡ, kẻ nọ nâng niu em trong nụ hôn thê lương và những cái vuốt ve cưng nựng nương theo từng nhịp đưa ra đẩy vào.

Tiếng nỉ non của nữ thần như rót mật vào tai, như thiết tha mơn trớn trong tâm trí kẻ mạnh nhất. Đại dương muốn dịu dàng nhưng lại bị chính em đánh gục, liệu vị chú thuật sư mạnh nhất có thể kìm lòng được lâu hơn không, nếu em cứ câu dẫn hắn như này...

Chiếc lưỡi hồng náu mình trong khuôn miệng nhỏ xinh đó, mời gọi Gojo đâm mạnh vào trong em. Quy đầu vồ lấy tử cung như mãnh thú ngấu nghiến bé thỏ trắng, đầu lưỡi lóng lánh dịch vị theo tiếng nấc nghẹn mà ló ra khỏi đôi môi căng mọng, và hắn chỉ chờ có vậy thôi.

Bên dưới tận tình chăm chút em từng li từng tí, thế mà xem chừng vẫn chưa thoả mãn chút nào. Vòng tay vững chãi nhấc cả thân thể em khỏi mặt bàn ướt nhẹp, hai chiếc hông uyên ương quấn quít lấy nhau chẳng rời một giây. Tốc lực vượt trội của kẻ mạnh nhất chắc chắn sẽ đánh bại em, nếu không phải vì đôi chân nõn nà của em đã từng tiên phong trong biết bao những thời khắc sinh tử.

Cơ thể em chưa đầu hàng, song tâm trí và trái tim em đã khuất phục.

Tình yêu của hắn cuốn lấy em như biển xanh hôn lên cánh trời trong vắt, như vòng tay to lớn ôm lấy thế giới nhỏ bé trong lòng. Hắn tùy hứng ngả cằm mình lên mái tóc (h/c), chưa hết say sưa hương hoa hồng dìu dịu tựa tơ vương trên từng lọn sóng. Còn bé con dựa đầu lên vai người yêu, lỡ lòng nghĩ về gương mặt tuấn tú đó sau lớp vải dày che kín đôi mắt ngân ngấn sương sa.

"...ra trong em đi..."

Mèo con lí nhí bên tai hắn, gò má ửng lên mấy mảng hồng sẫm nom như hai trái cà chua chín đượm. Bờ môi vị chú thuật sư nọ âm thầm nhoẻn cười ma mãnh, cũng giống như cái cách mà ngón tay hắn len lén mon men tới nút thắt lơ lửng của tấm vải trốn sau mái tóc em.

"...vâng vâng..."

Dâm huyệt thắt lại, mạnh bạo như chờ chực nuốt chửng thứ cương cứng đang thô bạo ra vào bên trong. Gojo nhâm nhi đôi môi xinh xắn của bé yêu, cái túm áo tí hon trên vai càng lúc càng chặt lúc hắn đâm thật mạnh vào lần cuối cùng. Đôi chân sau tà váy xẻ dọc khoá chặt hông kẻ kia, điểm giao thoa nơi em và hắn bỗng chốc nóng bừng như thiêu đốt.

Tấm vải đen lơi xuống xương quai xanh ngà ngọc, đôi mắt (e/c) nhoè lệ chẳng còn có thể nương tựa vào thứ gì để mà trốn khỏi cái nhìn say đắm của ai kia. Tóc bạch kim ghì lấy em lúc hắn ra bên trong đó, lấp trọn em với mọi ham muốn cùng nhung nhớ nén đọng suốt bao những tháng ngày.

Cơn sóng nào cũng sẽ về lại bên bờ cát trắng thôi. Mãi mãi là như vậy. Đó cũng là lý do tại sao mà hắn ở đây.

"...để cho tôi ích kỷ một lần."

"Hmm...?"

Dường như em nghe thấy kẻ nọ thì thầm gì đó, nhưng hắn chỉ lắc đầu. Làn sóng miên man thả hồn trong cái hôn vụng về song rất đỗi chân thành của nữ thần, em và chỉ có mình em mới có thể khiến vị chú thuật sư độc tôn duy nhất phải tự hỏi, hắn phải may mắn tới nhường nào khi được em âu yếm vuốt ve? Liệu rằng kẻ nọ, thực sự xứng đáng có được em?

Đêm nay còn dài. Gojo không vội. Không vội đi tìm câu trả lời bởi lẽ, dẫu gió có thổi từ phương nao, sóng đi xa vẫn tìm về bờ cát trắng. Hắn chẳng đi đâu cả, vì bên cạnh đâu còn vắng bóng hình em.

Ơ nhưng mà hình như, sóng trót quên điều gì đó...?






12/10/2023

18:59

5662 words.

Not edited.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com