Ethylene Khoi Dau Cua Nhung Bi Kich
Những tiếng thở dài nhẹ nhõm vang lên khắp nơi, nhưng chỉ trong giây lát, Riftan lại cất giọng."Nhưng nếu công tước vẫn tiếp tục cố tình gấy rối, thì câu chuyện sẽ khác. Tôi chỉ nhượng bộ một lần thôi. Nều ông ta công kích trước, tôi sẽ không bỏ qua.""Đừng lo lắng về điều đó. Hoàng gia sẽ không tha thứ cho sự phá vỡ trật tự hiện tại. Điều tương tự cũng xảy ra với Công tước Croix."Công chúa can thiệp vào giữa họ."Bệ hạ không muốn thần dân của mình gây thêm bất hòa. Ta đã nói rõ điều đó với Công tước Croix."Thoạt nhìn, khóe miệng Riftan hiện lên một nụ cười khinh bỉ."Ông ta đồng ý sao?"Công chúa Agnes gật đầu chắc nịch."Công tước Croix không muốn mối quan hệ của mình với hoàng gia trở nên xấu đi. Nếu Anatol chủ động lùi lại một bước, hoàng gia sẽ tích cực hòa giải ngay cả khi trong tương lai có xảy ra tranh chấp trong công quốc."Riftan trông không hề nhẹ nhõm chút nào. Thay vào đó, chàng nhếch miệng rồi đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Sau đó, chàng bước đến trước mặt Max, người đang sững người, choáng ngợp trước nội dung cuộc trò chuyện và nắm lấy cánh tay nàng."Bây giờ cô đã đạt được điều mình mong muốn, không còn chuyện gì để bàn nữa. Xin hãy rời khỏi đây ngay.""Ri, Riftan... ."Nàng ngước nhìn chàng với vẻ hoang mang khi chàng công khai đuổi đoàn sứ giả của nhà vua, rồi nàng nghe thấy giọng nói cay đắng của công chúa."Ta sẽ rời đi ngay khi bầy ngựa đã nghỉ ngơi đủ. "Ít nhất cậu sẽ chịu đựng việc ta ở lại cho đến lúc đó, phải không?"Chàng trừng mắt nhìn công chúa một lúc rồi quay người bước ra hành lang. Max không thể chào hỏi công chúa đàng hoàng và bị Riftan kéo lên cầu thang. Vào lúc đó, giọng nói của Rosetta vang lên từ phía sau."Đợi một chút."Riftan dừng lại trước cầu thang. Rosetta chậm rãi bước đến chỗ họ và nói."Trước khi đi, em muốn nói chuyện với chị một lát."Mặt Max đanh lại. Họ có gì để nói với nhau? Cảnh tượng em gái nàng tiếp cận nàng thật sự đe dọa, như thể em ấy sắp nghiền nát nàng. Riftan chắc hẳn đã cảm nhận được sự căng thẳng trên khắp cơ thể nàng và ngay lập tức chặn đường của Rosetta."Cô định nói cái quái gì chứ?""Tôi chỉ muốn giải quyết một số rắc rối giữa hai chị em thôi."Rosetta hất cằm thách thức."Anh lo lắng tôi sẽ làm tổn thương chị gái mình sao? Đừng lo. Tôi muốn thoát khỏi lâu đài này mà không có một vết xước nào."Mặt nàng nóng bừng lên trước giọng nói chế nhạo đó. Nàng không khỏi cảm thấy thật thảm hại khi trốn sau lưng Riftan vì sợ hãi em gái mình. Max ngập ngừng tiến về phía trước, nắm vạt áo của chàng như muốn khuyên can."Em, em muốn nói chuyện với Rose."Riftan nghiến răng như muốn ngăn cản nàng. Max vội vàng bổ sung thêm."Chàng đừng lo. Rosetta..."Nàng cố nói điều gì đó về em ấy, nhưng chẳng có gì xuất hiện trong đầu nàng cả. Max lại nhìn mặt người em gái. Nàng biết gì về Rose, ngoài những việc em ấy thỉnh thoảng khoe khoang? Rosetta mở miệng thay cho nàng."Chị có thể dẫn em đi tham quan khu vườn một lát được không? Ở đây ngột ngạt quá."Max cảm thấy không thoải mái khi phải cùng em ấy dạo quanh Lâu đài Calypse, nhưng nàng gật đầu với một nụ cười gượng gạo. Môi Riftan giật giật như muốn nói điều gì đó, nhưng chàng miễn cưỡng buông tay nàng ra."... Đừng đi lâu quá. Gió lạnh đấy."Chàng lẩm bẩm với giọng kìm nén và trừng mắt nhìn Rosetta bằng ánh mắt lạnh lùng. Rose thậm chí còn không chớp mắt trước ánh mắt nghiêm nghị dường như sẽ không buông tha nếu em ấy có làm điều gì đó ngu ngốc. Max mỉm cười trấn an chàng rồi cùng Rosetta đi xuống cầu thang.Khi nàng bước ra ngoài, ánh nắng mùa thu gay gắt xuyên qua võng mạt của nàng. Nàng lờ mờ nhìn mái tóc nâu nhạt của Rosetta, tỏa sáng trong ánh sáng bạc mờ ảo.Ngay cả khi mặc trang phục đơn giản, Rose vẫn xinh đẹp tựa thiên thần. Nàng vô tình bị cảnh tượng đó đe dọa, nhưng Rose lẩm bẩm khi liếc nhìn các hiệp sĩ đi theo họ."Em nói nói chuyện riêng."Max, người đang nhìn Rose đầy cảnh giác, quay đầu về phía Ngài Caron."Anh hãy rời đi... một chút đi."Anh ta nhìn Rosetta với ánh mắt thận trọng và lặng lẽ gật đầu."Chúng tôi sẽ đợi ở đây. Nếu có vấn đề gì, hãy gọi tôi."Khi các hiệp sĩ rút lui, họ đi xuống cầu thang và băng qua khu vườn rực ánh vàng. Mặc dù khoảng cách với các hiệp sĩ đã tăng lên đáng kể, Rose vẫn im lặng trong một lúc lâu.Em định nói cái quái gì mà phải mất nhiều thời gian như thế? Max căng thẳng. Rose cuối cùng cũng mở miệng khi họ đến một góc vườn."Các hiệp sĩ tìm thấy cha sau khi chị rời lâu đài. Ông ta đã được chữa trị bằng phép thuật ngay lập tức, nên ông ta không gặp nguy hiểm về tính mạng."Toàn thân Max cứng đờ. Rosetta nở một nụ cười nham hiểm trên môi."Nhưng giọng của ông ta hơi ngọng, có lẽ do xương hàm bị lệch. Chắc phần đó đã bị tổn thương vĩnh viễn."Nhìn thấy vẻ ngoài vui vẻ của em ấy khiến tâm trí nàng bối rối. Max lùi lại và nhìn Rose chằm chằm như thể một người xa lạ."Chị, chị... không biết em đang nghĩ gì?""Tất nhiên rồi. Chị chưa bao giờ muốn tìm hiểu về em."Max co vai trước giọng điệu gay gắt. Rose dập tắt nụ cười trên môi và nói một cách thờ ơ."Đừng hiểu lầm, em không có ý trách chị. Em không làm mất thời gian của chị chỉ để than vãn như vậy.""Vậy thì tại sao..."Rose dừng lại một lúc rồi bình tĩnh nói tiếp."Có vẻ như cha đang liên hệ mật thiết với giới quý tộc. Chắc chắn ông ta sẽ không để mọi chuyện trôi qua suôn sẻ như vậy."Max cảm thấy mặt mình tái ngắt. Một luồn gió khô khốc quét qua cơ thể nàng. Nàng phát ra một giọng run rẩy khi ôm lấy cánh tay đang nổi da gà của mình."Ông ta định làm... cái quái gì chứ...?""Em không biết chi tiết. Có lẽ vì quá sốc về chồng chị, nên ông ta nhốt mình trong phòng một thời gian, rồi một ngày nọ, ông ta gọi người hầu và gửi điện tín đi nhiều nơi. Ông ta giả vờ chấp nhận lời cảnh báo của hoàng gia, nhưng có vẻ như ông đang âm mưu điều gì đó. Chắc cha sẽ hành động ngay sau đám cưới của em."Rose lo lắng mím môi, nhưng nhanh chóng trở lại vẻ mặt thờ ơ, như thể không quan tâm."Em chỉ cảnh báo thôi. Khi có cơ hội, chị hãy bảo anh ta chuẩn bị đi.""Sao, sao... khi nãy em không nói thẳng. Nếu em làm vậy...""Nếu em làm vậy thì anh ta sẽ không rút lại lời tuyên chiến. Sẽ có lợi hơn nếu cha bị khuất phục bằng vũ trang."Rosetta lạnh lùng nói."Nhưng em không muốn đất nước này rơi vào cảnh hỗn loạn vì chiến tranh. Có ít nhất một hai người mà em không muốn họ bị tổn thương.""Chị cũng không muốn chiến tranh... nhưng..."Max nuốt khan. Nàng đặc biệt không muốn Riftan gặp rắc rối. Rosetta, người đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt vì lo lắng của nàng, đột nhiên hỏi."Chị có yêu người đàn ông đó không?"Max lập tức sửng sốt trước những lời kỳ lạ phát ra từ miệng em gái mình. Nàng không thể hiểu được mục đích của câu hỏi đó. Khi nàng không đáp lại, một nụ cười sắc bén xuất hiện trên môi Rosetta."Không thể nào. Đối với chị việc đó là không thể."Giọng điệu dứt khoát khiến nàng sôi sục. Nàng biết rằng Rose luôn coi thường nàng, nhưng nàng tức giận khi em ấy nói thẳng vào mặt nàng rằng nàng sẽ không bao giờ được ai yêu thương. Mặt Max đỏ bừng, nàng cao giọng."Rif, Riftan... chăm sóc cho chị. Người đó đã luôn ở bên cạnh chị.""Người đàn ông đó không phải vấn đề. Vấn đề là chị. Chị không bao giờ có thể yêu một ai khác."Rose đáp lại bình tĩnh một cách tàn nhẫn. Max giật giật tay như thể bị gai đâm, rồi lắc đầu dữ dội."Em, em biết gì về chị... mà lại nói như thế? Em... em không biết bất cứ điều gì về chị. Em nói rằng chị không hiểu em. Và thực tế là em cũng giống chị thôi.""Em biết."Max nhất thời không nói nên lời trước câu trả lời cứng rắn. Nàng thậm chí không thể đoán được làm thế nào Rose lại có được sự tự tin như vậy. Họ chưa bao giờ gần gũi dù chỉ một giây phút. Tuy nhiên, Rose vẫn tiếp tục nói một cách đều đều, như thể em ấy đang nhìn thấu mọi thứ về nàng."Nếu trên đời này có ai có thể hiểu được chị dù chỉ một chút, thì người đó chính là em.""Đừng nói vớ vẩn."Sự kiêu ngạo thái quá của em ấy khiến mọi dây thần kinh trong cơ thể nàng căng thẳng tột độ. Max nhăn mặt và phản đối kịch liệt."Em, em làm sao mà có thể hiểu chị...? Em, em luôn là người được công nhận... và yêu thương... Em biết gì về chị chứ? Em không biết, không biết gì cả...!""Yêu thương sao?"Khuôn mặt của Rosetta cũng nhăn nhó một cách tàn nhẫn."Chị nghĩ cha có khả năng yêu thương một người nào khác sao? Chị đang nghiêm túc đấy hả?""Cha, cha rất tự hào về em...""Ông ta thấy em hữu dụng, không phải yêu thương.""Ít, ít nhất thì em...!"Max đang cao giọng, đột nhiên không thể nói tiếp và ngậm miệng. Rosetta đáp lại bằng một giọng khinh bỉ lạnh lùng."Phải rồi. Em không bị cha đánh đập như chị."Mặt nàng nóng bừng lên trước giọng điệu khinh thường. Nhưng Rosetta không cười nhạo nàng. Rosetta, người đang nhìn xuống luống hoa nơi cỏ đã héo khô với đôi mắt u ám, nói với giọng khô khốc."Khi em mười tuổi, cha đã bắt em chứng kiến cảnh ông ta đánh chị."Max mở to mắt trong bàng hoàng."Không... không thể nào. Em đã thấy tất cả sao? Chuyện, chuyện đó ko thể xảy ra.""Trong căn phòng có gương... có một vách ngăn nhỏ trên bức tường. Cha mở nó ra và... ông ta bắt em tận mắt nhìn chị bị hành hạ."Nàng cảm thấy khó thở như thể toàn bộ không khí đã thoát ra khỏi phổi mình. Max đưa bàn tay run rẩy lên che miệng mình. Cảm giác nhục nhã của nàng dâng lên khi đứa em gái nhỏ đã chứng cảnh chị mình bị đánh đập như một con vật.Nàng đã nghĩ Rosetta biết cách nàng bị đối xử, nhưng không thể ngờ rằng em ấy lại có thể nhìn thấy những cảnh tượng xấu xí như vậy. Rosetta nhìn nàng với đôi mắt khô khan khi nàng loạng choạng vì sốc."Cha muốn cố dạy em rằng, người vô dụng sẽ bị đối xử như thế nào. Mỗi lần chị bị đánh, em cũng sẽ được đưa đến phòng bên cạnh. Và đúng như ý định của cha, em rất kinh hoàng khi thấy ông ta rất roi vào chị như một con thú. Đêm nào em cũng mơ thấy ác mộng. Nếu không trở nên hoàn hảo, em cũng sẽ bị như vậy. Không chừng lần tiếp theo, người vào căn phòng đó sẽ là em. Những kẻ vô dụng chẳng có giá trị gì với ông ta cả. Em... đã cố gắng rất nhiều để đạt được kỳ vọng của ông ta. Chưa bao giờ em được thư giãn, dù chỉ một giây."Trên môi Rose nở một nụ cười yếu ớt."Bây giờ nghĩ lại, có lẽ ông ta đã trừng phạt chị của em thậm chí còn nặng nề hơn để làm gương cho em. Để em không thể mơ đến việc bất tuân hay nổi loạn..."Max cố gắng hết sức để hình dung bản thân khi còn là một đứa trẻ mười tuổi. Xung quanh mù mịt, giống như có sương vậy. Hằng sâu trong tâm trí nàng, Rosetta luôn là người con gái xinh đẹp, hoàn hảo và kiêu ngạo.Tuy nhiên, Rosetta cũng chỉ là một đứa trẻ bơ vơ muốn bảo vệ bản thân trong tuyệt vọng. Khi nhận ra sự thật đó, nàng chợt nhìn rõ em gái mình, như thể đôi mắt nàng vừa được rửa sạch. Thân hình gầy gò và đôi mắt vô hồn... Một cô gái thanh tú sẽ bước sang tuổi mười chín sau ba tháng nữa đang đứng trước mắt nàng."Em theo dõi từng chút nỗi đau mà chị phải chịu đựng. Tâm hồn chị đã vụn vỡ như thế nào... một người phụ nữ có thể yếu đuối như thế nào, và một người đàn ông có thể tàn ác và nhẫn tâm đến nhường nào..."Giọng em ấy vang vọng xa xăm. Rosetta nhìn lên bầu trời xanh một lúc rồi lại hạ ánh mắt xuống."Em sẽ không bao giờ có thể yêu ai đó trong cuộc đờim ình. Không thể nào tin họ được. Dù muốn cũng không được. Một góc trong tim em đã đóng lại, như thể nó bị hỏng vậy. Em liên tục nghi ngờ, kiểm chứng và cuối cùng đẩy tất cả những người tiếp cận em ra xa. Em là như vậy đấy... còn chị?""Chị, chị..."Max loạng choạng như người bị dồn vào chân tường, mặt nhăn nhó. Bên dưới ánh mắt ngơ ngác của nàng là cái bóng của họ lủng lẳng dưới chân, dài và gầy như những thân cây chết. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng nàng. Rosetta nói như thể một lời tiên tri."Không đời nào chị khác em. Cuối cùng mọi thứ sẽ kết thúc.""Không phải như vậy. Chị... khác em."Những lời nàng khó khăn lắm mới có thể thốt ra lại có vẻ không chắc chắn và nguy hiểm, ngay cả đối với nàng. Rosetta đáp lại bằng giọng khô khan."Chị đã không tin tưởng người đàn ông đó vào thời điểm quan trọng. Chị sẽ tiếp tục như vậy. Giây phút trái tim chị tổn thương, sự ngờ vực sẽ lại vùi lắp chị. Chúng ta đã bị vặn vẹo như thế đấy.""Chị, chị..."Cổ họng nàng ngứa ran như thể nàng vừa nuốt phải một cây kim. Nàng nắm chặt gấu váy. Một cảm giác nổi loạn chống lại tương lai mà em nàng đã tuyên bố sôi sục trong lòng nàng. Nàng nói như thể phun ra."Chị... chị sẽ thay đổi."Rosetta đáp lại với ánh mắt nặng nề rằng điều đó là không thể. Max nhắm chặt mắt lại và hét lên lần nữa."Chị sẽ thay đổi."Đúng lúc đó, một cơn gió dữ dội thổi qua và quét qua cơ thể họ. Những chiếc lá khô còn chưa kịp rụng trên cành phát ra tiếng động lớn. Rosetta, người đang lặng lẽ nhìn lên những cành cây đang xào xạc, lẩm bẩm với giọng hoài nghi."... Em chúc chị may mắn."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com