Eunyeon Ba Xa Anh Thuong Em Nc 17 Phan I
Nghỉ ngơi gần nửa tháng trở lại đài truyền hình làm việc, Park JiYeon cảm giác giống như đã mấy đời người, đi thẳng vào cũng gặp không ít đồng nghiệp cúi đầu bàn luận xôn xao, giống như đang thảo luận ại sao cô còn trở lại, đối với những ánh mắt khác thường, cô đã có thể thản nhiên đối mặt, lần này đi Hồng Kông trở lại, tâm tình đã khác nhau rất lớn.
Nếu như lúc nào cũng nghĩ đến cách nhìn của người khác như thế nào, chẳng phải mệt muốn chết?
Vừa ngồi xuống chỗ ngồi, LuNa liền nói cho cô biết Chan SeYa đi ăn máng khác đến một tòa soạn khác, đi rất bất ngờ, trước đó không hề báo trước, Park JiYeon lạnh nhạt nói: "Người tìm chỗ cao mà đi nước tìm chỗ trũng mà chảy, tình thế xã hội bây giờ chính là như vậy, ai cũng lựa chọn quyền lợi."
Trong lòng cũng hiểu đại khái lý do Chan SeYa đi, sự kiện tạp chí lần trước chắc không thoát được quan hệ với cô ta, người ở xã hội một đời, tất nhiên sẽ gặp rất nhiều loại người, muôn hình muôn vẻ, đếm cũng đếm không xuể, tốt, xấu, cũng chỉ là khách qua đường trong đời mà thôi, đừng quá chấp nhất là tốt rồi.
"JiYeon, tâm tính cô tốt thật." LuNa cảm thán từ tận đáy lòng, trong lòng có một cảm giác nói không nên lời, rõ ràng lúc đầu quan hệ của ba người vô cùng tốt, cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, SeYa bắt đầu nhằm vào JiYeon rồi, đi tới mức độ ngày hôm nay, chức quyền thật sự đáng sợ vậy sao?
Không khỏi nhớ tới mấy lời ngày trước Chan SeYa nói với cô, mục đích của cô ta là gì đây? Nếu như để khích bác quan hệ giữa cô và JiYeon thì quá đáng sợ!
"Được rồi, yên tâm làm việc." Park JiYeon vỗ vỗ bả vai cô.
Lúc này, trưởng ban đi tới, "Tất cả mọi người dừng công việc trong tay, vào phòng họp."
LuNa lại gần bên tai Park JiYeon, "Tôi đoán là chuyện về GangNam xảy ra thiên tai, đã mấy ngày mưa vô cùng lớn rồi, nghe nói tình hình tai nạn rất nghiêm trọng."
Park JiYeon nhíu mày, dĩ nhiên là cô biết chuyện này, mưa to liên tục mấy ngày khiến rất nhiều nơi trong cả nước xảy ra lũ lụt rồi, thời tiết gần đây thật sự khiến cho người ta lo lắng, GangNam... Trong ấn tượng nó là một thôn nhỏ trong núi giản dị mà đẹp đẽ.
Trên màn hình lớn trong phòng họp chiếu cảnh các nơi trong cả nước xảy ra nạn lũ lụt, nhà cửa bị hư hỏng, hoa mầu ngập úng, dân chúng trôi dạt khắp nơi, không có chỗ đặt chân, không có thức ăn lót dạ, từng ống kính như thế đều khiến người ta bận tâm...
"Làm một người viết báo xứng với chức danh, cho dù là hoàn cảnh gian khổ cỡ nào, chúng ta cũng nên lao tới tiền tuyến, báo cáo tin tức chân thật nhất, phóng viên trong đài được phái đi huyện Thông trong quá trình phỏng vấn vô ý đã bị thương, cho nên bây giờ chúng ta muốn cử ra một người nữa để thay thế cô ấy, hy vọng các người có thể hăng hái tự tiến cử, đây là nhiệm vụ vinh quang."
Giám đốc đứng ở phía trên mãnh liệt lên tiếng, phía dưới từng người cúi đầu yên lặng như tờ, cái đó là nhiệm vụ vinh quang nỗi gì, rõ ràng chính là đi chịu chết! Không phải bọn họ không biết tình hình nghiêm trọng ở GangNam, TV đưa tin chưa hẳn đã chân thật, tình huống thực tế còn nghiêm trọng hơn như thế nhiều, bằng không đồng nghiệp đi tới đó sẽ không bị thương, làm không tốt chính là một đi không trở lại.
"Người tự nguyện đi tăng lương gấp đôi, nhiệm vụ hoàn thành trở về sẽ có tiền thưởng khác." Giám đốc bắt đầu đưa ra các loại dụ dỗ, nhưng mà --
Phía dưới vẫn hoàn toàn trầm mặc, mặc dù có tiền có thể sai quỷ khiến ma, nhưng chuyện liên quan đến sống chết, nhất định phải cân nhắc trên nhiều phương diện mới được, sinh mạng quý giá, ai nguyện ý lúc tuổi còn trẻ lại chẳng hiểu làm sao bị mất tính mạng, còn không bằng hưởng thụ tốt cuộc sống.
Khi tâm lý của mọi người còn lung lay, Park JiYeon đột nhiên đứng lên, "Giám đốc, tôi muốn đi."
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người sợ ngây người, không thể tin nhìn Park JiYeon, chẳng lẽ cô ta trúng tà? Đường đường là nhị tiểu thư nhà họ Yoon có đáng giá vì chút tiền ấy mà liều mạng? Quá không thể tưởng tượng nổi!
LuNa cũng kinh ngạc nhìn về phía cô, đưa tay kéo tay cô ở dưới bàn, dùng khẩu hình miệng nói: "Cô làm gì vậy? Đây không phải là chuyện đùa, rất nguy hiểm!"
Park JiYeon khẽ mỉm cười với cô ấy, giống như đang nói: LuNa à, tôi biết rõ mình đang làm gì, cô không cần phải lo lắng cho tôi.
Giám đốc cũng không ngờ Park JiYeon sẽ đứng ra, ông đã sớm nghe thấy chuyện về cô, hiện tại người thành phố Seoul đều biết rõ cô là nhị tiểu thư nhà họ Yoon, còn là vị hôn thê của Ham thiếu, thân phận hiển hách như thế chẳng lẽ vì chút tiền nhỏ kia, nguyên nhân cuối cùng gì thúc đẩy cô ấy tự động đi giết giặc đây?
" Park JiYeon, cô nghĩ kỹ chưa?" Giám đốc xác định lại một lần nữa, sau khi hỏi xong ông liền hối hận, ngộ nhỡ người ta nói không đi nữa thì làm thế nào?
"Dạ, nghĩ thông suốt." Park JiYeon trả lời rất khẳng định, vẫn còn nhớ khi còn bé mẹ mang cô đi qua rất nhiều nơi, năm ba tuổi đã từng sống ở GangNam năm tháng, dân vùng đó vô cùng chất phác, không kỳ thị không chửi bới cũng không coi thường, đều thân thiện giúp đỡ cô và mẹ, để lại cho cô ấn tượng rất sâu sắc.
"Được, cô trở về phòng làm việc thu dọn một chút, buổi chiều lên đường, có xe chuyên dụng đưa cô đi." Trong lòng giám đốc thật sự vui mừng, đồng thời liếc mắt nhìn xuống một đám cả nam lẫn nữ ở phía dưới không nói tiếng nào, "Xem từng người các cô các cậu xem, dáng vẻ như thế nào? Còn không bằng thân con gái! Thật sự làm cho người ta cảm thấy hổ thẹn!"
Có người thầm nói trong lòng: ngài còn không biết xấu hổ chửi mắng chúng tôi? Mỗi người đều tám lạng nửa cân, đều vậy!
Trong toilet, Park JiYeon liếc nhìn mình trong gương, khóe môi hiện ra một nụ cười rõ ràng, thoáng một cái đã sắp hai mươi năm rồi, vẫn chưa có cơ hội trở lại huyện nhỏ xinh đẹp đó, lần đi này coi như làm tròn tâm nguyện nho nhỏ của mình đi, vì bà con đáng thương, cũng vì để trong lòng yên ổn.
Đi tới khúc quanh, đột nhiên bị người gọi lại, "Park JiYeon, mấy ngày nay em có xem TV không? Em biết tình hình GangNam nghiêm trọng đến mức nào không?"
Tròng mắt đen của Oh Se Hoon phức tạp nhìn Park JiYeon ở phía trước chằm chằm, dường như muốn tìm ra điều gì đó từ trong ánh mắt của cô, nhưng bên trong hoàn toàn tinh khiết trong trẻo.
"Cảm ơn trưởng ban Oh có lòng tốt nhắc nhở, đương nhiên là tôi biết mình đang làm gì, nếu như không có chuyện gì khác tôi về trước thu dọn hành lý." Giọng Park JiYeon nhẹ nhàng, cô phải đi có nguyên nhân, người nào khuyên cũng không được, chứ đừng nói chi là trưởng ban Oh bụng dạ khó lường ngày từ ban đầu này, cô không hề có chút cảm giác tốt nào với anh ta.
"Park JiYeo..." Oh Se Hoon đi lên trước kéo cánh tay của cô, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Đúng lúc ấy, LuNa từ đối diện đi tới, thấy cảnh hai người lôi lôi kéo kéo không khỏi kinh ngạc há to mồm, trong mắt tràn đầy không thể tin, ánh mắt Oh sư huynh nhìn về phía Park JiYeon, hoàn toàn chính là một người đàn ông nhìn về người phụ nữ mình thích mới có... Bọn họ? Bọn họ...
Chẳng lẽ những lời SeYa nói đều là thật? Cô không muốn tin tưởng, thậm chí còn cảm thấy SeYa cố ý khích bác quan hệ giữa cô và JiYeon, nhưng hôm nay xem ra, sao tất cả chân thật làm sao, khiến cho cô không cách nào không hoài nghi.
"JiYeon, cô làm tôi quá thất vọng!" LuNa tức giận nói, sau đó xoay người chạy đi.
"LuNa, không phải như cô nghĩ, buông tôi ra!" Park JiYeon tức giận trừng mắt nhìn Oh Se Hoon, người này có bệnh không! Cô cũng không nhận ra anh ta thích mình, không có phúc để hưởng!
"Em rất quan tâm đến cô ta?" Oh Se Hoon hỏi ngược lại.
"Cô ấy là bạn của tôi, mà tôi và anh không có bất kỳ quan hệ gì, tôi không hy vọng cô ấy hiểu lầm." Park JiYeon tức giận nhìn anh ta chằm chằm.
"Rất dễ nhận thấy, cô ta đã hiểu lầm, hơn nữa, trong lòng cô ta, em đã trở thành tiểu nhân nghĩ một đằng nói một nẻo." Khóe miệng Oh Se Hoon chứa một nét cười lạnh.
"Tôi thấy anh chính là cố ý!" Park JiYeon rất tức giận, người này chính là vô lại điển hình!
Oh Se Hoon đột nhiên kéo lấy tay cô, trong mắt lộ ra dục vọng, "Anh chính là cố ý."
"Bệnh thần kinh!" Park JiYeon tức giận dùng sức đẩy anh ta ra, vung tới một cái tát, tiếng vang trong trẻo vang vọng trong hành lang, bị mấy đồng nghiệp đi qua nhìn thấy, hai mặt nhìn nhau, trong lòng tràn đầy nghi vấn, trưởng ban Oh đúng là kẻ đa tình, ngay cả phóng viên thực tập bé nhỏ cũng không bỏ qua.
"Em!" Lửa giận của Oh Se Hoon phát ra, lại chỉ có thể nhìn Park JiYeon đi ngay trước mắt anh, lạnh lùng liếc mắt nhìn đồng nghiệp đang đứng bên cạnh xem náo nhiệt, xoay người đi thẳng, anh cũng không biết mình bị làm sao? Cảm xúc hơi khác thường.
Khi trở lại phòng làm việc Park JiYeon vốn định giải thích chuyện vừa xảy ra với LuNa, nhưng cô ấy vừa thấy mình vào lại đi ra ngoài, ngay cả ánh mắt cũng không nhìn cô, coi cô như không khí, khiến trong lòng cô rất không thoải mái, không khí huyên náo rất lúng túng, hơn nữa cô lại không còn thời gian, ngay sau đó cầm đồ đi, thanh giả tự thanh, nếu như LuNa không muốn tin tưởng mình, vậy cũng không còn cách nào.
Nghe tin cô muốn đi GangNam phỏng vấn, mẹ Lee vạn lần không muốn, rất nguy hiểm! Nhỡ xảy ra vấn đề gì, bà sẽ khiến người mẹ đã khuất của Park JiYeon thất vọng, nhưng Park JiYeon rất hiểu cách dùng tình dùng lý thuyết phục bà.
"Mẹ Lee, con và mẹ con đã từng ở đó vài tháng, dân chúng chất phác, dân trong thôn rất nhiệt tình hiếu khách, trợ giúp chúng con rất nhiều, cũng cho mẹ con rất nhiều hy vọng về cuộc sống tốt đẹp, con chỉ muốn trở về xem một chút, muốn góp một phần sức lực non nớt. Con đã hai mươi ba tuổi rồi, có thể tự chăm sóc tốt cho mình, càng quý trọng sinh mạng tốt đẹp, nhất định sẽ nguyên vẹn không bị thương tổn gì mà trở về."
"Haiz... Được rồi." Mẹ Lee thở dài, bà thật sự không biết JiYeon và mẹ con bé từng ở đó mấy tháng.
"Mẹ Lee, cảm ơn mẹ." Park JiYeon nhào vào trong ngực của bà, cô còn rất nhiều chuyện chưa làm được, cô nhất định sẽ trở về.
Ngồi trên xe đi về phía GangNam, cô gọi điện thoại cho Ham EunJung, kết quả không ai nghe, trong lòng suy đoán chắc anh đang họp hoặc đang bận, liền gửi một tin nhắn sang.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com