TruyenHHH.com

Eunyeon Ba Xa Anh Thuong Em Nc 17 Phan I

Ham EunJung hết sức phối hợp liếc nhìn chung quanh, giọng nói lười biếng tự nhiên. “Chẳng lẽ anh nói sai sao? Ừhm… chính em nhìn xem.” Anh vừa nói ánh mắt liền liếc sang chỗ sâu trong hẻm, vừa đúng chỗ có một cặp đôi đang đóng cảnh uyên ương triền miên, mặc dù bị che, nhưng có thể thấy đại khái, dường như hôn rất kịch liệt.

Mặt Park JiYeon đỏ ửng lên, tức giận trừng mắt liếc anh, “đồ bại hoại"!

“Anh không ngại sắc thêm chút nữa.” Ham EunJung lấn người đến gần thêm, sâu trong tròng mắt đen phát ra ánh sáng không đàng hoàng, cố ý cường điệu chữ “sắc” đó.

“Này…” Park JiYeon bị anh bức phải lui về sau hai bước, mặc dù là cô ép buộc kéo anh tới đây, nhưng không phải do tình huống đặc biệt sao? Nếu như bị đồng nghiệp đài truyền hình nhìn thấy cô và Ham thiếu tiếng tăm lừng lẫy đi chung, vậy không phải sẽ gây ra sóng to gió lớn sao!...( chế thàh ng nổi tiếng lun :D )

Ham EunJung tự động coi thường tiếng “Này” kia của cô, bức cô tới góc tường, làm ra vẻ muốn hôn cô, đây là việc anh muốn làm mỗi ngày, nhưng lại chỉ có thể cố nén, hôm nay rất vất vả mới có cơ hội như vậy, dĩ nhiên không thể bỏ lỡ...( rồi ts lun, chắc nghi khỏi xem buổi biủ diễn wá :D )

“Dừng lại! Tôi kéo anh tới chỗ này là bởi vì nhìn thấy đồng nghiệp trong đài, tôi không muốn ngày mai phải lên trang đầu!” Dưới sự kích động Park JiYeon đưa tay bịt kín miệng anh, chỉ sợ anh thật sự hôn xuống, nơi này hẻo lánh vậy, nhỡ đâu chọc giận anh, chọc cho tính dã man của anh phát tác, vậy thì thảm rồi!

Thật ra thì cô không nói, Ham EunJung cũng mơ hồ đoán được đại khái, tuy nói rằng anh rất không thích hành động che che giấu giấu chuyện giữa hai người của khủng long con như vậy, giống như anh không thể gặp người khác, nhưng anh cũng không thích cái gì mà giật tít trang đầu, cảm giác bị người xoi mói thật sự không tốt, hơn nữa những điều này còn có thể nhớ lại những chuyện không tốt đẹp giữa bọn họ.

Môi anh hé ra như muốn nói điều gì, cảm giác giống như đang hôn lòng bàn tay cô, như một con sâu nhỏ chậm rãi di chuyển ở đó, gãi ngứa người ta, cảm giác ẩm ướt nhầy nhụa kéo dài đến tận đáy lòng Park JiYeon, khiến cô sợ đến mức cuống quýt thu tay lại, trong lòng ảo não không thôi, thật xấu hổ, tối nay bản thân mình liên tiếp luống cuống! ~~~~(>_<)~~~~ 

“Cho nên, ý của em là thấy một tránh một?” Ham EunJung nhíu mày.

“Vé đâu? Anh đồng ý cho tôi đấy.” Park JiYeon mím môi hỏi, đối với đáp án cho câu hỏi rõ ràng như vậy, còn dùng để trả lời sao? Hơn nữa cô cũng không muốn mồm quạ đen của anh nói đúng.

“Gấp cái gì, đến cửa lấy ra cũng không muộn, đi thôi.” Dáng vẻ Ham EunJung tao nhã giơ tay lên liếc nhìn đồng hồ, thời gian mở màn còn có mười lăm phút. 

“Anh… anh cũng định đi vào?” Park JiYeon kinh ngạc, cô chưa bao giờ cho rằng anh yêu thích phương diện này, bình thường ngoại trừ công việc ra chính là xã giao cùng tập thể dục, mỗi tuần anh sẽ đi câu lạc bộ cao cấp đánh golf, bowling cùng với bóng chày, v.v… anh hoàn toàn không có hứng thú với phong trào thể dục thể thao, tiết mục biểu diễn ca múa gì đó, huống chi bản thân anh vốn không thích nơi nhiều người náo loạn ầm ĩ, vẫn còn nhớ lần đầu hẹn hò của hai người vào ba năm trước, anh nói mang mình đi xem phim, cô vẫn cho rằng là rạp chiếu phim đại chúng, kết quả lại là phòng khách quý đơn độc.

Đột nhiên, cô ý thức được bản thân mình hiểu rõ anh vượt qua sự tưởng tượng trong quá khứ, khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười khổ, có vài thứ bất tri bất giác xâm nhập vào cuộc sống của chúng ta, im hơi lặng tiếng khắc trong đầu óc người ta, rất khó quên đi.

“Đương nhiên.” Dĩ nhiên là Ham EunJung không biết giờ phút này cô đang nghĩ gì, khóe miệng khẽ nhếch lên.
          
Trong khoảng thời gian ngắn Park JiYeon có phần không đoán ra được suy nghĩ của anh, trong lòng thầm than: rõ ràng không thích, cần gì phải miễn cưỡng bản thân?

Người bên ngoài vẫn lui tới rất nhiều như trước, liếc mắt nhìn qua tất cả đều là đầu người chằng chịt, vô cùng chật chội, đúng lúc này, Park JiYeon cảm thấy có một đôi bàn tay ấm áp bao bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của mình ở bên trong, nếu như hai người là tình nhân, hành động này nhất định sẽ khiến cho cô cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng, họ không phải!

“Buông tay!” Cô trừng mắt liếc anh, người đàn ông xấu xa này luôn thích táy máy tay chân, một chút cũng không đàng hoàng! Ngây ngốc đi chơi với anh một chỗ không có cảm giác an toàn chút nào.

“Quá nhiều người, anh sợ bon chen không thấy em.” Ham EunJung rất cố chấp đan xen mười ngón tay với cô, bá đạo siết chặt, cho dù cô thế nào cũng không bỏ ra.

Park JiYeon rất muốn nói tôi không phải là đứa trẻ ba tuổi! Biết nên chăm sóc mình như thế nào, nhưng nhìn đến vẻ mặt nghiêm túc của người kia cùng đám người chật chội chung quanh, cô thật sự ngoài ý muốn mà thỏa hiệp. Có lẽ trong cảm nhận của mỗi người con gái đều mong đợi xuất hiện một bạch mã hoàng tử, có thể ngay lúc nguy nan cứu vớt mình, trợ giúp mình.

Một đường đi về phía cửa nhà hát lớn, Ham EunJung đều rất thân mật bảo vệ Park JiYeon ở trong ngực, không để cho người khác đụng đến cô, hộ hoa sứ giả cực kỳ đúng chỗ, trong lúc này chân mày của anh chưa từng giãn ra, chỉ vì cảm giác bị người lấn tới lấn lui thật sự rất khó chịu, nhưng mặc dù như thế, anh vẫn không nói tiếng nào.

Đột nhiên, trong đám người phía trước có một bé trai mạnh mẽ xông tới, vừa vặn đụng đầu vào người Park JiYeon, đau đến mức cô “A!” một tiếng, rõ ràng do động lực khổng lồ của cậu nhóc kia gây nên, Ham EunJung giận đến mức muốn dạy dỗ cậu bé đó, lại bị Park JiYeon ngăn cản, “Thôi, thằng bé cũng không cố ý.”

“Đau không?” Ham EunJung quan tâm hỏi, đều do sơ sót của anh, không phòng bị đến trường hợp tự nhiên lại chui ra một thằng bé..( anh nhà thương chị nhà ghê :D )

“Không đau, thật sự không đau.” Park JiYeon nhìn thấy đáy mắt lo âu và tự trách của anh, đáy lòng bỗng nhiên mềm mại, có một cảm xúc không nói nên lời xông đến trái tim.

“Khủng long con, do anh không chăm sóc tốt cho em.” Vẻ mặt Ham EunJung hơi ảo não, lời của anh một câu hai nghĩa, sao Park JiYeon có thể nghe mà không hiểu, mắt hơi chua xót, mấp máy môi, cuối cùng vẫn không nói gì, cầm lại tay anh.

“Đi thôi, sắp mở màn rồi.”

Rất may là dọc đường này không gặp người quen nữa, hai người thuận lợi tìm được vị trí, chờ đợi buổi diễn bắt đầu, trong suốt quá trình, Park JiYeon vô cùng chăm chú theo dõi biểu diễn, còn Ham EunJung lại nồng nàn nhìn cô, không muốn bỏ qua từng biểu cảm phong phú nào trên mặt cô...( aaaaa. Anh nhà sươg chế ghê quá :D )

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com