TruyenHHH.com

Eunyeon Ba Xa Anh Thuong Em Nc 17 Phan I

"Cô ấy tên Park JiYeon, năm đó cô ấy năm tuổi, sau khi mẹ qua đời thì được một nhà họ Lee nuôi dưỡng đến nay." Trinh thám Jang móc tiếp một xấp tài liệu từ trong túi ra đưa cho ông.

Cái tên Park JiYeon giống như một tia sấm sét đánh vào đầu Yoon MinHuyn, ngón tay ông run rẩy nhận lấy xấp tài liệu, run rẩy mở ra, đột nhiên ở trong đó có một tấm hình của Park JiYeon khi còn bé, cô gái nhỏ cột hai bím tóc đáng yêu, cười đến vui vẻ như vậy, gương mặt kia, tương tự người đó trong trí nhớ, hoàn toàn là phiên bản nhỏ của bà.

Đột nhiên ông nhớ lại lúc mấy tháng trước trong tiệc tối gặp được cô, tại sao nó nói mẹ nó tên Lee Min mà không phải Park SeoYeon đây? Chẳng lẽ có nỗi khổ tâm gì hay sao?

Nếu như lúc ấy nó nói tên"Park SeoYeon" này ra, chỉ sợ mình sẽ lập tức nhận nó, bất luận là từ tướng mạo cho đến tuổi tác, nó đều là con gái của mình, mặc dù dáng dấp giống SeoYeon hơn, nhưng cũng nhìn thấy bóng dáng của mình, không cần hoài nghi quan hệ huyết thống.

"Park JiYeon. . . . . . Thì ra nó thật đúng là con gái của tôi và SeoYeon, thật tốt quá." Yoon MinHuyn không nhịn được rơi nước mắt.

"Tổng giám đốc Yoon, nếu như không còn chuyện gì khác, tôi đi trước." Trinh thám Jang đứng dậy tạm biệt.

"Jang tiên sinh, lần này thật sự cám ơn anh, về sau có gì cần thì cứ nói với lão Yoon tôi." Yoon MinHuyn thật lòng thành ý nói.

"Tổng giám đốc Yoon khách khí rồi, tôi chỉ là lấy tiền làm việc mà thôi."

Sau khi Yoon MinHuyn đưa mắt nhìn ông rời khỏi đây, không còn ý định làm việc nữa, đem tài liệu ra xem xét tỉ mỉ, trong lòng tràn đầy cảm khái, thì ra những năm này hai mẹ con SeoYeon vẫn ở thành phố Seoul, đây đúng là ý nói chỗ nguy hiểm nhất mới là chỗ an toàn nhất, đại khái dù thế nào mẹ mình cũng không ngờ được SeoYeon sẽ sống dưới mí mắt của bà, năm đó lúc bà làm ra loại chuyện đó, có biết SeoYeon mang thai không?

Ông cũng không muốn nghĩ nữa, điều duy nhất có thể xác định là cho dù thế nào cũng muốn tìm đứa con gái đã thất lạc mười tám năm trở về, không thể để nó ở bên ngoài chịu khổ, ông muốn bù lại tất cả những gì mình đã thiếu, ông sẽ dùng hết tất cả khoảng thời gian còn sống để đền bù cho nó, thương yêu nó, sẽ không để cho nó phải chịu một chút xíu uất ức nào.

Không thể bảo vệ tốt cho SeoYeon là lỗi lầm suốt đời không thể tha thứ của ông, đứa con gái duy nhất của bọn họ, dù như thế nào ông cũng phải bảo vệ cho tốt, chuyện cũ mười tám năm trước tuyệt đối không thể tái diễn lần nữa!

******

Khu mộ Tây Sơn, Park JiYeon một thân đồ trắng, trong tay đang cầm một bó hoa bách hợp trắng, yên tĩnh đứng ở trước bia mộ của mẹ, khom lưng đặt bó bách hợp lúc sống mẹ thích nhất lên trước mặt mẹ, cô biết khi còn sống mẹ luôn mong đợi người đàn ông kia tới đón mẹ trở về, ẹ cuộc sống đoàn tụ, nhưng mà cuối cùng ông ta cũng chưa từng xuất hiện, cho tới bây giờ cũng không xuất hiện.

Ở sâu trong lòng cô, cô hận ông, cô cảm thấy ông là người đàn ông vô trách nhiệm, sau khi chơi đùa một người phụ nữ dịu dàng tốt bụng như mẹ xong thì chẳng thèm quan tâm, thật là hết sức ghê tởm, không có lương tâm!

"Mẹ, con là JiYeon, mẹ ở trên thiên đường có tốt không?" Mỗi lần Park JiYeon nhớ tới gương mặt ưu buồn của mẹ khi còn sống, trong lòng đều cảm thấy quặn đau.

Ham EunJung đứng ở bên cạnh cô, mặc một cái áo sơ mi đen cùng quần tây, bàn tay ấm áp bao bọc lại bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của người bên cạnh, kiên định nhịn về phía bia mộ nói: "Bác yên tâm, con nhất định sẽ đối xử tốt với khủng long con, mãi mãi đối xử tốt với cô ấy."

Trong lòng Park JiYeon ấm áp, lúc này mới nhớ tới mình còn chưa chính thức giới thiệu anh với mẹ, thẹn thùng nói: "Mẹ, anh ấy là Ham EunJung, đối với con rất tốt, con đã tìm được hạnh phúc của mình." Lúc nói xong câu này, khóe miệng cô vẫn cong lên, đó là một nụ cười hạnh phúc.

Ngày hôm qua Yoon MinHuyn xem qua tài liệu liền biết hôm nay là ngày giỗ của SeoYeon, sáng sớm đã đến tiệm bán hoa mua hoa bách hợp mà bà thích nhất khi còn sống, trên đường tới ông tưởng tượng rất nhiều cảnh tượng khi cha con gặp nhau, ông phải mở miệng thế nào, nên lấy phương thức nào tới nói cho JiYeon biết nó chính là con gái của mình, là ở trước mộ SeoYeon sao? Hay là tìm chỗ khác nói chuyện đây? Trong lòng ông rất thấp thỏm, càng tới gần khu mộ trong lòng càng lo lắng.

SeoYeon có trách mình hay không? Đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên ông tới thăm bà.

Xe chậm rãi dừng ở trên đường, vừa liếc mắt một cái ông đã thấy có một nam một một nữ đứng trước bia mộ của SeoYeon, rõ ràng cô gái đó chính là JiYeon, còn người đàn ông, không thể nghi ngờ là bá chủ thương giới Ham EunJung, ông không khỏi kinh ngạc, loại người đàn ông kiêu ngạo lạnh nhạt này sao lại tới khu mộ này với JiYeon?

Mặc dù ở trong bữa tiệc ông từng gặp JiYeon, sự cưng chiều đó không phải giả, nhưng có thể duy trì được bao lâu đây? Cũng giống như ông, năm đó cũng nói những lời thề son sắt cho người phụ nữ mình yêu được hạnh phúc, cùng cô xây dựng một gia đình mỹ mãn, nhưng cuối cùng vẫn là dã tràng xe cát biển Đông, mọi chuyện luôn biến hóa khó lường, ông không hy vọng JiYeon cũng đi lên con đường của mẹ nó.

Thừa dịp tất cả còn kịp, ông muốn nghĩ biện pháp ngăn cản, phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện.

Mắt thấy bọn họ xoay người chuẩn bị rời đi, Yoon MinHuyn vội vàng mở cửa xe đi lên bậc thang, ba người vừa đúng chạm mặt.

Park JiYeon có chút ấn tượng đối với ông, nhớ mang máng lần trước ở buổi tiệc gặp được ông bác này, ông còn kỳ quái nhìn mình chằm chằm thật lâu, hơn nữa hỏi một vài vấn đề kỳ quái, hình như là nhận lầm người, không nghĩ tới hôm nay sẽ gặp ông ở đây lần nữa, hơn nữa trên tay ông còn cầm một bó hoa bách hợp mà mẹ mình thích nhất khi còn sống.

Cô lại cảm thấy là mình quá lo lắng, rất nhiều người thích hoa bách hợp, đâu phải chỉ có một mình mẹ cô? Nói không chừng vừa đúng ông cũng có thân thích đã qua đời thích bách hợp trắng.

Nghĩ cũng coi như đã từng gặp mặt một lần, còn là trưởng bối, cô liền lễ phép cười, coi như chào hỏi, lúc chuẩn bị đi qua.

"JiYeon, con có thể đi lên với bác không?" Yoon MinHuyn suy nghĩ hồi lâu, lúc thấy con gái cười với mình, rốt cuộc không nhịn được lên tiếng, trong giọng nói tràn ngập tha thiết chờ đợi và cầu xin.

Không đợi Park JiYeon có phản ứng gì, Ham EunJung đã bất mãn, ánh mắt bén nhọn quét về phía Yoon MinHuyn, tròng mắt đen thâm trầm như nước, giống như một lớp sương mỏng mờ mịt.( anh Jung, anh tính làm gì? Đó là ba zk of a àk nha :D )

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com