TruyenHHH.com

Eunyeon Tu Viet Minh La Gi Cua Nhau

Sau khi làm xong thủ tục nhập học cho Yoo Jung xong thì EunJung đi đến công ty nhận việc. Vì là ngày đầu tiên nên chỉ đến xem làm quen với một số việc rồi được về sớm. Thế nên tranh thủ thời gian EunJung ghé qua siêu thị mua thêm ít đồ dùng và thức ăn dự trữ mang về nhà. Khi ngang qua tiệm bánh nướng, loại bánh mà Yoo Jung thích cô ngừng lại rẽ vào mua. Lúc bước ra không khỏi mỉm cười nhìn hộp bánh, chắc Yoo Jung thích lắm đây. Ngồi vào xe đặt hộp bánh sang một bên, EunJung lái xe về nhà để đồ, tiện thể nấu vài món Yoo Jung thích để mang đến trường cho con bé ăn. Cô muốn tranh thủ thời gian bên con, ít nữa bận rộn cô sợ mình sẽ không bên Yoo Jung được nhiều.

Phía bên kia đường trong cửa hàng bán hoa đối diện tiệm bánh, Park JiYeon đang tìm mua hoa để trên bàn làm việc của mình, vô tình ngước mắt nhìn sang bên đường, hình ảnh quen thuộc mà cô ngày đêm mong nhớ đang hiện diện trước mắt, nụ cười kia thật không lạc đi đâu được.

"Là Jungie. Đúng là Jungie rồi. Là thật không phải mơ."

Anh trợ lí đi cùng Park JiYeon thấy Park JiYeon thất thần liền xua tay trước mặt Park JiYeon liên tục gọi

"Chủ tịch, chủ tịch"

Bất ngờ JiYeon buông hoa trên tay bật dậy lao ra ngoài, nhìn dòng xe đông đúc, hình ảnh ai kia đang đứng bên đường càng làm cô sốt ruột chỉ muốn sang đường ngay. Khi sang được đến nơi thì người cần tìm đã không thấy, JiYeon như người điên hỏi hết người này đến người kia nhưng đều nhận được cái lắc đầu. Tại sao mới phút trước cô còn thấy EunJung mà giờ đã không thấy. Tại sao ông trời không cho cô cơ hội sửa sai.

"Jungie, Jungie đang ở đâu?" Ánh mắt đau buồn lại xuất hiện, cả tim cô cũng thắt lại.

JiYeon mệt mỏi, đôi mắt vô hồn nhìn vào dòng người đi trên đường. Tại sao thấy người mình yêu trước mắt đến cuối lại để vụt mất là sao? Cô thấy trái tim đau nhói. Trong lòng không ngừng gọi tên EunJung.

Trong khi đó sau khi về nhà nấu xong thức ăn, EunJung cẩn thận cho vào hộp rồi mang đến trường cho Yoo Jung. Lúc đến nơi cô mỉm cười tay cầm thức ăn muốn dành bất ngờ cho Yoo Jung thì cảnh tượng không hay đập vào mắt. Một cô gái cao ngang cô đang giằng co hộp bánh với một đứa trẻ, một tay không ngừng bốc bánh ăn, tay kia cứ giằng co cướp bánh tiếp, đứa trẻ thì mếu máo cố giữ bánh lại. EunJung mặt đỏ bừng tức giận vì đứa trẻ kia không ai khác chính là Yoo Jung, cô vội chạy đến đẩy cô gái kia ra ôm lấy Yoo Jung giọng dịu dàng:

"Yoo Jung con có sao không?"

Yoo Jung thấy EunJung thì được đà khóc nức nở

"Oaoa mẹ ơi, bà cô già kia cướp bánh của con oaoaa."

Thấy con gái khóc lòng EunJung không khỏi thắt lại. Ôm lấy con vỗ nhè nhẹ dỗ dành

"Yoo Jung ngoan đừng khóc. Mẹ mang bánh con thích nhất đến cho con nè, còn nấu món ăn con thích nữa. Để mẹ đánh cô kia rồi báo cảnh sát nhốt cô ấy lại vì bắt nạt con nhé."

"Ya tiểu quỷ kêu ai là bà cô già hả. Muốn bị nhéo tai không? Mà cô hiểu nhầm rồi. Tôi không phải người xấu đâu. Tôi nói thật đấy." Cô gái kia lúc này mới lên tiếng.

"Cái cô kia, cô dành đồ ăn của con tôi giờ còn dọa nó. Cô lớn đầu lại đi bắt nạt một đứa nhỏ mà được à? Có người xấu nào nhận mình là người xấu không? Đây là trường mầm non, sao có thể tùy tiện cho người lạ vào bắt nạt trẻ nhỏ như thế này được. Cô phải theo tôi tới phòng bảo vệ." EunJung quay sang trừng mắt nhìn cô gái nói.

"Tại tôi đói quá kêu tiểu quỷ kia chia một nửa hộp bánh cho tôi mà nó không chịu nên tôi đành phải cướp. Ách. Mà tôi không phải người lạ, tôi cũng có cháu gái gửi ở đây nên mới được vào trong giờ nghỉ trưa mà. Cô không cần báo bảo vệ đâu." Cô gái kia ấp úng nói.

EunJung thấy máu nóng lên đến đầu, cố kìm xuống cơn giận, hôm nay cô gặp loại người gì thế này. Cướp đồ ăn của một đứa nhỏ.

Yoo Jung lúc này phồng má nói.

"Cái bà cô già xấu tính."

"Cái gì tiểu quỷ muốn chết hả?"

Cô gái kia định vươn tay véo tai Yoo Jung thì bị EunJung chắn ngang rồi trừng mắt nhìn đành rụt tay lại nhưng không quên liếc mắt lườm Yoo Jung.

"Cô Hyomin sao cô ăn hết cơm trưa của con. Huhu. Tối nay con về mách baba." Chợt một cô bé trên tay cầm một đống bánh kẹo chạy ra.

"Soram đừng khóc, cô thương. Tí cô mua kẹo đền cho con nhé. Cô dẫn con ăn cơm căn tin trường nha." HyoMin ngãi đầu ôm cô bé dỗ dành.

"Không chịu đâu. Con muốn ăn cơm mẹ làm cơ. Oaoa. Không ăn cơm trường đâu. Khó ăn lắm. Oaoa cô là đồ tham ăn." Cô bé lắc đầu không chịu, khóc to hơn.

HyoMin khó xử không biết làm gì thì EunJung bế Yoo Jung ngồi xuống chỗ cô bé kia giọng nhẹ nhàng

"Con đừng khóc nữa, ăn chung cơm với Yoo Jung nhà cô nhé." Nhìn bé gái xinh xắn đáng yêu bằng tuổi con mình liền làm lòng lòng EunJumg mềm nhũn không tự chủ mà dỗ dành.

Cô bé ngừng khóc đôi mắt long lanh nhìn lên, chớp mắt

"Thật không ạ? Cô là mẹ bạn Yoo Jung ạ, cô đẹp quá." Soram nhìn EunJung không khỏi thốt lên, cô ấy thật như nữ thần nha, thật đẹp. Ở nhà cũng có a di đẹp như vậy rồi nhưng a di của con bé quá lạnh lùng không cười còn cô này cười trong rất đẹp nha.

"Ừm, cô là mẹ Yoo Jung. Chúng ta lại ghế đá ngồi nhé. Yoo Jung mới chuyển đến đây, con nhớ giúp đỡ con gái cô nha. Sáng cô cũng làm cơm hộp cho Yoo Jung, vừa cũng làm thêm mang đến đủ cho chúng ta ăn nè." EunJung vui vẻ đưa hợp cơm mình đã làm cho đứa nhỏ trước mặt thấy.

Yoo Jung lúc này cười híp mắt

"Soram, mẹ tớ nấu ăn ngon lắm đó, cậu ăn chung nha. Mẹ, đây là bạn con mới quen hôm nay. Cậu ấy tên là Soram."

EunJung mỉm cười dắt Soram và Yoo Jung ra bàn đá ngồi rồi bày đồ ăn ra, Yoo Jung la lên

"Oa bánh con thích nhất nè."

Vuốt tóc Yoo Jung, EunJung mỉm cười chiều chuộng nói

"Ừm con ngoan thế ăn nhiều vào, cả Soram nữa."

Soram vừa ăn vừa nói

"Cô nấu ăn ngon quá mẹ con nấu còn không ngon bằng cô. Oa ngon quá."

Có một người bị cho ra rìa từ nãy nhìn thức ăn bày ra trước mắt, mùi thơm lừng đưa lên mũi, không ngừng nuốt khan, bụng kêu liên tục, chạy lại tự nhiên ngồi vào chỗ bốc thức ăn. Vừa ăn vừa khen

"Oa ngon thế."

EunJung trừng mắt nhìn HyoMin

"Ai cho cô ăn hả?"

HyoMin mếu máo, sụt sịt, đáng thương hề hề nói

"Tôi đói mà cho tôi ăn xíu thôi."

Nhìn vẻ mặt của HyoMin thêm cái bụng đang kêu của cô ấy làm EunJung mềm lòng bỏ qua cái vụ cô ấy dành đồ ăn của con cô, đành gật đầu đồng ý nhưng ngay sau đó hối hận vô cùng, cô chưa gặp người nào có sức ăn kinh khủng như thế, cả Yoo Jung và Soram thấy HyoMin đang ăn như máy cũng lao vào ăn theo. Cuộc chiến đồ ăn giữa hai đứa bé và một người lớn làm EunJung thấy buồn cười, cô cười liên tục, nụ cười rạng ngời dưới ánh nắng.

HyoMin đang ăn miệng đầy thức ăn bất chợt ngẩng đầu bắt gặp nụ cười kia liền ngẩn ngơ quên cả nuốt thức ăn, EunJung ngừng cười thấy HyoMin ngẩn người nhìn mình liền xua tay trước mặt cô ấy hỏi

"Cô sao thế?"

"Khụ Khụ"

HyoMin bị ghẹn thức ăn, EunJung vội lấy nước đưa cho cô. Nhân cơ hội cả Yoo Jung và Soram đều ăn hết thức ăn. Người ngoài nhìn vào đều cảm thấy cảnh tượng trước mắt rất ấm áp vui vẻ. Sau bữa trưa HyoMin có điện thoại nên phải đi trước, còn EunJung cũng phải về công ty. Trước khi đi HyoMin còn ngoái đầu nhìn EunJung rồi mỉm cười.
"Cô ấy cười đẹp thật cũng rất đặc biệt. Tiếc là có gia đình rồi."

Buổi tối, EunJung đi mua thêm ít đồ còn thiếu vì siêu thị gần nhà nên cô đi bộ. Lúc về, cô sải bước đi nhanh vì lo Yoo Jung ở nhà một mình sẽ sợ. Đang đi thì EunJung va phải một người làm cả hai đều ngã xuống đất, lúc ngẩng mặt lên xem người đó có sao không thì EunJung mở to mắt, sững người lại khi thấy người trước mặt mình. Người kia cũng ngạc nhiên không kém gì EunJung. Ngay lập tức, EunJung bỏ đi luôn nhưng bàn tay bị nắm lại.

EunJung muốn bỏ đi nhưng bàn tay bị níu lại, cô khó chịu xoay người nhìn kẻ trước mặt, đúng là bị ấn tượng xấu từ lần đầu tiên nên vừa thấy con người này cô đã cảm thấy không vui, chẳng ngờ mới hồi trưa gặp không nghĩ đến tối còn gặp lại

"Cô muốn gì tránh ra để tôi đi." EunJung không kiên nhẫn nói.

HyoMin nhìn EunJung, gương mặt có phần nhợt nhạt, nhăn nhó, giọng nói hơi yếu

"Tôi đói quá."

Thật không biết nói gì với cái người trước mặt này, nhìn cách ăn mặc của cô ta đủ thấy là người dư giả chưa nói là giàu có. Vậy mà bộ dạng cứ như bị bỏ đói mấy ngày, trong khi mới hồi trưa cô ta còn ăn khá nhiều cơm. Đêm tối còn lang thang ngoài đường EunJung thật không hiểu nổi nữa, cô thật xui xẻo khi gặp phải cô ta. EunJung cũng không muốn dính dáng đến con người này chút nào, cô không muốn có thêm bất kỳ mối quan hệ nào với ai ở Hàn Quốc này cho dù bạn bè xã giao đi chăng nữa để tránh phiền phức. Bởi dù sao xong công việc ở đây cô cũng sẽ về Mỹ. Thế nên mới chuyển đến khu phố này, EunJung cũng không có ý định đi chào hỏi hàng xóm. Gạt tay HyoMin ra, giọng nói EunJung lạnh lùng

"Đói thì kệ cô không liên quan đến tôi. Tránh ra để tôi về nhà."

Ai ngờ lúc EunJung hất tay HyoMin ra vì bất ngờ nên HyoMin ngã xuống đất rồi nằm im. EunJung định quay người bỏ đi nhưng thấy HyoMin không cử động nên cô có chút lo lắng vội tiến lại gần ngồi xuống vỗ vai HyoMin.

"Này cô sao thế? Mau trả lời đi."

Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, mặt HyoMin đã nhợt nhạt đi nhiều làm EunJung hơi hoảng, giọng HyoMin thều thào

"Tôi đói quá." Vẫn câu nói cũ HyoMin đáng thương hề hề lập lại. EunJung không biết nên khóc hay cười, sao cô lại gặp phải con ma đói này chứ? Thật muốn bỏ mặc cái người này để về nhà với con gái nhưng lương tâm không cho phép cô làm điều đó, đành thở dài liếc mắt nhìn cái kẻ cao lêu nghêu đang nằm dài dưới nền đường miệng lầm bầm

"Thật xui xẻo vì gặp cô mà."

30 phút sau tại nhà EunJung

Nửa dìu, nửa tha khó khăn lắm EunJung mới mang HyoMin về được đến nhà, bởi vì sức khỏe của EunJung khôbg tốt nên cô đưa HyoMin về đến là cả người cô mệt muốn đứt hơi không ngừng thở dốc. Con đường vốn chỉ mất 10 phút đi bộ thành 30 phút. Mệt muốn chết còn phải đi nấu cho con ma đói kia ăn.

Lúc này trong phòng bếp, HyoMin đang không ngừng ăn phồng mồm, phồng má nói

"Cô đúng là nấu ăn ngon thật. "

Ngồi đối diện với HyoMin là EunJung và Yoo Jung, chứng kiến cảnh ăn của HyoMin mà EunJung có phần nể phục, cô ấy ăn như cái máy vậy, không biết là bát thứ bao nhiêu rồi. Chẳng hiểu sao cô ấy ăn nhiều như vậy mà không thấy béo chút nào. Không biết lượng thức ăn vào người cô ấy trôi đi đâu? EunJung nhìn chăm chú HyoMin bĩu môi nói

"Bà cô già xấu tính sao lại đi theo mẹ cháu về?"

HyoMin trừng mắt nhìn Yoo Jung nói

"Ya tiểu quỷ không được gọi cô là bà cô già, cô cũng chừng bằng tuổi mẹ cháu đó. Cẩn thận cô nhéo đứt tai đấy."

Yoo Jung thấy vậy liền giãy nảy ôm lấy EunJung sụt sịt

"Mẹ bà cô kia bắt nạt con."

EunJung trừng mắt nhìn HyoMin

"Cô bao nhiêu tuổi rồi mà cứ bắt nạt một đứa bé thế nhỉ? "

HyoMin liếc mắt nhìn thấy Yoo Jung đang le lưỡi chọc mình, thật tức giận không thể nhéo má con bé một cái, cảm thấy bụng đã lo, cô lấy khăn lau miệng, ợ lên vài tiếng, cười cầu hòa đánh trống lảng

"Cám ơn cô thức ăn ngon quá. Mà chồng cô đâu? Sao trong nhà chỉ có hai mẹ con vậy?"

Nói xong nhìn biểu hiện của EunJung và Yoo Jung cô thấy thật hối hận. Khi nghe xong câu đó gương mặt EunJung bỗng đanh lại, đôi mắt đen láy như ánh lên sự lạnh lùng, vô hồn, còn Yoo Jung mím môi nhìn mẹ mình rồi liếc mắt nhìn HyoMin đầy khó chịu. Giọng EunJung trở lên lạnh băng

"Nếu cô đã ăn xong thì mau về đi." HyoMin biết mình đã phạm phải sai lầm. Hình như người con gái trước mặt cô có quá nhiều tâm tư, nhìn vào mắt cô ấy cô thấy nó chứa đầy nỗi đau, có vẻ đây là vết thương mà cô ấy không muốn nhắc tới. HyoMin thật nhớ nụ cười lúc trưa của cô ấy mà cô bắt gặp, đó là nụ cười rạng ngời như mang theo nắng ấm, còn bây giờ trên gương mặt chỉ thấy sự lạnh lùng, cả người như mang khí lạnh mùa đông, đôi mắt kia nó cứ xoáy sâu vào tâm hồn cô, càng nhìn vào cô lại có mong muốn được bảo vệ che chở cho người con gái này, cô muốn gạt đi mọi u tối trong con mắt kia. Chính bản thân cô lại không ngờ tới là tối mình lại gặp lại cô gái này. Hồi trưa nhận được điện thoại SoYeon nói JiYeon có chuyện cô vội đến ngay. Lúc đó cô cũng chỉ đơn giản bị rung động nhất thời khi thấy nụ cười kia, bản thân cũng chẳng dám đi xa hơn bởi cô nghĩ cô ấy có gia đình rồi, cô không muốn ôm mộng rồi tự đau khổ. Hơn ai hết cô không muốn dính líu đến tình yêu. Nó là nguồn ngốc của mọi đau khổ. Bạn cô chính là ví dụ điển hình...( Min yêu Jung r ak 😂)

Từ ngày cô đi du học về, khi biết chuyện JiYeon và người yêu cô ấy có hiểu lầm nên cô gái kia bỏ đi. Cô nghe SoYeon kể năm chứng kiến một JiYeon chỉ biết đến công việc rồi luôn dằn vặt bản thân, mỗi ngày đều hướng mắt về một phương nào đó để nhớ tới người con gái kia, không ngừng tìm kiếm thông tin về người con gái đó để đến khi không thấy lại thất thần. Nhìn bạn mình như thế HyoMin cũng cảm thấy đau lòng thay. Cô không rõ chuyện gì xảy ra giữa hai người nhưng cô gái kia có phải quá nhẫn tâm hay không? Đôi lần cô muốn hỏi về người con gái JiYeon yêu nhưng lại thôi, cô sợ sẽ chạm vào nỗi đau của JiYeon. Bản thân cô muốn giúp cô ấy nhưng không thể giúp được gì, hơn nữa cô chưa từng gặp cô gái kia lần nào, cũng không biết cô ấy như thế nào bởi mọi thứ về cô ấy đều được JiYeon cất giữ vào riêng trong căn phòng chỉ có JiYeon được vào đó. Có vài lần cô hỏi SoYeon và Boram nhưng cả hai cũng đều mang ánh mắt đau lòng mỉm cười buồn nói

"Có lẽ không nên nhắc lại , JiYeon nghe thấy sẽ làm cô ấy đau lòng hơn. "

Nhìn ba người bạn của mình luôn khác lạ khi nhắc về người con gái kia làm HyoMin cũng tò mò muốn gặp cô gái đó một lần, muốn xem cô gái đó như thế nào mà lại khiến bạn cô yêu sâu đậm như thế. Lúc trưa nhận được điện thoại của SoYeon vội chạy đến công ty JiYeon thì thấy SoYeon ngồi lặng im còn JiYeon thì như người mất hồn. Hỏi ra mới biết JiYeon gặp người con gái kia nhưng lại để mất cô ấy ngay trước mắt. Nhìn bạn mình như vậy, HyoMin không tránh khỏi xót xa, 6 năm cô ấy chờ đợi cuối cùng cơ hội trước mắt lại vụt mất, ông trời liệu có tàn nhẫn quá không? Đưa JiYeon về nhà lúc quay về thấy trời đã tối lại phát hiện xe hỏng, tâm trạng JiYeon như thế cô cũng không muốn làm phiền cô ấy, định nhờ SoYeon thì nhớ ra xe SoYeon cũng hỏng. Với cái bụng trống rỗng quyết định đi bộ ra đường bắt taxi, đâu ngờ không có nổi một cái xe, người lại mệt vì đói. Ai bảo Park HyoMin thiếu gì cũng được nhưng không thể thiếu thức ăn vậy lên cứ đi lờ đờ mong kiếm được cái quán ăn lấp đầy cái bụng không ngờ lại gặp cô gái hồi trưa. Chẳng hiểu sao khi ấy cô lại níu cô ấy lại. Thật sự ở cô ấy luôn có một sự thu hút làm cô không dứt ra được.

EunJung khó chịu nhìn cô gái trước mặt thất thần ra như để tâm hồn ở đâu vậy. Biết cô ấy không cố tình nhưng vô tình chạm vào nỗi đau cô không muốn nhắc tới, bản thân biết lời nói của mình có phần hơi quá nhưng cô ấy không phải cô nên không thể hiểu được. Nếu là cô ấy chắc cũng phản ứng như cô thôi, khua tay trước mặt HyoMin.

------

Min yêu Jung rồi aaaa 😂 Chuyện tình tay ba bắt đầu 😂

Về sau chắc vui lắm nha 😏

Sao Min nó đói hoài vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com