Ethylene Khoi Dau Cua Nhung Bi Kich
Như thể cố gắng giảm bớt dù chỉ một chút tác động lên nàng, Yulysion hạ người xuống thấp nhất có thể và nhanh chóng chạy xuyên qua những tán cây.Max nghiến răng vì cơn đau buốt giáng xuống vai mỗi khi cánh tay nàng rung và lắc. Nàng nghĩ rằng bất tỉnh sẽ khiến nàng dễ chịu hơn. Tuy nhiên, nàng không thể buông bỏ ý thức của mình, sợ rằng nếu nàng nhắm mắt lại vào giây phút này, nàng có thể sẽ không tỉnh lại nữa."Ở đây!"Garrow, người đang chạy phía trước, giơ cao một tay và hét lên. Khi đến gần nơi cậu ta chỉ, nàng nhìn thấy một cái hang nhỏ giữa những thân cây xoắn lại.Khi Garrow tạo chỗ ngồi bằng cách đặt một chiếc áo choàng bên trong, Yulysion cẩn thận đặt nàng xuống như thể đang giữ một món đồ dễ vỡ. Nhưng bất chấp sự tận tâm của hai cậu trai, toàn thân nàng vẫn râm ran như thể đang nằm trên đống lửa.Max toát mồ hôi lạnh và cắn chiếc khăn trên mặt mà nàng dùng để cầm máu mũi. Yulysion nhìn xuống cánh tay rũ rượi của nàng với vẻ mặt sốt ruột, không biết phải làm gì."Garrow, chúng ta nên làm gì đây? Tôi nghĩ cần phải chỉnh lại xương bả vai của phu nhân...""Cậu và tôi thậm chí không biết phải làm thế nào. Không đơn giản như vậy đâu. Nếu làm sai, phu nhân có thể bị gãy xương hoặc khiến cơn đau trở nên tồi tệ hơn. Bây giờ, chúng ta hãy cố định cánh tay đi."Garrow quỳ xuống bên cạnh nàng và xé chiếc áo choàng của mình thành những mảnh dài."Xin phu nhân hãy kiên nhẫn. Sẽ đau lắm đấy."Nàng kinh hoàng khi nhìn cậu ta vương bàn tay về phía cánh tay nàng. Cơn đau còn rất lớn ngay cả khi nàng không chạm vào nó, và khi nghĩ đến việc có ai đó động đến cánh tay nàng, nàng sợ hãi vô vùng. Nhưng không còn cách nào khác.Garrow cẩn thận nâng tay nàng về phía trước và cố định bằng một miếng vải để nó không bị rung. Max cắn chặt môi. Đau đến mức nàng thậm chí không thở được. Yulysion thấy vậy, liền vội kéo xuống chiếc túi mà cậu đang đeo trên lưng."Phu nhân đợi một lát. Có thảo mộc chữa bệnh ở trong đây."Với đôi tay run rẩy, cậu ta lấy ra một gói thuốc và nhặt những loại thảo mộc khô bên trong. Max nhìn nó với đôi mắt mơ hồ rồi bỏ mảnh vải ở trên mũi ra. May mắn thay, máu dường như đã ngừng chảy.Sau khi lau sạch vết máu trên mặt bằng miếng vải nhàu nát, nàng mở miệng, và Yulysion cho thảo mộc vào miệng nàng. Max nhai thuốc đắng một cách máy móc và đẩy chúng xuống cổ họng. Tuy nhiên, thật kinh khủng khi nuốt vào, và cơn buồn nôn ập đến. Nàng nôn ra tất cả những thứ thuốc nhầy nhụa."Phu nhân!"Cơn đau chạy qua xương sườn vốn đã nhói lên vì nôn mửa. Yulysion nức nở khi nhìn nàng."Tôi xin lỗi, phu nhân. Tôi đã làm một việc vô ích...""Không được rồi. Có nguy cơ bị phát hiện, nhưng phải đốt lửa thôi. Người phu nhân lạnh quá. Các triệu chứng cạn kiệt mana dường như đang trở nên tồi tệ hơn.""Tôi, tôi sẽ châm lửa!""Không, cậu canh giữ đi. Giác quan của cậu nhạy hơn tôi."Nàng lau đi đôi môi nhớp nháp khi lơ đãng lắng nghe cuộc trò chuyện. Garrow quấn người nàng trong chiếc áo trải trên sàn và bắt đầu kiếm củi.Chỉ sau đó, Yulysion mới vội cởi áo choàng. Yulysion, người đang cúi xuống như để che cơ thể nàng bằng nó, đột nhiên cứng người lại. Garrow liếc nhìn người bạn đang đơ như tượng với vẻ mặt khó hiểu."Cậu sao vậy?""Máu..."Nàng lại chảy máu mũi sao? Max cố gắng nâng mí mắt đang khép hờ của mình lên. Khung cảnh khu rừng xanh ngắt nơi bóng tối bắt đầu bao trùm đập vào đôi mắt đang choáng váng và mất tập trung của nàng. Cảm giác như nàng đang bị nhấn chìm vào làn nước tối tăm."Thứ lỗi cho tôi."Garrow vượt qua Yulysion và đến bên nàng, giở chiếc áo trên người nàng. Mí mắt của Max giật giật, không hiểu họ đang làm gì.Garrow, người đang chạm vào vạt váy nàng, hít một hơi thật nhanh và quấn áo choàng quanh người nàng một lần nữa. Sau đó, cậu ta đặt nàng lên lưng mình và hét lớn."Phải đưa phu nhân đến bác sĩ trị liệu ngay. Máu chảy nhiều quá rồi!""Để, để tôi cõng cho!""Tôi chạy nhanh hơn trên đường núi. Cậu cầm kiếm và bảo vệ phía sau tôi đi!"Garrow chạy xuống dốc với tốc độ kinh hoàng, đúng như đã tuyên bố. Mỗi bước của cậu ta, lồng ngực của nàng lại nhói lên như thể bị ngựa đá, nhưng nàng không còn sức để rên rỉ nữa.Max đung đưa trên lưng cậu ta như một con búp bê, thở hổn hển. Mọi thứ dường như ngày càng xa vời. Nàng không thể biết mắt mình đang mở hay nhắm nữa."Chết tiệt! Troll phát hiện ra chúng ta rồi!"Giọng nói khẩn cấp của Yulysion vang lên bên tai nàng. Mí mắt của Max run lên. Thứ gì đó gầm gừ trong bóng tối và truy đuổi họ kịch liệt. Ngay sau đó là tiếng kim loại va chạm."Tiếp tục chạy đi!"Yulysion hét dữ dội. Tiếng la hét của quái vật, tiếng rên rỉ và tiếng sắt va đập không ngừng vang lên. Max toát mồ hôi lạnh khi nghe thấy tiếng thịch thịch của mặt đất. Garrow lao thẳng xuống con dốc cao để tránh những con quái vật đang truy đuổi không ngừng. Cú va chạm mạnh khiến Max mất nhận thức trong giây lát.Nàng đã bất tỉnh đến mức nào rồi, nàng hầu như không mở mắt ra được. Trước khi nàng kịp nhận ra, bóng tối đã bao trùm xung quanh. Giọng nói hụt hơi của Yulysion vang lên ở nơi nàng không thể nhìn thấy phía trước."Cố lên. Nếu phu nhân bất tỉnh, nhiệt độ cơ thể của người sẽ giảm đi rất nhiều."Cậu ta khẩn trương lẩm bẩm khi quấn áo choàng quanh người nàng. Bên hông nàng đau như cắt khi cánh tay cậu ta chạm vào, nhưng Max không thốt ra lời than nào, chỉ gật đầu.Họ ngồi sau một tảng đá để lấy lại hơi thở. Cậu trai vòng tay ôm lấy nàng, như muốn truyền chút hơi ấm, rồi họ lại bắt đầu nhanh chóng xuống núi. Trong thời gian đó, Max đã ngất đi và tỉnh lại khá nhiều lần.Khoảng thời gian đau đớn trôi qua tưởng như vô tận.Hai chàng trai di chuyển không ngừng trong khu rừng tối đen như mực. Những bước chân đều đặn của họ, hơi thở hổn hển và cái lạnh thấu xương là tất cả những gì nàng có thể cảm nhận được.Con đường họ đã đi không dài lắm, nhưng tại sao nó lại dài vô tận khi họ quay trở lại? Trong khi đang nghĩ về điều đó, nàng đột nhiên cảm nhận được một tia sáng từ xa. Yulysion thốt lên một tiếng nhẹ nhõm dường như phát ra từ lồng ngực cậu ta."Đó là kỵ binh! Chắc họ đã đến sau khi nhận được bức điện tín."Yulysion nhảy ra từ giữa những cái cây và hét lớn."Chúng tôi đang bị lũ troll truy đuổi! Xin hãy bảo vệ chúng tôi.""Có phải là đào ngũ không?"Một giọng nói bình tĩnh và thản nhiên vang lên không phù hợp với tình huống khẩn cấp này. Nàng nghĩ đó là một giọng nói quen thuộc, nhưng nàng không thể nhớ đó là ai. Yulysion sải bước về phía trước và quỳ một gối xuống."Chúng tôi là hiệp sĩ tập sự của Remdragon. Khi đi qua vùng núi, Phu nhân Calypse bị thương nặng. Xin hãy giúp chúng tôi!"Giọng nói khẩn cấp của Garrow vang lên. Nàng hầu như không mở được đôi mắt của mình. Trong tầm nhìn mơ hồ, hình ảnh những hiệp sĩ ngồi trên lưng ngựa với một tay cầm đuốc hiện ra. Người dẫn đầu họ xuống ngựa."Đây là tình huống chiến đấu. Hiện tại ta chỉ có thể sơ cứu.""Ít nhất là sơ cứu, làm ơn! Phu nhân chảy rất nhiều máu.""...được rồi. Ta sẽ dùng phép thánh cho cô ấy."Người đàn ông quỳ xuống trước mặt nàng. Max căng đôi mắt không tập trung của mình khi cảm thấy một nguồn năng lượng quen thuộc thấm vào cơ thể. Một khuôn mặt lạnh băng được bao quanh bởi ánh sáng bạc lọt vào đồng tử nàng.Sau một lúc nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh lục của anh ta, Max nhắm mắt lại khi nhận ra đó là thủ lĩnh của Thánh Kỵ sĩ. Một cảm giác nhẹ nhõm lan tỏa khắp từng đốt xương. Sự hiện diện của người đàn ông này có nghĩa là quân Đồng minh đến sớm hơn dự kiến.Họ vẫn còn sống. Khi sự căng thẳng qua đi, nàng không thể vượt qua sự kiệt quệ. Nàng hoàn toàn buông bỏ sợi dây ràng buộc mà nàng đang cố giữ lấy.(Tới nước này mà bả vẫn chỉ nghĩ cho Đồng minh thôi đó. Thử hỏi cả cái Whedon rộng lớn (tất nhiên là trừ Anatol) đã bao giờ nói lời biết ơn hay xin lỗi bả chưa. Dù là bây giờ hay vài năm sau nữa. Hay chỉ gửi vài cái váy là đủ cho lời xin lỗi cũng chẳng biết là có chân thành không. Người dân ca ngợi bả toàn là người từ nước khác thôi. Nghĩ tới chuyện này là tui đứt ruột hà.) ***Một tiếng nức nở đáng thương vang lên bên tai nàng. Max từ từ nâng đôi mi nặng trĩu lên. Ngay khi trần nhà màu cát của doanh trại lọt vào tầm nhìn mơ hồ, sự bối rối cũng ập đến tâm trí nàng. Có lẽ tất cả chỉ là một cơn ác mộng.Nàng không thể tỉnh táo và chớp đôi mắt cứng đờ của mình, nhưng tiếng khóc ngày càng lớn. Nàng quay đầu lại. Ở dưới chân giường, một người phụ nữ mặc đồ đen đang khóc rên thê thảm và vò đầu bứt tóc.Max hét lên trước cảnh tượng đáng sợ. Sau đó, hình ảnh của người phụ nữ vỡ vụn và phan tán như tro đen."Có chuyện gì thế!"Max ngạc nhiên nhìn người đàn ông chạy vào doanh trại. Elliott Caron, người đã rời đến tiền tuyến cùng Riftan, đang đứng hiên ngang trong bộ quân phục hiệp sĩ của mình. Anh ta cúi xuống nhìn nàng với vẻ mặt còn kinh ngạc hơn cả nàng, rồi vội vã chạy ra khỏi doanh trại."Này Pháp sư! Phu nhân Calypse tỉnh rồi!"Max bối rối và co vai. Sau đó, nhận ra rằng mình không cảm thấy đau, nàng quay đầu lại và nhìn xuống vai mình. Cánh tay vốn rũ xuống với hình thù kỳ lạ nay đã lành lặn.Nàng khẽ chạm vào vai mình. Nó như một lời nói dối vậy. Nàng được chữa trị vào lúc nào? Trong khi nàng đang bàng hoàng di chuyển cánh tay của mình, Ruth vội vã chạy vào doanh trại."Phu nhân đã tỉnh. Người cảm thấy thế nào?"Nhìn thấy anh ta, sức lực rút cạn khỏi đôi vai cứng đờ của nàng. Có vẻ như họ đã trở về Lâu đài Ethlyne một cách an toàn.Nàng thở phào nhẹ nhõm và mở miệng. Nhưng cổ họng nàng khô khốc nên không thể phát ra được âm thanh nào. Có lẽ nhận thấy điều này, Ruth đến cạnh giường và đưa một cốc nước lên miệng nàng.Max nâng thân trên lên một chút và uống một ngụm nước. Khi nước lạnh đi vào dạ dày, ý thức mơ hồ của nàng dần trở nên rõ ràng hơn. Nàng nhìn tới nhìn lui giữa Ruth và Elliot với đôi mắt run rẩy, rồi lắp bắp bằng một giọng khàn khàn."Lũ, lũ quỷ... thế nào...""Nhờ phu nhân phá bức tường đá và chặn kín lối vào, chúng tôi đã có thể khuất phục chúng một cách an toàn. Những con quái trước cổng đều bị tiêu diệt bởi quân đội còn lại trong Lâu đài Ethlyne. Số còn lại sau khi những tảng đá rơi xuống đã bị đẩy lùi bởi Lực lượng Đồng minh đến sau. Đồng minh đang ráo riết để truy đuổi lũ quỷ còn sống sót cho đến thời điểm hiện tại."Anh ta đặt cốc nước lên kệ rồi kéo một chiếc ghế đến cạnh nàng và ngồi xuống. Sau khi nghe tin họ đã bảo vệ được lâu đài một cách an toàn, nàng rạng rỡ được một chút, nhưng Max nhận ra rằng nước da của anh ta rất nhợt nhạt và sắc mặt nàng lại trở nên cứng đờ. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng khi nàng nhớ lại hình ảnh banshee đã khóc dưới chân nàng cách đây không lâu."Có, có lẽ ai đó... đã bị thương sao? Yulysion... Garrow... ở đâu...""Cả hai người đều ổn. Họ đã bị quái vật tấn công và bị thương, nhưng giờ họ đã hoàn toàn hồi phục rồi."Ruth bình tĩnh trả lời."Mọi người đã rất may mắn. Các Thánh Kỵ sĩ đã nhận được điện báo và nhanh chóng chi viện với đội kỵ binh cơ động, và họ đã cứu mọi người.""Rif, Riftan... ."Khuôn mặt Ruth rõ ràng đanh lại trước câu hỏi của nàng. Anh ta vuốt môi và lẩm bẩm trong xấu hổ."Các Hiệp sĩ Remdragon, những người đã ra chiến tuyến, đã trở về sau khi phu nhân đến Lâu đài Ethlyne. Ngài Calypse đã chạy thẳng đến chỗ phu nhân ngay khi đến nơi, người không nhớ sao?"Nàng lục lại những ký ức như sương mù. Đầu nàng ong ong, chẳng nghĩ ra được gì cả. Nàng chậm rãi lắc đầu, Ruth khẽ thở dài."Cũng không có gì là lạ. Phu nhân đã bất tỉnh trong một tuần. Người gần như một xác chết. Hai xương sườn bị gãy, toàn thân đầy vết bầm tím, vai trái thì trật khớp hoàn toàn, và mana thì cạn kiệt..."Ruth, người đang tuôn ra một tràng cay đắng, đột nhiên ngậm miệng lại. Anh ta xoa trán một cách thô bạo và nói với giọng bình tĩnh."Chậm một xíu nữa thôi là đã xảy ra chuyện lớn rồi. Lãnh chúa Calypse đã hành động như một người kẻ điên loạn vậy.""Ta, ta xin lỗi... ta chỉ..."Max tái xanh và lắp bắp. Tưởng tượng đến phản ứng của Riftan, trái tim nàng thắt lại. Thấy vậy, Ruth cúi đầu xuống như mất hết sức lực."Tôi không có ý đổ lỗi cho phu nhân. Nếu phu nhân không phá bỏ bức tường đá, những người ở lại Lâu đài Ethlyne giờ đã xuống mồ rồi. Đó là điều mà tôi muốn cảm ơn phu nhân."Nhưng trái với lời nói, anh ta có một nét mặt phức tạp. Ruth lườm nàng với vẻ mặt có nhiều điều muốn nói, rồi thở dài và lắc đầu."Có vẻ như tôi đã nói quá nhiều với một người vừa mới tỉnh dậy. Tôi sẽ chuẩn bị cháo, vì vậy đừng nghĩ về điều gì khác và nghỉ ngơi một chút. Tôi đã liên tục sử dụng phép thuật phục hồi cho người, nhưng người sẽ cảm thấy yếu đi vì không ăn gì trong một tuần.""Ri, Riftan... bây giờ đang ở đâu..."Vai anh ta cứng lại trước câu hỏi của nàng. Ruth nhìn nàng với đôi mắt sâu thâm quầng trước khi đáp lại bằng một giọng cộc lốc."Ngài ấy ra ngoài để tham dự cuộc họp quân sự ngắn. Ngài ấy sẽ quay lại sớm thôi."Max nuốt khan. Nàng sợ phản ứng của chàng. Max, theo thói quen lục túi để tìm đồng xu mà Riftan đã tặng, ngọ nguậy ngón tay một cách lo lắng khi nhận ra rằng mình đã thay quần áo mới. Nhìn xuống nàng, Ruth thì thầm một cách bất an."Tôi đã phục vụ ngài ấy trong một thời gian dài, nhưng tôi chưa bao giờ thấy Lãnh chúa Calypse mất kiểm soát như vậy. Ngài ấy thực sự đã mất trí."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com