TruyenHHH.com

Eunyeon Ba Xa Anh Thuong Em Nc 17 Phan I

Lòng của Park JiYeon tự nhiên căng thẳng, mặc dù đoán được ông ấy có thể là cha ruột của mình, nhưng nghe được từ chính miệng ông nói ra, vẫn còn có chút không tiếp nhận nổi, trong lòng rối một nùi, ngón tay kìm lòng không đậu nắm chặt chiếc ly, biểu cảm trên khuôn mặt lại càng để lộ ra đáy lòng rối loạn và bất an của cô.

Cô mím môi không nói gì, trong đầu đã từng vô số lần tưởng tượng được gặp nhân vật người cha này, đã từng tưởng tượng cha là người như thế nào? Tại sao ông lại muốn bỏ vợ bỏ con? Ông có phải là loại người bội tình bạc nghĩa không chịu trách nhiệm hay không?

Nhưng chân tướng sự việc lại không giống với trong suy đoán của cô, thì ra ông vẫn cho rằng mẹ đã qua đời, cũng không phải là không cần mẹ con cô nữa, thời điểm lúc cô bắt đầu dần dần mềm lòng, trong đầu đột nhiên vang lên một âm thanh: Coi như không phải là ông ta làm hại, nhưng cũng là người nhà của ông làm hại! Hung thủ gián tiếp mà thôi!

"Là người nhà của bác ép mẹ cháu rời đi đúng không?" Cô đột nhiên hỏi.

Yoon MinHuyn nhắm mắt lại cực kỳ thống khổ, rồi lại mở ra, trong giọng nói dường như ẩn chứa tình cảm phức tạp nồng đậm, "Đúng vậy, cho nên ta muốn đền bù mười tám năm này ta đối với con thiếu sót tình thương của cha, ta hy vọng con có thể cho ta một cơ hội."

"Xin lỗi, tôi năm nay đã mười chín tuổi, tình thương của cha không phải nói bù đắp là có thể bù đắp được, những lúc tôi bị khi dễ cần sự giúp đỡ, ông ở đâu? Năm ấy mẹ bị bệnh qua đời, lúc tôi bơ vơ không nơi nương tựa trở thành cô nhi, ông ở đâu? Trong mười tám năm qua, tôi đã vô số lần tưởng tượng ông xuất hiện, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng một lần đạt được, những ngày khó khăn gian khổ kia đã qua, bây giờ tôi đã có cuộc sống riêng của mình, cũng có người thương yêu tôi thương yêu mẹ Lee, tôi đang sống rất tốt." Giọng nói Park JiYeon từ kích động dần dần trở nên bình tĩnh.

"JiYeon, thật xin lỗi, là lỗi của ba, ta cũng rất đáng tiếc khi bỏ lỡ thời thơ ấu của con, để cho con chịu nhiều khổ sở như vậy, ở trước mộ mẹ con ta đã thề, nhất định sẽ chăm sóc con thật tốt, thương yêu con, tin tưởng ba được không?" Yoon MinHuyn vô cùng thành khẩn nói, đối với đứa con gái thất lạc gần mười chín năm này, trong lòng ông đều là tràn đầy áy náy, chỉ ước gì đem toàn bộ yêu thương của mình đều dồn lên người cô, đem cô nâng niu trong lòng bàn tay của mình như tiểu công chúa, nhưng ông quên JiYeon đã không còn là cô gái nhỏ, cái ước mơ những năm tháng được làm cha ấy đã trôi qua.

"Tin tưởng? Bác có biết hai chữ này có trọng lượng nhiều như thế nào không? Năm đó mẹ cũng chấp nhận tin tưởng ông, nhưng kết quả thế nào? Nhà giàu có gia thế thật đáng sợ, vừa nghĩ tới mẹ, lòng tôi lại thấy sợ hãi." Park JiYeon lạnh lùng nói. Nói cho cùng, nhà họ Yoon chính là hung thủ giết hại mẹ, vừa nghĩ tới Yoon In Na là chị cùng cha khác mẹ với cô, cô không khỏi rùng mình một cái.

Trong lòng Yoon In Na biết cho dù nói gì cũng vô ích, muốn Park JiYeon dễ dàng chấp nhận ông như vậy chắc chắn là một giấc mơ không có thật, chỉ đành phải âm thầm thở dài một cái, quả nhiên là gây nghiệp chướng không thể sống được!

"JiYeon, ta hiểu muốn con lập tức tiếp nhận sự thật này sẽ có chút khó khăn, ba không ép con, chỉ cần con bằng lòng, cánh cổng nhà họ Yoon bất cứ lúc nào cũng chào đón con." Ông thành khẩn nói.

"Cảm ơn... tôi cần yên lặng một chút." Ngón tay Park JiYeon vô lự rơi xuống mặt bàn, hiện tại trong đầu cô rất hỗn loạn, thì ra sau khi biết được chân tướng sẽ khiến cho người ta phiền não nhiều như vậy, sự thật so với trong tưởng tượng của cô tất cả đều không giống nhau, càng làm cho cô không ngờ đến chính là mình và Yoon In Na lại có thể là chị em ruột cùng cha khác mẹ?

Cô cũng có thể tưởng tượng ra sau khi JiEun biết được sẽ kịch liệt phản ứng chuyện này, quá mức khác so với dự liệu của người ta ở ngoài, cô cần thời gian để tiêu hóa một chút.

"Được, vậy ta đi trước, bất cứ lúc nào cũng chờ điện thoại của con. Còn một việc, người đàn ông Ham EunJung kia quá lạnh ngạo (lạnh lùng và kiêu ngạo) đáng sợ, ta không muốn nhìn thấy con bị tổn thương." Yoon MinHuyn biết mình không có quyền gì đối với việc bình luận chuyện tình cảm riêng tư của con gái, nhưng ông nói những lời này cũng là xuất phát từ tấm chân tình, dùng góc độ khách quan để suy nghĩ.

Park JiYeon không vui nói, "Ít nhất anh ấy luôn xuất hiện những lúc tôi cần giúp đỡ nhất, đối với tôi cũng vẫn rất tốt, cũng không làm phiền đến ngài phải bận tâm."

Yoon MinHuyn lo lắng thở dài một cái, đứng dậy đi về phía quầy thu ngân, thanh toán toàn bộ tiền sau đó nhìn thoáng qua chỗ Park JiYeon ngồi, giữa hai lông mày hiện lên đầy tang thương cùng thở dài thương xót, ông không phải là một người cha đúng nghĩa.

Đợi sau khi ông đi, Park JiYeon liền rơi vào trong trầm tư, lúc trước khi chưa gặp bà nội của EunJunh, cô đối với Ham gia cũng cực kỳ sợ hãi, rất lo lắng sẽ bị xem thường và khinh bỉ, nhưng sau khi tiếp xúc mới phát hiện bà nội Ham là một người vô cùng hòa nhã dễ gần, một bà lão lương thiện ấm áp, mặc dù xuất thân quyền quý, nhưng cho tới bây giờ đều không tự cao tự đại, đối với cô cũng rất tốt.

Về phần Jungie, anh đối với mình càng vô cùng cưng chiều, rằng cô có thể tin tưởng và dựa vào người đàn ông này, mặc dù ngoài mặt thoạt nhìn lạnh lùng, nhưng trong lòng rất ấm áp, cho nên sẽ biểu hiện lãnh khốc cao ngạo cũng là do có liên quan đến thân thế của anh, suy nghĩ một chút cũng thấy thật đau lòng a!

Mặc dù ông là cha trên danh nghĩa của mình, nhưng chưa từng làm tròn nghĩa vụ của một người cha chút nào, ông có tư cách gì tới yêu cầu mình chứ? Hơn nữa, mình không phải là mẹ năm đó, Jungie cũng không thể nào là ông năm đó, hoàn toàn không thể so sánh.

Cô nhẹ nhàng bưng cà phê lên khẽ nhấp một hớp, nâng cằm nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ, ngồi một mình yên lặng khoảng nửa tiếng, điện thoại di động liền vang lên, vừa nhìn thấy điện thoại gọi đến hiện lên, khóe môi cô liền giương lên một nụ cười ấm áp.

"Jugie, anh tan sở rồi sao?"

"Ừ, ở đâu? Anh tới đón em." Giọng nói của Ham EunJung đậm chất khàn khàn xuyên qua sóng điện thoại truyền tới, có tác dụng khiến lòng người dễ chịu thoải mái.

Park JiYeon nhanh chóng thông báo địa chỉ, chờ anh đến đón mình, không chờ đến mười phút, một chiếc xe Bugatti sang trọng phong cách thể thao ngay lập tức dừng ở cửa, cô vẫn còn ở đó nhìn xung quanh sao lại không thấy Cayenne của anh, kết quả điện thoại của một người đàn ông lại gọi đến.

"Ra ngoài."

"Anh ở đâu thế? Sao em không nhìn thấy xe của anh?" Cô thấy khó hiểu hỏi.

"Đổi xe." Một giọng nam không mặn không nhạt.

"Ừhm." Người có tiền ngay cả xe cũng nhiều, cô cũng đã thấy ba chiếc, tất cả các bản đều là số lượng có hạn trên thế giới, thật là xa xỉ quá!

Cô ra cửa liền nhìn thấy Ham EunJung ngồi ở đó bên trong chiếc Bugatti sang trọng, không khỏi kinh ngạc hỏi, "Hôm nay sao lại đổi thành xe thể thao?"

"Lên xe, anh dẫn em đi hóng gió."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com