TruyenHHH.com

Eunyeon Ba Xa Anh Thuong Em Nc 17 Phan I

Bên trong văn phòng Tổng Giám đốc tầng sáu mươi tám tập đoàn EY, Ham EunJung mặc một chiếc áo sơ mi màu đen đang tập trung làm việc, thỉnh thoảng hơi nhíu lông mày, khi lại mím chặt cánh môi, lúc thì sắc mặt như nước....

Bên trong không gian lớn như vậy, chỉ nghe thấy tiếng gõ bàn phím "lạch cạch" vang lên không ngừng, hoàn toàn che đậy tiếng hít thở.

Đột nhiên, một hồi chuông điện thoại không đúng lúc vang lên, ánh mắt Ham EunJung không vui ngẩng đầu liếc mắt về phía điện thoại di động, thứ làm nhiễu loạn suy nghĩ của mình.

Thấy tên người gọi tới trên điện thoại là: SiWon, hai mắt anh khép hờ, tìm anh lúc này có chuyện gì?

Cuối cùng vẫn nhấn nút trả lời, mơ hồ trong thanh âm có chút bực mình, "Chuyện gì?"

【Tớ nói EunJung này, thái độ của cậu thật sự làm cho người ta thất vọng đau khổ, thật vất vả mới gọi cho cậu một cú điện thoại, vậy mà lại hung dữ với người ta.】Giọng nói của Choi SiWon ở đầu điện thoại bên kia cực kỳ buồn bã.

Ham EunJung nhíu mày thành một chữ Xuyên, người này sao phải om sòm như vậy? Cậu ta nhàn rỗi nhàm chán nhưng mình thì rất bận rộn, nào có thời gian rảnh rỗi để lảm nhảm cùng cậu ta!

"Nếu không nói, tớ cúp máy." Âm thanh lạnh lùng kèm theo chút không bình tĩnh.

Choi SiWon nhỏ giọng lầu bầu nói: EunJung, cậu không thú vị chút nào. Kết quả là đầu điện thoại bên kia lập tức truyền đến tiếng hừ hừ rất có tính chất uy hiếp, anh vội vã nói:【Thật ra là, là chuyện về nhỏ... Chị dâu nhỏ.】

Đúng như dự đoán, không lập tức trả lời, Ham EunJung ở đầu điện thoại bên kia yên lặng hai giây, nhẩm tính ngày thì đã gần một tháng anh chưa gặp khủng long con rồi, nói không nghĩ tới là gạt người, nhưng trong lòng anh khó chịu, có buổi tối nghĩ đến kịch liệt, anh liền một mình chạy đến hầm rượu uống một chai rượu nho quý giá, để cho ý thức của mình mơ hồ, như vậy sẽ không xúc động muốn tìm cô ấy.

Còn ban ngày, bởi vì quan hệ công việc, anh vẫn có thể khắc chế mình, mấy ngày trên không trung bay tới bay lui như thường lệ, khiến ột đám nhân viên cấp cao tức giận tuyệt vọng nhìn nhau, không hiểu gần đây Tổng giám đốc bị gì, quá liều mạng, hoàn toàn không để ý tới thân thể của mình.

Trong lòng đồng thời xúc động: Nếu trợ lý Dong Gun ở đây thì tốt, anh ta có thể giúp Tổng giám đốc phân ưu giải nạn (* chia sẻ, giải quyết khó khăn).

(Lee Dong Gun chắp tay trước ngực: A di đà Phật! Thiện tai thiện tai, nếu Tạp gia ở đây, sẽ tìm cách để cho Park tiểu thư vô tình gặp gỡ cậu chủ, để giải quyết nỗi tương tư của cậu chủ, không giống như mấy người không hiểu phong tình, hoàn toàn không biết chút gì về tâm tình của cậu chủ, ôi....)

Thật đúng là như thế, nếu có Lee Dong Gun ở bên cạnh, chắc chắn Ham EunJung không phải kìm nén một thời gian dài như vậy, đây cũng là một trong những nguyên nhân anh có thể nhịn được gần một tháng.

Đột nhiên nghe được từ trong miệng Choi SiWon cái tên không muốn nghĩ tới đó, trong lòng vẫn có chút rối rắm, trầm mặc hai giây, thốt ra một âm thanh rầu rĩ, "Nói."

Choi SiWon nói thầm trong lòng: giả tạo, rõ ràng trong lòng cũng rất nhớ người ta, mà lại còn làm ra vẻ như không thèm để ý, để coi sau khi nghe xong cậu còn có thể nhịn được không.

【 Khụ. . . . . . Chị dâu nhỏ, đã xảy ra chuyện.】

Trong lòng Ham EunJung rùng mình, gặp chuyện không may? Khủng long con xảy ra chuyện gì đây? Tên đáng chết nay! Cố tình nói có một nửa câu chuyện treo ngược hứng thú của anh!

"Nói!" Đơn giản rõ ràng tóm tắt một chữ, vô tình giết người trong nháy mắt.

【Hiện tại trong trường Đại học T-ARA lan truyền khắp tin chị dâu nhỏ là một .... Người phụ nữ không biết liêm sỉ.】Choi SiWon che miệng ho một tiếng, anh cố ý nói như vậy, hoàn toàn kích thích EunJung tức giận không chịu nổi, sau đó buông mặt mũi đàn ông xuống, làm theo suy nghĩ trong lòng mình.

"Chuyện xảy ra lúc nào?" Trong nháy mắt trên mặt Ham EunJung phủ lên một tầng sương lạnh, một bàn tay đặt ở trên bàn không tự giác nắm chặt, người phụ nữ đáng xấu hổ? Là tên khốn kiếp nào bịa đặt sinh sự ở sau lưng!

Khủng long con cô ấy .....

【Từ mấy ngày nay, ôi.... Chị dâu nhỏ thật đáng thương, ngày ngày bị nhiều người chê cười như vậy, thờ ơ khinh bỉ, cái gì mà trứng gà thối rau cải thối nhiều không kể xiết, trực tiếp ném lên trên người chị ấy, lời đồn đãi không chịu nổi giống như một cây dao đâm xuyên qua trái tim yếu ớt của chị ấy, còn không biết phải trốn đi chỗ nào để khóc, mắt chắc đã sưng lên như hai quả đào lớn đi, ôi....】

Choi SiWon vừa nói vừa thở dài, trong âm thanh kia giống như chứa đầy bi thương vô hạn, sau khi nói xong lại thở dài một hơi.

Anh cũng vô tình nghe được từ chỗ bạn gái, mấy nữ sinh kia vừa đúng là sinh viên đại học T-ARA, lúc nhàn rỗi không có chuyện gì liền lên tán gẫu thảo luận tin tức bát quái khí thế ngút thời, trước đây anh khinh thường lắng nghe, có ý gì? Không phải là chuyện một đám nữ sinh tranh giành tình nhân?

Nhưng khi nhân vật nữ chính đổi thành người anh quen, còn cố tình là khủng long con được EunJung sủng ái, thì ý nghĩa không còn giống nhau nữa, nói cho cùng người đàn ông bao dưỡng khủng long con chính là EunJung! Cậu ấy gián tiếp hại con người ta thành như vậy, phải chịu trách nhiệm đúng không.

Trong đầu Ham EunJung lập tức hiện ra bộ dáng hai mắt đẫm lệ của khủng con, bộ dáng nhu nhược đáng thương ấy níu thật sâu tim anh, nhịn không được đấm một quyền lên bàn làm việc "Rầm" một tiếng thật lớn, ngay cả Quan Hạo Lê ở đầu điện thoại bên kia cũng cảm nhận được, vội vàng đưa điện thoại ra xa để bảo vệ màng nhĩ yếu ớt của mình.

Trong lòng hiểu rõ lời của mình đã truyền tới nơi, công đức viên mãn rồi (* ý là kích thích EunJung thành công), có thể rút lui an toàn, lập tức cúp điện thoại.

Cúp điện thoại xong, Ham EunJung nắm tay kêu răng rắc, trong mắt toát ra ý lạnh khiếp đảm lòng người, người phụ nữ của anh, có thể để người khác tùy ý sỉ nhục sao?

Cầm điện thoại bàn bấm số thư ký nội bộ, "Báo tài xế, chuẩn bị xe, đi thành phố T-ARA"

******

Trong phòng 076 của ký túc xá số 6 đại học T-ARA, Park JiYeon đang chậm chạp chuẩn bị sách vở, đối với hai tiết học trên giảng đường cùng một tiết thể dục, trong lòng cô rất bất an, học sinh ba lớp tập trung ở cầu thang lớn trong phòng học, ánh mắt của những người đó chắc sẽ giống như cây kim đâm thủng cô, thậm chí nhạo báng ác độc.

Những ngày này, cô đã gặp quá nhiều, trừ JiEun và Hara, hai người bọn họ vẫn ủng hộ cô, cổ vũ cô, còn tất cả những người khác đều tránh né cô như tránh rắn rết, thấy cô lập tức cúi đầu xì xào bàn tán, sau đó trốn sang một bên.

Sự xuất hiện của cô giống như bệnh dịch.

Bị mọi người tránh xa, bao gồm cả người mà cô vẫn tưởng rằng còn quan hệ bạn ngủ chung phòng ký túc xá Suzy , cũng dần dần xa cách cô, cô cảm thấy mình rất thất bại, cũng có cảm giác vô lực thật sâu.

"JiYeon, đi thôi, không có chuyện gì." Lee JiEun thấy cô lần lữa mãi không chịu rời đi, liền hiểu được một chút tâm tư của cô.

"JiEun, tớ .... Vẫn còn có chút sợ hãi, tớ đang nghĩ, hay là tớ xin tạm nghỉ học...." Lời của cô còn chưa nói hết đã bị bạn tốt cắt đứt.

"Nha đầu ngốc! Có câu nói rất hay, tất cả chuyện phiền phức trên đời, đều là hành động nghệ thuật của Thượng Đế, chúng ta chỉ làm Phàm phu tục tử (* người bình thường) nên thái độ đối xử tốt nhất với chúng chính là: suy nghĩ bi quan, sống vui vẻ. Tạm nghỉ học? Tại sao phải thế! Tuyệt đối không thể bị chút khó khăn này đánh ngã! Hay chính là không thể để ưu kế của lũ tiểu nhân gian xảo thực hiện được!"

Lee JiEun nắm tay cô, an ủi cô, khích lệ cô, trong mắt hiện lên tình ý chân thành tha thiết nhất.

Park JiYeon rũ mắt xuống, trong giọng nói có chút nghẹn ngào, "Lee JiEun ...."

"Ôi! Cậu xem cậu kìa, lại kích động rồi, nếu không chúng ta cầm tay nhau đi học, thông báo cho thế giới biết về tình cảm sâu sắc của chúng ta, để cho những người nói huyên thuyên kia nhìn xem, căn bản chúng ta không có hứng thú với đàn ông, thật ra chúng ta là .... Đồng tính nữ." Lee JiEun giương lông mày lên hừ hừ, rõ ràng khóe miệng có ý cười.

'Phì!" Lee JiEun bị lời nói cùng vẻ mặt của cô ấy chọc cho buồn cười, đây cũng là nụ cười đầu tiên của cô sau mấy ngày liên tiếp tới giờ.

Hara lập tức bu lại, "Thêm cả tớ nữa, ba chúng ta chắp tay nhau đi ngang trên đường, làm mấy người đó tức chết!"

Lee JiEun liếc cô một cái, "Cậu tính làm con cua lớn à! Còn đi ngang?"

O(╯□╰)o vẻ mặt Hara biến thành chữ "囧", Park JiYeon rất khó khăn mới lại nở được nụ cười, tâm tình lo lắng dường như xua tan đi không ít, cuối cùng, được hai cô ấy lôi kéo đi ra khỏi phòng ngủ.

Dọc đường đi, vẫn gặp phải ít nhiều ánh mắt khinh bỉ khác thường, nhưng trong lòng cô tự nhủ rằng: đừng để ý, đừng để ý. May mà bên cạnh mình vẫn còn JiEun và Hara làm bạn, mới không khiến cho cô ngay cả dũng khí tới lớp học cũng không có.

Lee JiEun cùng Hara quan tâm ngồi cùng hàng cuối cùng trong góc với cô, thản nhiên thừa nhận những ánh mắt khác thường của mọi người nhìn tới, làm theo nguyên tắc người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người chọc tới ta tất nhiên ta cũng chọc lại người.

Đối với Park JiYeon mà nói, một trăm phút này giống như đang đứng trên đống lửa, đang ngồi trên đống than, nhất là mười phút giữa giờ, cô rất muốn trốn đi toilet, nhưng JiEun giữ cô lại, tránh né không giải quyết được vấn đề.

Quãng thời gian khổ sở lại tiếp tục trôi đi, nhưng lớp học thể dục tiếp theo cô thật sự không muốn đi, Lee JiEun cũng hiểu sân tập thể dục là nơi rất đông người, rất dễ dàng đụng phải thị phi, cho nên kêu JiYeon đợi cô một lúc để cô xin phép giáo viên cho nghỉ.

Gió chiều có chút lạnh lẽo, trên người Park JiYeon là một cái áo trắng tay ngắn đơn giản, phía dưới là quần Jeans bạc phếch, trong tay ôm sách giáo khoa, đứng nghiêm một góc chỗ khúc quanh sân thể dục chờ bạn tốt

"Ôi! Đây không phải là gái gọi cao cấp Park JiYeon của chúng ta sao? Thế nào? Đứng đây để chuẩn bị tìm mối làm ăn tiếp theo sao? Nếu không, ra giá đi, gần đây mấy người chúng ta vừa thiếu bạn gái có kỹ xảo làm ấm giường giống như em vậy, thù lao sẽ không ít hơn ông chủ cũ đâu!"

Lời này vừa nói ra, mấy nam sinh khác liền ồn ào cười to, tất cả đều đắm đuối nhìn chằm chằm Park JiYeon, bộ dạng thật hèn hạ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com